Chương 67

Hôm sau Thẩm Mộng Dao đi làm, Viên Nhất Kỳ đương nhiên là dính theo nàng như vệ sĩ.

Hai người đi vào thang máy, bấm số "23", sau đó dịu dàng nhìn đối phương, chờ thang máy đến.

Mà lúc này ở phía trên cửa thang máy không xa,Trương Hân  đang giằng co cùng Hứa Dương Ngọc Trác .

"Chị…. Chị để cho tôi về phòng làm việc của mình a." Hứa Dương Ngọc Trác cau mày, trừng mắt nhìn Trương Hân , quả thực cô bị tức đến chết rồi.

Sao có thể như vậy, cứ muốn hôn môi với nàng mới cho vào văn phòng.

Trương Hân nheo mắt, bá đạo nhìn cô, kéo lấy tay cô, "Nhanh lên!"

"…" Hứa Dương phình miệng, nhìn thấy bộ dạng người kia như con nít, giậm chân.

Thật sự thua nàng mà….

Tiến đến, môi chạm nhẹ lên đôi môi cách mình không xa kia, sau đó lại lui bước, nhưng lập tức bị ôm, nụ hôn kia càng thêm sâu sắc.

Ánh mắt cô trừng lên nhìn Trương Hân đang nghiêm túc hôn mình, nhìn thấy ánh mắt thâm tình thì sửng sốt, trong lòng cũng ấm áp, vùi đầu chú tâm vào nụ hôn sâu này.

"Đinh" một tiếng, thang máy mở ra, Hứa Dương kinh ngạc, không để ý đến thần sắc tức giận của Trương Hân , đẩy nàng ra xoay người, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ đi đến.

Từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy Hứa Dương bối rối, cùng với sắc mặt không tốt của Trương Hân, Viên Nhất Kỳ  nắm chặt tay Thẩm Mộng Dao , hạ giọng nói nhỏ, "Dao Dao, sao cô cô của chị làm như chưa thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ vậy?"

Thẩm Mộng Dao liếc cô một cái, quay mặt nhìn bạn tốt mình mặt đỏ bừng, rút tay bị nắm ra, cũng hạ giọng nói, "Một lát nữa không cho em chọc ghẹo cô cô và Dương Tỷ."

"Ắc…" Viên Nhất Kỳ sửng sốt, bật cười.

Dao Dao thật là càng ngày càng hiểu cô.

"Dương Tỷ, lâu quá không gặp nha."

"Dao Dao…" Hứa Dương Ngọc Trác nhìn vẻ mặt tươi cười của bạn tốt, thật không thể xác định được nàng có thấy mình và đại băng sơn hôn nhau hay không, thực sự rất chột dạ.

"Đầu mì tôm, tôi phát hiện chị càng ngày càng mì tôm." Viên Nhất Kỳ cười xấu xa quét mắt nhìn Trương Hân đang ôm ngực đứng ở một bên, chạy đến trước Thẩm Mộng Dao ôm lấy Hứa Dương Ngọc Trác, sau đó thấp giọng nói bên tai cô.

"Đi chết đi!" Hứa Dương Ngọc Trác nghe được câu này, có chút giận dữ vỗ đầu cô, đang muốn nói gì đó thì nhận thấy sau lưng một trận rét lạnh.

Viên Nhất Kỳ  nhìn thấy ánh mắt bực mình của Trương Hân, khóe miệng nhếch lên muốn tiếp tục, thì lỗ tai đã bị hung hăng kéo lên.

"Dao…Dao Dao, đau…." Ngoan ngoãn buông tay, buồn rười rượi, tay hơi hơi xoa xoa lỗ tai của mình, Viên Nhất Kỳ đáng thương đối diện nhìn con ngươi bình tĩnh của Thẩm Mộng Dao .

Nhìn thấy bộ dáng đáng thương Của Người kia,Thẩm Mộng Dao có chút hối hận thu tay, muốn giúp cô xoa xoa, lại nhịn xuống, liếc cô một cái.

Thực không rõ Viên Nhất Kỳ muốn làm cái gì, cứ muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô cô.

Hứa Dương Ngọc Trác  trộm nhìn vẻ mặt lạnh lẽo Trương Hân, thấy ánh mắt chết cóng người không đền mạng, nuốt một ngụm nước miếng.

Sao lại thấy được đại băng sơn đang tức giận?

"Hứa Dương, đi với tôi đến văn phòng, hai người các người làm gì thì làm đi."

Trương Hân giữ chặt tay Hứa Dương Ngọc Trác kéo cô đi đến văn phòng của mình, trước khi đi còn trừng mắt có ý cảnh cáo Viên Nhất Kỳ , Trương Hân cảm giác mình rất dễ tức giận.
Hôn môi một nửa bị cắt ngang, Hứa Dương còn để tên Viên Nhất Kỳ kia chiếm tiện nghi.

