Chương 38
Lan Khuê tay nắm chặt điện thoại hồi lâu không phản ứng, qua mấy phút đồng hồ nàng mới cúp máy, sau đó đi ra ngoài phòng trọ một lần nữa gọi điện lại cho Khánh Ngân, rất nhanh đã có người bắt máy.
"Alo? Khuê, chuyện gì vậy?"
"Khánh Ngân, em mới vừa gọi điện cho Hương nhưng chị ấy tắt máy rồi. Chị có thể qua nhà chị ấy xem xét một chút có được không? Em sợ chị ấy xảy ra chuyện gì đó."
Khánh Ngân hơi sững sờ, nói: "Được. Tôi bây giờ qua xem cậu ấy. Em đừng lo lắng."
Giọng nói Lan Khuê hơi run, đáp một tiếng rồi cúp máy. Nàng đứng ở bên đường đón taxi đi tới nhà Phạm Hương. Nàng mới chỉ đến nhà cô hai, ba lần, mấy lần là theo cô trở về lấy đồ, nhà cô cách nhà Kim Chi hơi xa. Lan Khuê lại gọi điện cho Phạm Hương một lần nữa, điện thoại cô vẫn tắt máy, cổ họng nàng nghẹn lại đau đớn, sắc mặt càng trắng bệch hơn. Nàng cứ nghĩ đến cô cả người sốt cao, khó chịu lại một mình một phòng mà chỉ muốn trào nước mắt.
Khánh Ngân không tới mười lăm phút đã tới nhà Phạm Hương. Cô gọi điện thì điện thoại Phạm Hương tắt máy, sau đó dùng sức nhấn chuông cửa. Qua gần năm phút đồng hồ cửa mới được mở ra, Phạm Hương đứng ở cửa, cả người trên để trần, ánh mắt mông lung, vẻ mặt phiền não đứng đó nhìn Khánh Ngân tức giận nói: "Tại sao cậu lại tới đây?"
Khánh Ngân nhìn Phạm Hương, ngoài sắc mặt có hơi trắng bệch thì còn lại không giống như là vừa mới ngất và tỉnh lại, mà trông gióng như là bộ dạng đang ngủ say mà bị đánh thức. Một cỗ lửa giận xông thẳng lên ót, Khánh Ngân hướng bạn mình quát to: "Mẹ kiếp! Cậu ngủ thôi mà sao lại tắt điện thoại hả?"
Phạm Hương bị bạn quát mà nhất thời thanh tỉnh một nửa, vuốt vuốt mi tâm rồi tránh qua một bên, khàn khàn nói: "Vào đi."
Khánh Ngân nhìn vẻ mặt bình tĩnh của bạn, trong lúc bất chợt lại cảm thấy dị thường phiền não, cũng chẳng đi vào nhà, lạnh lùng ném ra một câu: "Lan Khuê gọi điện cho cậu mấy lần mà không được đấy. Gọi lại cho em ấy đi." Nói xong lập tức xoay người rời đi.
Phạm Hương nghe được lời của Khánh Ngân thì ngẩn ra, sau đó vội vàng chạy nhanh về phòng ngủ, tìm kiếm hồi lâu mới thấy chiếc điện thoại của mình đã tan nát nằm ở dưới đất. Cô cũng không nhớ rõ điện thoại rơi lúc nào, mà cũng chẳng quan tâm suy nghĩ nhiều, ngồi ngay xuống nền nhà, lắp pin vào rồi mở máy, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ trên màn hình, không suy nghĩ gọi lại ngay cho Lan Khuê. Nhưng lại thấy báo máy nàng bận, cô cúi đầu mắng một tiếng rồi tiếp tục gọi.
Mà Lan Khuê bởi vì không yên lòng, vừa mới gọi điện cho Khánh Ngân một lần nữa.
"Khánh Ngân, chị đã qua xem chưa vậy? Chị ấy thế nào rồi? Không sao chứ?" Giọng của Lan Khuê rất thấp, nghe kỹ hình như có chút nghẹn ngào.
Khánh Ngân đi ra từ nhà trọ Phạm Hương cũng không rời đi ngay lập tức mà là ngồi trong xe hút thuốc lá, nghe được giọng nói khẩn trương của nàng, cô có chút phẫn hận nói: "Không có chuyện gì cả. Tiểu tử này rất tốt, tôi qua thì cậu ta đang ngủ say. Khuê, em cũng không cần tới đây đâu, cậu ta ỷ vào việc em đau lòng mà tắt điện thoại đi đấy. Mấy ngày nữa cũng đừng để ý làm gì, để cho cậu ta biết mùi luôn."
