Chap 14

Ánh mặt trời chói chang vào khiến Minh Triệu không tình nguyện mở mắt , bên cạnh đã không thấy Kỳ Duyên nữa . Minh Triệu đứng dậy rửa mặt , chân đã không còn đau . Từ từ đi vào phòng tắm phát hiện chỉ có một bộ bàn chải đánh răng cùng khăn lông của Kỳ Duyên đang dùng . Minh Triệu cầm bàn chải của Kỳ Duyên lên vui vẻ đánh răng , xem ra hôm nay tâm tình sẽ không tệ . Rửa mặt xong Minh Triệu khập khễnh đi tới phòng khách , không nhìn thấy Kỳ Duyên , Minh Triệu tìm một vòng . Cuối cùng cũng tìm được thân ảnh nàng yêu không cách nào tự kiềm chế ỏ trong phòng làm việc . Kỳ Duyên ngẩng đầu lên thấy Minh Triệu đang đứng ở cửa phòng .

" Trên bàn ăn có đồ ăn sáng , cô thay đổi quần áo tôi gọi người đưa tớ ở trên ghế sa lon , còn có bàn chải đánh răng cùng khăn lông "

Kỳ Duyên mở miệng nói .

" Uh ... hôm nay em không đi làm sao ? "

" Không muốn đi "

Minh Triệu cũng không muốn làm phiền Kỳ Duyên làm việc nên đi tới phòng ăn , im lặng ăn bữa sáng . Nhanh chóng ăn tới khi xong thì Kỳ Duyên cũng tới , đến phòng ăn ngồi xuống .

" Lát nữa tôi đưa cô trở về lấy hành lý "

Kỳ Duyên sâu kín mở miệng .

" Lấy hành lý ? Tại sao ? "

Minh Triệu không phải là ngốc , chẳng qua là bị tình yêu làm đầu óc không tỉnh táo cho nên phản ứng tương đối chậm mà thôi

" Ngày hôm qua không phải là có người đã đáp ứng làm người tình của tôi sao ? Thế nào ? Đổi ý ? "

Kỳ Duyên không nể mặt nói .

" Không phải là đổi ý "

" Không phải là được rồi , động tác nhanh lên một chút "

Kỳ Duyên nói xong liền rời đi phòng ăn chỉ để lại một mình Minh Triệu âm thầm đau thương . Minh Triệu nghe được 2 chữ " Người tình " ngoài việc tự ái bị đâm còn nghĩ tới người bạn gái của Kỳ Duyên . Minh Triệu cao ngạo bỗng nhiên làm người thứ ba , thậm chí ngay cả mình càng nhìn mình có chút không nổi . Kỳ Duyên lại thế nào sẽ để ý mình . Mà tâm tình hôm nay đang tốt vì vậy bị cuộc nói chuyện này cắt đứt . Quả nhiên Kỳ Duyên rất hiểu Minh Triệu , ngay cả tổn thương cũng biết dùng phương pháp gì đả thương lớn nhất .

Căn hộ 1104...

Kỳ Duyên đi vào nơi này một lần nữa , ngắm nhìn bốn phía , giống như mấy năm trôi qua , căn hộ này không có bất cứ thay đổi gì . Dáng vẻ còn giống như năm đó khi mình rời đi . Kỳ Duyên nhìn thấy tờ báo trên bàn chính là ngày đó , lần cuối cùng mình từ nơi này đi ra cửa cứu Anh Thục . Nhìn căn hộ không nhiễm một hạt bụi . Kỳ Duyên thậm chí còn có ảo giác , cảm giác hình như là mình trở lại bào ngày đó . Minh Triệu thu thập xong hành lý muống gọi Kỳ Duyên giúp một tay . Đi ra khỏi phòng , nàng nhìn thấy Kỳ Duyên ngồi trên ghế sopha , ánh mắt vô thần nhìn thẳng phía trước . Minh Triệu biết , Kỳ Duyên là nhìn cảnh thương tâm . Từ từ đi tới bên cạnh , ngồi lên đùi Kỳ Duyên , Minh Triệu thận trọng nâng mặt Kỳ Duyên lên , đặt nụ hôn lên đôi môi . Đầu tiên là nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi lướt nhẹ trên môi , dần dần , Kỳ Duyên cũng có đáp lại , càng hôn càng sâu . Minh Triệu đột nhiên cảm thấy trên mặt ướt át , mở mắt , nhìn thấy Kỳ Duyên đang vừa cùng mình hôn vừa chảy nước mắt . Lòng của Minh Triệu đau đớn kịch liệt , nàng đau lòng , Kỳ Duyên vốn nên là một người vui vẻ , bởi vì mình mà sống cực khổ . Minh Triệu chỉ có thể dùng nhiệt tình đáp lại vuốt lên Kỳ Duyên giờ phút này bị thương . Hôn đến khi hai người thở không nổi mới tạm thời tách ra , trán Minh Triệu chạm vào trán Kỳ Duyên .

