Chương 43
Rơi một giọt sáng trên bầu trời~ như một đứa trẻ, tôi lưu lại nơi đây..Bay lượn như trong giấc mộng đẹp..My life is a beauty~"
Quyển sách rơi xuống sàn một cách bất ngờ, người đang cất tiếng hát ngọt ngào để phục vụ thú vui bản thân khi ở một mình cũng đành dừng lại, tiếc nuối cuối người nhặt món đồ quý giá lên...
"Đúng là một giọng hát ấn tượng."
Giọng khen vừa lạ mà vừa quen, Phác Tú Anh nhẹ nhàng xoay người nhìn ra người ở ngoài cửa phòng làm việc riêng của mình, cô có chút ngỡ ngàng với sự xuất hiện của con người kia, nhưng nhanh chóng tỉnh lại, mời vào trong, cô chu đáo ngỏ ý muốn tiếp trà mời khách ghé thăm thưởng thức.
"Cô làm việc gì ở căn phòng này, vai trò của cô là gì vậy, không khó khăn lắm chứ?" Tôn Thừa Hoan nghiên người ngồi xuống chiếc ghế gỗ trong bàn tiếp khách giữa phòng, nhướn mày đơn giản đi vào vấn đề mình tò mò.
"Cũng khá đơn giản. Tôi nghĩ là mình chỉ giúp Hiệu Trưởng và thầy cô một tay kiểm tra hồ sơ học sinh, là quản lý kiêm theo dõi thư viện, chỗ của tôi cũng là nơi lưu trữ một số sổ sách quan trọng, kiến thức nữa... không khó khăn lắm. Tôi chỉ đến đây vào buổi ra chơi thôi."
"Quào, cô thật là giỏi gian. Mối quan hệ với thầy cô có vẻ khá tốt?"
"Có thể là vậy, giữa tôi và họ chưa từng có xích mích. Hơn nữa Hiệu Trưởng còn là người thân trong nhà nữa mà, phải có trách nhiệm chứ!"
Tôn Thừa Hoan thỏa được tính tò mò, khâm phục gật đầu... nàng ngó quanh gian phòng gọn gàng của Phác Tú Anh, quả thực đúng là phòng làm việc của một con người điềm tính, xung quanh là một không gian rộng rãi, đơn giản trong phòng có một chiếc bàn làm việc ở trong góc với sách vở, giấy tờ sắp thành chồng ngay ngắn, một số thiết bị cần thiết và bàn tiếp khách, ngoài ra thứ để trang trí là cây cảnh, tranh vẽ nghệ thuật... Tôn Thừa Hoan chấm điểm cao về căn phòng này.
"Sau này tôi sẽ học theo, xây một căn phòng làm việc như cô!"
"Cô lại quá khen." Phác Tú Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện người vừa lần đầu bước vào nơi làm việc của mình, do thời gian không có nên cô không thể tiếp tục vòng vo thêm..." Tôn tiểu thư ghé thăm, chắc là có chuyện?"
"T.. tôi xin lỗi, nhưng tôi nghĩ là mình đến đây đợi người thôi. Hy vọng cô đồng ý."
"Ai vậy?"
"Chờ một tí nữa chắc chắn xuất hiện."
Phác Tú Anh không hiểu người ta đang nói gì, mặt có hơi tỏ vẻ bối rối, cô ho khan vài tiếng..." E hem, e hem.. cô chắc chứ? Qua lại phòng này chỉ có thể là giáo viên, những học sinh cần giúp đỡ..?"
"Chắc!"
Phát hiện điều không hay, Phác tiền bối không dám trực tiếp chạm đến hiện vật quý hiếm để chỉnh sửa lại, cô suy nghĩ thêm vài giây rồi khéo léo nhắc nhở nhỏ tiếng khách đến thăm..." Gần khóe môi bên phải cô, có một chỗ son không được gọn gàng."
Tôn Thừa Hoan chớp chớp mắt, có phải là do loại son hôm qua dùng lạ nên không quen. Nàng xấu hổ đưa tay tự lau đi.
"Ổn rồi."
"C.. cảm ơn."
"Không có gì."
