Lâm Vỹ Dạ từ trong mộng tỉnh dậy, cũng không nhớ rõ mình đã mơ cái gì, chỉ cảm thấy ngủ vô cùng an ổn. Đã lâu lắm rồi chưa ngủ ngon như vậy, nàng ngồi dậy, duỗi duỗi eo.
Điện thoại trên bàn rung lên.
Nàng chớp chớp đôi mắt vẫn còn buồn ngủ.
Đồng hồ báo thức reo lên, nàng nghĩ mình cũng ngủ ngon thật.
Nàng cầm lấy điện thoại tắt báo thức đi, lại nhìn đến thời gian trên màn hình, có chút không tin tưởng mà dụi mắt. Sau khi xác nhận xong, nàng vội vàng nhảy xuống giường, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo.
Lan Ngọc ngồi ở trong phòng học trống rỗng đã hơn nửa giờ, sắc mặt ngày càng lạnh, cô trào phúng nhếch nhếch môi, nằm bò xuống bàn.
Bữa sáng bữa sáng, bữa sáng của Lan Ngọc
Mua xong bữa sáng của hai người, Lâm Vỹ Dạ dẫm lên tiếng chuông vào học mà chạy vào lớp.
Vừa vào lớp, nàng cũng không quản nhiều, trực tiếp đặt bữa sáng lên bàn Lan Ngọc, chuyện thứ hai chính là nộp bài tập toán.
Lúc thấy nàng đến Thuận Nguyễn liền đứng lên, Lâm Vỹ Dạ vừa lấy sách ra thì cậu ta cũng đến gần.
Một người đưa ra, một người nhận lấy.
Đột nhiên có một bàn tay vươn tới, cầm lấy vở bài tập của nàng
Hai người đồng thời nhìn lại, liền thấy gương mặt Lan Ngọc khó coi đến cực điểm.
Lan Ngọc không quên lần trước Thuận Nguyễn thu bài tập rồi chạm phải tay Lâm Vỹ Dạ, đáy lòng đầy tức giận, nhưng vẫn bình tĩnh lạnh mặt đưa vở bài tập cho Thuận Nguyễn
"Cẩn thận một chút!"
Thuận Nguyễn không rõ lí do, cũng không muốn lí giải lời nói cùng hành động kì quái của cô, thu xong bài tập liền rời đi.
Lâm Vỹ Dạ vuốt vuốt hai bên tóc mái.
Xem ra lúc đó cô thấy rất rõ ràng, đến bây giờ vẫn nhớ.
"Hôm nay em dậy muộn, xin lỗi Ngọc nha!"
Lâm Vỹ Dạ thấp giọng giải thích.
Lan Ngọc cầm lấy bánh bao trên bàn: "Ngọc còn tưởng em không đến."
Lâm Vỹ Dạ không vui mà chẹp miệng: "Em đã nói là em..."
Lan Ngọc mím môi: "Em không trả lời tin nhắn của Ngọc!"
"Hả?" - Lâm Vỹ Dạ lấy điện thoại ra: "Em vội quá nên chưa xem."
Nàng mở điện thoại, nhìn đến một tin nhắn chưa đọc.
[Chào buổi sáng!]
Tiếng chuông vào học lại lần nữa vang lên, Lâm Vỹ Dạ nhanh chóng cất điện thoại đi. Nàng xé một tờ giấy tiện lợi, viết xuống mấy chữ "buổi sáng vui vẻ" sau đó lại vẽ thêm hình mặt cười, gấp lại, ném sang bàn Lan Ngọc
Lan Ngọc mở tờ giấy ra, nhìn nội dung bên trong thật lâu, sau đó cẩn thận gấp lại để vào trong ví.
- ------
Thời tiết đột nhiên nóng lên.
Lâm Vỹ Dạ cùng Thúy Ngân chơi cầu lông được một lúc liền dừng lại cởi áo khoác ra.
