Chương 9
"Dao Dao. . ."
"Uhm?"
Trong ký túc xá,Viên Nhất Kỳ ôm Vương Mộng Dao, lẳng lặng nghe tiếng tim đập của người mình yêu.
Nếu thời gian trôi qua thật chậm thì tốt đẹp biết bao.
"Tôi rất nhớ chị a."
Vương Mộng Dao nghe người mình thích từ nhỏ đến lớn nỉ non, trong lòng một trận cảm động, Viên Nhất Kỳ thực sự luôn luôn ở cùng nàng, cho dù học cuối cấp quan trọng như vậy, bận rộn như vậy mà mỗi tuần cô vẫn dành thời gian đi đến trường gặp nàng.
Mà nàng, từ khi vào Hội Học Sinh đến giờ đều cực kỳ bận bịu, ngay cả thời gian gọi điện thoại về cho Viên Nhất Kỳ cũng gần như không có.
"Tôi cũng rất nhớ em,tiểu Hắc, cuối tuần em không cần phải đến đây."
"Hả?" Viên Nhất Kỳ lập tức ngẩng đầu nhìn Vương Mộng Dao, vì sao không cho đến?
"Chị sẽ về nhà a, đã lâu rồi không nhìn thấy dì và thúc, không biết sao rồi."
"À…Hắc hắc…"Viên Nhất Kỳ lại cười ngây ngốc, rất vui vẻ cọ xát trên người Vương Mộng Dao , sau đó như nhớ đến chuyện gì, ngẩng đầu nói, "Dao Dao , Dao Dao, tôi vẽ cho chị một bức họa được không?"
"Ha ha, được."
Từ nhỏ đến lớn,Viên Nhất Kỳ rất thích vẽ nàng, mà nàng cũng nguyện ý để Viên Nhất Kỳ vẽ mình.
Lúc Viên Nhất Kỳ vẽ tranh thực sự rất nghiêm túc, khí tức trên người thật sự không giống như bình thường, làm nàng rung động.
Vương Mộng Dao tùy tiện ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn Viên Nhất Kỳ cầm bút vẽ, ánh mắt một trận mê ly.
Viên Nhất Kỳ, tôi thực sự rất yêu em.
A…Bộ dạng này của Dao Dao… Thực sự rất mê người a….
Viên Nhất Kỳ ngồi cách đó không xa, trong tay cầm bút chì nhanh chóng vẽ lên, nhưng là mỗi lần ngẩng đầu nhìn Vương Mộng Dao một chút, đều bị bộ dáng mê người kia của Vương Mộng Dao hấp dẫn, nhìn nàng thật lâu cũng không hồi phục được tinh thần…
Vì thế, được cô giáo khen là kỳ tài Viên Nhất Kỳ , bình thường có thể giải quyết bức tranh trong một thời gian ngắn, mà bức tranh vẽ Vương Mộng Dao này, lại mất thời gian quá dài đi.
Vì thế dù Hứa Dương Ngọc Trác nhàm chán chạy đến chợ thành phố H mua theo một đống đồ to nhỏ mang về ký túc xá vẫn nhìn thấy Vương Mộng Dao chuyên chú thâm tình nhìn Viên Nhất Kỳ nghiêm túc vẽ tranh.
Hứa Dương Ngọc Trác đứng ở cửa, lòng rung động khi thấy hình ảnh tốt đẹp như vậy, cuối cùng nhịn không được, lấy điện thoại di động ra chụp lại.
Im lặng cất điện thoại di động, sau đó xoay người để một ít đồ to gửi lại bên phòng kế bên, Hứa Dương Ngọc Trác mỉm cười rời khỏi ký túc xá.
Nhìn thấy bạn tốt của mình có thể cười hạnh phúc như vậy, kỳ thật nàng cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Haha, hy vọng hai người họ có thể hạnh phúc như vậy vĩnh viễn không chia lìa.
Trong Ký túc xá,Viên Nhất Kỳ mất rất nhiều thời gian, si mê nhìn rồi mới vẽ, rốt cuộc cũng có thể vẽ xong tranh.
Bức tranh vẽ Vương Mộng Dao tóc dài xõa vai, dù chỉ mặc áo sơ mi cùng quần bò đơn giản cũng lộ ra vẻ mặt ôn nhu cùng hơi thở giỏi giang, đôi mắt thâm tình làm cô thực sự rung động.
"Xong rồi, bức tranh đẹp lắm nha." Viên Nhất Kỳ thu cất bút vẽ nhảy dựng lên ghế, hiến bức tranh như vật quý hiếm đến trước mặt Dao Dao người vẫn đang cười mỉm, "Hắc hắc,Dao Dao, chị thật đáng yêu a."
"Đồ ngốc!"
Lúc hai người ra khỏi Ký túc xá để ăn cơm, đụng phải người làm cô cực kỳ chán ghét khiến Viên Nhất Kỳ thực sự không thoải mái.
"Mộng Dao, đi ăn cơm sao? Vậy cùng nhau đi." Liễu Phong nhìn thấy Vương Mộng Dao cười ôn nhu một trận rung động, rồi nhìn thấy Viên Nhất Kỳ nắm tay nàng, trong lòng lại ganh tỵ, nụ cười kia là vì Viên Nhất Kỳ đi.
