Chương 66

"Viên Nhất Kỳ, em buông!" Thẩm Mộng Dao có chút tức giận trừng mắt nhìn người đang áp trên người mình.

Đáng giận, khí lực sao lại mạnh như thế!

Trên khóe miệng Viên Nhất Kỳ hiện lên nụ cười ngọt ngào xấu xa, cúi đầu dùng môi day nhẹ, chạm lên môi của nàng, sau đó khẽ cười, "Chị nói về nhà là có thể hồ nháo mà".

Thẩm Mộng Dao hung hăng liếc cô một cái, bất mãn nói, "Tôi nói có thể lúc nào, là tự em suy nghĩ thôi."

"Nha~~~" Viên Nhất Kỳ cố ý kéo dài âm điệu, làm bộ dáng như là hiểu rõ, nhưng tay cô vẫn chạy loạn trên người nàng.

Đường đường là đặc công, đối với phương diện này thực sự là có hiểu biết.

Huống chi, mấy lần trước làm nhiệm vụ, cô ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm, liền kiếm mấy đối tượng trong giới làm nhiệm vụ, cũng bị những nữ nhân này làm một vài động tác khiêu khích, làm cô ở phương diện này thực sự cũng rất hiểu biết.

Đương nhiên, chỉ là bị khiêu khích, cho đến bây giờ cô không có làm chuyện gì có lỗi với Dao Dao .

Vì thế,Viên Nhất Kỳ đối với lý thuyết hay thực hành đều nắm rất rõ, đôi tay đầy kinh nghiệm chạy loạn, làm người bị đặt dưới giường đã có chút thở gấp.

"Em nha cái gì, vẫn chưa chịu dậy." Thẩm Mộng Dao cảm giác được thân mình nhuyễn ra, càng thêm khó thở trừng mắt nhìn Viên Nhất Kỳ , tay cũng chống đẩy lên bả vai của cô.

"Ai nha,Dao Dao không biết nước ta có câu gì sao?" Viên Nhất Kỳ cười xấu xa mở miệng, chợt nhớ đến Thẩm Mộng Dao và Tư Đạt Khắc tranh cãi với nhau ngày đó, ánh mắt lóe qua chút phức tạp.

Mặt nhăn lại, Thẩm Mộng Dao  không biết sao cô lại có vẻ mặt đó, có chút đau lòng thôi đẩy vai cô mà níu lại, "Câu gì?"

"Hắc hắc,…" Ảm đạm trong mắt lướt qua, tay Viên Nhất Kỳ đã muốn trượt từ sau lưng lên trước ngực, thuận tiện còn cách lớp áo mỏng mà xoa nhẹ, "Bá Vương ngạnh thượng cung."

(*)Bá Vương ngạnh thượng cung: "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ", mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡиɠ ɠiαи", mà "cưỡиɠ ɠiαи" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" thay thế cho hai từ "cưỡиɠ ɠiαи".

"Bá vương ngạnh thượng cung" là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: "Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ." Lưu Bang cười đáp: "Ta thích đấu trí chứ không đấu sức." Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành.

"Đi chết đi!" Đau lòng trong mắt lập tức thu lại,Thẩm Mộng Dao tức giận đẩy cô, "Ngồi dậy mau, không được xằng bậy!"

"Sẽ không!"

"Viên Nhất Kỳ !"

"Ò…" Ánh mắt Viên Nhất Kỳ thực vô tội nhìn nàng, hai mắt mở to, nhỏ giọng nói, "Chỉ là tôi muốn chị…"

Thẩm Mộng Dao đối diện ánh mắt của cô, lòng mềm nhũn, thở dài.

Kỳ thật nàng cũng không biết tại sao mình lại kiên trì làm gì, chỉ là, không hiểu vì sao, không muốn người kia có được mình quá sớm.

Nâng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô, kéo cổ áo cô, ánh mắt hiện lên kiên định.

Thực ra Viên Nhất Kỳ đã đem cô giao cho nàng, nàng còn do dự cái gì đây?

