Chap 82: "Ngọc cam tâm tình nguyện bị em trói lại"
Nàng lau khô đôi mắt, đèn xanh còn mười giây cuối. Lâm Vỹ Dạ băng nhanh qua đường, dưới chân không dám ngừng lại, càng lúc càng nhanh, chạy một đường đến trường học, nàng tiến vào khu học sinh, vội vã phi đến lớp.
Phòng học tối om, đèn cũng không mở, con người cô đơn ngồi trong bóng đêm, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn rõ.
Cô nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu quay qua nơi phát ra âm thanh.
Lâm Vỹ Dạ đối diện với đôi mắt đen nhánh của Lan Ngọc. Nàng mở cửa sau, nhìn cô đứng dậy đi tới nhanh hơn chính mình di chuyển.
Nàng bị cô một phen hung hăng ôm vào trong lòng ngực.
Lan Ngọc dùng sức đem nàng khảm vào người, cô ngửi hương vị trên người nàng "Ngọc cho rằng em không tới......"
Lâm Vỹ Dạ còn không kịp hít thở, lại nghe âm thanh nguy hiểm của Lan Ngọc "Ngọc còn nghĩ muốn trói em lại, giam em ở nhà Ngọc, chúng ta cả đời ở nơi đó...... Em có sợ không? Ngọc còn cảm thấy có chút hưng phấn......Dạ Dạ, Ngọc đã cho em cơ hội, em chủ động tới tìm Ngọc, nên đừng mong Ngọc lại buông tay em, đừng nghĩ đến việc rời xa Ngọc."
Nàng nhắm mắt lại, vòng tay xiết lấy cô, nàng nghĩ đến những gì Trần Bảo Bảo nói, nước mắt liền rơi xuống.
Một câu cũng nói không nên lời, sợ cảm xúc bị nhìn trúng, chỉ càng dùng sức mà ôm lấy cô
Hô hấp Lan Ngọc tràn ngập hương vị của nàng, thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng, suy nghĩ điên cuồng cùng ý chí chiếm hữu biến mất, cô chôn đầu ở cổ nàng, từng tiếng từng tiếng thấp giọng gọi nàng
......
Lâm Vỹ Dạ bị Lan Ngọc ôm đến tê chân.
Cuối cùng cô ôm nàng đi xuống khu dạy học, rồi tới vườn trường, đến khi hai người trên đường lớn mới buông nàng ra.
Hai người ngồi trên xe taxi.
Đến nhà Lâm Vỹ Dạ, khi xuống xe, vừa vặn gặp được Nam Thư xuống dưới vứt rác.
Nam Thư nhìn đến Lâm Vỹ Dạ ở cùng một chỗ với Lan Ngọc, cảm thấy đầu óc xoay mòng mòng.
"Hai người quay lại với nhau nhau?"
Nàng không muốn Nam Thư mở miệng kích thích đến Lan Ngọc, muốn nhỏ giọng nói cùng cô ấy mấy câu.
Lan Ngọc cho rằng Lâm Vỹ Dạ phải về nhà, cô bắt lấy tay nàng, nói: "Em mà không hôn Ngọc, Ngọc ngủ không được."
Nam Thư nghe được, cả kinh đến muốn rớt cằm, không ngăn được mấy lời thô tục thoát ra khỏi miệng, "Thiểu năng, cút đi cái đồ lưu manh."
Lâm Vỹ Dạ cũng cảm thấy làm như vậy không thích hợp.
Cằm đột nhiên nặng trịch, nàng bị bắt ngẩng đầu, trên môi truyền đến độ ấm của cô. Vài giây sau, cô rời đi.
Lâm Vỹ Dạ chớp chớp mắt, mau chóng lấy lại tinh thần.
Năng lực tiếp thu của Nam Thư về vấn đề này rõ ràng thấp hơn nàng rất nhiều, nàng thừa dịp Nam Thư không kịp phản ứng, che ở trước mặt Nam Thư, nhìn Lan Ngọc đưa mắt ra hiệu bảo cô mau rời đi.
Lan Ngọc lại không chút hoang mang, còn giúp nàng sửa sang lại mũ áo khoác.
Nam Thư lúc này mới phản ứng lại, vén tay áo lên muốn tẩn Lan Ngọc một trận.
Lâm Vỹ Dạ ôm lấy eo Nam Thư không cho cô động tay động chân.
Lan Ngọc liếc mắt nhìn tay Lâm Vỹ Dạ ôm lấy Nam Thư, nói với nàng: "Phải chúc Ngọc ngủ ngon, bằng không Ngọc liền tới nhà em đem em trói mang đi."