'Cốc cốc cốc', kiểu gõ ba cái bằng đầu ngón tay trực tiếp vào mặt gỗ của cánh cửa đang mở đã trở nên quen thuộc qua hàng ngày, điều đó luôn diễn ra trở thành một dấu hiệu nên Phác Tú Anh sớm đoán được người bên ngoài, cô liếc mắt vài cái nhìn Tôn Thừa Hoan, tự vấn liệu có phải người mà người kia cần tìm chính là Từ Huệ Lân hy không?
Từ Huệ Lân trên tay cầm tách cà phê nóng, nụ cười đang tắt dần khi thấy bên trong phòng có sự hiện diện của người không hợp duyên với mình, từ đó nó có chút chần chừ đứng ngoài cửa không dám bước vào trong.
"Là con bé?" Tú Anh nhướn mày lên cao với Tôn Thừa Hoan, ngạc nhiên.
"Đúng. Là cô ấy." Tôn Thừa Hoan gật đầu.
Phác Tú Anh đâu thể nào đuổi khách đi, dù sao người ta cũng đã đến đây để tìm người, mặc dù có thắc mắc về địa điểm đối phương chọn nhưng Phác Tú Anh không muốn tra cứu, cô đưa tay ngoắc Từ Huệ Lân bước vào trong.
Từ Huệ Lân mất vài giây để bước vào trong cuộc chiến nội tâm, nó cắn môi bước đến gần Phác Tú Anh đặt tách cà phê xuống trước mắt cô ấy rồi mới chuyển sự chú ý đến Tôn Thừa Hoan, sau cùng là cuối chào lịch sự cả hai...
"E hem, xin lỗi vì lại làm phiền em nhưng mà... chị nghĩ là chị cần đến thông báo cho em vài chuyện riêng tư, Từ Huệ Lân." Tôn Thừa Hoan thẳng thắn nói.
"Tôi có cần ra ngoài không?" Phác Tú Anh cựa mông định nhắc dậy khỏi ghế, nhưng lại được cái lắc đầu của Tôn Thừa Hoan giữ lại, cô thấy có chút may mắn." Cảm ơn!"
Tôn Thừa Hoan nhìn sâu vào trong đôi mắt của Từ Huệ Lân, chân thành mang đến thông tin quan trọng, điều chỉnh lại độ to nói ra để bộc tất cả lại với sự kín đáo.
"Hứa lão gia đang truy cứu thông tin của em, thời gian này hãy cẩn thận, đừng để bất cứ chuyện gì xảy ra. Không chỉ là của em mà Hứa Suất Trí cũng sẽ gặp nguy hiểm!"
Nó định nói là nó sẽ thẳng mặt đối diện với người cha của Hứa Suất Trí nhưng Tôn Thừa Hoan đã chu đáo nhắc nhở để nó nhớ lại chuyện quan trọng, người con gái đó có thể gặp nguy hiểm, nó không thể để cả hai đều phải treo đầu lên đao." Em biết rồi. Cảm ơn chị."
"Còn nữa... chị nghĩ là chị cần một sự xác thực nào đó về tin đồn gần đây giữa em và...e hem, là với Phác Tú Anh."
Tôn Thừa Hoan cuối đầu xuống, hỏi han mà không dám nhìn mặt người ngồi đối diện, như nàng đã đoán được ánh mắt ngỡ ngàng hiện tại của người ta dành cho mình vậy. Nàng biết câu hỏi này là không nên, là nàng đang lo chuyện người khác, nhưng bất đắc dĩ phải hỏi thôi, câu hỏi này là của người nào đó chứ không phải nàng.
Phác Tú Anh tròn xoe mắt nhìn Tôn Thừa Hoan rồi nhìn Từ Huệ Lân, giọng thoáng nghẹn rồi mặt cũng vô thức ngượng ngùng ửng đỏ, mắt hướng xuống sàn, bàn tay cầm tách cà phê nóng lên nhắm lấy vờ như không muốn quan tâm đến câu hỏi của khách ghé thăm chuyện... dù sao người được hỏi cũng khôn phải là cô, tốt nhất không nên thay người được hỏi trả lời.
"Có chuyện gì sao ạ?" Từ Huệ Lân nheo mắt, nó biết không phải tự nhiên mà Tôn Thừa Hoan hỏi như vậy nên không thể đơn giản trả lời ngay được.
