Chap 115: Tiểu soái tỷ



Lâm Vỹ Dạ đứng ở bên cửa sổ, ôm ly nước, không hiểu sao lại nhìn một hồi.



Vẫn là ông lão bảy năm trước cùng Lan Ngọc đánh cờ, cũng vẫn là chỗ đó. Cô dựa lưng vào tường, sườn mặt nghiêm túc lại bình tĩnh, tóc đen rũ ở mặt mày, đầu ngón tay kẹp một viên cờ màu trắng.



Nàng nhìn ly nước trong tay, hơi nóng lượn lờ bay lên, nhào vào trong mũi, hô hấp cũng trở nên ướt át. Nàng nhẹ nhàng thổi thổi, ảnh ngược của nàng trong nước mơ hồ lay động.



Nàng đem nước ấm uống một hơi cạn sạch, lại quay trở về phòng vũ đạo.




Lâm Vỹ Dạ luyện tập theo vũ đạo cơ bản, phát hiện bụng không đau nữa. Nàng mở nhạc, đem mấy khúc múa trong cảnh quay mùa đông sắp tới của <Tê Ảnh> ra múa vài lần.



Buổi chiều, Lâm Vỹ Dạ đi đến phòng học vũ đạo.



Buổi chiều cuối tuần cũng không có nhiều lớp học, học sinh lục tục đi vào phòng học, tự giác đổi xong trang phục luyện tập vũ đạo.



"......Động tác này phải dùng lực ở eo, kéo lưng rồi mới động cánh tay, trước tiên luyện tập mấy lần đã, sau đó mới bắt giữ được cảm giác."



Lâm Vỹ Dạ thả chậm tiết tấu, ôn thanh nói, một bên làm mẫu, "Nếu không tìm được cảm giác, vậy lại tiếp tục luyện tập."



Nàng đem động tác múa chậm lại một lần, trong quá trình liền phát hiện một đám nữ sinh đều ngóng ra bên ngoài nhìn gì đó. Nàng đứng vững, nghi hoặc hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao các em lại nhìn ra ngoài hết thế?"



Nữ sinh cách Lâm Vỹ Dạ gần nhất mặt mày hớn hở nói: "Cô giáo, vừa rồi ở bên ngoài có một chị đẹp gái lắm ạ."



Chị đẹp gái?



Lâm Vỹ Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không thấy được ai.



Nàng không để ý, vỗ vỗ tay, "Thôi được rồi, mọi người chú ý tập trung...."



Vừa nhảy được mấy động tác, lại có người thấp giọng nói: "Chị ấy lại tới nữa kìa!"



Những người còn lại cũng sôi nổi nhìn qua.



Lâm Vỹ Dạ nhìn một màn này, cảm giác quen thuộc mở ra ký ức lúc trước.



Nàng khựng lại vài giây, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại vẫn như cũ chẳng nhìn được cái gì.



Là Lan Ngọc sao?



Nhưng mà......



Lâm Vỹ Dạ rũ mắt, yên lặng suy nghĩ.




Đại khái cô so với các nữ sinh này cũng lớn hơn khoảng chín mười tuổi...... Hơn chín mười tuổi còn có thể gọi là "chị đẹp gái" sao?




Nhưng gọi dì cũng không thích hợp lắm.



Cho nên, là Lan Ngọc sao?



Lâm Vỹ Dạ mím chặt môi, do dự đi về phía cửa sổ, nàng kéo cánh cửa ra, chậm rãi nhìn thoáng qua....



Không có ai cả



Lại nhìn về bên phải....



Vẫn không có ai.



Tâm trạng của Lâm Vỹ Dạ bỗng nhiên giống như không thể lý giải, lồng ngực có chút buồn.



Nàng đóng cửa lại, "Chắc là đi ngang qua thôi, mau luyện vũ đạo cho tốt đi, đoạn này hôm nay tốt nhất nên học một lần là xong."



Phòng luyện vũ đạo cách cách lại là một trận xao động.