Nàng nhìn một vòng xung quanh cũng không thấy có chỗ để áo, đành phải buộc vào eo giống như Thúy Ngân
Thúy Ngân buộc xong, thấy Lâm Vỹ Dạ vẫn còn loay hoay liền đến giúp nàng, không khỏi cảm thán
"Cậu gầy thật đi, eo nhỏ quá. Thường ngày Lan Ngọc đối xử với cậu như nào vậy? Không phải là thô lỗ đó chứ? Cậu chịu được không?"
Lâm Vỹ Dạ nhảy dựng: "Cậu đừng có nói bậy!"
Thúy Ngân cười xấu xa, cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, chạy đến đối diện tiếp tục chơi cầu lông.
Sân bóng rổ, bóng trong tay Lan Ngọc bị cướp đi, đội bên kia ghi được một điểm.
Có người bảo nghỉ một chút.
Trương Thế Vinh lau mồ hôi: "Ngọc tỷ, cậu sao vậy?"
Liền thấy cô híp mắt, sườn mặt căng chặt nhìn về một nơi.
Trương Thế Vinh nhìn qua, cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ, chỉ là bên cạnh nàng làm gì có nam sinh nào đâu.
"Sao vậy?"
Cậu ta vừa đi tới hỏi, Lan Ngọc liền đứng ở trước mặt cậu ta, ngăn trở tầm mắt.
Lạnh băng mấy chữ được thốt ra: "Quản tốt cái mắt của mình đi!"
Lời nói tàn nhẫn vừa nói ra, đằng sau có thanh âm truyền đến
"Bây giờ nữ sinh đều trắng như vậy à? Có phải do uống sữa bò nhiều quá không, mà mày nhìn eo kìa, nhỏ đến nỗi giống như một bàn tay có thể nắm được."
Trương Thế Vinh tự nhiên biết những lời này là nói Lâm Vỹ Dạ
Phản ứng đầu tiên chính là – nam sinh kia xong rồi.
Phản ứng thứ hai chính là – phải cản Lan Ngọc lại.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp cản, người trước mắt đã cầm bóng rổ ném mạnh vào nam sinh vừa rồi.
Nam sinh đau đến che lại đầu, không biết ai ném mình, từ trên mặt đất nhảy dựng lên
"Ai vậy? Đm không biết chơi thì đừng có chơi."
"Tao ném." -Lan Ngọc đi tới, đem quả bóng nhặt lên, nam sinh kia sợ tới mức trốn sang một bên.
Lan Ngọc ném bóng vào ngực cậu ta
"Khó chịu? Khó chịu thì ném lại tao này."
Nam sinh bắt lấy bóng, ngẩn ngơ hỏi: "Tôi ném lại cậu, cậu sẽ không đánh tôi chứ?"
Lan Ngọc lạnh lùng chọn môi dưới: "Mày cứ thử xem."
Nam sinh cảm thấy mình bị khiêu khích, cậu ta từng nghe qua một ít chuyện về Lan Ngọc, nhưng từ trước tới nay chưa được tận mắt chứng kiến, hôm nay thử một chút cũng không mất gì.
"Thử thì thử!"
Nam sinh nói xong, cũng không khách khí gì mà ném bóng trở về.
Bóng bị Trần Trì tiếp được, nam sinh không cam lòng thầm mắng một câu, vừa tiến lên một bước, má phải đã bị đấm một quyền.
Nam sinh sát sát khoé miệng, quay mặt lại, cũng muốn đánh Lan Ngọc, nhưng tay chưa kịp vung ra đã bị cô chặn lại.
Nam sinh cũng mặc kệ kết cấu, cả hai trực tiếp nhào lên. Trương Thế Vinh muốn ngăn nhưng không có cách nào. Ở sân bóng rổ không ít nam sinh muốn ngăn lại, lại bị hai người thích xem diễn là Hữu Tín và Vinh Râu cản trở.
"Không sao đâu! Xem diễn miễn phí là tốt rồi."
Lan Ngọc không hề cố kỵ, đánh tới khi nam sinh kia không còn sức chống trả. Sau đó cô đứng thẳng, đi tới chỗ Vinh Râu và Hữu Tín không nói một lời tặng cho mỗi người một đấm.