Lan Khuê nghe được Phạm Hương không có chuyện gì, trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi, sau đó lại nghe đến cô cố ý tắt điện thoại, trong lòng ngày càng ủy khuất hơn. Nàng cắn cắn môi nói: "Chị ấy không có chuyện gì là ổn rồi. Xin lỗi đã làm phiền chị. Chị đã về nhà chưa vậy?"
Khánh Ngân nghe giọng nàng hơi ưu thương mà trong lòng khẽ đau một cái, ảo não gãi gãi đầu nói: "Em đã tới rồi sao?"
Lan Khuê nhìn hai bên đường thì đã thấy sắp tới nhà trọ của Phạm Hương, nàng từ bỏ suy nghĩ đến xem cô. Nàng lấy tay che điện thoại nói với tài xế lái xe trở về, sau đó lại nói tiếp vào điện thoại: "Không có. Em trở về nhà Kim Chi."
Khánh Ngân mím môi khởi động xe, trầm mặc một chút nói: "Khuê, đừng khổ sở làm gì. Cậu ta chỉ là giận dỗi một lúc thôi, nhưng thực ra trong lòng là khó chịu muốn chết. Em tối nay ngủ một giấc thật ngon đi nhé, có gì thì để ngày mai hãy nói."
Nghe giọng nói trầm ấm của cô mà nước mắt nàng lặng lẽ chảy xuống, cô là đang an ủi nàng. Lan Khuê lau nước mắt, bình ổn lại tâm tình rồi ôn nhu nói: "Khánh Ngân, cảm ơn chị."
Khánh Ngân nghe ngữ điệu của nàng đã khôi phục lại rồi thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Hai người ầm ĩ mà tôi cũng mệt mỏi gần chết. Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì ngày mai mời tôi ăn cơm đi."
Lan Khuê cũng cười: "Được."
Nàng cúp máy, chưa đến vài giây đồng hồ, điện thoại di động hết sạch pin tự động tắt máy.
Mà Phạm Hương gọi điện đến chục lần không được, cuộc gọi cuối thì lại nghe nhân viên tổng đài báo: "Điện thoại đã tắt máy" thì trực tiếp ném điện thoại vào bức tường đối diện, lần này thì hoàn toàn vỡ nát.
Hai tay cô ôm lấy đầu, đầu đau gay gắt, trước mặt một trận biến thành màu đen, dạ dày tưởng chừng bị xé rách đến nơi, mồ hôi lạnh không ngừng chảy điên cuồng. Cô ngồi im trên mặt đất gần nửa giờ mới chống tay gắng gượng đứng dậy, lại ngã ngay xuống giường, thậm chí đến cả sức lấy chăn đắp cũng không có. Cô cứ như vậy thẳng tắp nằm úp xuống giường, cảm nhận mọi nơi trên thân thể đều đau đến tâm tê phế liệt, không đầy một lát đã ngủ mê man.
Lan Khuê trở lại nhà trọ của Kim Chi, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi cùng với đau lòng, nàng nói chuyện với Kim Chi mấy câu rồi trở về phòng, tắm rửa qua rồi nằm ở trên giường, trằn trọc trở mình khó có thể ngủ được. Trong lòng nàng rất rối loạn, có lo lắng, có đau lòng nhưng hơn hết là thương tâm cùng ủy khuất. Rõ ràng là cô sai, vậy mà còn dám tắt điện thoại không để ý đến nàng, nàng trở mình xoay mặt vào bên trong, tức giận lẩm bẩm: "Phạm Hương xấu xa, còn dám tắt cả điện thoại. Tôi không thèm để ý đến chị nữa."
Ngày thứ hai Lan Khuê thu dọn đồ đạc trở về nhà trọ của mình, thấy trong phòng ngủ bừa bãi không chịu nổi, vừa đau đớn vừa mỉm cười, đi tới bên giường nhìn thấy gạt tàn đầy đầu mẩu thuốc lá thì nước mắt nhanh chóng vòng quanh mắt. Nàng cũng không dọn dẹp lại giường chiếu mà là ngồi ở một bên trên giường, nhìn gạt tàn thuốc mà ngẩn người, một lúc lâu sau vội vàng lấy điện thoại ra, mở máy, cũng không để ý bao nhiêu tin nhắn chưa đọc, nhanh chóng gọi điện cho Phạm Hương, vẫn là nghe được giọng nói khô khan báo hiệu cô tắt máy. Nước mắt nàng cố kìm nén cuối cùng cũng chảy ra.