Nam Thư trừng lớn mắt: "Cái duma?? Cậu nói con mẹ gì?!"
Lan Ngọc ngồi vào xe taxi.
Lâm Vỹ Dạ lúc này mới buông tay ra, mệt đến không cử động nổi cánh tay, "Chị cũng hăng quá đi."
Nam Thư muốn nổi trận lôi đình, "Cái này quan trọng hả?! Cái con nhỏ kia! Cái con nhỏ kia...... Mày cùng tao về nhà!"
Nam Thư không làm lớn chuyện với ba mẹ, cô khoá cửa phòng Lâm Vỹ Dạ lại, chất vấn: "Rốt cuộc sao lại thế này? Hai đứa mày chia tay rồi mà?!"
Lâm Vỹ Dạ ngồi lên trên giường, "Bọn em không chia tay, chỉ là cần thời gian để bình tĩnh lại."
Nam Thư ngồi đối diện coi, trừng mắt, "Tao không quan tâm nhiều như vậy! Chúng mày phải chia tay!"
Lâm Vỹ Dạ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Không muốn."
Nam Thư cắn răng, "Mày ngu à? Lan Ngọc có bệnh mày không nhìn ra hả? Nó vừa mới nói muốn trói mày mang đi! Trói đi! Cái loại người này quá nguy hiểm!"
Lâm Vỹ Dạ cầm tay Nam Thư, ngữ khí bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, cũng hy vọng cô ấy bình tĩnh trở lại, "Chị, có rất nhiều chuyện chị không biết, em tự có chừng mực."
Nam Thư nghe không lọt lỗ tai, "Có chuyện gì mà tao không biết, mặc kệ! Nó còn dám nói ra loại lời nói muốn trói mày đi!"
Lâm Vỹ Dạ: "...... Em sẽ không chia tay."
Nam Thư tức giận đến muốn tăng xông, đấm đấm giường, "Cái loại ngốc như mày, đừng ra đường xưng là em tao!"
Nam Thư tức muốn hộc máu mà rời đi.
Phòng lại trở nên yên lặng.
Lâm Vỹ Dạ nằm đến trên giường, âm thanh di động vang lên, một tin nhắn mới.
Nàng mới đầu còn tưởng là Lan Ngọc, click mở mới phát hiện là Trần Bảo Bảo nhắn
【 Tôi biết mình không tư cách nói loại lời nói này, nhưng tôi vẫn muốn nói, nếu cô sợ hãi, hoặc là cảm thấy chính mình gánh vác không được, thì nhanh chạy đi. Cô vẫn luôn do dự bồi hồi ở bên Lan Ngọc, sẽ chỉ làm cô ta càng thống khổ, cô ta thật sự không còn hy vọng nào nữa. 】
Lâm Vỹ Dạ đóng màn hình, ném điện thoại di động ra sau đầu.
Cửa sổ phòng rộng mở, bức màn di chuyển phát ra tiếng vang, căn phòng mang một loại hương vị còn vương lại từ cuối thu.
Nàng nghiêng người, nhìn ra xa thấy bầu trời ngoài cửa sổ, thấy ánh trăng bên cạnh ngôi sao.
Lâm Vỹ Dạ nghĩ, nếu thế giới của Lan Ngọc vẫn luôn là một mảnh hắc ám, nàng hy vọng rằng trong tương lai từ đây về sau, nàng sẽ mang cô đi xem ánh mặt trời.
-----
Buổi tối, Lâm Vỹ Dạ nỗ lực chỉnh đốn tâm tư của mình, để đồng hồ báo thức ở đầu giường.
Buổi sáng hôm say nàng tỉnh lại đúng giờ, tự mình chuẩn bị, nàng đeo cặp sách, cùng cha mẹ chào một tiếng rồi chạy ra khỏi nhà.
Đi ra khỏi tiểu khu, nàng nhìn đến người ngồi trước vườn hoa. Cô mặc cùng đồng phục với nàng, ngồi xổm trên mặt đất, đầu tóc đen ở dưới ánh mặt trời phản chiếu một loại tia sáng đầy ấm áp.
Dường như cảm nhận được, cô ngẩng đầu, còn buồn ngủ, nhìn đến nàng thì chậm rì rì đứng lên.
Nàng thấy cô ôm trong lòng ngực hai ly sữa đậu nành.
Lan Ngọc sửa sửa túi sữa đậu nành, nghiêm chỉnh xách lên, đi đến đường cái.
Nàng đi theo sau cô. Ở trạm giao thông bên cạnh mua hai cái bánh bao.