Vinh Râu xoa xoa máu bên khoé miệng: "Mẹ nó Ninh Dương Lan Ngọc mày bị điên à? Tao làm gì mày?"
Lan Ngọc gạt cánh tay của Vinh Râu đang lôi kéo mình ra, ngữ khí lãnh đạm lại khinh thường
"Nhìn mày không thuận mắt."
Áo khoác trên eo Lâm Vỹ Dạ buộc không chặt, nàng chơi được một lát lại phải dừng lại để sửa. Nàng sửa xong, nhặt cầu lên phát cầu.
Thúy Ngân vững vàng tiếp được, đánh trở về.
Lâm Vỹ Dạ còn đang muốn đánh lại, cảm giác trên eo căng thẳng giống như bị người ôm lấy, sau đó lại buông lỏng, áo trên eo cũng rời ra.
Thúy Ngân ở đối diện thấy toàn bộ quá trình.
Chỉ mất vài giây, Lan Ngọc đã xuất hiện ở phía sau Lâm Vỹ Dạ ôm lấy eo của nàng, chỉ mất vài động tác, áo khoác liền treo trên tay của cô
"Về sau không được mặc như vậy."
Giọng nói lãnh đạn rơi vào trong tai, động tác muốn né tránh của nàng liền dừng lại.
Lan Ngọc tránh ra, nhìn Lâm Vỹ Dạ từ trên xuống dưới. Nàng bây giờ chỉ mặc đồng phục mùa hè, không có áo khoác buộc ở eo liền nhìn không ra đường cong thân thể.
Ánh mắt lạnh lùng của Lan Ngọc dần dần khôi phục lại bình thường.
Lâm Vỹ Dạ lúc này mới chú ý trên mặt Lan Ngọc có vết thương, trên tay cũng đang chảy máu
Lâm Vỹ Dạ nhíu mày: "Sao Ngọc lại bị thương?"
"Đánh nhau!"
Ngữ khí của cô nhàn nhạt, đem áo của nàng để lên chỗ không bị thương.
Lâm Vỹ Dạ ngẩn ra: "Ngọc đánh nhau với người khác sao? Có chuyện gì vậy ạ?"
Lan Ngọc không biểu tình: "Bọn họ nhìn em."
Lâm Vỹ Dạ cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Nhìn em cái gì...Mọi người đều có mắt mà, nhìn thấy em không phải chuyện rất bình thường à?"
Lan Ngọc híp híp mắt: "Em không được mặc giống như vừa nãy nữa!"
Nàng buồn bực: "Tại sao lại không được?"
Cũng đâu có bị lộ cái gì?
Lan Ngọc thấy thái độ không cho là đúng của Lâm Vỹ Dạ thì hơi nghiến răng: "Áo khoác buộc quá chặt nên eo của em lộ ra. Ngọc không cho phép người khác nhìn."
Lâm Vỹ Dạ nhìn eo của mình, không được tự nhiên mà che đậy.
Mặt Lan Ngọc lại đen thêm vài phần: "Trước mặt Ngọc không cần che, chỉ có Ngọc mới được nhìn!"
Lâm Vỹ Dạ không còn gì để nói, quyết định không phản ứng Lan Ngọc về cái đề tài này nữa.
"Chúng ta về phòng học xử lí vết thương được không?"
Nàng nói xong liền chạy lại chỗ Thúy Ngân
Hai người nói vài câu, lúc Lâm Vỹ Dạ quay lại trên tay đã cầm áo khoác của Thúy Ngân
Nàng nhìn Lan Ngọc cười cười: "Đi thôi!"
Trở lại phòng học, nàng gấp gọn áo của Thúy Ngân rồi để lên bàn của cô nàng.
"Đưa cho em."
Nàng lấy áo khoác của mình từ chỗ của Lan Ngọc, sau đó cũng gấp gọn gàng lại.
Sau lưng bỗng nhiên nóng lên.
