Chương 88.


Cậu hai cả ngày ở bên cạnh Ngọc Bảo không rời nửa bước. Bệnh tình Ngọc Bảo cũng thuyên giảm vài phần.

"Anh Duy...anh ở trong phòng chăm sóc em hoài vậy? Anh...đi lo công việc hay làm gì đi chớ"- Ngọc Bảo khó xử nói

"Tôi làm em...thấy bất tiện lắm hả?"- Cậu hai e ngại nói

"Dạ em không dám. Nhưng mà...em không sao đâu. Anh lo lắng quá...người ta nhìn vào sẽ nói này nói nọ đó. Với lại...em gái chưa chồng, anh lại trai chưa vợ. Như vậy em sợ không hay cho anh"

"Mấy chuyện đó em đừng có lo gì trơn á. Cái quan trọng là sức khỏe của em mà"

Ngọc Bảo đưa bàn tay của mình lại, nắm lấy tay của cậu hai. Cậu ngớ người ra hai mắt mở to mà nhìn. Tay cậu hơi rung rung.

"Anh làm gì rung dữ vậy? Anh làm như lần đầu tiên được con gái nắm tay ấy"

"Ờ ờ đâu có..."- Cậu hai đỏ ửng mặt nói

"Anh Duy nè...em biết tấm lòng của anh dành cho em. Em thật sự rất cảm kích, nhưng mà anh biết đó..."- Ngọc Bảo nghiêm túc nói

Cậu hai gật đầu hiểu:

"Anh biết mà. Em yên tâm đi. Anh...anh không sao đâu. Chỉ cần em cho phép anh chăm sóc cho em là được rồi. Em đừng nghĩ nhiều nha"

"Em đâu xứng với sự chân thành này của anh?"- Ngọc Bảo đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cậu hai hỏi

.

Trí Tú và Trân Ni hôm nay quyết định sẽ đi tới nhà của Trân Ni. Hai người ngồi trên xe, cả hai đều lo lắng trong lòng.

Trân Ni nãy giờ chẳng nghe Trí Tú nói lời nào nên quay qua:

"Trí Tú à...đừng lo lắng quá!! Chắc là...nhà em sẽ hiểu cho chúng ta mà"

"Ờ ờ...tôi...tôi đâu...đâu lo lắng gì đâu"- Trí Tú bàn tay rung cầm cập giơ lên vén mái tóc của mình cười gượng như không có gì

Trân Ni nhìn thấy thì cầm lấy tay cô:

"Sao cô ba nói không lo mà tay rung dữ vậy đa?"

"Thì ờ..."- Tay Trí Tú được Trân Ni nắm lấy nhưng vẫn còn rung

"Shhh...đừng lo lắng, không sao, không sao đâu mà"- Trân Ni chỉ có thể khuyên can chứ thật ra trong lòng cô cũng lo không kém

Chiếc xe chạy tới chỗ nhà gia đình Trân Ni. Trí Tú trước khi xuống xe còn phải lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán của mình. Hai người xuống xe từ đầu ngõ. Trí Tú có mua khá nhiều quà cho gia đình của Trân Ni.

"Đây để em xách phụ cho, sao mua nhiều dữ vậy?"- Trân Ni đưa tay hỏi

Trí Tú lắc đầu:

"Để tôi cầm hết cho"

Nhìn Trí Tú như vậy Trân Ni càng rối hơn. Trí Tú cùng Trân Ni đi vào.

"Cha...Mẹ...con về rồi nè"- Trân Ni tới trước cửa nhà kêu

Trong nhà đi ra hai người lớn tuổi, chắc hẳn là cha mẹ của Trân Ni. Hai người nhìn thấy Trân Ni thì vui mừng ôm lấy cô:

"Trời đất....Trân Ni, cha mẹ nhớ con quá đa"

"Dạ...con cũng nhớ cha mẹ lắm, nay mới có dịp về. Cha mẹ khỏe không?"- Trân Ni vui mừng nói

"Khỏe...khỏe re hà"- Cha cô nói

"Còn...thằng em con đâu cha?"

"Nó đi học rồi, chắc chưa về"

"À dạ"

"Ủa còn...ai đây?"- Mẹ cô giờ mới nhìn qua Trí Tú

"Dạ con chào hai bác, con là...."- Trí Tú nhìn qua Trân Ni ngưng câu

"Dạ con là con ông Hội đồng"- Trí Tú do dự, cô nghĩ khoan hả nói chuyện hai người như vậy

Hai người nghe thấy thì thái độ liền tươi cười với cô:

"À thì ra là cô ba...tụi tôi không có biết. Mời cô và nhà..."

