21

"Bác sĩ..."

Jisoo hoảng sợ thấy người ta đưa Jennie từ tay cô đặt lên giường đẩy vào phòng cấp cứu, mà người kia không ngừng nôn ra máu dù vẫn đang vô thức. Tựa hồ như muốn đem tất cả máu trong cơ thể mà đưa hết ra ngoài.

Bàn tay run lẩy bẩy không dừng, Jisoo ngồi tựa vào ghế chờ trong thấp thỏm, không hiểu sao mục đích ban đầu chỉ là muốn dụ dỗ Jennie khoá lại bên người để mà trêu ngươi người con gái kia. Lại không biết bản thân đã phạm phải sai lầm này. Khốn kiếp, khốn kiếp, Kim* Jisoo...mày là tên đáng chết.

Bản thân cư nhiên lại thấy sợ hãi đến như vậy, lại thấy đau lòng như vậy.

Jisoo đưa hai bàn tay áp vào mặt chôn vùi vào đầu gối, vô thức nước mắt chảy dài ra. Người như cô, lại có ngày khóc vì một người khác, người mà cô nghĩ là sẽ lợi dụng để đạt mục đích của mình. Cuối cùng thì cảm giác này, có phải là vì người ta mà đau lòng, mà thương tâm. Vậy chính là cô không phải là không có tình cảm với Jennie, mà chỉ là cô chèn ép nó thành một thứ khác mà thôi.

Nhắm mắt thật chặt, bàn tay đan lại với nhau cũng thật chặt như sao vẫn không thể kìm chế cảm xúc, tựa hồ sợ hãi chỉ cần nhúc nhích, chỉ cần mở mắt sẽ làm Kim* Jennie biến mất. Đây là gì? Chẳng phải là đã đặt nhân ảnh kia ở trong lòng mới sợ người ta biến mất? Jisoo không cần biết, cô chỉ ngàn vạn lần cầu xin cho người kia bình an.

Hai tiếng trôi qua thật dài, thật dài. Điều đáng sợ nhất lúc này chính là chờ đợi, đợi người kia trở ra.

Đèn cấp cứu chợt tắt, Jisoo theo quán tính đứng lên ngay tức khắc, không nghĩ là ngồi một tư thế quá lâu cơ thể sẽ tê cứng liền lảo đảo không vững. Thấy bác sĩ đi ra, phía sau là chiếc giường trắng tinh mà trên đó là người cô chờ đợi.

"Y tá, cô đưa bệnh nhân về phòng hồi sức"

"Cô ấy ổn chứ?"

Vừa dứt câu, bác sĩ đã xoay lại nhìn cô bằng ánh mắt không hài lòng.

"Jisoo, cô bé ấy là Kim Jennie?"

Cô gật đầu như một cái máy, biểu cảm của vị bác sĩ làm Jisoo thêm phần bất an, Kim* Jennie thì sao? Có phải bị cái gì rồi không.

Không nhanh không vội gật đầu, mới thấy ông ấy thở hắt ra một hơi dài làm Jisoo muốn không giữ được bình tĩnh muốn bức cung.

Ông ta nhìn cô chất vấn như kiểu không muốn nói ra tình hình của người vừa mới được chuyển đi vậy.

"Chú Oh, cô ấy không sao phải không?"

---

Nhìn tấm danh thiếp bác sĩ Oh đưa cho cô, mặt trên in "Kim Taeyeon" rất bắt mắt, chỉ có điều...cô ấy là bác sĩ tâm lý. Jisoo có thể mường tượng ra lý do tại sao bác sĩ Oh không nói cho cô biết, mà lại chỉ dẫn cô qua một người khác.

Là tâm bệnh, không thể nói mở mắt, bước đi, cười nói là bình thường. Phản ứng của Jennie là quá mức nguy hiểm, cho dù có cứu kịp lúc thì thương tâm vẫn còn. Jisoo vuốt nhẹ hai mắt nhắm lại, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng.

Taeyeon nhìn danh thiếp đưa ra trước mặt cô, liền ngẩn lên vươn chút thắc mắc.

"Xin lỗi..."

"Cô từng điều trị cho Kim Jennie phải không?"

Không dong dài và chào hỏi dây dưa, Jisoo vào thẳng vấn đề, cô muốn nhanh một chút nhìn tới tình hình của người kia. Không dừng lại ở việc cô thấy có lỗi mà ép gượng phải quan tâm, chỉ là...rất muốn được quan tâm.

Không cuộc hẹn trước, không giới thiệu, không chào hỏi, người này bước vào văn phòng của cô như thể ra lệnh. Kim Taeyeon quan sát đánh giá một lược, quyền và thế chắc không nhỏ. Nhưng nhắc đến cái tên Im Jennie mới chính là quá sửng sốt đi.