Lan Ngọc cũng không biết chính mình trong lòng nghĩ cái gì. Tiết học cờ vây vừa kết thúc, cô liền rất tự nhiên mà đi tìm Lâm Vỹ Dạ. Năm đó nàng ở phòng học học múa, hiện giờ nàng đã trở thành giáo viên dạy múa.




Bất kể là thân phận gì, nàng đều phá lệ loá mắt, đối với cô đều là sự hấp dẫn trí mạng.



Cho nên cô ở bên cửa sổ lặng lẽ nhìn một hồi, mà trong phòng học, học sinh phát hiện ra cô, cũng bắt đầu quay qua tò mò nhìn.



Lúc Lâm Vỹ Dạ đi về phía cửa, Lan Ngọc đột nhiên nhớ tới một vài chuyện hồi cao trung, cảnh tượng lúc ấy cũng tương tự như bây giờ. Cô cũng không biết vì sao, phản ứng đầu tiên chính là trốn đi.



Lan Ngọc trực tiếp trốn vào phòng học cách vách. Trong phòng học vang dội âm nhạc, một đám người cả trai lẫn gái đang ở khiêu vũ đồng thời dừng lại động tác, kinh ngạc lại mờ mịt.



Hà Thu tắt nhạc, nhíu nhíu mi.



Lan Ngọc nghe thấy âm nhạc ngừng lại, xoay người, thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, nhẹ gật đầu tỏ ý xin lỗi.



"Ngại quá, quấy rầy mọi người rồi."



Hà Thu vốn dĩ muốn chỉ trích một chút, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của Lan Ngọc liền vội vàng nghẹn lại.



Cô nàng cười, "Không có việc gì, không có việc gì."



Cách vách truyền đến tiếng đóng cửa.



Lan Ngọc nhàn nhạt câu môi, "Xin lỗi."



Nói xong, mở cửa rời đi.



Trong lớp mọi người sửng sốt vài giây, lập tức nổ tung.



Các nữ sinh cười đến mặt mày hớn hở, cảm thán: "Đẹp quá đi...."



Hà Thu nhớ lại gương mặt kia, thở dài một hơi: "Đúng là đẹp thật...."

--------

Chương trình học buổi chiều kết thúc, Lâm Vỹ Dạ cùng học sinh tạm biệt, đi vào phòng học cách vách.



Ở cửa nàng gặp được Khánh Vân, hai người nhìn đến lớp học của Hà Thu vẫn đang đóng chặt, bên trong vẫn còn loáng thoáng tiếng nhạc.



Hai người nhìn nhau cười.



Biết Hà Thu lại cùng học sinh tám chuyện, làm chậm trễ chương trình học.



Hai người không hẹn mà cùng xoay người, đi vào phòng học trống ở gần đó chờ Hà Thu



Lâm Vỹ Dạ vừa ngồi xuống đã nghe Khánh Vân  lải nhải: "Tám chuyện thì cũng được nhưng cậu ấy không nên làm chậm trễ giờ học của bọn nhỏ, nếu bọn nhỏ phàn nàn thì sao?"



Lâm Vỹ Dạ cười khẽ, "Học sinh thích cậu ấy còn không kịp ấy chứ."



Khánh Vân duỗi thẳng chân, tỏ vẻ đau đầu, "Đợi lát nữa ăn cơm thế nào cậu ấy cũng muốn kể lại mấy chuyện tám nhảm với học sinh cho chúng ta nghe một lần."



Nói đến đây, cô nàng lại nhớ tới, nhướng mày hề hề cười, "Buổi biểu diễn của Hari hôm nay chắc chắn kết thúc rất muộn, hay là cậu ăn cơm chiều cùng bọn mình đi? Haizz nếu không cậu lại phải ăn ở bên ngoài ăn, hôm nay cũng đã mệt nguyên ngày."



"Được thôi." - Lâm Vỹ Dạ cười gật gật đầu.



"Ăn cái gì bây giờ? Ăn mì được không?"



Nàng nghĩ nghĩ, "Nhưng mà mình ăn mì rất chậm."



Khánh Vân vẫy vẫy tay, "Bọn mình cũng quen rồi, tốt xấu gì cũng nhanh hơn lúc cậu ăn cháo."



