Chương 20:Thư Tình

Chiều hôm đó không có lớp, Lan Ngọc nằm trên giường ký túc xá lăn qua lăn lại.

"Lan Ngọc, không phải cậu nói là thi cuối kỳ phải lọt vào top mười à, sao không ôn luyện đi?". Bạch Xảo quay qua liếc nhìn cô.

"Tớ chưa được sạc pin tinh thần...". Lan Ngọc nằm úp sấp trên giường, vùi mặt vào gối trả lời.

"Là Ngân học tỷ à?". Bạch Xảo hỏi.

Lan Ngọc  bật dậy, mở to hai mắt kinh ngạc: "Làm sao cậu biết?". Cô đâu có tâm sự chuyện này với ai?!

"Thì tại tối nào tớ cũng nghe cậu nói mớ tên Ngân học tỷ". Bạch Xảo nâng gọng kính nói.

Lan Ngọc: "..."

Lan Ngọc khẩn trương hỏi: "Tớ còn nói gì nữa không vậy?".

"Không có gì khác, chỉ nghe cậu gọi tên học tỷ thôi".

Lan Ngọc thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực thầm nghĩ: May quá. Rồi cô sực nhớ tới đêm đó nằm chung giường nữ thần, không biết mình có ngủ mớ gọi tên người ta lung tung hay không nữa.

Cô lại tiếp tục lật tới lật lui trên giường, chốc lát sau thực sự quá nhàm chán cô mới lồm cồm bò dậy mặc áo khoác mang giày.

Bạch Xảo nhìn cô hỏi: "Cậu đi đâu đó?".

"Đi tìm thần sạc pin". Nói xong vẫy vẫy tay, "Đi đây, đừng có nhớ tớ nha".

Lan Ngọc bỏ que kẹo vào miệng thẳng hướng đến giảng đường đại học năm hai. Khi cô đến lớp Thúy Ngân vừa vặn là giờ nghỉ chuyển tiết, mọi người đang nói chuyện ồn ào đột nhiên thấy Lan Ngọc tiến vào cửa, tất cả dừng động tác nhìn về phía cô.

Lan Ngọc cũng không bị khớp, cô thản nhiên quét mắt quanh phòng học, không thấy người mình muốn tìm nên hỏi nữ sinh bên cạnh, "Chị gái xinh đẹp ơi, cho em hỏi Thúy Ngân đâu rồi ạ?".

"Cậu ấy vừa đi ra ngoài, em tìm có chuyện gì không?". Lúc này miệng Lan Ngọc vẫn còn ngậm que kẹo, đôi mắt to chớp chớp nhìn đối phương, dáng vẻ moe này làm nữ sinh muốn choáng váng rồi.

"Vậy chị ấy ngồi ở đâu ạ?" Học đại học thì chỗ ngồi tuỳ ý, Lan Ngọc có muốn ghi nhớ vị trí người ta cũng khó.

"Ở giữa hàng thứ ba, trên bàn có bình nước ấy". Nữ sinh cố gắng khống chế sức mê hoặc của Lan Ngọc, giơ tay chỉ.

Lan Ngọc nhanh chóng đi đến dãy ghế kia, chẳng thèm để tâm đến lời xì xầm của các sinh viên trong lớp.

Lan Ngọc tìm được vị trí nữ thần, nở nụ cười tươi gật đầu chào học tỷ ngồi ghế bên cạnh, mở lời: "Học tỷ, chị có thể nhường chỗ ngồi này cho em không?".

"A, được". Bị nụ cười mê người của Lan Ngọc  làm cho ngơ ngẩn, nữ sinh vô thức cầm sách di chuyển sang chỗ trống khác, chờ ngồi xuống rồi mới ý thức người mình vừa nói chuyện là bá vương nổi tiếng toàn trường, trán bắt đầu đổ mồ hôi hột.

Lan Ngọc không chút khách sáo đặt mông xuống ghế bên cạnh nữ thần, lật thử vài trang sách của người ta, nhìn thấy chữ viết xinh đẹp, trong lòng tấm tắc khen ngợi, lại còn táy máy cầm bình nước của nữ thần lên xem xét hệt như trẻ con tò mò khám phá đồ chơi mới.

Thúy Ngân bước vào phòng học liền cảm giác ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người mình, nàng nhíu mày đi về chỗ ngồi lập tức hiểu ra vấn đề, trước mắt nàng là Ninh Dương Lan Ngọc đang ngơ ngốc mỉm cười nhìn bình nước của nàng.

"Sao em lại ở đây?". Thúy Ngân kéo ghế ngồi xuống.

"Học tỷ". Lan Ngọc luống cuống tay chân đặt bình nước xuống trả lời: "Chiều nay em không có lớp, nằm trong phòng chán quá nên em ghé đây nghe giảng xem sao".

"Ừ." Thúy Ngân mở sách ra.