"Nếu tin đồn giữa hai người là thật thì chị nghĩ em không nên lộ liễu ở nơi đông người, em biết đó, em chỉ vừa chia tay Suất Trí tròn một tuần thôi, em không thể lại... lại bắt đầu mối quan hệ khác với người nào đó ngay được. Hứa Suất Trí nghe được tin con bé sẽ không vui đâu!"
Lại là Hứa Suất Trí, Tôn Thừa Hoan đến để nói về Hứa Suất Trí... Từ Huệ Lân đoán là mình không muốn nghe tiếp, nó không muốn biết đến tình hình hiện tại của nàng ấy ra sao, nó sợ lại đau đớn...
"E...em đương nhiên rồi. Chị yên tâm đi! Hãy chăm sóc cho Suất Trí thật tốt!"
Tôn Thừa Hoan nhắc mông khỏi ghế, mỉm cười." Hy vọng em sẽ suy nghĩ về chuyện chị nói."
"Em biết rồi."
"Chị phải đi trước. Phác Tú Anh, tôi xin phép, cảm ơn vì trà!"
"Không có gì đâu! Tạm biệt!"
"Tạm biệt!"
Tôn Thừa Hoan bước ra ngoài, Từ Huệ Lân đoán là gấp gáp trở về với Hứa Suất Trí, có thể nàng tiểu thư họ Hứa đang chờ đợi ở đâu đó. Nó thở dài ngó nghiêng Phác Tú Anh, xoay người bước đến bàn làm việc của cô ấy sắp xếp giấy tờ lại giúp với gương mặt buồn rầu...
Phác Tú Anh đứng dậy khỏi ghế tiếp khách, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Từ Huệ Lân, nhỏ giọng.
"Sao em lại trả lời kiểu đó, Tôn Thừa Hoan sẽ hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta."
"Gần nửa phần học sinh của Trường đã hiểu lầm rồi, thêm một hai người nữa đâu có sao..." Nó cười nhạt..
"Không sợ Hứa Suất Trí buồn hay sao?"
"Không, chị ấy sẽ không bận tâm lắm đâu. Em có đáng để chị ấy để mắt đến sao? Dù gì cũng đã không còn yêu đương nữa!"
Phác Tú Anh nhún vai." Sự thật có như đống suy nghĩ vừa rồi của em hay không là một chuyện khác!"
"Haha." Nó cười cho qua chuyện, để mắt đến chiếc điện thoại đang sáng màn hình trên bàn, nó nhướn mày nhìn Tú Anh." Tiền bối hóa ra cũng bị phim tình cảm làm cho mất tập trung với công việc!"
"Hả? Bị phát hiện rồi à?" Cô phì cười, chóng hai tay lên bàn, hí hửng hất mặt về phía chiếc điện thoại quên tắt đi và hiện tại vẫn đang phát tiếp bộ phim tình yêu sến chảy nước.
"Bộ phim này khá phổ biến hiện nay. Em cũng thấy Hỷ Nghiên xem bộ phim này!"
"Có nhiều cảnh rất hay nha. Nam chính trong phim rất ấn tượng. Chị cho em xem, cảnh này nam chính bế hẳn nữ chính lên cao, nhẹ nhàng như không đặt nữ chính lên vị trí cao hơn, tư thế ám muội nhưng lại rất lãng mạn... có thấy không?"
Nó méo một bên mặt, cảnh tượng vừa được quan sát qua màn ảnh điện thoại đúng là ấn tượng, nhưng nó nghĩ không phải chỉ riêng mỗi một nam chính ấy làm được.
Để chứng mình điều đó, nó xoay sang Phác Tú Anh, Từ Huệ Lân nhanh nhẹn vòng tay bắt lấy chiếc eo của Phác Tú Anh nhẹ nhàng nhất có thể, một lực nhấc cô lên rồi đặt mông cô lên bàn gọn gàng, cả hai đối diện với nhau, không hiểu sao lại thấy mắc cười.
"Nữ sinh vừa chuyển đến muốn thể hiện cái gì đó?" Tú Anh tủm tỉm trêu ghẹo." Tôi mặc váy, không may chéo chân không kịp thì làm sao đây?!"