Nàng có một loại cảm giác nói không ra lời mất mát cùng chua xót tràn ngập trong lòng, nghĩ đến cô hiện giờ nàng thấy đau lòng vô cùng.
Thời gian nhanh chóng đến buổi trưa, Lan Khuê gọi điện cho Khánh Ngân, hai người hẹn gặp mặt tại phòng ăn phụ cận gần nhà Lan Khuê.
Khi Khánh Ngân tới nơi, Lan Khuê đã ngồi đợi ở đó từ lúc nào, trên tay nàng cầm cốc nước, ánh mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt cô đơn mà khổ sở. Cô chỉ chăm chú nhìn, trái tim khẽ co rút, đau đau, nhưng lại không đem mọi điều ở trong lòng nói ra, thay vào đó tỏ ra là một người không biết tốt xấu, cười hì hì đi tới.
"Bạn nhỏ Khuê Khuê, đợi lâu chưa?"
Lan Khuê quay đầu cười khẽ: "Bạn nhỏ Ngân Ngân tới trễ nha."
Khánh Ngân bật cười: "Xem ra tâm tình em không tệ, vẫn còn có thể nói đùa được nha."
Lan Khuê uống một ngụm nước chanh, thở dài: "Nếu không thế, chẳng lẽ phải khóc cho chị xem sao?"
Khánh Ngân khẽ cau mày. Sáng sớm hôm nay cô vốn định hỏi Phạm Hương ngày hôm qua đã liên lạc được với Lan Khuê hay chưa, lại phát hiện ra điện thoại của cô vẫn tắt máy như cũ, gọi điện tới điện thoại bàn thì không ai bắt máy, trong lòng sinh khí. Thật sự rất bực mình mà, nhưng ngoài miệng cô lại nói: "Tôi đoán là tên tiểu tử này tối qua hôn mê rồi. Thôi chúng ta ăn cơm đi, không cần phải để ý đến cậu ta đâu."
Lan Khuê có chút khổ sở cười cười, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt thấy được hai tay Khánh Ngân đã nắm chặt thành quả đấm.
Phạm Hương chính xác là bị hôn mê, từ buổi tối hôm trước ngủ mê man tới hôm sau vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh. Thật ra thì cô cũng không có hoàn toàn thanh tỉnh, tựa như hiện tại, đầu óc cô thật ra hoạt động rất cao, trong đầu ngổn ngang, lộn xộn bao nhiêu hình ảnh, chuyện xưa chuyện nay cứ không ngừng hiện ra. Nhiều hình ảnh rất mơ hồ, thỉnh thoảng lại có hình rất rõ ràng, rồi lại bắt không được. Suy nghĩ cực kỳ hỗn loạn, trong miệng lẩm bẩm một cái tên, cảm giác cũng không rõ làm cô cau chặt chân mày, đôi môi khô nứt, có chỗ da bị bong, thỉnh thoảng cô nhếch môi lên lại rỉ ra một chút máu. Phạm Hương vốn là đang sốt cao, trong phòng điều hòa vẫn bật, nằm cả một đêm không đắp chăn, nhiệt độ trên người cô bây giờ giống như Khánh Ngân nói với Lan Khuê - bốn mươi độ mất rồi.
Trong phòng ăn, Khánh Ngân gọi người phục vụ thu dọn bàn ăn, gọi thêm cho mỗi người một cốc nước uống, một lần nữa mở miệng: "Khuê, cách làm của Bee lần này có chút quá, nhưng là cậu ta yêu em như vậy tuyệt đối là nàng không nghĩ tới."
Lan Khuê cúi đầu, đôi lông mi cong dài run rẩy. Nàng không đáp lời, chỉ lẳng lặng uống trà sữa.
Khánh Ngân nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, bầu trời vạn dặm không mây, tâm tình cũng dần dần trở nên tốt hơn. Cô quay đầu cười nói: "Bee đã nói cho em biết tình cảnh gặp mặt đầu tiên giữa hai người chưa?"
Lan Khuê giương mắt, suy tư một chút nói: "Lần đầu tiên gặp mặt không phải là ở lễ đính hôn sao?"
Khánh Ngân lắc đầu cười khẽ: "Dĩ nhiên không phải. Chính là trước đó một năm em đã gặp Bee rồi, hơn nữa em còn chủ động đến gần cậu ấy."
Lan Khuê kinh ngạc: "Sao có thể?"