Lan Ngọc kéo ghế sát rạt Thúy Ngân, thấy nữ thần nhìn mình, cô sờ chóp mũi e ngại nói: "Em không có sách".

Lan Ngọc không nói gì, khẽ đẩy quyển sách qua chính giữa, ánh mắt ẩn hiện ý cười.

Vào tiết học mới, mọi người ai nấy trở về vị trí của mình. Giáo sư đại học dạy nhiều lớp, mỗi lớp ít nhất cũng hơn năm chục người dĩ nhiên không nhớ hết mặt sinh viên, nhưng Lan Ngọc là trường hợp đặc biệt, cô là nhân vật mà thầy trò cả trường đều biết nên giáo sư liếc mắt một cái liền nhận ra. Chẳng qua nghĩ tới chiến tích huy hoàng của Lan Ngọc, giáo sư cũng nhắm mắt cho qua coi như không thấy cô, mở sách giáo khoa bắt đầu giảng bài.

Lan Ngọc không thấy tiết học vô vị ngược lại còn vui vẻ ngoác miệng cười. Nữ thần ở ngay bên cạnh, thỉnh thoảng nhích mông qua một chút là có thể đụng trúng người ta, vờ lật sách ăn ý còn có thể chạm trúng ngón tay đối phương, nhiêu đó thôi cũng đủ để cô hưng phấn cả ngày.

"Ngồi nhích qua bên kia xíu đi". Lan Ngọc cứ quấy rối như vậy làm Thúy Ngân cũng không tài nào nghe giảng được. Có ai cách ba phút lại xê dịch mông một lần hay không? Có ai mà trùng hợp đến mức lần nào lật sách cũng lật chung, còn đúng dịp chạm lên tay mình?! Thúy Ngân cho rằng không ai như vậy cả, chỉ có cái người bên cạnh là không tự biết bản thân mình lộ liễu quá mà thôi.

Nữ thần đã lên tiếng, Lan Ngọc đành nghe lời ngồi dịch qua một bên, không chộn rộn nữa.

Bạn học ngồi phía sau chứng kiến hết hành động mờ ám của hai người phía trên, thậm chí thấy bá vương bị Thúy Ngân  nói một câu liền ngoan ngoãn bất động, kinh ngạc không thể tin nổi, đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.

"Ai lên giải bài này được?". Giáo sư chỉ vào đề bài trên bảng.

Chỉ có mỗi Thúy Ngân giơ tay nên giáo sư gọi nàng lên làm. Lan Ngọc dõi theo bóng lưng nữ thần nghiêm túc giải bài tập trên bảng, tay chống cằm nhìn đến say mê. Ít phút sau Thúy Ngân làm xong bài trở về chỗ, lúc này Lan Ngọc mới hoàn hồn giật mình buông cánh tay xuống bày ra bộ dạng nghiêm túc, khổ nỗi động tác mạnh quá hất luôn quyển sách rớt xuống đất. Lan Ngọc khom người nhặt nó thì thấy có tờ giấy màu hồng rơi ra từ quyển sách, nhìn thoáng qua chỉ kịp đọc hai chữ "...thân ái". Quỷ thần xui khiến cô lén lút nhét tờ giấy vào túi quần, đặt sách lên bàn cười cười với Thúy Ngân như không có chuyện gì.

Từ lúc đó Lan Ngọc  không còn tập trung vào bài giảng được nữa, suy nghĩ đều dồn vào mảnh giấy có vẻ như là thư tình kia, cô đút tay vào túi miết nhẹ nó, trong lòng ngứa ngáy khó chịu muốn nhìn xem trên đó viết cái gì.

Tiết học này Thúy Ngân cũng không có chăm chú như trước. Tuy rằng người ngoài thấy nàng vẫn ngồi nghe giảng, vẫn giải được bài tập nhưng chỉ có nàng tự mình biết là chỉ cần Lan Ngọc ở bên cạnh, nàng liền mất tập trung.

Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào mà nàng hình thành thói quen có em ấy lượn lờ trước mặt mình, hơn nữa trông thấy vẻ ngượng ngùng lúng túng của em ấy mỗi khi phạm lỗi ngớ ngẩn cũng làm cho nàng thích thú suốt một ngày. Nghĩ vậy, khóe miệng Thúy Ngân nhẹ nhếch lên cười như có như không.

Tiếng chuông tan học vang lên, Lan Ngọc đứng dậy ngay, nói với Thúy Ngân: "Học tỷ, em nhớ ra mình có chút việc, em đi trước nha, lúc rảnh lại đến tìm chị". Dứt lời chạy đi mất, thư tình trong túi như thiêu đốt tâm tư Lan Ngọc  khiến cô không thể chờ đợi nổi.

Lan Ngọc quay về ký túc xá, vừa vào cửa là gấp gáp lôi bức thư ra, hồi hộp đọc nó.

"Ninh Dương Lan Ngọc thân ái..."

Lan Ngọc vốn đang muốn nhìn xem tình địch là người nào, giờ thì cạn lời rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top