Huống chi, nàng có thể chắc chắn sẽ cùng người đang ở trên nàng, cả đời đều ở cùng một chỗ không phải sao?

Thẩm Mộng Dao nhắm mắt lại, hôn lên đôi môi gần trong gang tấc, quyết định đêm nay sẽ đem mình giao cho Viên Nhất Kỳ, nhưng là do đã nhắm mắt, nên không nhận ra đôi mắt người kia lại hiện lên một tia gian xảo.
Hắc hắc, chỉ cần giả vờ đáng thương là hữu dụng…

Ánh mắt từ gian xảo lại chuyển sang cực nóng,Viên Nhất Kỳ  mãnh liệt hôn Thẩm Mộng Dao , tay rốt cục cũng cởi bỏ quần áo trên người nàng.

Từ cổ, đến xương quai xanh, đến trước ngực, rồi đến bụng, Viên Nhất Kỳ hôn một lần lại một lần, chiếm giữ một lần lại một lần, cho đến khi người nào đó từ trên đỉnh run rẩy rồi ngất đi.

Ngày hôm sau,Thẩm Mộng Dao mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, vì một đêm tình cảm mãnh liệt mà ngủ thẳng đến chiều mới tỉnh, mà ngoài người vừa mới trở về thì tất cả mọi người còn lại đều có chút kinh ngạc.

"Cô nói hôm nay Tổng Giám Đốc không đến?" Hứa Dương Ngọc Trác kinh ngạc trừng mắt nhìn thư ký của Thẩm Mộng Dao , làm ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Trương Hân nhíu mi, chẳng hề nhìn đến Hứa Dương Ngọc Trác  đang ngạc nhiên, đi thẳng về phòng làm việc của mình, không để ý cháu gái mình sáng nay không đi làm.
Hứa Dương Ngọc Trác ngẩng đầu nghi hoặc nhìn bóng lưng Trương Hân, chạy theo nàng đi đến văn phòng Chủ tịch, đóng cửa lại, ngữ khí có chút trách cứ, "Sao chị lại không quan tâm Dao Dao."

"Hay em cũng muốn tôi cho em ngày hôm sau ngủ thẳng đến chiều?" Ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, mở miệng nói lời làm Hứa Dương Ngọc Trác thiếu chút nữa nghẹn chết, ngữ khí Trương Hân vẫn duy trì lãnh đạm như vậy.

"Chị…." Hứa Dương Ngọc Trác giậm chân, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn nàng, nửa ngày cũng không nói nên lời.

Đại băng sơn chết tiệt, sao lại dùng ngữ khí hờ hững nói những lời đó, thật mất mặt.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng đầu óc theo bản năng lại nhớ đến ngày hôm đó, khi mình đáp máy bay xuống hòn đảo kia, kinh ngạc nhìn thấy đại băng sơn đứng ở trước mặt, ôm ngực nhìn mình bằng ánh mắt lạnh chết người.
"Chị… Sao lại ở nơi này?"

Trương Hân không trả lời cô, trực tiếp nắm tay cô kéo đi đến khách sạn của nàng đã đặt trước, đóng cửa phòng, cả người đều tỏa ra hơi thở làm cô sợ hãi.

"Hừ, em nói thử xem?"

"A…" Trên trán Hứa Dương Ngọc Trác chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, cúi đầu, lại nhịn không được trộm nhìn nàng.

Chẳng lẽ là theo mình đến đây?

Vì ý nghĩ đó mà trong lòng lại nhảy nhót lên, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt run sợ như cũ, qua một lúc mới nói, "Tôi?"

"Vì sao lại đi?" Trương Hân  gắt gao nhìn cô chằm chằm, nhưng vẻ mặt lại có chút yêu thương, ngữ khí cũng mềm đi.

"Tôi…" Hứa Dương Ngọc Trác  ngẩng đầu, đối diện ánh mắt lạnh như băng nhưng lại mang theo một chút đau xót, sửng sốt, ánh mắt cô nheo lại, tự hỏi trong chốc lát, sau đó thực đứng đắn lên tiếng, "Tôi thích chị!"