Lâm Vỹ Dạ bị Lan Ngọc ôm từ phía sau, hơi thở ấm áp phả vào cổ, nàng hơi rụt người lại
"Lan Ngọc, đây là phòng học!"
"Không có ai." - Cô cọ cọ nàng, cảm xúc đã lâu không được chạm tới kích thích đến nỗi trái tim cô co rút lại. Cô không khống chế được sức lực, ôm nàng càng lúc càng chặt, ra sức cọ ở cổ của nàng
Lâm Vỹ Dạ cảm thấy ngứa, nhịn không được nhếch lên khoé miệng.
Nhìn đến vết thương trên tay Lan Ngọc, lại cười không nổi
"Lan Ngọc, đừng nghịch nữa. Để em xử lí vết thương cho Ngọc đã!"
Nàng vỗ vỗ chỗ không bị thương trên tay cô
Cô dùng sức ngửi cổ của nàng, không thoả mãn đứng dậy.
Lâm Vỹ Dạ lấy ra hộp y tế, trong lúc đang tìm đồ thì bị Lan Ngọc nhấc bổng lên.
Nàng kêu nhỏ một tiếng.
Nhưng chỉ vài giây sau cô liền buông ra.
Cô ôm nàng ngồi trên mặt bàn.
Lâm Vỹ Dạ ngồi ổn định lại: "Ngọc làm gì vậy?"
Hai tay Lan Ngọc chống ở bên người của nàng, hơi thở ác liệt không chút nào áp chế mà tán loạn
"Thế này tiện hơn!"
Cô ghé sát mặt vào nàng
Ngón tay Lâm Vỹ Dạ rụt rụt, nàng bình tĩnh lấy xong đồ vật giúp cô xử lí vết thương.
Tuy không nghiêm trọng nhưng có kẽ rất đau.
Nàng phóng nhẹ động tác: "Lan Ngọc, về sau Ngọc đừng đánh nhau có được không?"
Lan Ngọc đang tỉ mẩn đếm những sợi lông mi của nàng, nghe nàng nói vậy liền quên mất mình đếm tới chỗ nào.
Giọng nói lại trở lên lạnh lùng: "Em sợ Ngọc?"
Lâm Vỹ Dạ: "???"
Sao cô cứ nhắc tới vấn đề này mãi thế nhỉ?
"Em nói rồi, em không sợ Ngọc. Ngọc..."
Câu tiếp theo đã bị nụ hôn của Lan Ngọc lấp kín.
Lúc này tuỳ thời đều có học sinh quay trở lại.
Lâm Vỹ Dạ trong lòng lo lắng, hơi dùng sức đẩy Lan Ngọc, đồng thời cũng ở khoé môi cô cắn một ngụm.
Lan Ngọc không những không buông ra, mà hôn lại càng thêm đung sức.
Vị rỉ sắt ở khoang miệng khuếch tán, nàng không cẩn thận đem miệng cô cắn đến chảy máu. Nàng há mồm muốn nói, lại bị hôn càng sâu.
Chờ đến khi hô hấp của nàng khó khăn, cô mới buông ra.
Cô vươn lưỡi liếm máu bên khoé miệng mình, lại nhìn bộ dáng mờ mịt của nàng, môi khẽ nhếch. Lan Ngọc cúi xuống mút môi của Lâm Vỹ Dạ vài ngụm mới an tĩnh gục đầu trên vai nàng
Lâm Vỹ Dạ thở phì phò, đại não có chút thiếu oxy:
"Ngọc không đau à?"
Lan Ngọc cọ cọ nàng: "Em cắn không đau!"
Lâm Vỹ Dạ hít sâu vài cái: "Được rồi!"
Nói xong dùng sức đẩy cô ra, còn đá vào chân cô một cái.
Lâm Vỹ Dạ nhảy xuống bàn, xoa xoa miệng, thẳng tắp nhìn Lan Ngọc
"Còn cảm thấy em sợ Ngọc không? Sao em phải sợ người mình thích chứ? Ngọc cảm thấy nếu em không thích Ngọc thì tại sao lại ở bên Ngọc? Trong mắt Ngọc em là kiểu con gái xấu xa vậy à?"