"Có điều trị"

"Cô ấy bị cái gì?

"Cô là ai?"

Jennie chỉ có một người thân, chính là mẹ. Ở đâu rơi xuống một kẻ ngông cuồng, muốn biết? Nằm mơ đi.

"Người yêu" Jisoo đưa ra một lý do cực hợp lý.

Đáp lại chỉ là một nụ cười khẩy của người đối diện, cô nheo mắt khó chịu, với danh phận người yêu, không đủ điều kiện đủ để biết hay sao?

Nghe như một trò hề, Taeyeon cười khẩy một tiếng, cô là bác sĩ tâm lý, muốn diễn trò cũng nên biết người biết ta. Lý do nghe có vẻ hợp lý nhưng cách nói miễn cưỡng như vậy thì qua được mắt cô sao?

"Cô đang theo đuổi Jennie?" Taeyeon chấp tay lại nói một cách nghiêm túc "Tôi chắc rằng em ấy đã từ chối"

Một dòng khí tức giận dồn lên mặt, như bị nói trúng tim đen, đúng vậy cô bị từ chối sau đó mới khùng điên làm trò đáng xấu hổ. Muốn chữa được bệnh thì phải biết bệnh gì mới kê được thuốc. Mà kẻ ngồi đây từ chối việc đó.

"Tôi chỉ muốn chữa lành vết thương của cô ấy"

Ánh nhìn của Taeyeon bỗng nhiên dịu lại "Tôi không thể, đó là qui tắc"

"Kim Taeyeon"

Giọng cô trầm ổn đáng sợ, cái gì mà qui tắc, gì là không thể, đối với Jisoo mà nói để tìm hiểu một người rất dễ dàng, một thám tử tư và rất nhiều tiền. Jisoo chỉ là không muốn đi đường vòng, cô cần biết nguyên nhân chính xác không phải là thu thập từ phía thám tử.

"Nếu cô đang nghĩ đến một thám tử tư để điều tra, điều đó là vô ích thôi"

"Là ý gì?"

"Cô sẽ chẳng tìm được gì đâu".

---

Chớp đôi mắt mệt mỏi vài lần, điều hoà tầm nhìn một cách dễ chịu nhất, Jennie cũng thực sự tỉnh lại sau hai ngày ngủ vùi.

Nàng nhìn quanh phòng nhận ra đây chính là bệnh viện, chợt thở dài, nhớ lại cảnh tượng lúc trước bỗng run người phản ứng.

Khụ khụ...

Jisoo từ nhà vệ sinh bước ra, thấy Jennie đang chật vật ho khan, không nghĩ mới vừa đi 5 phút mà người kia đã tỉnh dậy còn có cả cảnh tượng chói mắt. Vội vàng chạy lại, nâng đầu giường lên cao, cô lo lắng nhìn, lóng ngóng không biết làm sao. Bởi lẻ từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có kinh nghiệm chăm sóc người khác.

Rót một ly nước đầy, cầm trên tay đợi người kia ho xong sẽ đưa cho nàng uống. Nhưng mà 5 phút sau nàng ta vẫn là gập người ho không dứt, Jisoo để ly nước trên bàn, nóng lòng tiến lại gần, do dự có nên đụng chạm Jennie hay không. Lưỡng lự cũng quyết định vỗ nhẹ lưng, không ngừng vuốt xuống.

Một lúc sau Jennie cũng chấp dứt cơn run rẩy, thở dốc phập phòng, cố gắng hít thở. Jisoo không giấu nổi lo lắng, tay vẫn khẻ vuốt.

"Đừng...chạm"

Nhói,

Cô nuốt xuống yết hầu khô rát, câu đầu tiên sau khi tỉnh dậy là bảo cô đừng chạm vào cô ấy. Tưởng tượng như bị một nhát dao đâm vào. Bối rối rút tay lại, vẫn gương mặt lạnh nhẹ tỏ vẻ mặt không có chuyện gì. Cô rút ra một chiếc khăn tay, đưa tới lòng bàn tay Jennie lau nhẹ, cẩn thận không để tay mình chạm vào tay Jennie. Vệt máu thấm đẫm khăn tay. Ho ra máu, thật sự là lao tâm.

Hai người im lặng một vài phút, Jisoo vứt chiếc khăn vào sọt rác, lại cầm ly nước đưa trước mặt người kia. Jennie đã mệt không thở ra hơi, dựa nhẹ lưng vào thành giường, nhắm mắt.

Cứ nghĩ Jisoo sẽ bỏ đi nhưng khi mở mắt ra vẫn là dáng người cao cao tại thượng, cầm ly nước đưa trước mặt nàng.

"Uống đi"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #jensoo