Hai người một trước một sau ngồi trên xe bus, cùng nhau ngồi vào hàng cuối cùng.
Lâm Vỹ Dạ đem cặp sách để lên đùi ôm, mặt dựa trên cặp sách nhìn kỹ Lan Ngọc
Cô cảm giác được, liếc mắt.
Tóc đuôi ngựa của nữ sinh nhu thuận dán ở sườn mặt, mi mắt cong cong, một đôi mắt long lanh, chăm chú mà nhìn cô, mắt không hề chớp lấy một cái.
Cô bị nhìn đến không được tự nhiên, "Làm sao vậy?"
Lâm Vỹ Dạ cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng sáng, "Cảm thấy Ngọc hôm nay rất đẹp, cho nên muốn nhìn nhiều một chút."
Lan Ngọc: "......"
Nàng cúi xuống giữ chặt tay cô, "Lan Ngọc, Ngọc nhìn em cười một cái được không?"
Cô nghe được, cử động môi kéo ra một đường cong hình cung.
Lâm Vỹ Dạ: "Không dám dấu diếm, nhìn vẫn rất đẹp, nhưng không có thành ý."
Đôi mắt Lan Ngọc hơi động, "Thiếu thành ý?"
"Chính là không có thành ý."
"So với em hôn Ngọc không duỗi đầu lưỡi còn không có thành ý sao?"
Mặt Lâm Vỹ Dạ đỏ như gấc.
Nàng đem đầu chuyển hướng ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi, lại quay lại, bình tĩnh nói: "Không thể để đến mức không có thành ý. Ngọc mỗi ngày cười với em một chút, em hôn Ngọc một cái, thế nào?"
Lan Ngọc: "......"
"Cười lạnh tính không?"
Lâm Vỹ Dạ âm thầm vỗ đùi, môi không nhịn được chu ra một tí, mặt mày buông xuống, vài phần ủy khuất, thanh âm cũng mềm như bông, "Ngọc có thể đừng cười lạnh với em được không——"
Lan Ngọc cảm thấy trái tim như bị người lấy điện giật một cái, cảm giác tê dại làm cô cảm thấy trái tim muốn toạc, máu cũng sôi trào.
Quá đáng yêu......
Muôn hôn mắt nàng, muốn cắn miệng nàng, muốn đem nàng ăn vào trong bụng giấu đi......
"Dạ Dạ..."
Thanh âm cô khàn khàn thô ráp, khó nhịn mà đem đầu dựa trên cổ nàng cọ cọ.
Nàng bị cô kêu đến nổi da gà. Trên xe bus có người nhìn qua, nhấp nhấp môi, Lâm Vỹ Dạ quét mắt một vòng không thấy ai quen mặt, cũng không đẩy Lan Ngọc ra.
Nhà Lâm Vỹ Dạ cách trường học không xa, rất nhanh liền tới.
Hai người xuống xe, bảo trì khoảng cách một trước một sau..
Đi được nửa đường đến vườn trường, Lan Ngọc ở phía trước đột nhiên dừng lại, vài giây sau, cô lại tiếp tục đi.
Thời gian còn sớm, khu lớp học an tĩnh không một bóng người người, cô ngừng ở bậc thang lầu 1 chờ nàng
Lâm Vỹ Dạ đi qua, nghĩ đến tối hôm qua Lan Ngọc ôm mình xuống cầu thang...... Chẳng lẽ, cô muốn ôm nàng lên cầu thang?
Vậy thì mệt quá.
"Hôm nay em làm sao vậy?"
Lan Ngọc từ lúc bị nàng "làm nũng" đột kích liền tỉnh táo lại, phát hiện nàng có chút quái dị.
Lâm Vỹ Dạ chớp chớp mắt, chạy chậm đến trước mặt Lan Ngọc, giữ chặt cánh tay cô "Đâu có gì đâu."
Lan Ngọc cảm thấy hiện tại nàng chạm chỗ nào chỗ đó liền nóng lên, cô rũ mắt, hỏi: "Sao lại làm nũng với Ngọc?"
Nàng lắc lắc cánh tay cô, học bộ dạng uỷ khuất "Em sợ Ngọc rời xa em."
Lan Ngọc: "......"
Đầu lưỡi Lan Ngọc liếm liếm răng trong, "Em đang làm gì vậy?"
Nàng ôm lấy cánh tay cô, giơ lên đầu nhìn cô, "Nếu Ngọc dám rời xa em, em liền đem Ngọc trói lại."