Nàng hỏi một hơi xong, tiếng chuông tan học cũng vang lên.
Lâm Vỹ Dạ thu thập tốt đồ dùng y tế: "Tự Ngọc suy nghĩ cho tốt đi!"
Sau đó liền chạy xuống sân thể dục tập hợp.
Lan Ngọc không đến, bị trừ một điểm.
Nàng vốn muốn giải thích giúp cô, cuối cùng nàng chỉ bĩu môi chứ không nói.
Lớp vừa tản ra, Lâm Vỹ Dạ lấy ra điện thoại gọi cho Nam Thư
Mới vừa tắt điện thoại của Nam Thư liền có một người khác gọi tới. Nàng tưởng là Lan Ngọc nhưng đây không phải số của cô
Nàng do dự một chút, vẫn là nghe máy.
"Alo, Lâm Vỹ Dạ à? Tôi là Trần Bảo Bảo" - Đối phương trực tiếp giới thiệu.
Lâm Vỹ Dạ kinh ngạc: "Là anh sao? Anh muốn tìm Lan Ngọc à?"
"Không, tôi tìm cô" - Trần Bảo Bảo cười cười: "Muốn nói cho cô biết vài chuyện về quá khứ của Lan Ngọc. Sao? Có hứng thú không?"
Lâm Vỹ Dạ không trả lời.
Trần Bảo Bảo: "Tôi ở quán cà phê gần trường đợi cô, lầu hai bàn số 36. Tôi chính là mạo hiểm tính mạng, không màng Lan Ngọc đánh mà gọi cho cô. Cô đừng nói cho cô ta, không cái mạng nhỏ này của tôi cũng đi tong đấy."
Lâm Vỹ Dạ mím môi: "Được!"
-------
Nàng lại gọi cho Nam Thư, sau đó đến chỗ hẹn.
Lúc chờ đèn xanh,Lâm Vỹ Dạ nhận được điện thoại của Lan Ngọc
Lan Ngọc chạy đến sân thể dục, nhị ban cũng đã tan học.
Cô nghĩ đến câu kia của nàng, cả người liền không giữ được bình tĩnh.
Cô gọi điện cho nàng
Lần thứ nhất: máy bận.
Lần thứ hai cũng là máy bận.
Rốt cuộc đến lần thứ ba nàng mới nghe máy.
"Em đang ở đâu?"
Con ngươi của cô lạnh băng, sắc mặt khó coi.
Lâm Vỹ Dạ trầm ngâm: "...Tan học còn có thể đi đâu được chứ?"
Lan Ngọc: "Chị của em còn chưa về."
Đèn xanh.
Lâm Vỹ Dạ đi về phía đối diện, quán cà phê gần ngay trước mắt.
"Em có chút việc nên đi trước!"
Sắc mặt Lan Ngọc không có dấu hiệu thả lỏng: "Vừa nói thích Ngọc liền bảo Ngọc tự mình suy nghĩ. Ai biết em sẽ chạy đến nơi nào chứ?"
Lâm Vỹ Dạ đứng lại trước cửa quán cà phê
"Em còn phải đi học, chạy thế nào được? Sao Ngọc cứ nghĩ em sẽ bỏ đi vậy nhỉ? Đây là không tin em đúng chứ?"
Lan Ngọc nhăn chặt mi, lúc xoay người suýt chút nữa đụng phải một nữ sinh.
Nữ sinh nhỏ giọng kêu, túi trên tay rơi xuống đất liền cuống quýt cúi xuống nhặt.
Lan Ngọc trực tiếp đi qua nữ sinh kia, cứng rắn nói
"Ngọc muốn gặp em, ngay, bây, giờ!"
Nữ sinh phủi phủi cái túi, chạy theo cô
"Học tỷ...chị..."
Lan Ngọc cũng không nhìn người trước mặt, không kiên nhẫn nói
"Tôi có bạn gái rồi!"