"Em xem, cô cô tức giận." Thẩm Mộng Dao  nhìn thấy cô cô của mình và bạn tốt đi vào văn phòng xong liền lên tiếng, quay mặt nhìn thấy Viên Nhất Kỳ cười mờ ám, nâng tay hung hăng nhéo hông cô, "Em thật là, biết rõ quan hệ của cô cô và Hứa Dương là gì, còn làm trò ôm Hứa Dương trước mặt cô cô, không biết cô cô cũng sẽ ghen sao?"

"Dao…." Viên Nhất Kỳ hút một ngụm khí lạnh, không để ý đến tay đang nhéo mình, trơ mặt đần ra nhìn sát Thẩm Mộng Dao , "Chỉ có cô cô chị ghen? Dao Dao không ăn giấm sao

Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ vài giây, bỗng nhiên lộ ra nụ cười mỹ lệ, làm cô choáng váng, tay bên hông cô càng tăng thêm lực, "Nếu Kỳ Kỳ biết, vậy sao còn muốn
ôm Hứa Dương đây?"
Nói xong câu đó, Thẩm Mộng Dao đẩy Viên Nhất Kỳ ra, cứ vậy đi về phòng làm việc của mình.

"A a a a a a, tôi biết sai rồi…." Viên Nhất Kỳ tung tăng đi theo sau, mặt tươi cười, đóng lại cửa phòng làm việc xong là bắt đầu làm nũng.

"Dao Dao, Dao Dao, tôi biết tôi sai rồi mà…"

"Ai nha, đừng có không để ý đến tôi…"

"A a a a, chị không để ý đến tôi tôi thật đau lòng…."

"Dao Dao Dao Dao …"

Thẩm Mộng Dao  tùy ý để Viên Nhất Kỳ ôm mình, nghe cô cứ lải nhải bên tai mình, trong lòng trộm cười, nhưng trên mặt lại lạnh nhạt không thay đổi, tay cũng không ngừng phê duyệt văn kiện.

Phát hiện mình làm nũng không có nửa điểm hiệu quả, Viên Nhất Kỳ ô ô miệng, sau đó xoay xoay, lộ ra ý cười xấu xa….

"Ô, em…" Thân mình bị kéo đến một bên, Thẩm Mộng Dao cau mày muốn nói cái gì lại bị hôn mạnh.
Người này….

Trong mắt hiện lên một tia sủng nịch, nghiêng thân mình, tay cũng ôm lấy cổ Viên Nhất Kỳ, nhắm mắt lại cùng cô hôn nhau.

Mà lúc này, ở văn phòng Trương Hân, tình huống cũng giống như vậy.

Chỉ có khác nhau duy nhất là, Hứa Dương Ngọc Trác  vừa mới kéo vào văn phòng, đã bị hung hăng hôn, ngay cả cửa cũng chưa kịp đóng, hai người hôn đến một nửa mới đến đóng cửa lại.
Ngoài cửa sổ trời quang mây, trong vắt, ánh mặt trời sáng chói.

Lúc này, trong căn cứ thành phố C, Trịnh Thành Huy nắm điện thoại, cau mày suy nghĩ chốc lát mới lên tiếng, "Nếu không, để Nhất Kỳ đến bảo vệ bộ trưởng đi."

"Vâng, tôi vốn nghĩ không cần, nên mới cho đứa bé này nghỉ."

"Ha ha, để em ấy bảo vệ nhất định không còn gì tốt hơn."

"Uhm, vậy các người xử lý bên kia, điều động nhân lực xong, tôi sẽ kêu Nhất Kỳ đi qua."
"Uhm, cứ vậy đi."

Trịnh Thành Huy để điện thoại xuống, ngắm nhìn khung cảnh sau cửa sổ, nhớ đến năm đứa nhỏ ngủ ngây ngốc một mảnh ngày đó, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp.

Mà ngoài cửa, Chu Tài luôn đứng ngoài cửa nghe lén Trịnh Thành Huy nói chuyện, sau khi hắn cúp điện thoại, Chu Tài nhìn bốn phía, xem như không có việc gì rời đi.

Đêm khuya, ngục giam bí mật bộ An Ninh, Vân Thịnh và Thẩm Dạ Thiên bị tách ra giam ở bên trong.

Không để ý đến Vân Thịnh nói đểu, Thẩm Dạ Thiên chỉ trầm mặc như suy nghĩ cái gì.

"Muốn đi ra ngoài sao?" Một âm thanh trầm ồn vang lên, làm Thẩm Dạ Thiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, thấy người đang đứng trước mặt càng ngạc nhiên hơn.

"Là ông?"

"Muốn đi ra ngoài sao? Dẹp bỏ Trương Hân  và Thẩm Mộng Dao ."

"Đương nhiên."

"Tôi sẽ giúp ông."

"Vì sao?"

"Cùng nhau có lợi."

Sau khi Thẩm Dạ Thiên nghe được câu này xong, nhìn chằm chằm vào mặt người kia, sau đó lộ ra nụ cười âm hiểm, "Hy vọng hợp tác vui vẻ."

"Như vậy, ông chỉ cần…."