Lâm Vỹ Dạ bật cười, có chút ngượng ngùng.



Nửa giờ sau, Hà Thu kết thúc chương trình dạy học.



Ba người cùng nhau rời khỏi trung tâm phụ đạo.



Hà Thu một hơi uống hết hơn phân nửa chén nước, "Mệt chết mình......"



Khánh Vân trêu chọc, "Miệng mệt hay là khiêu vũ mệt?"



Hà Thu không chút nào để ý hừ hừ, "Cả hai đều mệt."



Lâm Vỹ Dạ cười khẽ ra tiếng.



Hà Thu níu lấy cánh tay Lâm Vỹ Dạ, sờ làn da lạnh lạnh mịn mịn của nàng, nhịn không được cọ vài cái, "Dạ Dạ bảo bối, hôm nay mình thấy người phụ nữ vô cùng đẹp luôn! Thật sự siêu cấp đẹp luôn ấy!"



Lâm Vỹ Dạ nghiêng đầu, "Xuân tâm nhộn nhạo?"



Hà Thu lắc đầu, "Nhìn là biết đấy là một người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo, mình ngấm không nổi, chắc mấy người thô thiển một chút mới hợp với mình."



Khánh Vân  "phụt" một tiếng bật cười.



Hà Thu nghe thấy tiếng cười này liền cảm thấy không thích hợp, "Cậu cười cái gì?"



Khánh Vân ngược lại cười càng lợi hại hơn.



Hà Thu lườm một cái.




Khánh Vân khoe khoang mà dương dương mi.



Chiến tranh bắt đầu, hai người rất nhanh đã nhào vào nhau đùa giỡn.



Lâm Vỹ Dạ ở một bên lẳng lặng đứng xem, trên mặt mang theo tươi cười.



Cách đó không xa, nàng lại nghĩ đến cái gì, đột nhiên nhìn về phía ven đường. Trên đường xe đi qua đi lại, nhưng cuối cùng vẫn không thấy chiếc xe của người kia.



Nàng thu lại suy nghĩ, thấy hai cô bạn đã nô nghịch đến trước cửa của cửa hàng, vội vàng chạy theo, "Thôi mà, đừng đùa nữa, đợi lát nữa còn phải ăn cơm đấy."



Hai cô nàng kia vẫn không quên nhéo nhau một cái trước khi dừng lại.



Nàng vội vàng kéo hai người ra, "Được rồi, cũng đã vào trong tiệm rồi, đừng làm ảnh hưởng đến người khác."



Cửa hàng này là quán quen của cả ba. Từ trần nhà đến sàn nhà, cái bàn cùng ghế dựa toàn bộ đều được làm từ gỗ, khung cảnh lịch sự tao nhã, đồ ăn sạch sẽ.



Lâm Vỹ Dạ thích nhất mì nước cốt heo ở đây, cái gì cũng không cần thêm vào, chỉ đơn giản là nước cốt hầm xương, chính là hương vị ngon nhất.



Ba người đi vào một bàn ở góc, nhẹ nhàng kéo ra chiếc ghế ngồi xuống.



Hà Thu gõ gõ cái bàn, "Sao gỗ ở đây không trơn giống sàn nhà của mình nhỉ?"



Khánh Vân trừng mắt, "Chỉ cần mỗi lần cậu ngâm xong không cần văng nước tung toé ra khắp sàn là được!"



"Mình làm thế bao giờ?"



Khánh Vân: "Dạ Dạ, cậu ở lầu dưới có thấy ồn không?"



Lâm Vỹ Dạ: "......"



Là rất ồn, ừm, đôi khi vô cùng ồn.



Hà Thu thấy Lâm Vỹ Dạ không nói, bẹp miệng, hai tay lay lay nàng "Dạ Dạ bảo bối, mau nói đi, chứng minh mình trong sạch đi mà! Người ta một chút cũng không có phiền, Dạ Dạ bảo bối...."



Một đường theo đuôi Lâm Vỹ Dạ đi vào cửa hàng. Lan Ngọc nghe được lời này, trực tiếp đứng hình ở lối đi, giống như điêu khắc.



