[cover] Hãy bế em ra khỏi cuộc đời Jessi, Jeti SE

Đây là truyện cover lại từ truyện ngắn.

"Nếu muốn li dị, hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh."

Vì thế đừng thắc mắc vì sau nó lại giống một mẫu chuyện nào đó mà bạn đã từng đọc.

Mình chỉ edit lại tên nhân vật và một số chi tiết nhỏ nhặt. Nhìn chung là vẫn y xì như bản gốc.

Câu chuyện này có kết thúc là SE. Vì thế hãy chuẩn bị tâm lí trước khi đọc.

Chúc mọi người đọc Fic vui vẻ ^^ Dù nội dung của nó cũng chẳng vui gì cho mấy.

--------------------

Vào ngày cưới của Jessica, cô đã ôm vợ - Tiffany trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của họ. Đám bạn thân của Jessica nhất quyết bắt cô phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình.

Do vậy, cô đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn cô là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.

Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: họ có con, Jessica bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình của họ mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai người suy giảm dần.

Tiffany là một công chức nhà nước. Mỗi sáng họ cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con của họ thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của họ nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ...

Jane đã bước vào cuộc đời của Jessica.

Đó là một ngày đầy nắng. Cô đứng trước một ban công rộng lớn. Jane ôm vòng sau lưng cô. Con tim cô, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ mà cô mua cho cô ấy.

Jane nói:

"Jessi là mẫu người có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất".

Câu nói của Jane đột nhiên nhắc cô nhớ đến vợ mình. Hồi họ mới cưới, Tiffany đã nói:

"Mẫu người như chồng, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ."

Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, cô thoáng do dự.

Cô hiểu mình đang phản bội lại Tiffany. Nhưng cô đã không thể cưỡng lại chính mình. Kéo tay Jane sang một bên, cô nói:

"Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Jessi có vài việc phải làm ở công ty".

Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì cô đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí Jessica mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể. Nhưng cô nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù cô có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc. Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi Jessica lại ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, họ cùng xem TV. Không thì, Jessica lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Jane. Đó là cách mà cô thư giãn.

Một ngày nọ, Jessica đã nửa đùa nửa thật nói với vợ,

"Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?".

Tiffany nhìn chằm chặp vào cô phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô.ấy. Jessica không thể hình dung được vợ mình sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng cô đang nói nghiêm túc về chuyện đó.

Lúc Tiffany bước vào phòng làm việc của Jessica ở công ty thì Jane cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng cô đều nhìn Tiffany với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Cô ấy dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng Jessica có thể đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy. Đôi mắt cười một thời đã vẫn đụt hơn nhiều.

Một lần nữa, Jane lại nói với cô:

"Jessi, ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau".

Cô gật đầu. Jessica biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.

Đêm hôm đó khi trở về nhà, trong lúc Tiffany dọn bữa ăn tối, Jessica nắm lấy tay cô ấy và nói rằng, cô có việc cần phải nói với cô ấy. Tiffany ngồi xuống, lặng lẽ ăn. Một lần nữa Jessica nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt vợ mình.

Đột nhiên, cô không biết phải làm thế nào để bắt đầu câu chuyện. Nhưng cô phải nói cho cô ấy biết những gì mà bản thân đã suy nghĩ.

Cô muốn ly hôn.

Jessica nêu vấn đề ra một cách bình tĩnh. Dường như cô ấy không bị khó chịu với những lời cô nói, thay vào đó chỉ nhẹ nhàng hỏi,

"Tại sao?"

Jessica tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Điều này đã làm Tiffany giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt cô:

" Jessi là một người người chồng tồi! "

Đêm đó, họ đã không nói chuyện với nhau. Cô ấy thổn thức. Cô biết vợ mình muốn tìm hiểu những gì đã xảy ra đối với cuộc hôn nhân của họ. Nhưng cô khó có thể cho cô ấy một câu trả lời dễ chịu gì, cô ấy đã để Jane đánh cắp mất trái tim của chồng mình. Cô không còn yêu Tiffany nữa. Cô chỉ thương hại cô ấy!

Thực sự cảm thấy tội lỗi, cô đã thảo lá đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần của công ty. Cô ấy liếc nhìn nó và sau đó xé nó ra từng mảnh nhỏ. Người phụ nữ đã trải qua hơn chục năm cuộc đời mình với cô đột nhiên đã trở thành một người xa lạ. Jessica cảm thấy tiếc cho cô ấy vì đã đánh mất thời gian thời gian, nguồn lực và sức lực, nhưng cô không thể rút lại những lời đã nói - Jessica đã quá yêu Jane. Cuối cùng cô ấy òa khóc trước mặt cô, và đó là những gì mà Jessica mong đợi xảy ra. Đối với cô, tiếng khóc của Tiffany sẽ là cách để giải tỏa nỗi đau. Ý tưởng về việc ly hôn đã dằn vặt cô suốt nhiều tuần qua giờ dường như chắc chắn và rõ ràng hơn.

