Chương 78

"Nhất Kỳ?" Thẩm Mộng Dao từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Viên Nhất Kỳ đã tắm xong ngồi ở trên giường ngơ ngác, đem khăn tắm để qua một bên ghế, ngồi xuống ôm cô, "Lại đang suy nghĩ gì?"

"Tôi cảm thấy tôi quá vô dụng, giải ngũ rồi cái gì cũng không phải, cái gì cũng không làm được." Viên Nhất Kỳ cúi đầu nhìn sàn nhà, ngữ khí có chút sâu kín nói, "Còn nói phải bảo vệ chị, kết quả đều là chị bảo vệ tôi."

"Đồ ngốc…." Thẩm Mộng Dao tựa cằm lên vai Viên Nhất Kỳ , ngữ khí rất ôn nhu, nàng lúc này tuyệt nhiên không giống nữ vương bình thường, chỉ giống như một cô gái yếu đuối cần được bảo vệ, "Em cũng có bảo hộ tôi, lúc trước không phải rất nhiều lần sao?"

"Nhưng mà khi đó có súng…" Viên Nhất Kỳ quay đầu nhìn nàng đối diện trong gang tất, ánh mắt tràn đầy ai oán.

"Ha ha…Ngày mai mua súng cho em được không?" Thẩm Mộng Dao dựa qua hôn lên môi cô, cười cười nói, "Cho em giấy chứng nhận mang súng và súng lục, được không?"

"Thật không?" Ánh mắt Viên Nhất Kỳ lập tức phát sáng lên, chờ mong nhìn nàng, "Có thể chứ?"

"Có thể, vệ sĩ của tôi sao lại không thể mang súng lục. Còn có, em trước đây quen dùng chủy thủ đúng không, tôi cho người làm giúp em được không?"

"Uhm."

"Nhưng mà…" Thẩm Mộng Dao  nhìn bộ dạng hưng phấn của cô, cố ý kéo dài âm thanh, không có nói tiếp.

Viên Nhất Kỳ bị lời này của nàng làm cho sửng sốt, sốt ruột mở miệng hỏi, "Cái gì?"

"Em chỉ có thể chuyên chú làm vệ sĩ cho tôi."

Bởi vì ánh mắt của cô quá đáng yêu, Thẩm Mộng Dao nhịn không được đến gần hôn cô, sau đó cũng nhịn không được mà cười ra tiếng.

Viên Nhất Kỳ nheo mắt, cảm nhận trên môi lưu lại hương vị và độ ấm, mấy ngày nay luôn bị vây trong tâm trạng thất thường, rốt cục trong một khắc này đã khôi phục bình thường.

Cánh tay cảm nhận được trước ngực mềm mại của người nào đó, đột nhiên có cảm giác một trận khô nóng, Viên Nhất Kỳ nhếch khóe miệng, ẩn hiện nụ cười xấu xa, dùng sức một cái đem Thẩm Mộng Dao áp ngã xuống giường, từ trên cao nhìn xuống nàng, "Uhm, chuyên chú, còn cả trên giường nữa."

Mặt Thẩm Mộng Dao lập tức đỏ bừng, cắn cắn môi, trừng mắt nhìn cô nói, "Không cần, em, tôi không nằm dưới."

"Uhm…"Viên Nhất Kỳ  bộ dạng lo lắng, sau đó một lát, dưới ánh mắt chờ mong của Thẩm Mộng Dao gật gật đầu, "Ok, nghe Nữ vương đại nhân."

Hửm?

Thẩm Mộng Dao  kinh ngạc nhìn Viên Nhất Kỳ , có chút không hiểu nhìn cô, lại nhìn thấy cô đứng dậy đi tắt đèn, chỉ để lại đèn ngủ đầu giường.

Lúc Viên Nhất Kỳ trở lại giường ôm Thẩm Mộng Dao  thì chỉ xoay người một cái, đã để Thẩm Mộng Dao nằm trên người mình, "Đó, cho chị nằm trên nha."

"Hửm?" Thẩm Mộng Dao  vẫn còn chút nghi hoặc, nhưng là đèn ngủ đầu giường có chút mờ ảo, làm nàng nhìn thấy Viên Nhất Kỳ  dưới thân mình, thật mê người.

Thẩm Mộng Dao bắt đầu hôn cô, tay chạy trên thân cô, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào mặt trận mà thật vất vả mình mới nắm được quyền chủ động này, lại không chú ý đến vẻ mặt xấu xa của Viên Nhất Kỳ bên dưới.

Bất tri bất giác, áo thun và quần đùi trên người Viên Nhất Kỳ vẫn còn, mà áo tắm trên người Thẩm Mộng Dao  đã sớm rơi xuống giường.

"A…"

"…"

"Em…. Không phải đồng ý…" Trong cơn kíƈɦ ŧìиɦ, hơi thở mang theo gấp gáp bất mãn lên tiếng.

"Đúng vậy a, thì chị đang nằm trên còn gì…" Người nằm dưới, tay không ngừng động tác, vô tội nói.

