Chap 1
Trời cao và trong xanh đến lạ. Một cơn gió thoảng qua làm cái cây cảnh trước nhà rung rinh. Victoria bước vào bếp với nụ cười yêu kiều. Cô pha một tách cà phê ấm ấm. Cánh cửa sổ khẽ bật mở. Cái rèm cửa màu xám được kéo gọn lên. Một khuôn mặt khả ái tinh nghịch thò đầu ra ngoài. Hít hà cái không khí trong lành pha chút lành lạnh của mùa thu, để mặc cho gió đùa giỡn với những lọn tóc đen mượt mà
- Ui da!
SooJung nhăn nhó. Đôi mắt đen khẽ nheo lại một cách đáng yêu vô cùng. Một bàn tay khẽ siết lấy cái eo thon gọn của nó. Đôi môi đỏ mọng mớn trớn gò má đang ửng hồng
- Buổi sáng ấm áp nhé! SooJungie!
Nó cười tít cả mắt. Đỡ lấy tách cà phê phát ra hơi ấm được ai đó áp vào má mình. Giọng nói nhẹ nhàng cất lên
- Cảm ơn Vic nha! Yêu quá đi mất!
Victoria khẽ lắc đầu. Cô hôn lên mái tóc phả ra mùi hương nhè nhẹ. Đưa mắt nhìn ra xa phía cửa sổ. Nơi thỉnh thoảng một vài đốm đen đen vụt qua để bay về phương nam tránh rét
Đây là cuộc sống của cô. Cô và SooJung đã sống với nhau một năm nay.
Victoria nhìn lại cô người yêu dễ thương đang khẽ nhấm nháp tách cà phê mỉm cười hạnh phúc. Đôi mắt mường tượng lại quá khứ
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
2 năm trước
Victoria nhanh nhẹn phi thân xuống khỏi xe đạp. Chỉnh lại cái cặp đen khoác chéo ngay ngắn. Cô nhấn chuông
- Bính bong
Tiếng chuông cửa khẽ gián đoạn công việc ăn bim bim của một cô gái 18t
Đôi mắt đen ánh lên chút bực bội. Nó cứ thế cầm cả gói bim bim hầm hổ đi ra mà quát:
- AI ĐẤY?
Cánh cửa sơn trắng vừa mở ra. Hai đôi mắt trố ra nhìn nhau
Một người kinh ngạc với mĩ nhân trước mặt. Còn người kia thì á khẩu với tướng tá của cô gái 18t - mái tóc đen hơi xù xì, mặc nguyên bộ áo ngủ, tay cầm gói bim bim - chắc đang ăn dở, còn cả đôi môi lấm lem toàn vụn bánh nữa.
Victoria trân mắt ra không hiểu cô bé này đón gia sư theo cách nào nữa?
Chờ một chút cho luồng khí lạnh thổi qua cả hai con người. Victoria khẽ e hèm một tiếng. Lấy lại phong thái nho nhã ban đầu. Cô khẽ cất tiếng
- À! Tôi là ...
- Rầm!
Victoria nhăn mặt nhìn cái cửa bị đập một cách không thương tiếc. Bóng dáng cô gái lôi thôi cũng mất hút sau cú va đập của cánh cửa vào tường. Gió lạnh khẽ thổi qua lần nữa. Victoria ngơ ngác như một con nai vàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Phì ...
Victoria phát lên tiếng cười biến dạng do cố nén nó lại mà không đc
SooJung ngạc nhiên quay ra
- Vic bị làm sao đấy!
Victoria nhìn cái mặt ngố ngố của nó lại càng không nhịn được cười. Miệng cô phát ra tiếng cười lớn, đậm chất ham hiểm
SooJung chau mày. Nó đặt cái tách xuống bàn. Giơ tay véo má của con người vô duyên đang nhe răng ra cười kia. Nó chu mỏ lên ra oai
- Đáng ghét! Vic cười gì hả? Có nói cho em không? Vic đang cười em đúng khôngggggg!
Victoria hốt hoảng giãy đành đạch
- Ui daa! Đau quá! Tha cho Vic đi mà! Vic không có mà! Vic chỉ đang nhớ lại ngày đầu ta gặp nhau thôi.
SooJung nghe đến đây thì ngẩn ra. Sau đó thả tay, mở nụ cười ranh mãnh
- hì hì ... ngày đầy gặp Vic em như con ngố ý! Lại còn quên luôn việc hôm ý có gia sư mới đến kèm nữa!
Victoria nhún vai, cô beo beo cái má non nớt búng ra sữa của nó. Có ai tự nhận mình ngố không nhỉ? Có đấy! SooJung của cô vừa nhận đấy thôi
Lát sau, cô cười nói
- Ừ! Mà Vic ấn tượng với cái màn thay đồ, chải chuốt chỉ mất đúng 5 phút của em nhất! Người gì đâu mà ...
Thế rồi chẳnh nói hết câu. Victoria lại ngoác mồm ra cười, SooJung xụ mặt ra
- Kệ người ta. Thấy người đẹp ai chả thế!
Victoria lém lỉnh hôn lên mái tóc kia, nói tiếp
- Vic biết rồi! Bởi cái con nhỏ ngốc nghếch nào đó, nguyên cả buổi học chỉ ngồi xuýt xoa khen tui đẹp mặc dù tui là gia sư dạy học.
SooJung lúc này mới nhăn mặt vào. Nó cấu hai tai Vic rồi chu chéo lên
- Kệ người ta! Kệ người ta!!!!
Victoria đau nhưng thấy bộ mặt đáng yêu của nó lại chẳng muốn kêu đau
Cô cười khì khì rồi giơ hai tay ra hiệu đầu hàng
- Được rồi! Vic thua! Vic thua! Không nói nữa! Kệ người ta! ^^~
Soo Jung lúc này mới chịu thả tay ra. Quay ngoắt 180 độ, nói giọng giận dỗi
- Không chơi với Vic!
Victoria nhanh nhẹn tóm lấy được, cô ôm chặt nó và phủ lên môi đỏ mọng ấy một nụ hôn. Nó vùng vẫy thế nào cũng không thoát nổi nên đành phải hầm hổ hôn lại để trả thù
Gió lạnh vẫn bay vào trong căn nhà nhỏ, nhưng hình như chẳng thế làm lạnh hai trái tim đang sưởi ấm cho nhau kia. Mùa thu se lạnh với họ chẳng là gì đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top