Mãi cho đến khi phía sau có người thúc giục, "Này cô gái nhường một chút được không, đứng ngây ra đó làm gì?"



Ba người nghe được lời này, quay đầu nhìn lại.




Một khắc Lâm Vỹ Dạ nhìn thấy Lan Ngọc, còn chưa kịp có cảm xúc, lực chú ý liền bị Hà Thu hấp dẫn.



Hà Thu kéo tay nàng, ghé vào tai Lâm Vỹ Dạ cả kinh nói: "Dạ Dạ bảo bối, cô ta chính là người mà mình khen vô cùng đẹp đấy!"



Lâm Vỹ Dạ nghĩ đến hành lang trống rỗng của buổi chiều ngày hôm nay.



Cho nên...... Người được đám học sinh liên mồm gọi "chị đẹp gái" đúng là Lan Ngọc??



Không tìm được cô là bởi vì cô trốn vào phòng cách vách sao?

------

"Từ lúc vừa gặp, đã muốn theo đuổi em."



Trong đầu Lâm Vỹ Dạ vang lên những lời này, đột nhiên nàng nhắm mắt lại.



Có thể đừng nghĩ tới câu này nữa được không?



...... Cho nên, đây là nguyên nhân cô đi theo nàng cả ngày à?



Lâm Vỹ Dạ chậm rãi mở mắt ra, đột nhiên cảm xúc hạ xuống, phảng phất muốn rơi xuống trên mặt đất.



Hà tất phải như vậy......



Hà Thu không nhận ra được cảm xúc của Lâm Vỹ Dạ khác thường, hỏi: "Dạ Dạ bảo bối, có phải rất đẹp không?"



Lan Ngọc nghe thấy cái xưng hô như vậy, động tác rót trà đột ngột dừng lại, suýt chút nữa đã đổ vào người.



Lâm Vỹ Dạ không biết trả lời như thế nào, cũng không nghĩ trả lời, trầm mặc mà rót một ly trà.



Hà Thu kỳ quái, "Cậu không cảm thấy cô ta đẹp sao? A mình biết rồi..... Hari nói người yêu cũ của cậu siêu cấp siêu cấp đẹp, có phải cậu nhìn chán rồi......"



Cô nàng ngừng lại.



Khánh Vân trừng mắt nhìn liếc một cái.



Về chuyện ngày hôm đó, Hari cố ý dặn dò hai người, để các cô mấy ngày nay chú ý Dạ Dạ nhiều một chút.



Lâm Vỹ Dạ nghe vậy hơi sửng sốt, biểu tình cũng không biến hoá nhiều lắm.



Nhưng mà, nàng đã nhận thấy được tầm mắt của người ngồi bàn gần đó truyền tới.



Trên bàn cơm trầm mặc một hồi.



Hà Thu gãi gãi cái bàn, nhỏ giọng nói: "Dạ Dạ bảo bối, mình cảm thấy đều đã bảy năm, cậu không cần canh cánh trong lòng làm gì, thử buông bỏ đi. Mình nghĩ người ưu tú xinh đẹp hơn cô ta có rất nhiều, cho dù điều kiện của cô ta tốt đến mấy, nhưng đã làm cậu đau lòng thì chính là một tên xấu xa......"



Lan Ngọc cứng lại, hơi nheo lại mắt.



Hà Thu ghé vào bên tai Lâm Vỹ Dạ: "Hơn nữa, cô ta có thể đẹp bằng người ngồi ở bàn kia sao? Mìmh thấy cô ấy vẫn luôn nhìn cậu, cậu có muốn thử một chút không?"




Lâm Vỹ Dạ: "......"



Không biết nên nói cái gì.



Hà Thu: "Thử đi, đừng thẹn thùng nha, mình thật sự cảm thấy cô ta rất không tồi, từ diện mạo đến khí chất đến hành vi!"



Lâm Vỹ Dạ đau đầu, giữ chặt tay cô nàng, "Cậu an tĩnh một lúc đi."