" Gấu Béo , Bé sẽ không rời khỏi Gấu , trừ phi chết , nếu không dù Gấu muốn đuổi Bé đi , Bé cũng sẽ không rời khỏi Gấu nửa bước "

Nghe lời nói của Minh Triệu , Kỳ Duyên cũng không đáp lại , mà là môi đặt lên môi Minh Triệu lần nữa . Giờ phút này Minh Triệu giống như bị Kỳ Duyên đốt nóng , thân thể không ngừng dán vào Kỳ Duyên . Mà Kỳ Duyên cảm nhận được Minh Triệu , nhiệt tình ôm Minh Triệu đứng lên . Minh Triệu cũng phối hợp dùng hai chân câu ở eo Kỳ Duyên , vừa hôn vừa đi tới phòng ngủ . Lúc này , Kỳ Duyên phát huy sức mạnh huy hiệu " khủng long " của mình . Đặt Minh Triệu lên giường , Minh Triệu đột nhiên sợ có chút run rẩy . Bởi vì nàng nhớ lại tối hôm trước , Kỳ Duyên thô bạo với mình , cái loại đau đớn đó , đến bây giờ nàng cũng nhớ rõ ràng . Kỳ Duyên nhìn người ở dưới lộ ra biểu lộ hoảng sợ , từ từ cúi người , cắn tai Minh Triệu , nhẹ giọng nói .

" Không phải sợ , sẽ không giống như lần trước ... "

Minh Triệu nghe giọng nói của Kỳ Duyên như bị thôi miên , thân thể cũng buông lỏng . Không lâu , căn phòng vang lên tiếng rên rỉ khiến người ta cảm thấy xấu hổ .

..........

Đợi đến khi Minh Triệu mở mắt , sắc trời bên ngoài đã tối . Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên đang ngủ mà cái trán dán cùng trán mình . Minh Triệu muốn lui ra một chút để có thể thấy rõ ràng Kỳ Duyên . Nhưng thân thể lại bị Kỳ Duyên dùng cả tay chân ôm chặt lấy , Minh Triệu vừa buồn cười vừa tức giận , nào có người nào ngủ như vậy . Minh Triệu tốn khí lực không nhỏ mới tránh thoát tay chân của Kỳ Duyên . Nhìn đồng hồ trên tường đã sáu giờ chiều , thân thể vừa đau lại còn mệt mỏi và đói , rõ ràng trở lại dọn dẹp hành lý , kết quả lại làm chuyện khác . Minh Triệu thật sự đói , nằm mãi trên giường cũng không phải biện pháp . Quay đầu nhìn Kỳ Duyên còn đang ngủ , không nhịn được bấm mặt của Kỳ Duyên một cái .

" Nên mệt mỏi phải là Bé đi , thế nào thoạt nhìn so với Bé còn mệt mỏi hơn "

Nói xong liền bắt đầu quang minh chính đại giày xéo mặt của Kỳ Duyên , chăn cũng bởi vì thế mà tụt xuống . Điều này làm cho Minh Triệu nhìn thấy vết sẹo trên vai Kỳ Duyên . Tối hôm qua không chú ý tới , mà bây giờ nhìn thấy vết sẹo , mũi không nhịn được đau xót , nước mắt lại là rớt xuống , Minh Triệu cúi đầu hôn vào vết sẹo một cái .

" Lúc đó Gấu Béo nhất định tuyệt vọng , Bé thật là một người xấu , nếu Bé chịu tin tưởng Gấu , vậy chúng ta cũng sẽ không bỏ qua nhiều điều ... thật xin lỗi ... "

Minh Triệu ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Duyên ngủ , giống như nhìn không đủ , nhớ lại tiểu khủng long mới vừa ôn nhu đối đãi với mình , không nhịn được hôn Kỳ Duyên một cái . Một cái không đủ , tới hai cái , hai cái không đủ , tới ba cái . Vì Minh Triệu loạn hôn , Kỳ Duyên mở mắt , trầm thấp giọng vừa tỉnh ngủ .