Khóe miệng Trương Hân hơi run rẩy, bỗng nhiên rất muốn cười, đặc biệt là nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc dứt khoát của người kia.

Sau khi nói xong câu đó,Hứa Dương Ngọc Trác nhắm mắt lại, giống như đang chờ phán quyết cuối cùng.

Nhưng đợi thật lâu cũng không nghe câu trả lời, nghi hoặc mở to mắt, lại nhìn thấy vẻ mặt nhăn lại của Trương Hân thì đến gần vài bước, "Chị …. Sao vậy?"

Trương Hân thở sâu, bởi vì một giây này mà rung động nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, ý cười trên mặt rốt cục cũng lộ ra, tươi cười thuần túy như vậy làm Hứa Dương Ngọc Trác nhìn đến choáng váng, tim cũng đập một trận gia tốc, sau một giây lại sửng sốt.

"Tôi cũng thích em."

Hứa Dương Ngọc Trác trừng to mắt, miệng mở thành hình chữ A, vẻ mặt không thể tin được.

Trương Hân nhíu mi, nhìn phản ứng của cô không khỏi cảm thấy buồn cười, rồi lại cảm thấy có chút không thoải mái, nàng thu hồi ý cười trên mặt, ngữ khí lại lạnh như băng, "Sao vậy? Không tin tôi?"
"Ắc…." Trên trán lại thêm một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, Hứa Dương Ngọc Trác  vẫn là bộ dạng không thể tin tưởng, làm Trương Hân tức giận, trực tiếp kéo cô áp trên giường.

"Vậy tôi dùng hành động thực tế chứng minh cũng được."

"A?" Hứa Dương Ngọc Trác vốn đang trừng mắt, lại mở thật to ra, há miệng muốn nói gì thì bị một cái hôn nhiệt tình che lại miệng.

Sau đó, u mê, hay là, làm như u mê, đã xảy ra chuyện với Trương Hân.

Cho đến đêm ngày hôm sau, cô vẫn bị người vẻ mặt hờ hững kia áp ở trên giường khi dễ.

Thật không rõ đại băng sơn lạnh lẽo bình thường trên giường lại là bộ dáng này, y như núi lửa, bùng nổ làm cô muốn mất mạng.

Hứa Dương Ngọc Trác phình miệng, trừng mắt nhìn người kia đang xử lý văn kiện, nhớ đến mỗi ngày gần đây đều bị "khi dễ" đến đau lưng, cô lại đỏ mặt một trận.
Trương Hân ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng kỳ quái của người kia, nàng không nhịn được nhếch nhẹ khóe môi, tâm tình cũng tốt lên, tốc độ phê duyệt văn kiện cũng nhanh hơn.

"Này!" Màu đỏ trên mặt dần tan ra, Hứa Dương nhớ đến bạn tốt của mình, nhịn không được chột dạ một trận, mang theo ngữ khí điêu ngoa kêu Trương Hân, "Chị nói là Dao Dao với Kỳ Kỳ, ngày hôm qua vừa mới….?"

Động tác trên tay không có ý định ngừng lại, đầu cũng không ngẩng lên, một sợi tóc rũ xuống trán,Trương Hân nâng tay vén lên bên tai "Ân", một lát sau mới nói tiếp, "Đương nhiên, không kể đến Viên Nhất Kỳ có yêu cầu gì không chừng mực, làm mấy lần cũng có thể không dậy nổi."

Nghe được nói như vậy,Hứa Dương Ngọc Trác lại đỏ mặt, cô không biết vì sao lại liên tưởng đến trên bản thân mình, liếc mắt, không nói thêm gì, nhưng mà vẫn cảm thấy chột dạ.
Không biết sau khi Dao Dao  biết mình và cô cô như vậy, có tức giận hay không.

Có thể thật sự rất thích đại băng sơn…..