"Em… Vô lại…"

"Nào có. . ."

"…" Người nào đó đã nói không ra lời.
….

Sáng sớm hôm sau, lúc Thẩm Mộng Dao tỉnh lại, là cảm thấy đau lưng từng đợt, cắn môi trừng mắt nhìn người còn lại đang ngủ say, nâng tay, không chút do dự nhéo thịt mềm bên hông.

Hỗn đản, lại có thể dùng loại tư thế này!

"A!" Viên Nhất Kỳ bị nàng nhéo đau, lập tức mở to mắt, sau đó đáng thương nhìn nàng.

"Em… Vô lại!" Thẩm Mộng Dao hổn hển trừng mắt nhìn cô một cái, có chút gian nan bước đến phòng tắm.

Sau này nàng sẽ không tin tên lừa gạt Viên Nhất Kỳ này nữa.

"Hắc hắc…" Viên Nhất Kỳ còn nằm trên giường tươi cười xấu xa, trong đầu nhớ đến bộ dáng yêu chết tối hôm qua của Dao Dao.

Ha … Kỳ thật để Dao Dao nằm trên là việc rất đúng đắn.

Thẩm Mộng Dao đi đến bãi đỗ xe của công ty, bước từ trên xe xuống, chân mềm nhũn, vịn cửa xe mới đứng vững.
Viên Nhất Kỳ vội vàng rút chìa khóa xe, nhanh chóng xuống xe, đóng cửa xe chạy đến bên kia ôm nàng.

"Đều tại em làm hại " Thẩm Mộng Dao tức giận liếc cô một cái, đi vài bước, vẫn cảm thấy chân muốn nhũn ra, nhưng vẫn cố tình đẩy Viên Nhất Kỳ, không cho cô đỡ mình.

"Ắc…ha ha…" Viên Nhất Kỳ bị trách ngẩn người, tiến đến vài bước, ôm ngang nàng, "Nơi này không có ai, chờ đến công ty tôi để chị tự đi."

"Em…." Thẩm Mộng Dao lập tức đỏ mặt, thoáng từ chối, nhưng sau đó lại đem mặt chôn trong lòng cô.

Thiệt là, Nhất Kỳ khôi phục bình thường, thì luôn hư hỏng như vậy.

Chỉ là….

Thẩm Mộng Dao nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên người đang ôm mình, "Hôm qua ở nhà, em khóc cái gì?"

"…" Viên Nhất Kỳ bị hỏi như thế, nhớ đến gần đây mình khóc rất nhiều lần, có chút quýnh quáng đỏ mặt, ấp úng nửa ngày cũng không nói cái gì.
"Hửm?" Thẩm Mộng Dao có chút hoài nghi ngẩng đầu nhìn cô, nàng đột nhiên cảm thấy nguyên nhân Nhất Kỳ khóc sẽ không đơn giản như vậy.

Đúng lúc này, Trương Hân bỗng nhiên lái xe vào bãi đỗ xe, Hứa Dương Ngọc Trác ngồi bên ghế phó lái, mắt sắc bén nhìn thấy bạn tốt của mình.

"Oa, hai người các cậu không cần phải kình nổ như vậy đi."

Thẩm Mộng Dao nghe thấy âm thanh của Hứa Dương Ngọc Trác xong, mặt đỏ bừng, khẽ đẩy bả vai Viên Nhất Kỳ, "Để tôi xuống."

"Không cần!" Viên Nhất Kỳ nói không chút do dự, "Chờ đến công ty rồi xuống."

"Em…" Thẩm Mộng Dao cắn môi, trừng mắt nhìn cô, nhưng không có biện pháp gì, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn xe cô cô dừng lại, sau đó người ở bên trong xuống xe.

May mắn đây là bãi đỗ xe của của người nhà Trương Thẩm, nếu không, người trong công ty nhìn thấy….
Thẹn chết nàng đi.

"Này tiểu quỷ, em cũng lớn mật quá chứ, dám trêu chọc Dao Dao ở đây." Hứa Dương Ngọc Trác vừa xuống xe là hứng trí bừng bừng chạy đến chọc ghẹo Viên Nhất Kỳ, mà quên mất rằng miệng lưỡi của người nọ càng độc địa hơn so với nàng.

"Chậc chậc…" Viên Nhất Kỳ nhìn Hứa Dương Ngọc Trác  từ trên xuống dưới một lần, làm cô sợ hãi một trận.

"Nhìn cái gì?" Hứa Dương Ngọc Trác theo bản năng thối lui đến bên người Trương Hân , tay nắm lấy tay nàng, hiện tại Hứa Dương đã hoàn toàn có thói quen ỷ lại Trương Hân.

Trương Hân lạnh nhạt lộ ra ý cười, nắm tay Hứa Dương, nhíu mi nhìn Viên Nhất Kỳ , ý vị cảnh cáo trong mắt rất đậm.

Viên Nhất Kỳ nở một nụ cười xán lạn, răng khểnh lộ ra có chút quỷ dị.