Ngày hôm sau, cô trở về nhà rất muộn và thấy cô ấy đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Jessica không ăn bữa tối mà đi ngủ luôn và ngủ thiếp đi rất nhanh bởi vì cô đã mệt mỏi sau một ngày bận rộn với Jane.

Khi tỉnh giấc, Tiffany vẫn ngồi viết ở bàn. Cô không quan tâm vì vậy cô trở mình và ngủ tiếp.

Buổi sáng dậy, Tiffany bắt đầu trình bày điều kiện ly hôn: Cô ấy không muốn bất cứ thứ gì từ Jessica,nhưng cần cô thông báo một tháng trước khi ly hôn. Cô ấy yêu cầu rằng trong một tháng đó, cả hai người phải cố gắng để sống một cuộc sống bình thường nhất có thể. Lý do cô ấy đưa ra khá đơn giản: con gái của họ sẽ có kỳ thi của mình trong một tháng tới và cô ấy không muốn làm nó phân tâm với cuộc hôn nhân tan vỡ của họ. Cô có thể chấp nhận được điều kiện này. Nhưng Tiffany còn yêu cầu nhiều hơn thế, cô ấy yêu cầu Jessica nhớ lại cách mà cô đã đưa cô ấy vào ra phòng cô dâu trong ngày cưới của họ. Cô yêu cầu mỗi

ngày trong thời gian một tháng tới Jessica phải đưa cô ấy ra khỏi phòng ngủ của họ tới cửa trước

vào buổi sáng. Jessica nghĩ rằng cô ấy bị điên rồi. Chỉ để giúp cho những ngày cuối cùng của họ cùng nhau là chấp nhận được cô đành chấp thuận yêu cầu kỳ quặc của Tiffany.

Cô đã nói với Jane về điều kiện ly hôn của vợ . Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. Bất kể Tiffany có mánh khóe gì, cô ấy có phải đối mặt với việc ly hôn, Jane nói một cách khinh bỉ. Tiffany và Jessica đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi ý định ly hôn của cô được thể hiện một cách rõ ràng. Vì vậy, khi cô bế cô ấy vào ngày đầu tiên, cả hai người tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Con gái họ vỗ tay và theo sau:

"Appa đang bế umma trên tay của mình. "

Lời nói đó của con gái mang lại cho Jessica một cảm giác đau đớn. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó đến cửa, cô đã bước đi trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng :

" Đừng nói với con gái của chúng ta về việc ly hôn."

Cô gật đầu và cảm thấy có chút gì đó đổ vỡ.

Jessica đặt cô ấy xuống ở cửa ra.vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt để đi làm. Cô lái xe một mình đến văn phòng.

Vào ngày thứ hai, cả hai đã hành động dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực cô. Jessica có thể ngửi được mùi lavender dịu nhẹ từ áo khoát của cô ấy. Cô nhận ra rằng đã bẵng đi một thời gian cô không nhìn người phụ nữ trong tay mình một cách cẩn thận. Cô nhận ra cô ấy không còn trẻ nữa. Có những nếp nhăn trên khuôn mặt của Tiffany, mái tóc đã ngả màu xám! Đôi mắt cười không còn rạng rỡ như xưa. Sâu thẳng trong nó vẫn là nỗi buồn vô hạn định. Cuộc hôn nhân của họ đã lấy đi nhiều thứ của cô ấy. Trong một phút, cô tự hỏi bản thân đã làm được những gì cho Tiffany.

Vào ngày thứ tư, khi Jessica nâng cô ấy lên, cô cảm thấy một cảm giác thân mật trở về. Đây là người phụ nữ đã có mười năm chung sống với cô. Vào ngày thứ năm và thứ sáu, cô nhận ra rằng cảm giác sự thân mật của họ đã tiếp tục tăng lên. Jessica đã không nói với Jane về việc này. Việc bế vợ đã trở nên dễ dàng hơn khi thời gian một tháng dần trôi qua. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm Jessica trở nên khỏe hơn.

Một buổi sáng, cô ấy đã lựa chọn kỹ càng những đồ để mặc. Tiffany đã thử một vài bộ nhưng không thể tìm được một bộ nào phù hợp Cuối cùng, cô ấy thở dài, tất cả quần áo của mình đã trở nên rộng hơn. Jessica đột nhiên nhận ra rằng cô ấy đã quá gầy, đó là lý do tại sao cô bế cô ấy đã dễ dàng hơn Đột nhiên điều đó như một cú đánh vào Jessica ... cô ấy đã phải chôn giấu nhiều đau đớn và nỗi cay đắng trong tim. Một cách vô thức, cô đưa tay ra và chạm vào.đầu của Tiffany. Lúc này con gái họ chạy đến và nói:

"Appa , đến giờ bế uma ra rồi."