Hà Thu bĩu môi, "Tên kia rốt cuộc có cái gì tốt......"




Lông mi Lâm Vỹ Dạ run rẩy.



Khánh Vân đẩy đẩy Hà Thu, ý bảo cô nàng đừng nói nữa.



Hà Thu lúc này mới phát hiện sắc mặt Lâm Vỹ Dạ không tốt lắm, liền lập tức im miệng.



Mì vừa lúc được bưng lên.



Lâm Vỹ Dạ cầm lấy chiếc đũa quấy vài cái. Mì mới vừa nấu xong, hơi nóng theo động tác quấy mì nhanh chóng bay lên.



Nàng kẹp một đũa nhỏ, nhẹ nhàng thổi thổi. Sau đó tính thử cắn một ngụm.



Bị nóng mà rụt trở về.



Lâm Vỹ Dạ nhịn không được liếm liếm chỗ môi bị phỏng.



Lan Ngọc ngồi bàn gần đó chậm rãi rời tầm mắt, khuỷu tay chống trên mặt bàn, che lại trán.



Mạc Văn Khoa ung dung tới muộn, ngồi xuống đối diện Lan Ngọc



Cậu ta vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy Lâm Vỹ Dạ ngồi cách đó không xa, đành lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lan Ngọc



【 Đối diện phòng của cô Lâm có người ở, ra giá gấp hai cô ta cũng không chịu bán. 】



Lan Ngọc thu được tin nhắn, click mở.



【 Vậy gấp ba. 】



【 Vâng. 】



Mì của hai người cũng được bưng lên.



Lan Ngọc nhìn nhìn bát mì nước cốt heo, lại nhìn Lâm Vỹ Dạ, khóe miệng nhếch lên.

----

Lâm Vỹ Dạ cảm thấy một màn này có chút quỷ dị.



Nàng nhìn trong chén còn thừa non nửa chén mì, lại nhìn Hà Thu cùng Khánh Vân đã ăn xong, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lan Ngọc cùng Mạc Văn Khoa ở gần đó.



Mạc Văn Khoa đem điện thoại chỉnh thành chế độ yên lặng.



Tin nhắn chất vấn của bạn gái không ngừng được gửi đến.



Gần đây Lan Ngọc giống như bị điên mà tăng ca đến nửa đêm, anh ta đã rất nhiều lần đến rạng sáng mới về nhà.



Bạn gái bắt đầu uy hiếp.



Mạc Văn Khoa vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Bọn họ rốt cuộc đang đợi cái gì?



Cậu ta buồn bực mà nhìn về phía Lâm Vỹ Dạ



Chờ nàng ăn cơm?



Nhưng Ninh tổng không phải còn chưa mua được phòng ở, chờ nàng cơm nước xong lại không thể về nhà cùng nàng giống hai cô gái kia.



......Sao lại có người ăn mì chậm đến mức này luôn vậy?



Bạn gái cuối cùng gửi đến một tin nhắn uy hiếp.



Mạc Văn Khoa ho khan một tiếng, chần chờ mở miệng, "Ninh tổng, tôi có thể....."



Nói còn chưa dứt lời, người đối diện đột nhiên nhanh chóng rút ra một tờ giấy ăn, lại nhanh chóng đưa sang bàn bên cạnh. Toàn bộ động tác nhanh đến bắt giữ không kịp, giống như tia chớp.



Lâm Vỹ Dạ chỉ lo nhìn Lan Ngọc cùng Mạc Văn Khoa, chỉ không chú ý một chút, mì trên đũa rớt vào trong chén, nước bắn ra vừa vặn bay vào trong mắt nàng



Nàng nhắm chặt mắt, lúc muốn xoa lại cảm thấy mất vệ sinh nên đành thôi, đúng lúc này, trong tay đột nhiên bị người nhét vào một thứ.



Nàng cảm giác được là giấy, không nghĩ nhiều lập tức lau mắt.



Bên cạnh, Khánh Vân cùng Hà Thu bị một màn này làm cho trợn mắt há hốc mồm.



Mạc Văn Khoa nhìn tin nhắn bạn gái vừa gửi đến.