" Nhột chết "

Nói xong liền chuyển sang bên kia tiếp tục ngủ . Minh Triệu cũng không bỏ qua cho Kỳ Duyên , thân thể dán vào lưng của Kỳ Duyên một mực cọ sát . Kỳ Duyên không nhúc nhích chẳng qua là sâu kín truyền tới một câu nói .

" Thu ngực của Bé lại , còn nữa tôi sẽ để cho Bé tháng này cũng không xuống giường được "

Minh Triệu nghe xong , mặt trong nháy mắt bạo hồng .

" Nhưng ... nhưng mà ... Gấu Béo ... thời gian không còn sớm ... mau dậy đi "

Kỳ Duyên xoay người , vừa định nói chuyện , tiếng chuông điện thoại vang lên , Minh Triệu vội lấy điện thoại ở mép giường .

" Minh Triệu , gọi điện thoại di động cho em làm gì không nhận ? "

Là Lucie

" A , Lucie , em không nghe thấy , có chuyện gì sao ? "

" Mọi người cuối tuần nói muốn mở Party , nói trước để em sắp xếp , không cho phép đến lúc đó không xuất hiện "

" Vâng , em biết "

" Còn nữa , mọi người cũng muốn gặp , nhưng không biết em ấy có thể tới không . Chị đang chuẩn bị bảo Lâm Anh đi hỏi một chút Kỳ Duyên có rảnh rỗi hay không "

" Như vậy sao ? Em ấy sẽ đi "

Nói mấy câu cùng Lucie liền cúp điện thoại . Minh Triệu không dám nói cho Lucie biết Kỳ Duyên đang ở bên cạnh . Cho nên khi Lucie hỏi thăm nàng cùng Kỳ Duyên gặp mặt ra sao , Minh Triệu cũng chỉ có thể trả lời " sau này hãy nói " . Minh Triệu quay đầu nhìn một chút Kỳ Duyên nửa ngồi tựa vào đầu giường .

" Gấu Béo , chị Lucie nói muốn mở Party , đều gọi mọi người tới , Gấu có đi được không ? "

" Lúc nào ? "

" Cuối tuần "

" Đi "

Kỳ Duyên miễn cưỡng nói .

" Vậy bây giờ chúng ta có thể rời giường không ? Còn phải mang hành lý ... "

" Hành lý không cần mang , tôi muốn qua nơi này ở "

" Thật sao ? "

Minh Triệu có chút giật mình nhìn Kỳ Duyên .

" Chỉ là bởi vì gần công ty "

Nói xong Kỳ Duyên liền đứng dậy đi tới phòng tắm . Không biết lý do Kỳ Duyên nói thật hay giả , dù sao , có thể tiếp tục ở nơi này cũng là điều Minh Triệu hu vọng nhất . Mặc dù bây giờ Kỳ Duyên đối với mình không lạnh không nóng , tốt hơn rất nhiều so với lạnh lùng khi vừa gặp mặt . Minh Triệu đang tự mình loạn tưởng , Kỳ Duyên vốn đã đi vào phòng tắm lại đi ra .

" Bé có muốn tắm không ? "

Bởi vì Kỳ Duyên đột nhiên lên tiếng khiến Minh Triệu đang suy nghĩ chuyện gì trong lòng bị sợ hết hồn . Nhìn Minh Triệu thất thần bị hù , Kỳ Duyên cảm thấy căn bản cũng không cần hỏi ý kiến , hỏi Minh Triệu cũng thất thần không trả lời lại . Bởi vì bây giờ Minh Triệu còn đang thất thần , sẽ không mau trở lại , Kỳ Duyên nâng lên chân bị thường của Minh Triệu , mở băng gạc , vết thương trên đầu gối chỉ hơi chảy máu mà thôi , sau khi dùng thuốc đã khô .

" Chân có thể đụng nước "

Nói xong Kỳ Duyên liền ôm lấy Minh Triệu .

" Bé ... có thể tự mình tắm "

Không để ý đến , ôm người vào phòng tắm ... lời của Minh Triệu lại bị Kỳ Duyên không nghe . Minh Triệu cảm giác mình sắp điên rồi , gặp lại Kỳ Duyên được mấy ngày , mình liền bị Kỳ Duyên không thấy chín vạn tám ngàn lần . Nếu là trước kia , đầu Kỳ Duyên đã sớm liền bị đánh .


Lại End thêm một Chap .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #duyentrieu