Nữ sinh bị sắc mặt của cô doạ sợ: "Không...không phải. Em nghe nói chị không có!"
Lan Ngọc chỉ vết thương ở khoé miệng
"Cái này, chính là do cô ấy cắn!"
Lâm Vỹ Dạ ở bên kia cũng nghe được rõ ràng.
Chuyện xấu hổ như vậy mà Lan Ngọc cũng dám nói ra?
Nữ sinh nhìn đến vết thương kia giống như là bị cắn, nắm chặt túi, nghẹn ngào nói
"Chị...chị yêu sớm.."
Lan Ngọc lạnh lùng liếc một cái: "Cút!"
Lâm Vỹ Dạ đi vào quán cà phê, nghe vậy nhỏ giọng lẩm bẩm
"Thái độ của Ngọc như vậy...nếu cô ấy tìm lão sư nói chuyện này thì sao?"
Lan Ngọc đứng yên, quay người lại, nhìn nữ sinh kia đạm mạc nói
"Giữ tốt cái miệng của mình. Tôi đánh người không phân biệt nam nữ."
Nữ sinh còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau chữ "cút" vừa rồi, nghe cô nói vậy liền sợ tới mức luống cuống tay chân.
Lâm Vỹ Dạ nhíu nhíu mi, nàng có thể tưởng tượng được sắc mặt đáng sợ của cô khi nói câu này
"Ngọc hung dữ như vậy sẽ làm người khác sợ đấy!"
Lan Ngọc trở lại phòng học, cầm lấy cặp sách liền đi
"Bọn họ không quan trọng. Bây giờ em đang ở đâu?"
Lâm Vỹ Dạ đã đi lên đến lầu hai, dù sao nàng cũng đáp ứng với Trần Bảo Bảo...
"Em sẽ không trốn Ngọc. Buổi tối em đến nhà Ngọc được không?"
Lan Ngọc đứng ở bậc thang, cô nhắm mắt lại
"Ngọc phòng học đợi em!"
Lâm Vỹ Dạ nhấp môi, thở dài nói: "Vâng."
Nàng làm sao có thể trốn cô được chứ? Hơn nữa nhà nàng ở đâu cô cũng biết...Thật không hiểu trong đầu cô cả ngày đều nghĩ cái gì.
Lâm Vỹ Dạ tìm một vòng mới thấy được bàn số 36. Trần Bảo Bảo cũng phát hiện ra nàng, nhìn nàng cười cười.
Lâm Vỹ Dạ ngồi xuống, gọi một ly nước ép.
Hai người ngồi đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Trần Bảo Bảo ho khan một tiếng
"Tôi có chút hối hận rồi đây. Không biết cô đã nói cho Lan Ngọc biết chưa?"
Lâm Vỹ Dạ động động môi: "Yên tâm đi, tôi không có nói!"
Trần Bảo Bảo đỡ trán: "Aizz...chẳng biết tôi lo lắng cái quỷ gì nữa. Cô nhất định không được nói cho Lan Ngọc, không cái mạng nhỏ này của tôi cũng xong rồi!"
Lâm Vỹ Dạ thấy vẻ mặt hắn ta nghiêm trọng liền nói
"Không đến nỗi như vậy đâu. Chắc cậu ấy chỉ đánh anh vào bệnh viện thôi!"
Trần Bảo Bảo chỉ cổ của mình
"Lần trước chỉ vì cô mà cô ta suýt chút nữa bóp chết tôi đấy."
Lâm Vỹ Dạ: "Đến cuối cùng cậu ấy nhất định sẽ buông tay."
Ánh mắt Trần Bảo Bảo khẽ biến, hừ cười một tiếng, mắt phượng hơi chọn, biểu tình đột nhiên nghiêm túc
"Cô tin cô ta thế cơ à?"
Lâm Vỹ Dạ gật đầu.
Nếu không phải sự việc ở đời trước xảy ra, có lẽ nàng sẽ không tin cô có thể giết người, hơn nữa còn là người vô tội.