"Dạ dạ"- Trí Tú lại liếc sang Trân Ni

Hai người nhìn ánh mắt nhau cũng hiểu đối phương nói gì. Trân Ni nhìn lại gật gật đầu ra hiệu mọi chuyện sẽ ổn thôi, Trí Tú đừng lo lắng quá.

Cả hai đi vào trong nhà.

"Nhà tôi hơi nghèo nên nhỏ...cô ba đừng chê nhe"

"Dạ dạ, con không dám đâu. À...con có mua chút quà cho gia đình, mong hai người nhận cho con vui"- Trí Tú đưa mấy túi quà đặt trên bàn

"Trời đất, cô qua chơi với nhà tôi là tôi vui rồi. Còn mua quà cáp...làm tôi ngại quá đa"- Người cha nói

"Dạ không có gì đâu bác, chút quà này tại con qua gấp không biết hai bác thích gì nên mua đại. Lần sau, hai bác thích gì nói con mua đem qua"- Trí Tú cười nói, có vẻ cô đã bớt rung hơn

"Cô ba khách sáo quá đa. Nhà ông Hội đồng đúng là người tốt"

"Mà nay...con về đây rồi nhà trển sao con?"- Mẹ Trân Ni hỏi cô

"Dạ...tại lâu rồi con không về nên mới muốn về thăm nhà mình. Sẵn...con với Trí Tú có chuyện muốn thưa với cha mẹ"

"Con...cô ba là cô ba, sao con gọi thẳng tên như vậy được?"- Cha cô vội chỉnh

"Không sao đâu bác, con với Trân Ni...ờ...thân thiết lắm nên xưng hô vậy...không có gì đâu bác, bác đừng la Trân Ni tội nghiệp"- Trí Tú bây giờ lại bắt đầu nói vấp

"Ờ...cô ba nói vậy là sao, tôi không hiểu"- Người cha chớp mắt khó hiểu

Trí Tú đột ngột quỳ xuống. Trân Ni thấy thế liền giật mình đưa tay ra đỡ. Trí Tú đưa bàn tay ra lắc đầu ra hiệu đừng đỡ mình.

"Cô ba...tự nhiên cô quỳ vậy? Hai vợ chồng tôi tổn thọ đó đa"- Người mẹ cũng khó xử

"Dạ, con biết chuyện con sắp nói đây sẽ làm hai người tức giận. Con và Trân Ni...yêu nhau"- Trí Tú nghiến chặt răng rồi nói

Hai người nghe xong như sét đánh ngang tai, trừng mắt nhìn Trân Ni rồi nhìn nhau.

"Cô...cô ba, cô đừng có nói giỡn như vậy. Hổng...hổng vui đâu cô ba"- Người cha cười gượng nói

"Dạ không. Con thương Trân Ni thật lòng, con mong...hai bác chấp nhận cho con và Trân Ni. Con hứa sẽ không để Trân Ni thiệt thòi đâu. Con xin hai bác"- Trí Tú nói với vẻ mặt đầy trách nhiệm

"Trân Ni...chuyện này có phải thật không?"- Người cha bắt đầu gằng giọng hỏi con mình

Trân Ni nghĩ, lần trước ở nhà cha mẹ Trí Tú. Cô đã không cùng Trí Tú đối mặt với chuyện này rồi. Cô còn chưa hết hối hận về chuyện đó. Nay Trí Tú đang công khai với gia đình cô, chả nhẽ cô lại bỏ một mình Trí Tú đối mặt như lần trước? Không, không được. Cô phải cùng Trân Ni đối mặt với chuyện này.

Trân Ni vội quỳ xuống kế bên Trí Tú cúi đầu:

"Dạ...đúng như Trí Tú nói đó cha mẹ. Con với Trí Tú thực sự yêu nhau. Mong cha mẹ chấp nhận tụi con"

"Mày!! Mày...tại sao vậy Trân Ni...nuôi mày tới chừng này, chỉ mong muốn mày kiếm một tấm chồng đàng hoàng tử tế rồi yên bề gia đình. Vậy là tao với mẹ mày vui rồi. Mà tại sao hả? Sao tự nhiên mày đi yêu con gái thế này...trời ơi"- Người cha thất vọng nói

"Thôi mà ông, bình tĩnh đi mà"- Người mẹ đứng kế bên lay tay chồng mình

"Dạ...bác đừng trách Trân Ni, em ấy không có lỗi đâu bác. Tụi con yêu nhau thật lòng, con sẽ lo lắng cho Trân Ni cả đời. Bảo đảm không thua những người đờn ông khác đâu mà bác"- Trí Tú ngước lên thành tâm nói

/// 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top