"Haha, cho chị thử cảm giác thôi. Không phải rất thích hay sao?"
"Ranh ma!"
Cả hai cứ nhìn nhau mà cười, trêu đùa như vậy có thân mật hơn cũng không sao, dù gì Từ Huệ Lân cũng thân thiết với Phác Tú Anh hơn trước rồi.
"Hiệu Trưởng có nên biết tại phòng làm việc Phác tiền bối đáng kính đã làm mấy chuyện khó xem không?"
Giọng quen thuộc làm sao, khá lâu rồi nghe lại vẫn thấy cộc cằn, lạnh lẽo. Từ Huệ Lân không muốn nhìn ra ngoài đâu.
Phác Tú Anh giật mình ngó mắt ra cửa, hôm nay những người ghé thăm xuất hiện bất ngờ quá thể, hơn nữa còn là những người không ngờ đến... người ta vừa xuất hiện đã mở lời không hay ho, Phác Tú Anh cũng không thèm bước xuống khỏi bàn, giữ y tư thế đó nói chuyện.
"Ái chà, Hứa Suất Trí không phải là Tôn Thừa Hoan vừa rời khỏi sao? Em đến tìm cô ấy à? Cô ấy đã đi tìm em rồi."
"Không."
Lạnh nhạt trả lời, thẳng chân bước vào trong phòng với gương mặt mang phong sắc của mùa đông, Hứa Suất Trí không chào hỏi ai cứ tiến đến gần bàn làm việc của Phác Tú Anh rồi đập một chỗ giấy tờ lên bàn ở vị trí ngay phía sau mông Phác tiền bối một tiếng ' phặt ' khiến người khác nghe khó chịu, đây là hành động cố tình thất lễ.
"Đây là hồ sơ mới của tôi, hồ sơ cũ đã bị rách, tôi được Hiệu Trưởng yêu cầu làm cái mới và nộp nó cho chị! Xin lỗi vì nộp trễ và còn KHÔNG ĐÚNG LÚC nữa!"
Nói chuyện nhưng không nhìn đúng đối tượng, mắt Hứa Suất Trí nảy lửa nhìn kẻ đang lãng tránh nhìn mình, giọng gằn từng chữ nghe căng thẳng hết mức.
Phác Tú Anh đương nhiên biết Hứa Suất Trí không ưa thích trò đùa vừa rồi của mình với Từ Huệ Lân, nhưng cô cũng không nghĩ là cả hai đã làm sai gì và cũng không cần phải ngại ngùng với con người này. Cô đưa chân xuống rồi rời khỏi tư thế ban đầu, nhẹ nhàng xoay người lại mở tệp hồ sơ kiểm trả theo đúng nghĩa vụ của mình...
Từ Huệ Lân ngó mắt nhìn đồng hồ và mấy thứ linh tinh trên tường dưới sàn, quyết thà chết chứ không nhìn lấy Hứa Suất Trí, thái độ rõ ràng là càng làm nàng ta nóng máu hơn.
Hứa Suất Trí xoắn tay áo lên, bộ dạng run rẩy cố kiềm nén cảm xúc, nàng nghĩ nếu cảnh vừa rồi là giữa Từ Huệ Lân và một cô gái lạ mặt khác mà không phải Phác Tú Anh thì nàng đã tát cho hai người họ một cái tát lớn phải lẽ. May mắn cho tình thế là có Phác Tú Anh, Hứa Suất Trí tất nhiên cả phủi bụi trên vai đối phương cũng không dám.
"Được rồi. Em còn thiếu một vài chi tiết, chị sẽ hướng dẫn em..."
Khi Hứa Suất Trí cậm cụi nghe và làm theo sự hướng dẫn của Phác Tú Anh, Từ Huệ Lân mới dám lén lút nhìn nàng một cái...
Không được nhìn quá lâu, nàng ta sẽ phát hiện, dù sao cũng biết thân phận mình, nó không nên nhìn nàng quá lâu để làm cho nàng khó chịu. Tuy là chỉ có ba giây để nhìn nàng, nó đã để tâm đến những thứ quan trọng nhất.