Hàm răng Lan Ngọc ngứa ngáy, đem tay Lâm Vỹ Dạ đang nghịch khắp nơi ấn xuống.
Lâm Vỹ Dạ bị hôn đến thở không nổi.
Cô buông nàng ra, tay ở sườn mặt nàng vuốt ve, "Ngọc cam tâm tình nguyện bị em trói lại."
Lâm Vỹ Dạ: "...... Ngọc thắng."
Nàng đẩy cô ra, đi lên thang lầu.
Miệng đau quá......
Sao lại thích hôn như vậy......
Cô đuổi theo cô, biểu tình phức tạp, cô không biết mở miệng như thế nào, chỉ có thể kêu tên nàng "Dạ Dạ..."
Nàng không để ý tới cô tiếp tục đi phía trước.
Ngày hôm qua Lâm Vỹ Dạ suy nghĩ đến hơn nửa đêm, còn làm một kế hoạch chỉnh tề.
Tranh thủ làm hai người đều có thể trưởng thành khoẻ mạnh về tinh thần và thể chất.
Thứ nhất: Nàng muốn bồi dưỡng sự tự tin của cô
Trên thế giới này không có ai muốn cả đời sống ở trong bóng tối. Không thể bởi vì đã quen với bóng đêm, vẫn luôn trưởng thành ở trong bóng tối, liền cảm thấy ánh sáng quá xa xôi không thể với tới, cảm thấy không xứng có được ánh sáng.
Cô cũng có quyền được hưởng lấy ánh mặt trời, không thể bởi vì người kia là cô, cho nên ấm áp đều sẽ tan thành mây khói. Cô phải tin tưởng mình có quyền được yêu thương, không khác gì người bình thường cả.
Thứ hai: Nàng nghĩ về sau không thể để người duy nhất chủ động là cô. Nàng muốn bọn họ yêu nhau một cách công bằng. Như vậy cô sẽ không cảm thấy nàng sợ hãi cô, muốn lấy lòng cô
Thứ ba: Nàng cũng muốn thử buông lỏng chính mình, không cần thẹn thùng như vậy, bằng không cô sẽ cảm thấy nàng không đáp ứng cô chính là ghét bỏ cô
Lâm Vỹ Dạ vốn muốn khen Lan Ngọc đẹp trước, phải ít nhất có tự tin là nàng không chê cô. Bất quá mấy lời "trói với không trói", dùng ngữ khí mềm như bông nói ra, không có ngầu như vậy, cho nên về sau tốt nhất không treo mấy lời này trên miệng.
Ai ngờ Lan Ngọc còn đáp lại một câu "Ngọc cam tâm tình nguyện bị em trói lại".
Quá người lớn rồi......
Cô nói chuyện một chút cũng không thèm để ý, nghĩ đến cái gì liền nói ra.
Da mặt nàng vẫn mỏng lắm.
Trong phòng học không có học sinh khác. Lâm Vỹ Dạ mở cửa sổ ra, hai người cùng nhau ăn sáng.
Trong lúc ăn Lan Ngọc vẫn luôn do do dự dự mà nhìn nàng, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn thôi.
Cơm nước xong, bên cạnh bàn Lâm Vỹ Dạ vươn tới hai cánh tay.
Lan Ngọc nhấp môi, không biết bộ dạng hiện tại đối với nàng có còn hiệu quả không.
"Miệng vết thương đau......"
Nàng nhìn bộ dạng đáng thương hề hề của cô, không quan tâm, hỏi: "Lúc đánh nhau không phải rất lợi hại sao?"
Lan Ngọc thu mắt.
Dùng khổ nhục kế......
"Dạ Dạ! Ngọc đau." - Cô gục xuống hạ mí mắt.
Lâm Vỹ Dạ nhìn biểu tình chân thành của Lan Ngọc, thở dài, vẫn xuống nước trước, "Em xử lý cho Ngọc"
Dụng cụ y tế còn chưa lấy, lại nghe Lan Ngọc nói: "Vậy em hôn vài cái, bằng không Ngọc không xử lý."
Dụng cụ y tế Lâm Vỹ Dạ cầm lạch cạch rớt xuống đất.
Trước sau như một, vô lại.
Nàng một lần nữa cầm dụng cụ y tế lên, duy trì bình tĩnh, "Vậy Ngọc cười một chút cho em xem."
Lan Ngọc: "......"
Biểu tình Lan Ngọc như bị nạn tới nơi, "Ngọc không cười."
Lâm Vỹ Dạ hỏi: "Vì sao?"
"Không có gì vui vẻ."