Đối với con bé, việc thấy appa mình bế umma mình trên tay đã trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống của nó. Tiffany ra hiệu cho con gái của họ lại gần và ôm nó thật chặt. Jessica quay mặt đi vì sợ rằng cô có thể thay đổi quyết định của mình ở phút cuối cùng này. Sau đó cô bế cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ, ngang qua phòng khách, và đi qua hành lang. Tiffany vòng tay qua cổ Jessica một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Cô ôm cô ấy thật chặt, giống như vào ngày cưới của họ.

Điều làm Jessica buồn là cô ấy còn nhẹ hơn nhiều so với cô đã tưởng Vào ngày cuối cùng, khi ôm cô ấy trong vòng tay của mình, Jessica lại khó có thể cất được bước chân. Con gái của họ đã đi đến trường. Cô ôm Tiffany thật chặt và nói rằng,:

"Jessi đã không nhận thấy rằng cuộc sống của chúng ta đã thiếu đi sự thân mật."

Cô lái xe đến văn phòng .... nhảy ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Cô sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến cô thay đổi quyết định của mình... Jessica bước lên mấy bậc thang. Jane mở cửa và cô đã nói với cô ấy, :

" Xin lỗi Jane, Jessi không muốn ly dị nữa."

Cô ấy nhìn cô, ngạc nhiên, và sau đó sờ trán Jessica.

" Jessi có bị sốt không?"

Cô ấy nói. Cô gỡ tay cô ấy ra.:

"Xin lỗi, Jane," cô nói, "Jessi sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của Jessi có lẽ đã tẻ nhạt vì Fany và Jessi không đánh giá cao những chi tiết của cuộc sống chung, chứ không phải vì Jessi và Fany đã không còn yêu nhau nữa. Giờ đây Jessi nhận ra rằng vì rằng Jessi đã bế cô ấy vào trong nhà vào ngày cưới, Jessi sẽ bế cô ấy như vậy cho đến khi cái chết chia lìa Jessi và cô ấy."

Jane dường như choàng tỉnh. Cô ta cho Jessica một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và bật khóc. Cô xuống cầu thang và lái xe đi. Tại tiệm hoa bên đường, Cô mua một bó hoa cho vợ. Cô bán hàng hỏi cô cần ghi những gì trên thiệp. Jessica mỉm cười và viết,

"Jessi sẽ bế em ra khỏi phòng vào mỗi sáng cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta."

Tối hôm đó, cô về đến nhà, với hoa tay, và nụ cười nở trên môi, cô chạy lên cầu thang, chỉ để thấy Tiffany nằm trên giường - cô ấy đã ra đi. Vợ cô đã chiến đấu với căn bệnh UNG THƯ trong nhiều tháng qua và Jessica đã quá bận rộn với Jane để có thể nhận ra điều đó. Cô ấy biết rằng mình sẽ chết và cô ấy muốn ngăn cô khỏi bất kỳ phản ứng gì tiêu cực từ con gái của họ, trong trường hợp họ sẽ ly hôn với nhau - Ít nhất, trong con mắt của con gái - Jessica là một người chồng đầy tình yêu thương ... .

Cô ngồi thụp bên giường. Lại tự hỏi mình đã làm được gì cho cô ấy. Không gì cả. Cô ấy đã ra đi......một mình. Jessica lại tự chất vấn mình đã ở đâu khi cô ấy cần cô nhất. Không gì cả.

Tiffany đã luôn nghĩ cho cô, kể cả khi cô là một kẻ chẳng ra gì. Jessica nhìn đứa con gái bé bỏng của mình. Cô lại thấy hình ảnh của vợ mình phản phất trong đôi mắt của nó.

Bù đắp không bao gìơ là quá muộn phải không em. ..... .

The end.

Các chi tiết nhỏ trong cuộc sống của bạn thực sự là quan trọng trong một mối quan hệ. Nó không phải là biệt thự, xe hơi, tài sản, hay tiền trong ngân hàng. Những thứ đó tạo ra một môi trường thuận lợi hơn cho hạnh phúc, nhưng bản thân chúng không thể đem lại hạnh phúc cho chúng ta. Vì vậy, hãy dành thời gian để trở thành bạn thân của người bạn đời của bạn và làm cho nhau những việc nhỏ mà có xây dựng được sự thân mật. Hãy có một cuộc hôn nhân thực sự hạnh phúc!

Nhiều người gặp thất bại trong cuộc sống là những người không nhận ra họ đã đến gần với thành công thế nào khi họ quyết định bỏ cuộc. ♥

Hãy nhớ rằng tình yêu là những thứ quý báu nhất trong tất cả các kho báu. Nếu không có nó bạn sẽ chẳng có gì, và nếu có nó bạn có tất cả mọi thứ. Tình yêu không bao giờ mất đi, ngay cả khi xương cốt của một người mình yêu đã trở thành tro bụi. Cũng giống như mùi thơm của gỗ đàn hương không bao giờ mất đi, ngay cả khi nó đã bị nghiền nát, tương tự như vậy nền tảng của tình yêu là linh hồn, nó không thể phá hủy và tồn tại mãi mãi. Vẻ đẹp có thể mất đi, nhưng tình yêu thì không bao giờ. ♥

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: