Chap 11

Ngày còn lại họ cũng đi vài nơi chơi trên cái đảo lớn nhất Hàn Quốc này,Cheonjeyeon là một ngôi chùa nổi tiếng với du khách gần xa. Vườn thực vật Yeomiji cũng có nhiều thứ rất đáng coi, Heeyeon thì thích thú tìm hiểu thế giới trong kho Hyerin thì chỉ muốn cắt hết hoa đem về khách sạn ngắm cho đã. Vách đá Jusangjeoli được ví như một đài tưởng niệm văn hoá của Hàn Quốc là một nơi mà họ không thể không đi, cảng tượng hùng vĩ treo leo nơi đây đúng là đáng giá ngàn vàng, điểm dừng chân cuối cùng là thác nước Seogwibo.

Chuyến bay về Seoul chuẩn bị cất cánh, họ cũng không gây nhau nhiều ngoại trừ trường hợp Hyerin làm  Heeyeon thật sự muốn phát điên và muốn chôn xác tại nơi này may thay cô còn sức khoẻ cực tốt. (Hãy chú ý đọc từng chữ để hiểu rõ câu này :))) )

Dinh thự nhà họ Seo

-Appa,umma

Cả hai bước vào nhà và chào người lớn.

-Hai đứa về có mệt rồi, có mệt không con ?

Bà Ahn nắm tay hai đứa để ngồi cạnh bà.

-Dạ không tụi con đi chơi vui lắm mẹ.

Hyerin tươi cười với bà.

-Hyerin à, ảnh cưới đã gửi đến rồi đó con, ba treo nó vào phòng cho hai đứa rồi đó, số còn lại gửi cho những người đi dự khác coi như làm quà.

Ông Seo vuốt chùm râu già.

-Junghwa đâu appa ?

-Nó đi chơi rồi.

Ông thở dài.

-Thôi mà appa, nó lớn rồi yêu ai là quyền của nó mà.

-Đừng nhắc nữa, hai đứa lên phòng nghỉ mệt đi ! Xíu xuống ăn cơm.

Ông Seo phất tay.

-Ừm phải đó, hai con vừa bay về cũng mệt rồi, tắm rửa thay đồ thoải mái rồi ra ăn cơm.

-Dạ

Hyerin cười, lễ phép cuối chào đi vào phòng.

-Heeyeon à, con ở lại đây ta có chuyện cần nói với con.

-Vậy tôi xuống coi họ làm tới đâu rồi.

Bà Ahn khéo léo đi chỗ khác.

Giờ chỉ còn lại Heeyeon và ba vợ. Ông thở hắt ra rồi chồm đến nhì vào mắt cô.

-Heeyeon à, ta nghĩ đêm mưa hôm trước con đã thấy Hyerin nó như thế nào rồi đúng không ?

-Con có định hỏi ba về chuyện đó, có chuyện gì với Hyerin vậy ba ?

-Mỗi lần mưa giữa đêm nó đều khóc và sợ...

Ông thở dài nhìn về phía cửa sổ, đâu đó trong tâm hồn là quá khứ, trong quá khứ lại là thời gian...câu chuyện cho 13 năm trước.

FLASHBACK.

Năm Hyerin 7 tuổi là một đứa bé rất ngoan và lễ phép. Dù xuất thân trong gia đình xã hội đen nhưng cô luôn được dạy dỗ những điều cần thiết cho một đứa trẻ vâng lời, cả Junghwa cũng vậy. Cả hai đều là những đứa trẻ ngoan và hồn nhiên.

Trong ngày sinh nhật của Hyerin, cả nhà quyết định tổ chức sinh nhật ở ngoại ô. Ông Seo không cho bất kì ai đi theo cả vì ông muốn hôm nay gia đình ông sẽ là một gia đình bình thường như bao gia đình khác. Họ cũng khát khai hạnh phúc và yêu thương, mong muốn những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với con cái họ.

Căn nhà nhỏ ở ngoại ô được trang trí bằng bông bóng và hoa li trắng, loài hoa mà địa tiểu thư yêu thích nhất. Khoảng tối tiệc sinh nhật bắt đầu và cả nhà vây quanh bánh kem cũng hát chúc mừng sinh nhật.

-Công chúa à, mẹ tặng con cái khăn len, khi trời lạnh con phải quấn quanh người nghe chưa ?

Bà quấn khăn len do bà tự đan có hình con heo nhỏ dễ thương.

Trời đang chuyển đông nên rất lạnh, ai nấy đều mặc những quần áo chốn nhiệt và tay chân, cổ đều được bảo vệ bằng khăn len.

-Công chúa của appa,appa tặng con cái nón len này,cùng bộ với cái khăn đó nhé.

Tay nghề ông vụng về nên cái nón xấu lắm, lại to hơn đầu cô nữa.

-Haha....appa đan sẵn để mốt con lớn lên đội cũng được.

Ông chữa ngượng.

-Unnie, em không biết đan len nên em sẽ cho chị chơi chung máy game với em.

Junghwa bé bỏng ôm lấy cô, hôn nhẹ vào má thay cho lời chúc sinh nhật.

-Rồi mau cầu nguyện và thổi nến đi con.

Bà giục lấy công chúa bé nhỏ đang mỉm cười.

Con mong sao cả nhà mingf mãi mãi bên nhau, năm nào mẹ cũng đan khăn len cho con và làm bánh cho con ăn.

Hyerin nhắm mắt lại cầu nguyện và thổi mạnh cây nến.

Cả nhà vui vẻ bên nhau cùng ăn bánh kem do bà làm cho cô, cái bánh ngọt nhất mà mỗi năm Hyerin đều muốn ăn. Cô thừa hưởng mọi đức tính từ mẹ, dịu dàng và đáng yêu. Hyerin sớm ý thức được vị trí của mình trong xã hội này nhưng cô không phải vì vậy mà thô bạo hay học đánh nhau sớm, cô vẫn luôn mong muốn được học nấu ăn từ mẹ và phụ bà nấu ăn mỗi ngày. Junghwa thì hiếu động vô cùng, ngày nào cũng chạy nhảy và cũng là Hyerin chăm sóc vết thương cho em gái mình.

Một giờ đêm căn nhà nhỏ đang say nồng trong giấc ngủ. Cả nhà 4 người đang ôm nhau trên chiếc giường gỗ đầy chăn ấm.

-HANEUL,JUNGHWA,
HYERIN DẬY ĐI NHANH LÊN,DẬY MAU LÊN.

Ông Seo hoảng hốt lay những người đang say giấc ngủ trong chăn.

-Anh à có chuyện gì vậy ?

Bà Seo hoảng hốt ngồi dậy ôm chặt Hyerin vào lòng trong khi ông đã bế Junghwa trên tay.

-Bọn khốn nào đó đã đốt lữa và rải xăng quanh nhà, mau lên theo anh.

Ông ôm Junghwa trong tay, bà Seo ôm chặt cô công chúa nhỏ đang hoảng sợ trong tay mình.

-Mẹ...mẹ ơi chuyện gì vậy, con sợ quá.

Cô vốn là người nhạy cảm, lại hay mít ướt chuyện gì cũng khiến cô trở nên nhút nhác cả.

-Không sao đâu công chúa, mẹ ở đây ! Mẹ sẽ bảo vệ con.

Bà trấn an cô trong khi lửa ngùn ngụt cháy quanh căn nhà.

-Hết đường rồi.

Ông quay sang nói với bà, cô bắt đầu ho và khóc thét lên, Junghwa thì nghẹt khói nên ngất đi rồi con bé còn quá nhỏ để chóng chọi với cái viễn cảnh không tưởng này. Khói đen che lấp mọi hướng đi, họ chẳng nhìn thấy gì cả ngoài lửa.

-Anh à thay em chăm sóc hai đứa.

Bà đẩy Hyerin về phía ông, công chúa vẫn không chịu buôn bà ra cố bám vào cổ bà.

-Mẹ à con không chịu, con muốn ôm mẹ, con sợ lắm đừng bỏ con mà.

Cô vừa khóc vừa cố níu kéo bà.

-Hyerin, con nghe lời mẹ này, mẹ yêu công chúa của mẹ nhất, mẹ mãi mãi sống bên trong con, con phải thay mẹ lo Junghwa và appa ! Nghe lời appa phải giỏi giang và mạnh mẽ, mẹ sẽ luôn sống bên cạnh con, bảo vệ con.