"Lan ngọc hẳn là chưa bao giờ nhắc tới chuyện quá khứ của mình với cô?" - Trần Bảo Bảo dựa vào ghế, hơi nghiền ngẫm: "Chuyện của Quang Trung, tôi không tin Lan Ngọc cũng là do quá khứ của cô ta. Cô nghe xong rồi, sẽ còn muốn tin tưởng cô ta nữa sao?"
Lâm Vỹ Dạ gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Nước được bê lên.
Trần Bảo Bảo nhấp một ngụm, hỏi
"Cô ta có từng nói về ba mình không?"
Lâm Vỹ Dạ lắc đầu.
Nàng chỉ nghe qua mẹ của cô, chứ chưa từng nghe tới ba của cô
"Vậy tôi sẽ kể từ đầu. Nhưng những chuyện này đều là do lúc trước Quang Trung kể lại cho tôi. Nhưng cô yên tâm, cái này 90% là sự thật!"
Lâm Vỹ Dạ thấy biểu tình của hắn nghiêm trọng, trong lòng khẩn trương, tay cũng bắt đầu toát mồ hôi.
Trần Bảo Bảo lại uống lên một ngụm cà phê rồi mới nói
"Ba cô ta là một nhân viên nghiên cứu, mẹ lại là thiên kim nhà giàu. Mẹ cô ta vì để được sống với ba cô ta mà cắt đứt liên lạc với nhà mẹ đẻ. Hai người lúc đầu rất hạnh phúc, sinh ra Lan Ngọc. Cho đến khi cô ta được 5 tuổi, ba cô ta vì làm thí nghiệm mà bị phế đi tay, thành quả nghiên cứu được một nửa cũng bị lấy đi. Ông ấylúc này chẳng khác gì phế nhân."
"Lúc đầu là say rượu, vì trong nhà không có tiền mà ông ta trút giận lên mẹ Lan Ngọc. Mà ông ta chỉ đánh người bằng cánh tay bị phế của mình. Mà tay đã vị phế thì không có sức lực, để chứng tỏ mình không bị tàn phế, ông ta liền đánh đến khi chảy máu mới thôi, những lúc như thế ông ta đều cầm đồ dùng trong nhà mà đánh. Hồi đó chỉ đánh mẹ cô ta bởi cô ta còn nhỏ, sau này..."
Trần Bảo Bảo nói đến đây, dừng lại đánh giá Lâm Vỹ Dạ, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, không biết là sợ hay là lo lắng.
Hắn nhăn chặt mi, tiếp tục nói
"Sau đó mẹ của Lan Ngọc chịu không nổi mà bỏ đi. Cả nhà chỉ còn lại Lan Ngọc và người đàn ông bạo lực đó. Sự nghiệp thất bại, hôn nhân cũng thất bại, ông ta liền trút giận lên người Lan Ngọc. Cô ta 10 tuổi liền bắt đầu đánh nhau để bảo vệ chính mình, cũng là lúc ấy quen được Quang Trung. Trong trí nhớ của tôi, Lan Ngọc lúc ấy rất gầy, giống như chân chỉ cần dùng sức đá một chút sẽ gãy. Cô ta lúc ấy vì để không bị bạo hành thường đến nhà tôi ở hoặc...ngủ đầu đường. Hiện tại bị đánh cũng không sợ, có lẽ đã quen với cảm giác đau đớn rồi."
Trần Bảo Bảo gãi gãi da đầu, đột nhiên không nói tiếp. Hắn nghĩ lại một năm hiểu lầm Lan Ngọc kia liền chỉ muốn quay lại tự đập cho bản thân một trận.
"Sau đó thì sao?"
Trần Bảo Bảo ngẩng đầu, thấy Lâm Vỹ Dạ đang nhìn mình, đôi mắt đen nhánh như động, vô cùng bức người.
Hắn cầm lấy ly cà phê
"Có một ngày ba Lan Ngọc uống quá nhiều rượu lại muốn đánh cô ta. Cô ta trốn ở ban công, ông ấy đứng không vững, ngã xuống, chết..."