Gương mặt Hứa Suất Trí có rất nhiều vết thương được dán băng cá nhân, một số chỗ còn có vết bầm đỏ... đây là dấu hiệu cho thấy nàng đã đánh nhau, trở lại với cuộc sống ban đầu, làm những điều trước đây nó yêu cầu nàng hạn chế.
Vậy đấy, bắt đầu từ lúc nào đó người ta đã trở lại là Hứa Suất Trí khi không có Từ Huệ Lân, người ta vẫn sống ổn và tự do làm thứ người thích đó thôi. Nó không nên để tâm đến quá nhiều thì hơn, nên thấy xấu hổ vì đã kẹp chặt người ta khi xưa.
Mặc dù Hứa Suất Trí ngày xưa là Hứa Suất Trí khiến nó lo lắng nhất... nhưng nó cũng không thể làm gì nữa, chỉ việc đứng nhìn thôi, cuộc sống là cuộc sống của người ta mà.
"Phác Tú Anh, chuyện vừa rồi con người kia cũng đã từng làm với tôi, đừng có vội mừng! Chị cẩn thận, không chừng lại bị lừa gạt giống như tôi vậy!"
Hứa Suất Trí lên tiếng, nó nghe thấy và lại như câm điếc, không phản ứng gì.
Phác Tú Anh nhíu chặt mày." Cảm ơn đã nhắc nhở, em có thể nộp hồ sơ rồi."
Bực bội cắm cây viết vào hộp, Hứa Suất Trí quay mặt rời đi không chào hỏi ai như lúc vừa bước vào, trước khi đi còn lườm Từ Huệ Lân một cái sắt lẽm.
Từ Huệ Lân sau khi đã không cảm nhận được người kia ở xung quanh căn phòng dám hô hấp với nhịp bình thường, nó đặt tay lên ngực trái rồi thở vài hơi lấy lại tinh thần.
"Em ổn không?"
"Không có gì đâu, em quen rồi chị à."
"Nếu con bé xúc phạm em quá mức em phải phản ứng lại. Không phải sợ!"
"Không phải là em sợ..." Nó buồn bã, đưa tay sắp xếp lại giấy tờ trên bàn..."...em cảm thấy có lỗi với chị ấy, và em nghĩ không có vấn đề nếu chị ấy mắng chửi em vài câu!"
"...nhu nhược."
"..."
.
.
Hứa Suất Trí vừa đi ra khỏi căn phòng đó tròng mắt đã rưng rưng, môi mếu lại. Nàng nhanh chóng chạy đi khỏi và tìm đến người con gái ngồi ở một ghế đá trên sân trường với hai đứa em quen thuộc để bày tỏ lòng bực tức...
"Thừa Hoan, hai đứa!! Cô ta thật sự có ở trong phòng làm việc của Phác Tú Anh và còn... còn dám làm chuyện đã từng làm với tôi cho chị ta, tôi đã chứng kiến tất cả, tôi nhận ra mình đã bị lừa rồi, Từ Huệ Lân nhất định là có kế hoạch ngay từ đầu để giăng bẫy tôi! Chơi xong chán rồi bỏ! Bây giờ chuyển sang người khác với bài bản giống hệt như vậy đấy!!!"
"Chị đừng có la lớn! Người ta nghe thấy bây giờ!" An Hiếu Trân nhăn mặt nhìn qua nhìn lại với sự đề phòng.
"Nhưng tôi... tôi bị lừa!!"
"Không phải đâu. Huệ Lân đâu phải người như vậy, phải không?" Phác Chính Hoa mím môi.
"Cô ta lừa tôi! Tôi nhất định sẽ bắt cô ta trả giá! Phác Tú Anh nữa, hai người họ sống không yên đâu!"
Phác Chính Hoa buồn bã vì người chị họ thân yêu bây giờ lại trở thành kẻ thù, cùng với người con gái nông thôn tốt bụng đó nữa.
An Hiếu Trân có vẻ không quan tâm mấy, hất mặt đi, kiêu ngạo cười một cái...
Còn Tôn Thừa Hoan, như thường lệ lắc đầu ngao ngán. Nhưng người im lặng là người suy nghĩ sâu xa nhất.
./////.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top