Bà hôn lên má cô.

-Huhu...mẹ ơi...mẹ ơi...con không muốn mẹ à.

Cô hét lên kéo áo bà.

-Haneul à em định làm gì ?

Một mình ông ôm hai đứa nhỏ bên tay nhìn bà.

-Em sẽ mở đường, anh chạy sau lưng em và thoát ra.

-Không được ! Chuyện đó có khác gì liều mạng, chuyện đó phải để anh !

-Em còn sống thì làm sao chứ ! Anh là một đại ca ! Biết bao nhiêu người cần anh dẫn dắt họ ! Anh phải sống và bảo vệ con mình ! Em sẽ sống cùng anh và...

Bà là người phụ nữ bình thường, không phải trong giới nhưng bà hiểu và từng ngày chấp nhận ông, bà đã là một phận trong giới và phải mạnh mẽ chấp nhận hi sinh.

-Haneul...

-Anh nghe em, nhất định phải thoát ra khỏi đây.

Bà lấy cái khăn lớn chùm cho cả bà cha con và nhìn ông lần cuối.

-ĐI !!!

Bà hét lớn và lao ra ngoài cửa chính, nơi ngọn lừa đang cháy hừng hực, cái áo len dày của bà đang tàn lụi vì lửa, bà ra sức đẩy mạnh cột lửa đang chăn lối đi.

-CHẠY NHANH LÊN ĐI, HÃY YÊU THƯƠNG CHÚNG THAY EM.

Bà dùng thân đỡ lấy cột lữa mở đường đi cho ông thoát.

Ông khóc, lần thứ 3 trong đời ông khóc. Lần thứ nhất là khi bà đồng ý lấy ông, lần thứ hai là khi bà sinh cho ông hai cô công chúa bé bỏng này và lần này là bà hi sinh bản thân cho cả nhà ông. Ông nợ bà, cả cuộc đời này, cả sinh mạng này ông cũng nợ bà mãi mãi.

-MẸ ƠI...MẸ ƠI ĐỪNG BỎ CON.

Hyerin khóc thét lên lao vào căn nhà đang cháy, ông ghì chặt hai đứa con trong vòng tay, ông khóc nghẹn ngào nhìn biển lửa đang nuốt đi người vợ yêu quý của ông, người emh thân yêu của hai đứa nhỏ. Junghwa còn quá nhỏ và ngất đi từ khi lửa cháy rồi, có lẽ vậy sẽ tốt. Cái ảm ảnh này không ai chịu được. Trời cũng cảm động cho gia đình ông, cơn mưa lớn dần và bắt đầu nặng hạt.

Nhưng dù mưa thế nào cũng không dập tắt được ngọn lửa, cũng không cứu sống được mẹ cô, bà đã ra đi mãi mãi. Xác bà cháy rụi những mảnh len còn xót lại với những miếng thịt khét trên thi thể bà, cái mùi này làm sao quên được. Một màu đen bao trùm lên đầu ốc trẻ thơ, một lối đi bít bùng ánh sáng dành cho cô, mọi thứ đều dập tắt kể cả cuộc đời của cô.

-Hyerin à...mẹ mãi mãi bên con.

Hyerin nghe tiếng bà cứ động vào tâm trí mình, khi tỉn dậy cô đã ở bệnh viện.

-Mẹ !

Hyerin giật mình dậy trên giường bệnh. Bác sĩ nói cô hôn mê suốt 1 tuần.

Hyerin và Junghwa đến trước mộ mẹ mình quỳ xuống đặt bó hoa ly do chính tay cô hái.

Đây là sẽ là cuối cô khóc trước mặt mẹ, cô hứa đây sẽ là lần cuối cô yếu đuối, cô hứa sẽ là lần cuối mẹ nhìn thấy công chúa của mẹ, cô hứa đây sẽ là giây phút thay đổi cuộc đời cô, cô sẽ mạnh mẹ lên để bảo vệ những người trong nhà mình và bản thân. Cô không để ai rời xa mình nữa, không ai hại gia đình mình nữa.

Công chúa yếu đuối hiền dịu cũng đã chết theo mẹ rồi !