Lâm Vỹ Dạ run giọng hỏi: "Chết trước mặt của cậu ấy?"
Trần Bảo Bảo chậm chạp gật đầu: "Nhưng chuyện này không phải mấu chốt, quan trọng chính là...Cảnh sát đều cho rằng Lan Ngọc không chịu nổi cảnh bạo hành mà đẩy ông ta xuống. Lan Ngọc bị đưa đến trại cải tạo một thời gian dài, mãi cho tới khi bọn họ tìm được camera chống trộm, chứng minh cô ta vô tội. Chính là Lan Ngọc không có ba, mẹ thì lại chạy mất, cho nên liền bị đưa vào cô nhi viện. Lúc ấy cả thể xác lẫn tinh thần của cô ta đều bị tàn phá, hành vi cử chỉ không giống với những đứa trẻ bình thường...Sau đó liền bị đưa đến bệnh viện tâm thần..."
Cả người Lâm Vỹ Dạ giống như bị kim châm, đau đớn âm ỉ.
Trần Bảo Bảo uống một hơi hết ly cà phê, đắng đến nỗi nhe răng trợn mắt
"Về sau mẹ Lan Ngọc trở về, đón cô ta về nhà...Từ ấy Lan Ngọc càng thêm âm trầm, chưa bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài...Sau khi Quang Trung xảy ra chuyện, tôi cảm thấy cô ta vì để mình trở lên lớn mạnh mà tiêu diệt Quang Trung. Lúc ấy tôi nghĩ rằng người trải qua nhiều chuyện như cô ta sẽ không để ý tới sống chết của người khác...Bọn Cẩm Thơ không biết chuyện này, nên luôn coi cô ta là người máu lạnh vô tình. Nhưng sau khi Quang Trung chết, mọi chuyện được vạch trần...Tôi mới biết tôi sai rồi. Lâm Vỹ Dạ, tôi không hi vọng cô sẽ phạm phải sai lầm giống như tôi. Nếu như cô không thật sự thích Lan Ngọc, thì hãy rời xa cô ta đi. Bằng không, có ngày cô thật sự sẽ hại chết Lan Ngọc"
Lâm Vỹ Dạ cầm lấy ly nước, run rẩy đưa đến miệng.
Bạo lực gia đình...cô cũng giống nàng, từ nhỏ đã gặp phải bạo lực gia đình...nhưng 13 tuổi nàng đã có ba mẹ Lâm. Cô lúc 10 tuổi đã học xong đánh nhau...khó trách cô một chút cũng không để ý vết thương trên người, hoá ra đã thành thói quen.
Lâm Vỹ Dạ đỡ cái bàn đứng lên, đôi mắt nàng đỏ ửng, giọng nói khàn khàn
"Tôi và anh không giống nhau."
Nàng mơ màng đi xuống lầu.
Nàng không giống Trần Bảo Bảo, không giống với đám người Cẩm Thơ...
Cuối cùng vẫn là như nhau...
Nàng không hiểu Lan Ngọc...
Cô vẫn luôn hỏi nàng có sợ mình hay không, hỏi nàng có ghê tởm mình hay không, hỏi nàng có tin mình hay không...
Đây đều là bóng ma từ nhỏ lưu lại trong cô
Nhỏ như vậy đã bị nhốt lại, bị đưa đến cô nhi viện, người ở cô nhi viện ghét bỏ sợ hãi, lại bị đưa tới bệnh viện tâm thần...
Cô còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu...Vậy mà mẹ cô lại...
Dưới chân Lan Ngọc trượt một cái, nàng vội vàng nắm lấy thanh vịn mới không bị ngã xuống.
Cho nên cô sợ mình sẽ bỏ rơi cậu giống như mẹ của cô từng làm sao?
Nàng sao có thể bỏ rơi cô...Rốt cuộc là không tin nàng hay là không tin chính bản thân mình.
Trời đã bắt đầu tối, Lâm Vỹ Dạ hoảng hốt nhìn đèn đường đã được bật lên.
Cô vẫn còn ở phòng học chờ nàng!
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top