Vài ngày sau, phiên tòa định tội cuối cùng của Thẩm Dạ Thiên và Vân Thịnh.

"Bị cáo Vân Thịnh và Đạm Đài Dạ Thiên, từ năm 2001 bắt đầu cấu kết cùng người J quốc bán vũ khí đạn dược, qua điều tra xét xử, Thẩm Phán phán quyết như sau:

Căn cứ Luật hình sự điều 125 quy định, chế tạo, mua bán, vận chuyển, gửi bưu điện phi pháp các loại súng ống, đạn dược, chất nổ, từ 3 năm đến 10 năm; phạt tù có thời hạn, phạm tội nghiêm trọng, từ 10 năm trở lên, tù chung thân hoặc tử hình.

Căn cứ luật hình sự điều 102 quy định, cấu kết người nước ngoài, làm nguy hại chủ quyền đất nước, không an toàn lãnh thổ, phạt tù chung thân hoặc 10 năm tù có thời hạn.
Xét thấy bản án của bị cáo có tình tiết nghiêm trọng, phán xử Vân Thịnh, Đạm Đài Dạ Thiên, tử hình…."

Mặt Chánh Án không chút thay đổi đưa ra quyết định, bỗng nhiên lại bị Thẩm Dạ Thiên cắt đứt.

"Tôi không phục, tôi không phải chủ mưu, chủ mưu là một người khác, các người không bắt được họ nên bắt tôi, tôi không phục!"

Vài cảnh sát mặc âu phục bình thường, ngồi bên cạnh bồi thẩm đoàn, trong mắt hiện lên hàn quang.

Trong lúc nhất thời, tòa án ồn ào một mảnh.

Bộ dáng quan tòa kinh sợ nhìn mấy người ở bên cạnh bồi thẩm đoàn, sau đó nghe được gợi ý mở miệng nói, "Xét thấy bản án có tính đột phá, hình phạt sẽ được áp dụng sau khi điều tra lại một lần nữa. Kế thúc phiên toàn."

Vội vàng kết thúc phiên tòa, vội vàng tản đi.

Vân Thịnh kinh ngạc nhìn Thẩm Dạ Thiên, lại bị hắn nheo mắt cảnh cáo, cái gì cũng không được nói.
Hai người bị đưa đi khác chỗ, mấy người ngồi bên cạnh bồi thẩm đoàn cau mày lên tiếng, "Thẩm Dạ Thiên, ông vừa nói có ý tứ gì?"

"Có ý tứ gì? Nói cho ngươi biết, bán vũ khí không phải chỉ có mình ta và Vân Thịnh tham gia, chúng ta chỉ là con tôm nhỏ, người điều khiển chân chính là Trương Hân  và Thẩm Mộng Dao ."

"À?" Người đeo kính đen có chút hăng hái nhìn hắn, "Vậy sao trước giờ ông không nói?"

"Trương Hân  là muội muội của tôi, Thẩm Mộng Dao là cháu gái của tôi, tôi lại là nam tử duy nhất trong dòng họ, đương nhiên phải bảo vệ bọn họ." Thẩm Dạ Thiên hiên ngang lẫm liệt nói, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt xem thường của mấy người kia.

Nam tử đeo kính cười cười, nói thêm, "Vậy sao hôm nay ông lại nói ra? Không cần phải bảo vệ bọn họ nữa sao?"
"Bởi vì bọn họ nói rằng sẽ nghĩ biện pháp cứu tôi, nhưng đến nay lại không có động tĩnh gì, còn bị phán án tử hình, Viên Nhất Kỳ  kia có nói rõ ràng là sẽ giúp tôi."

Hai người ngồi bên cạnh nghe được tên Viên Nhất Kỳ trừng to mắt, người bên phải tức giận, "Ông không được vu khống!"

Tên Viên Nhất Kỳ này, là nhân tài tích cực bên bộ, làm sao có thể làm ra loại chuyện này.

"Vu khống?" Thẩm Dạ Thiên lạnh lùng cười cười, nhìn người bên phải nói, "Cậu đi điều tra quan hệ của Viên Nhất Kỳ  và Thẩm Mộng Dao  xem, bọn họ là đồng tính luyến."

"Thẩm Dạ Thiên, không được ăn nói lung tung." Người ngồi bên trái rốt cục không nhịn được nữa, cau mày nói, nhưng trong lòng lại có chút tin tưởng.

Nghe nói Viên Nhất Kỳ  và người tên Thẩm Mộng Dao  kia từ nhỏ lớn lên cùng nhau hơn nữa….
Viên Nhất Kỳ như vậy, cảm giác nên ở cùng nữ nhân mới đúng.

"Hừ, các người làm quan tất nhiên bao che cho nhau, tôi đây không có lời nào để nói."

Thẩm  Dạ Thiên không để ý đến hai người, mà nhìn thẳng người đeo kính lên tiếng.

Nam tử đeo kính lộ ra nụ cười rất khó phát hiện.

Hắn sao có thể che chở cho Viên Nhất Kỳ đây?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top