Từ ngày xuất viện Hyerin bỗng trở nên ít nói và lầm lì hơn, cô không còn học nấu ăn như trước. Cứ lao vào những bài tập gian khổ để nâng cao thể lực vốn yếu của mình. Những ngày không ngủ cô ra sân sau đầy tuyết để tập chạy bộ giữa nền tuyết lạnh giá, coi rèn luyện cho mình cùng cực nhất, dù trong tình huống gì cô cũng sẽ vượt qua.

Nhưng những cái cố che giấu thì về đêm nó sẽ càng lộ ra, những đêm váng trời mưa Hyerin lại thấy hình ảnh ảnh mẹ mình mỉm cười lụi tàn trong biển lựa. Cô chỉ đứng đó nhìn, bất lực ! Lửa nhấn chìm người mẹ của cô rồi, cái màu không gian u ám đó, cái cơn mưa trong đêm đen đó mãi mãi in sâu vào tâm trí cô. Đó là lý do cô không bao giờ mặc đồ đen, nó gây cho cô cái cảm giác đáng sợ,cô đơn, cứ như nó đang nuốt trửng con người cô.

Sau nổ lực của Hyerin khiến cả nhà không ai không hoảng hốt và trong ngày chôn cất mẹ cô, ông Seo cũng đã nhận Yong Sun vềg nuôi để có người cùng trang lứa vui chơi cùng cô và Junghwa mong chị em cô sẽ sớm quên đi quá khứ này. Nhưng có lẽ quá khó một đứa trẻ như cô. Cô mãi mãi không thể quên được nó.

Cô vực dậy thành một con người lạnh lùng và tan nhẫn với những kẻ có ý định chống đối nhà họ Seo, Hyerin san bằng những thế lực uy hiếp cha mình. Cái danh đại tiểu thư Seo không phải là danh vô thật. Từ khi Hyerin chính thức bước ra giới, cô đã lấy được cái tiếng "Lạnh", cái độ lạnh của cô khiến cho người khác phải sợ dù cô rất đẹp. Đẹp đến đáng sợ là thế !

Cô có thẻ gọn gàng giết một kẻ nào đó cứ quấy rối cô suốt ngày hoặc những ai ngu ngốc không biết cô là mà gây sự cũng nhận những kết cục đáng thương. Điều mà khiến mọi người è dè ở cô không phải là độ tàn nhẫn mà là sát khí. Ở cô luôn toát lên sát khí nhất là đôi mắt, cũng chưa bao giờ có ai lớn tiếng với cô vì cô ghét điều đó. Những ai đã từng cản đảm lớn tiếng với cô đều có chung số phận là cắt lưỡi.

Ông Seo mong mỏi một ngày cô sẽ tổ chức sinh nhật lại, học làm bánh, những công việc vốn yêu thích từ nhỏ. Nhưng ông luôn thất vọng khi cô công chúa nhỏ của mình tạo vỏ bọc cứng rắng như vậy, Hyerin không còn khóc lóc hay dựa dẫm vào ông như lúc nhỏ. Những đêm cô khóc,cô cũng không mở chửa cho ai vào. Cô chỉ biết khóc, bên ngoài cửa ông Seo và Junghwa cũng khóc,nước mắt họ hoà vào nỗi đau của nhau.

END FLASHBACK

-Ta đã không hoàn thành lời hứa với bà ấy, ta đã để cho Hyerin ra tới nong nổi này ! Nó đã mất hết tuổi thơ của một đứa trẻ.

Ông lau đi những giọt nước mắt đã kìm chế quá lâu.

-C...cô ấy chắc rất mệt mỏi.

Heeyeon nghe xong không biết nói gì hơn. Quá khứ của Hyerin quá thảm thương, cô cũng không có cha nhưng cha cô vì bạo bệnh mà mất. Ít ra Heeyeon có cuộc sống bình thường như bao người khác, còn Hyerin từ nhỏ là một con người nhút nhât hiền dịu đã cố biến thành người tàn nhẫn lạnh lùng trong mắt mọi người, nói cho cùng cô thật đáng thương nhưng cũng thật đáng trách...

TBC

Đừng hỏi em vì sao ra trễ, chỉ là em viết rồi mà không chịu đăng thôi :)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top