"Không cần, hai người chúng tôi đi sẽ tốt hơn." Vương Mộng Dao ngừng cười, nhưng nét mặt cũng không lạnh xuống, chỉ rất nhẹ nhàng trả lời.
Bất quá nàng vẫn liếc mắt nhìn trộm Viên Nhất Kỳ một chút, quả nhiên là lòng dạ hẹp hòi, sắc mặt thực sự không tốt.
Mà Liễu Phong, tuy rằng không rõ vì sao Viên Nhất Kỳ mỗi lần nhìn thấy mình đều ra vẻ khó chịu, nhưng hắn vẫn cố tình bỏ qua, lấy lòng Trương Hân , "tiểu Kỳ, em thật lâu mới đến một lần, tôi mời em ăn cơm, kế bên trường học mới mở một quán sushi.."
"Tôi không thích ăn sushi." Viên Nhất Kỳ mặt không thay đổi nói.
Mẹ nó, muốn lấy lòng tôi, tiện thể lấy lòng Dao Dao, ông nằm mơ đi.
Liễu Phong buồn bực, vì sao Viên Nhất Kỳ lại không dễ nói chuyện như vậy, từ lúc Vương Mộng Dao vào học trường này, là một nữ nhân cường thế có năng lực, hắn liền thích, nhưng là, qua ba năm, Vương Mộng Dao đối với hắn luôn ôn hòa như vậy, không nói gì khác ngoài chuyện công, hắn thổ lộ lại bị từ chối. Có lúc hắn cho rằng, Vương Mộng Dao, cô gái này, là sinh ra vì công việc.
Cho đến khi nhìn thấy xuất hiện, trên mặt Vương Mộng Dao lộ ra vẻ mặt ôn nhu như vậy, làm cho người ta mê muội, hắn mới hiểu rõ, kỳ thật, Vương Mộng Dao không chỉ là nữ vương, còn là một cô gái Giang Nam dịu dàng.
Hắn thích Vương Mộng Dao như vậy, mê luyến Vương Mộng Dao như vậy.
Cho nên, hắn dùng trăm phương ngàn kế tìm hiểu, mới biết được Viên Nhất Kỳ là bạn từ nhỏ của Mộng Dao , nhỏ hơn nàng ba tuổi, nàng luôn luôn chăm sóc cho tiểu tử kia.
Nếu làm cho Mộng Dao động lòng, sau này cũng sẽ trở thành một người mẹ tốt đi.
Liễu Phong nghĩ đến như vậy, càng thêm kiên định theo đuổi Vương Mộng Dao, không, không chỉ theo đuổi, còn muốn cưới nàng.
Từ lúc phát hiện Viên Nhất Kỳ rất quan trọng trong lòng Mộng Dao, Liễu Phong đều muốn tìm cơ hội từ miệng cô tìm được chút thông tin gì đó, hoặc là lấy lòng đứa nhỏ vẻ mặt tính tình đều trẻ con này. Nhưng là, hắn chưa bao giờ thành công, ngược lại càng bị cô cùng nữ nhân Hứa Dương Ngọc Trác chết tiệt kia liên hợp đùa giỡn.
Vì sao ngọt ngào với Viên Nhất Kỳ như vậy cũng không có tác dụng đây? Nhìn cô rõ ràng rất dễ nói chuyện cơ mà…
Mỗi lần Liễu Phong nhìn thấy Viên Nhất Kỳ mặt còn lạnh hơn so với Vương Mộng Dao đều tự hỏi trong lòng như vậy.
"Dao Dao, đói bụng a, chúng ta đi ăn cơm đi." Viên Nhất Kỳ không hình tượng chớp mắt, kéo kéo tay Vương Mộng Dao ra vẻ đáng thương nói.
Cô thực sự rất ghét tên Liễu Phong này, lúc nào nhìn thấy Mộng Dao cũng giống như muốn nuốt nàng vào bụng.
Đáng ghét, Dao Dao là của ta, ông mau biến đi!
Giống như biết suy nghĩ trong lòng Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao có chút buồn cười nói, "Được, đi ăn cơm, đi ăn món em thích nhất đang hiện trên mặt đi, thêm thật nhiều giấm chua được không?"
"A?" Viên Nhất Kỳ ngây ngốc nhìn Vương Mộng Dao cười nhẹ, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của câu nói kia.
Kì quái, trên mặt cô hiện lên thích ăn cái gì sao?
"Chúng tôi đi trước" Vương Mộng Dao không quan tâm vẻ mặt ngây ngốc của Liễu Phong khi nhìn thấy nụ cười của mình, chỉ giật giật tay kéo người vẫn đang còn ngẩn người suy nghĩ, "Đi thôi, ăn cơm đi."
"À… ờ…" Viên Nhất Kỳ phục hồi tinh thần lại, ngây ngốc đi theo sát bên Vương Mộng Dao , trong lòng thực sự rất nghi hoặc…
Ơ. . . Trên mặt cô có để đang thích ăn cái gì sao?
Hình như là không có đi… Hơn nữa, vì sao phải thêm thiệt nhiều giấm chua?
"À, trên mặt nói tùy tiện đi, dù sao chỉ cần cho tiểu Hắc nhà ta thêm nhiều giấm chua là được rồi."
"A?"
Có người hôn mê. . .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top