chương 30


Hú hú, hé lô mn, lịch đăng của mình nè t2, t6 là fic nhật ký làm mẹ tuổi 17, t4, chủ nhật là fic này nha ( có thể thay đổi sau này)

❀ෆ╹ .̮ ╹ෆ❀

Mưa dù day dẵng cách mấy cuối cùng cũng phải ngừng, yêu thương dù thiết tha đến mấy cuối cùng nếu đã bị rạn nứt thì chính là sẽ đổ vỡ...

Cô quay về phòng bệnh khi Seoul đã ngớt dần màn mưa đen mịt, khoé môi cô hơi cong cong, cô đã cố giữ bánh còn nóng... Vì em vốn rất thích âm thanh giòn tan của bánh mật trên đầu lưỡi. Nhưng tiếc rằng, bánh vẫn còn ấm những người thì đã không còn ở lại để kịp ăn...

Cửa phòng mở ra, cùng với nụ cười trên môi cô tắt hẳn...

"Jisoo à..."

Cô gọi như vậy, dù biết rằng sẽ không có bất cứ lời hồi đáp nào từ em... Phòng bệnh vắng lặng như tờ, chỉ còn lại âm thanh "vù vù" phát ra từ máy điều hoà trên trần nhà sáng loá. Cạnh giường bệnh còn sót lại một tờ giấy mới, dòng chữ "đơn ly hôn" không lớn không nhỏ nhưng lại được viết lên rất đậm, đủ để đè nặng trái tim cô...

Gói bánh mật trong tay rơi xuống... Thật ngốc nghếch nhưng cô lại tất bật kiểm tra tủ quần áo ở đây, rõ ràng... Nó chẳng có gì cả...

Tờ giấy mới vẫn còn vương đi nét mực chưa khô đã bị cô cuộn tròn rồi vò nát... Siết chặt trong lòng bàn tay đầy phẫn giận...

"Kim Jisoo..!! Em lừa tôi!" {Chichoo ở nhà tui nè lại đón đi, ngày nào cũng ăn gà xiên tui nuôi hk nổi đâu :((}

Lừa mình dối người, đúng là tự lựa mình dối người... Cô cũng vậy, em cũng vậy

Một kẻ ngốc nghếch, vốn biết rõ ông xã nhà mình có vấn đề, vốn biết cô đi sớm về khuya, thường xuyên thất hẹn là có một lí do nào khác. Theo tâm lí của những người vợ bình thường, em lẽ ra nên ghen tuông mới đúng, lẽ ra một ngày 24 giờ phải gọi điện cho cô ít nhất 12 giờ... Nhưng không, em lựa chọn mắt nhắm mắt mở, lựa chọn nới lỏng cho cô... Kết cục của ngày hôm nay, có phải hay không nên trách em quá ngốc? Là người bình thường, dù thế nào cũng phải nhận ra... Nhưng em lại xem như không biết. Tin tưởng cô tuyệt đối, tin tưởng cô sẽ không bao giờ phản bội mình. Tin tưởng có nhiều đến vậy, mang cả trái tim cùng linh hồn dựa vào cô... Kết quả lại bị cô làm cho nghẽn ngùng đau đớn... Như vậy có thể nói là tự mình lừa mình, tự mình làm mình thương tổn hay không?

Còn cô? Luôn luôn tự cho là mình thông minh, tài giỏi, luôn luôn cho mình khả năng tự kiểm soát được mọi chuyện. Từ ngày đầu mang em về, vốn định chơi đùa nhưng lại không kiểm soát được yêu em. Có được em rồi lại không biết kiểm soát tình hình, hết lần này đến lần khác làm em tổn thương, chính là thất bại thứ nhất. Thất bại thứ hai là ở bên ngoài, cho
rằng mình tài giỏi nhưng lại không thế tự mình phát triển YG, phài đi nhờ vả vào người khác. Sau đó không tự mình kiểm soát, rơi vào dây dưa cùng Hwayoung. Thời điểm làm bỏ mặc em đi sớm về khuya chinh là không biết kiểm soát thời gian cùng tự do của mình. Để em phát hiện ra, để em tổn thương chính là đại thất bại. Để một lần rồi một lần nữa em ra đi chính là tận cùng ngu ngốc.. Chính là cô, luôn tự cao kiêu ngạo, luôn cho rằng mình thông minh, kết cục lại vì một câu nói của em mà toàn thân chấn động, đau đớn thế nào, buông lỏng thế nào lại để em bo di, để chính mình một lần rồi lại một lần mất em.