【 Đêm nay đừng về ngủ nữa!!! 】



Mạc Văn Khoa: "......"



Lâm Vỹ Dạ lau mắt xong, mới nhận ra đây là giấy mà Lan Ngọc đưa.



Nàng nghiêng đầu, không nhìn mắt cô, tầm mắt dời xuống, rơi xuống xương quai xanh của cô, lại vội chuyển đi nơi khác, "Cảm ơn..."



Ánh mắt Lan Ngọc sâu thẳm mà nhìn nàng "Không có việc gì."



Lâm Vỹ Dạ tiếp tục ăn mì.



Không khí có chút quái dị.



Lâm Vỹ Dạ cúi đầu lại ăn một lát, buông chiếc đũa, "Mình no rồi."



Lan Ngọc nghiêng mắt nhìn chén mì của nàng một cái, nhíu nhíu mi.



Ba người đứng dậy rời đi, vài giây sau, Lan Ngọc cũng đi theo.



Mạc Văn Khoa đuổi kịp, hỏi: "Ninh tổng, tôi có thể về nhà không?"



Lan Ngọc bước chân không ngừng, không âm điệu nói: "Đợi lát nữa còn muốn tăng ca."



Mạc Văn Khoa hít thở không thông.



Còn muốn tăng ca?



Lan Ngọc lại hỏi: "Cậu về nhà làm cái gì?"



Mạc Văn Khoa không biết có nên nói thật không, cuối cùng vẫn là nói, "Bạn gái tôi giục tôi....."



Lan Ngọc bước chân dừng một chút, "À, quên mất cậu có bạn gái, đúng hơn là vợ sắp cưới nhỉ?...... Thôi được rồi, về đi."



Mạc Văn Khoa vui mừng thở nhẹ ra, hỏi: "Vậy còn chị?"



"Tôi tự về được."



Lan Ngọc nói xong, đã thấy một cô gái chạy về phía mình.



Là người vừa ăn với Dạ Dạ



Hà Thu nhân lúc Lâm Vỹ Dạ trả tiền, nhanh chóng quay trở lại, thẳng tắp đụng phải Lan Ngọc, lập tức lộ ra tươi cười, nói thẳng: "Cô đối với người chị em tốt vừa rồi của tôi có hứng thú đúng không? Tôi thấy cô vẫn luôn nhìn cô ấy còn đưa giấy cho nữa. Cô đọc số điện thoại đi, tôi giúp cô lưu vào trong máy của cô ấy, đợi lát nữa tôi gọi lại cho cô, cô lưu số điện thoại của cô ấy là được."



"Trước tiên tôi nói một chút, chị em tốt của tôi gần đây gặp phải một tên xấu xa, tinh thần có chút suy sụp, nếu cô không muốn cũng được, nhưng đừng đùa giỡn tình cảm của cô ấy."



Lan Ngọc lạnh nhạt nghe xong, sau đó suy nghĩ gì đấy mới móc điện thoại ra.



Hà Thu hoàn thành nhiệm vụ, vô cùng vui vẻ mà trở về



Đám người xếp hàng trả tiền vẫn còn hai người nữa mới đến lượt Lâm Vỹ Dạ



Hà Thu lôi kéo tay áo của nàng: "Dạ Dạ bảo bối, cho mình mượn điện thoại cậu một chút."



Lâm Vỹ Dạ nghi hoặc, "Làm sao vậy?"



"Có ít việc mà."



Lâm Vỹ Dạ đưa qua.



Hà Thu vui vẻ tiếp nhận, mở ra điện thoại của mình, lưu số của Lan Ngọc vào điện thoại Lâm Vỹ Dạ



Mới chỉ nhập mấy số, liền nhảy ra một cái tên liên hệ.



Cô nàng không để ý, tiếp tục nhập. Dư quang phát hiện cái tên liên hệ kia còn chưa biến mất.



Hà Thu tò mò nhìn lại, chớp chớp mắt.



Có chút giống với dãy số trong điện thoại của nàng



Hửm??



Phải nói là giống nhau như đúc!!!












Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top