Lan Ngọc thuận miệng nói, ngữ khí tùy ý, lại làm Lâm Vỹ Dạ đau xót trong lòng. Nàng giữ chặt tay cô, "Về sau chúng ta ở bên nhau, gặp chuyện vui vẻ liền cười được không?"
Ánh mắt Lan Ngọc hơi lóe.
Nàng cũng không nghĩ nghe được cô trả lời, kéo dụng cụ y tế ra bắt đầu giúp cô xử lý miệng vết thương.
Mấy miệng vết thương trước kia đã lành.
Thẳng đến khi xử lý vết thương bên sườn cánh tay.
Mở áo ra, thấy rõ vết tích máu thịt, chung quanh một vòng bị nổi bọt nước.
Lâm Vỹ Dạ lại nghĩ đến những gì Trần Bảo Bảo nói, bất quá là chuyện ngày hôm qua, nàng lại cố gắng, không cách nào tiêu hoá được.
Nàng nhanh chóng chớp chớp đôi mắt bắt đầu lên men, không cho nước mắt chồng chất, chảy xuống.
Nàng cúi đầu, ở chỗ cô không bị thương nhẹ nhàng hôn một chút, "Nghe nói rất nhiều nữ sinh cho rằng, trên người người yêu có sẹo sẽ càng có hương vị quyến rũ, em cũng cảm thấy như vậy."
"Nhưng mà Lan Ngọc, không cần nhiều như vậy. Sẹo trên người Ngọc hiện tại là đủ rồi. Cho nên không cần bị thương nữa được không?"
Cô không chú ý tới mắt nàng đỏ hoe, nghe được lời nói của nàng động động lông mày, chần chờ nói: "Sẽ có hương vị quyến rũ sao?"
Lâm Vỹ Dạ gật gật đầu, "Có a, nhưng quá nhiều sẽ không tốt, đến lúc đó Ngọc sẽ thật sự dọa đến em."
Cô bắt giữ đúng từng câu chữ nàng nói ra, "Đến lúc đó là khi nào?"
Lâm Vỹ Dạ khựng lại.
Bất kể nàng nói gì cô đều cẩn thận như vậy.
"...... Xử lý cho tốt."
Lan Ngọc đem cánh tay để trên bàn, đánh giá cánh tay đầy sẹo.
......
Lan Ngọc ăn xong cơm trưa, phía trước mấy bàn Lâm Vỹ Dạ và Nam Thư còn chưa ăn xong, cô chống cằm, không kiêng nể gì mà nhìn nàng
Nghĩ đến buổi sáng nàng mềm mại làm nũng, tâm tức khắc trở nên mềm mại.
Khi nào cô mới có thể cùng nàng ăn cơm trưa...... Đại học là được.
Bọn họ muốn vào cùng một trường đại học.
Cô muốn cùng nàng làm một ngành, như vậy bọn họ có thể thường xuyên gặp mặt, tốt nghiệp cũng có thể cùng nhau công tác.
Tốt nghiệp......
Bọn họ có thể kết hôn sao?
Lan Ngọc tâm nhảy kịch liệt vài cái.
Như vậy nàng chính là của cô
Cô cũng hoàn hoàn toàn toàn thuộc về nàng
Lâm Vỹ Dạ cùng Nam Thư ăn xong cơm trưa, Lan Ngọc đi theo bọn họ, trong đầu còn mơ màng viễn cảnh này đến viễn cảnh khác.
Đi đến khu lớp học, Nam Thư kêu Lâm Vỹ Dạ vào toilet. Lan Ngọc ở cách đó không xa đứng chờ.
Nam Thư trong lúc chờ Lâm Vỹ Dạ, chạy ra toilet, thẳng đến chỗ Lan Ngọc, "Đợi lát nữa đến phòng thực nghiệm số 3, tôi có lời muốn nói với cậu."
Ngữ khí Lan Ngọc lãnh lãnh đạm đạm, "Chúng ta thụ thụ bất thân, cô cách xa tôi một chút."
Nam Thư tức cười, "Lúc cậu đứng dưới nhà tôi, ở trước mặt tôi đối với Lâm Vỹ Dạ như vậy sao không nói thụ thụ bất thân?!"
Lan Ngọc lười trả lời cô, khép mắt lại.
Nam Thư nỗ lực ngăn chặn chính mình bạo phát, "Là chuyện liên quan đến Lâm Vỹ Dạ, rất quan trọng."
Lan Ngọc chậm rãi mở mắt ra.
Nam Thư cười lạnh, chạy về toilet.
Nói cái gì thì nói, người cậu thích là em tôi, con mẹ nó lễ phép vào.
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top