Mày cau lại một chỗ, vấn đề rối rắm như vậy, làm vẻ mặt Hứa Dương Ngọc Trác  buồn bã.

Trương Hân  đang xem văn kiện, nhưng vẫn chú ý đến cô, nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của
Hứa Dương Ngọc Trác , gương mặt nàng hiện lên ý cười thoáng qua.

Nàng đương nhiên biết Hứa Dương rối rắm cái gì, trong khoảng thời gian này, nữ nhân ngốc này vẫn hay rối rắm như vậy.

Nàng cũng đương nhiên biết Dao Dao căn bản sẽ không phản đối chuyện này, nhưng là….

Nàng cố ý không nói cho đồ ngốc kia, ai bảo cô dám chạy trốn một mình.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, khi Thẩm Mộng Dao tỉnh lại trong lòng Viên Nhất Kỳ, thì mặt trời đã xuống núi.

Nơi nào đó truyền đến một trận đau nhức nhắc nhở nàng đêm qua đã phát sinh cái gì, Thẩm Mộng Dao tức giận trừng mắt nhìn người đang ôm mình, hung hăng cắn lên bả vai cô một cái.

Viên Nhất Kỳ đang ngủ say buông toàn bộ phòng bị, bị cái cắn mạnh này làm bừng tỉnh, nheo mắt, cảm giác mới vừa tỉnh ngủ làm cô mơ hồ, nhưng cũng thực mê hoặc.

"Sao vậy?"

Sao lại cắn cô?

"Em còn nói!" Thẩm Mộng Dao lại hung hăng trừng mắt liếc Viên Nhất Kỳ một cái, trong lòng không cân bằng, "Lần đầu tiên của em, tôi cũng không gây sức ép như vậy, dựa vào cái gì lần đầu tiên của tôi em lại gây sức ép như vậy."

"Ắc…" Sau ót Viên Nhất Kỳ nổi một trận hắc tuyến, cười cười mở miệng, "Cái kia, có thể là lực hấp dẫn của chị đối với tôi nhiều hơn tôi đối với chị, hơn nữa, còn lớn hơn rất nhiều."

Vẻ mặt lạnh như băng trong chốc lát rốt cục cũng hòa tan, đối với đáp án như vậy cũng cảm thấy vừa lòng, muốn ngồi dậy đi tắm rửa, lại vì đau nhức mà té xuống, Thẩm Mộng Dao thấp giọng nói, "Viên Nhất Kỳ, lần sau em còn dám không biết tiết chế như vậy, cẩn thận tôi đá em xuống giường."
"Rõ rõ…" Viên Nhất Kỳ tiếp tục gật đầu cười, bộ dáng thật kính cẩn nghe lời, trong lòng lại cười thầm lên.

Trên giường sao,Dao Dao  phải nghe lời của cô rồi, hắc hắc….

Tốt xấu gì kỹ thuật và thể lực của cô cũng rất tốt, người như cô có bao nhiêu thích hợp để làm công a.

"Tôi ôm chị đi." Viên Nhất Kỳ  lấy lòng nhìn nàng, tay cũng vòng qua thân thể của nàng, lại bị trừng mắt, "Không được làm loạn!"

Thẩm Mộng Dao liếc cô một cái, sau đó lại ngồi dậy, chịu đựng cảm giác đau nhức đi xuống giường, lúc đứng trên sàn nhà, chân không nhịn được muốn mềm ra, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Viên Nhất Kỳ sờ sờ cái mũi, đột nhiên cảm giác được bản thân mình quả thật có chút quá mức, vì thế đứng lên ôm ngang nàng, trực tiếp đi vào phòng tắm, sau đó mở nước ấm, để nàng vào trong, "Sau này tôi sẽ tiết chế một chút."
"Uhm." Thẩm Mộng Dao ngâm mình trong nước hưởng thụ nhắm mắt lại, không thấy ánh mắt Viên Nhất Kỳ lại hiện lên tia gian xảo.

Lâu lâu không tiết chế cũng không sao đi.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top