Khánh Ngân cười càng thêm vui vẻ, thân thể dựa về phía sau, hai cánh tay khoanh trước ngực, nói: "Bởi vì hôm nay em mời tôi ăn cơm, nên tôi sẽ tốt bụng nói cho em biết một chút chuyện xưa tiểu bạch thỏ cứu vớt đại hôi lang."
Một lát sau, Khánh Ngân nhập một ngụm cà phê, bắt đầu kể: "Là thế này, em ở trong lòng Phạm Hương chính là một thiên sứ hoàn mỹ, trước khi em không yêu cậu ấy, cậu ấy yêu em một cách rất hèn mọn, nhưng khi em đã yêu cậu ấy rồi thì cậu ấy lại trở nên lo được lo mất, giống như là một người bị bệnh thần kinh làm những chuyện cần phải đánh đòn vậy, ví dụ như là đối phó với QĐ, rồi giận dỗi như bây giờ. Nhưng Khuê à, cậu ấy làm những điều này nhất định là so với em còn thống khổ gấp trăm lần, điều này là không thể nghi ngờ. Phạm Hương bá đạo, ngang bướng cố chấp, rồi không nghe lời khuyên của người khác như vậy, đời này muốn cậu ta thay đổi tính tình là không hề có khả năng, nhưng chỉ có em mới cảm hóa được cậu ấy từ từ từng chút một. Tôi khẳng định là tên tiểu tử này đang ở nhà ngủ rất ngon, một lát nữa em đi về trước đi. Tôi đảm bảo tối nay sẽ bắt cậu ấy đến gặp em."
Khánh Ngân nhìn cô, trong mắt là cảm động thật sâu, nhẹ nhàng gật đầu, nàng cảm thấy mọi điều khổ sở và ủy khuất trong lòng từ từ tan biến. Đúng vậy, Phạm Hương chính là một người như thế, những khuyết điểm này của cô nàng cũng sớm đã biết rồi. Cô yêu sâu đậm mà bá đạo như thế nào nàng có thể cảm nhận được, muốn giận cô cũng không thể giận được. Haizz, ai bảo người nàng yêu chính là người vừa đáng giận vừa đáng yêu như thế chứ.
Đưa Lan Khuê về nhà, Khánh Ngân lập tức lái xe tới nhà trọ của Phạm Hương, trên đường cô lại nhận được một cuộc gọi quốc tế đường dài. Nhìn thấy mã số kia, trong nháy mắt tim cô nhảy chậm đi một nhịp.
"Alo?"
"Là tôi."
Khánh Ngân sửng sốt, sau đó thì nổi giận: "Mèo hoang nhỏ!!! Hiện giờ em đang ở đâu thế hả?"
Đầu bên kia là một giọng nữ khẽ hỏi cô: "Cô có tài khoản ở ngân hàng Cali không?"
"Có chuyện gì?"
"Có hay không vậy?"
"Có."
"Cho tôi mượn tài khoản của cô đi, đưa tôi cả mật khẩu nữa, thuận tiện thì cho tôi vay năm trăm ngàn, tôi giúp cô làm ăn, bảo đảm là sẽ kiếm được rất nhiều tiền."
Đầu óc Khánh Ngân có chút rối rắm, cô trố mắt vài giây rồi dừng xe ở bên đường nói: "Mèo hoang nhỏ à, em ăn tôi sạch sẽ xong rồi con mẹ nó biến mất đến hơn hai mươi ngày, bây giờ vừa mới gọi điện lại muốn mượn tôi năm trăm ngàn, em cho tôi là kẻ ngu hả?"
Người ở đầu dây bên kia điện thoại không nói hai lời, lập tức tắt máy.
Khánh Ngân ngơ ngác một lát, sau đó vội vàng gọi lại, nghe được người kia nhận điện thoại, trong lòng thầm thở phào một cái.
Ngữ điệu cô chậm rãi, hỏi: "Em đang ở đâu thế?"
Đầu bên kia điện thoại vẫn im lặng không nói chuyện.
Cô tiếp tục ôn nhu hỏi: "Em muốn làm ăn cái gì? Tại sao lại cần nhiều tiền như vậy?"
Người kia hiển nhiên là không còn kiên nhẫn được nữa, hỏi: "Thế cô rốt cuộc là có cho mượn hay không?"
"Có cho. Nhưng mà em nói xem sau này tôi phải liên lạc với em như thế nào? Chỉ cần gọi điện thoại vào số này có thể tìm được em sao?"