Chiếc xe đắt tiền rời khỏi bệnh viện, cô ngồi trong xe, bắt đầu nhìn màn mưa nối tiếp..

Seoul dêm nay thật lạ, đã dứt mưa rồi lại còn muốn mưa thêm nữa sao? Sợ người ta không đủ ưu phiền? Sợ nước mưa chưa đủ nhiều sao?

Cô gọi điện cho Rosé, gọi thêm một vài dãy số khác.. Suy cùng, vẫn là muốn trong thời gian còn kịp lúc, sẽ giữa lại được em...

"Rosé, cậu phải làm mọi cách không để Jisoo xuất cảnh!"

"Các người, dù làm thế nào cũng phải tìm ra Jisoo cho tôi! Tôi không quan tâm là Nam hay Bắc Hàn Quốc, nếu cần cứ lục tung... Nhất định phải tìm ra Jisoo cho tôi!"

Nhưng thật đáng tiếc, cô sẽ không biết rằng khả năng của Park Bo Gum cũng không hề kém cạnh cô. Anh ta nói sẽ khiến người con gái mình yêu được tự do thì chính là sẽ như vậy, ngay từ lúc cô về đến bệnh viện thì đã có một chiếc máy bay tư nhân cất cánh hướng về bầu trời của Anh Quốc rồi.

Người con gái mang tên Kim Jisoo, trong đêm nay đã biến mất rồi... Biến mất rất thảm thương, biến mất cùng một trái tim vỡ nát, cùng một hi vọng hạnh phúc đã bị đập tan... Ngày em đến, em không mong hạnh phúc... Ngày em đi, cũng chẳng có thêm bất cứ mong muốn gì..

Máy bay rời đi, cơn mưa bất tận...

Đêm đó, cô đã rơi nước mắt... Đã đi khắp đường cùng tối tăm của Seoul để tìm em, nhưng cuối cùng cũng không gặp... Em đi rồi, thật sự đã đi rồi...

Hôm sau, cô về nhà với một cơ thể ướt mem. Mọi hành động đều diễn ra rất máy móc, tựa như một xác sống chẳng có linh hồn... Cũng phải thôi, em đi rồi, mang theo linh hồn của cô đi mất...

Đôi mắt cô nhoè đi, đôi đồng tử tinh anh lãnh đạm ngày nào giờ đây nhuốm lấy một màu vô hồn, u nhược... Cô nhìn đến không gian, phòng khách, nhớ rõ cách đây mấy ngày vẫn còn có em mặc áo somi rộng thùng thình của cô, nhón chân chỉnh lại vạt áo tiễn cô đi làm... Vậy mà lúc này, đột nhiên không còn nữa...

Cô nhìn đến bàn ăn nguội lạnh, vẫn còn thức ăn em đã chuẩn bị trong đêm đó cho cô... Ký ức đêm đó hiện về, trong lòng cô như có bão... Tựa như cơn mưa đêm đó rất lớn, rồi cả một đêm dài cô ở dưới màn mưa, cơ thể cô... Lúc này đã mệt mỏi lắm rồi...

Không có em ở đây, chẳng ai biết được cô lúc này không khoẻ...

Không có em ở đây, chẳng còn ai đỡ lấy cánh tay nặng nhọc đầy mệt mỏi của cô...

Không có em ở đây, sau này em cũng sẽ không còn ở đây nữa...

Ngôi biệt thự lại trở nên vắng lặng, cô đơn bao trùm lấy xung quanh...

Cả người cô vô lực, cô ngã ra sàn nhà lạnh, lẽo. Sau đó là một màn tối sầm, cô chẳng biết gì nữa, cô chỉ muốn ngủ thôi... Không ai gọi cô dậy, có phải... Trong giấc mơ, cô sẽ được gặp được em không?

❀ෆ╹ .̮ ╹ෆ❀

Ngược cho vui nhà vui cửa 😂

Vote cho tui với nha~ nha~
   
   

Ai có biết ở đâu bán doll của Hắc Hường không? Lướt Instagram thấy có fansite bên Thái bán đẹp lắm luôn í mà không mua đc :((

Mình đợi tới khuya mà hứng lên nên đăng luôn ahihi :))

Vote cho tui với nha~~♡♡
     
    
  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top