"Không, tôi chỉ cảm thấy tinh thần chị tốt quá, xem ra là người kia lớn tuổi…"
Hứa Dương Ngọc Trác lập tức đỏ mặt, trộm nhìn bạn mình, lại phát hiện nàng không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ để Viên Nhất Kỳ ôm như trước.

Sắc mặt Trương Hân  chìm xuống, trừng mắt nhìn Viên Nhất Kỳ, lửa giận trong mắt ngày càng lớn, giống như muốn đem cô đốt đi.

Xú tiểu tử, dám nói nàng lớn tuổi không thỏa mãn được Hứa Dương .

Thẩm Mộng Dao chôn mặt trong lòng Viên Nhất Kỳ, thân mình run lên một cái, gắt gao nhịn cười.

Thật thua luôn,Viên Nhất Kỳ cười cô cô nàng như vậy, nàng cũng không thể quang minh chính đại bật cười.

"Ôi chao, sắp đến giờ làm việc rồi, chúng tôi đi trước nha."

Viên Nhất Kỳ nhìn thấy bộ dạng Trương Hân sắp phát hỏa, rất tự giác bước đi rất nhanh, ôm Thẩm Mộng Dao rời khỏi hiện trường.

Không phải cô sợ lão bà lạnh băng băng kia, mà là sợ Thẩm Mộng Dao sẽ tức giận.
Lúc đi đến cửa công ty muốn buông Thẩm Mộng Dao xuống, thì di động lại vang lên.

"Nhất Kỳ, A Kiếm tỉnh." Đầu bên kia là âm thanh vui mừng của Chu Lăng Tuyết, Viên Nhất Kỳ sửng sốt, tiện đà ôm lấy Thẩm Mộng Dao  xoay vòng mấy cái.

"A Kiếm tỉnh! ! ! Ha ha! ! !"

"Ai nha, em thả tôi xuống!" Bị ôm trước cửa công ty xoay mấy vòng, nhân viên lễ tân trước sảnh đều nhìn thấy, Thẩm Mộng Dao cảm thấy hình tượng của mình toàn bộ đều bị người này hủy rồi.

Bên kia Nam Cung Kiếm nghe tiếng cười của Viên Nhất Kỳ  qua điện thoại, gương mặt tái nhợt cũng lộ ra tươi cười, nắm tay Chu Lăng Tuyết thật chặt, hai người đối diện nhìn nhau, đều là vẻ mặt vui mừng.

Giống như Nhất Kỳ đã khôi phục bình thường rồi, quả nhiên có Thẩm Mộng Dao  ở bên cạnh mới làm cô an định lại.
Sau khi Nam Cung Kiếm tỉnh, nghe Chu Lăng Tuyết kể hết những chuyện phát sinh, mặc dù đối với chuyện Sở Phi Vân chết có chút ảm đạm, nhưng mà cũng không kinh ngạc nhiều, vì hắn đã có tư tưởng chuẩn bị từ trước.

Có nhiều thứ, Nhất Kỳ quá mức chính trực sẽ không nghĩ nhiều, nhưng đối với cha hắn là người tham mưu quân sự mà nói, thì mấy chuyện này rất dễ dàng hiểu rõ.

Sau khi tỉnh lại, lo lắng nhất là Viên Nhất Kỳ chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn mà suy sụp, may mắn là còn có Thẩm Mộng Dao  ở bên.

"A Kiếm, Nhất Kỳ giải ngũ, chúng ta…" Sau khi cúp điện thoại, Chu Lăng Tuyết có chút lo lắng kéo tay Nam Cung Kiếm nói, "Ba của anh…"

"Yên tâm đi, ba anh đã hy vọng anh rời khỏi đội đặc chiến về quân khu giúp ông lâu rồi." Nam Cung Kiếm an ủi nhìn nàng, sau đó lộ ra nụ cười xấu xa, "Nhưng mà… Việc cần làm trước tiên là, đi chơi đã… ha ha.."
"Uhm…" Chu Lăng Tuyết gật gật đầu, ôn nhu nhìn hắn, hai người không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn nhau.

Bên kia, Viên Nhất Kỳ đem Thẩm Mộng Dao buông xuống, hưng phấn nói, "Dao Dao ,Dao Dao , tôi muốn đi gặp A Kiếm."

Thẩm Mộng Dao không để ý đến cô, đi thẳng vào công ty.

Ôi chao?

Viên Nhất Kỳ sửng sốt, vội vàng chạy theo sau, "Dao Dao …."

Người sắp đi đến thang máy dừng bước lại, tức giận nói, "Em muốn đến đó quấy rầy hai người bọn họ?"

"Ắc…" Viên Nhất Kỳ sửng sốt, sau đó cười ngốc, "Đúng nha…"

Thẩm Mộng Dao lại liếc mắt, đi vào trong thang máy, trực tiếp bấm nút đóng cửa.

Không muốn để ý đến tên ngốc kia, hại nàng mất mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top