Nàng gái kia trầm mặc một lúc mới nói: "Ừm. Chỉ cần gọi là có thể gặp tôi ngay. Vậy hôm nay cô có thể chuyển tiền không?"
Khánh Ngân nhìn đồng hồ nói: "Có thể."
Người kia lại trầm mặc một lúc, giọng nữ ở đầu bên rất thấp, nói là "Cảm ơn", sau đó ngay lập tức cúp máy.
Khánh Ngân nhìn chằm chằm về phía trước, nắm chặt điện thoại ngây ngốc, sau đó soạn một tin nhắn với nội dung là mật khẩu cùng tài khoản ngân hàng gửi vào số điện thoại vừa rồi, nhanh chóng nhận được tin nhắn đáp lại: "Nhận rồi."
Cô nhìn tin nhắn đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, có chút tự giễu cười cười, sau đó gọi điện cho bạn ở ngân hàng, xử lý công việc xong xuôi rồi ném điện thoại qua một bên, khởi động xe đi tiếp.
Năm trăm ngàn mua được hai chữ, mình thật đúng là con mẹ nó ngu đần.
Khánh Ngân đứng ở bên ngoài nhà trọ Phạm Hương, vừa gọi điện vừa ấn chuông cửa, đến mức tay muốn gãy thì cửa mới được mở ra, cô mở rộng cửa ra bước vào. Nhìn cái người đứng ở cửa nhưng đứng cũng chẳng vững, cô một phen đỡ lấy người cô rồi kinh hô: "Làm sao cậu lại thành cái dạng này hả?"
Phạm Hương mắt híp lại một nửa, được bạn đỡ lấy ngồi xuống ghế salon, thở dốc một trận mới nói: "Trước tiên rót hộ tôi cốc nước đã, tôi khát muốn chết rồi đây."
Ý thức Khánh Ngân coi như còn tỉnh táo, ôm lấy khóe miệng rót cho bạn mình một cốc nước nóng, nhìn cô uống hơn một nửa cốc mới nhắm mắt lại, đi tới ghế salon ngồi xuống, cười nói: "Vẫn còn sốt cao hả? Đi tới bệnh viện thôi."
Phạm Hương lắc đầu, nhưng chỉ một động tác lắc nhẹ đầu mà mọi thứ trước mặt cô cũng biến thành màu đen, qua một lúc lâu mới vô lực nói: "Dùng điện thoại của cậu gọi điện cho Lan Khuê đi."
Khánh Ngân vừa gọi điện vừa hỏi: "Điện thoại của cậu đâu?"
"Rơi vỡ rồi."
Khánh Ngân thấy điện thoại được thông, trừng mắt lườm Phạm Hương một cái không trách móc nữa, sau đó cười hỏi: "Khuê hả? Là tôi. Em về nhà chưa?"
Đầu bên kia thoại là Lan Khuê, nàng đang ở trên xe bus, thanh âm hơi run rẩy nói: "Khánh Ngân, nhà ba mẹ em có chuyện rồi, em phải lập tức trở về một chuyến. Chị gặp Phạm Hương thì nói với chị ấy một tiếng hộ em nhé."
Khánh Ngân cả kinh hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe được lời cô, Phạm Hương khó khăn mở mắt, lập tức quay đầu nhìn bạn.
Lan Khuê do dự nói: "Ba em bệnh tim tái phát phải nhập viện rồi."
Khánh Ngân trong lòng căng thẳng nhưng vẫn không quên an ủi nàng, có hơi vội vàng: "Em đừng sợ. Chúng tôi sẽ lập tức đi tới nhà ba mẹ em."
Lan Khuê đáp một tiếng rồi cúp máy, trong lòng nàng đã khẩn trương lắm rồi, cũng không có nghe rõ là cô nói "chúng tôi".
Khánh Ngân cúp máy, quay đầu nhìn Phạm Hương, rất nghiêm túc nói: "Ba Lan Khuê nhập việc rồi, hình như rất nghiêm trọng."
Chân mày Phạm Hương đang nhíu lại giờ lại càng nhíu chặt hơn, cô mấp máy môi, chống tay lên thành ghế cố đứng dậy nói: "Chờ tớ với. Tớ đi thay quần áo."
Khánh Ngân nắm lấy tay cô: "Cậu có đi được không? Có muốn đến bệnh viện khám trước rồi đi không?"
Phạm Hương gạt tay bạn ra, lắc đầu nói: "Lát nữa tớ chỉ đường, còn cậu lái xe."
Hết chương 38
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top