Chương 62

Tư Đạt Khắc ôm bụng lung lay đứng lên, trên người lộ ra sát khí dày đặc, "Cô rốt cuộc là ai? Vì sao…"

"Anh có thể gọi tôi là YoKi." Tay phải đã sớm lấy súng giấu ở bên hông ra, Viên Nhất Kỳ  bình tĩnh nhìn vào hắn trả lời, "Anh hẳn là hiểu được, có một số việc, không có lý do gì."

"YoKi?" Sát khí Tư Đạt Khắc ngày càng mạnh, đi tới trước vài bước, nhìn thẳng lên Viên Nhất Kỳ , "Tôi không nghĩ ra, tiểu Thần tiên của tôi, lại là sát thủ đã từng gϊếŧ vô số người."

"Tôi không phải là tiểu Thần tiên gì cả, chỉ là một quân nhân." Viên Nhất Kỳ cẩn thận theo dõi Tư Đạt Khắc, súng trên tay chỉa thẳng vào người, "Lính đánh thuê tiếp nhận mua bán gϊếŧ người, cũng chấp nhận nhiệm vụ bảo vệ, không phải là đại ác, anh có nguyện vọng hoặc di ngôn gì, tôi giúp anh đưa."

"Ha ha..." Tư Đạt Khắc hiểu bản thân hôm nay chắc chắn sẽ phải chết, cười cười, máu tươi từ khóe miệng không ngừng tràn ra, "Tiểu Thần tiên… Kỳ thật, em rất thiện lương…."

Viên Nhất Kỳ nhíu mày, thở dài, mặc dù câu nói này xuất phát từ chân tâm của cô, nhưng súng vẫn chỉa thẳng vào Tư Đạt Khắc như cũ.

"Em không có nghĩ đến, vì sao lại phải gϊếŧ tôi sao?" Sắc mặt Tư Đạt Khắc càng ngày càng tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng duy trì tư thế đứng thẳng, thân mình hơi khom, ánh mắt đều là chân thành.

Viên Nhất Kỳ nhìn hắn, vài giây đồng hồ sau mới mở miệng, "Tôi chỉ cần phục tùng mệnh lệnh, không cần hỏi vì sao."

"Tiểu Thần tiên, tôi tin, em thông minh như vậy, hẳn là sẽ đoán được chuyện này có góc khuất."

Trong mắt Viên Nhất Kỳ hiện lên một tia nghi hoặc, cau mày nghĩ nghĩ nhưng vẫn lắc đầu, "Tóm lại, tôi chỉ cần gϊếŧ anh."

"Ha ha, được rồi, dù sao tôi cũng không sống được, tôi tin thân thủ Tiểu Thần tiên nhất định không tồi." Tư Đạt Khắc lại đi vài bước, cùng Viên Nhất Kỳ đối mặt, "Tiểu Thần tiên, không cần quá mức tin tưởng cấp trên của mình."

"Tôi chưa từng tin tưởng cấp trên của tôi, tôi chỉ vì tổ quốc của tôi phục vụ."

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại thực sự không yên, súng lục Viên Nhất Kỳ hơi thả xuống, Tư Đạt Khắc lại sớm có chuẩn bị, một cước đá bay.

"Tiểu Thần tiên, xem ra em đối với cấp trên của mình cũng có nghi vấn nha, nếu không thế nào lại bị ảnh hưởng như vậy."

Tư Đạt Khắc chà lau khóe miệng dính máu, định móc súng lục từ trong túi áo ra, nhưng cũng bị Viên Nhất Kỳ đá bay, vì thế hai người bày ra tư thế đấu tay đôi, vẻ mặt tự tin nhìn cô.

Viên Nhất Kỳ nhíu mi, quét mắt đến súng bị đá văng qua một bên, cô không nói lời vô nghĩa, mà trực tiếp tấn công.

Tư Đạt Khắc thừa lúc Viên Nhất Kỳ nhìn súng lục của mình, cũng không chần chờ đá tới một cước.

Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lúc chân nhấc lên cao, Viên Nhất Kỳ không chỉ tránh đi, còn thuận thế tấn công lên mặt hắn.

Viên Nhất Kỳ tránh được đòn hiểm, vọt đến một bên, tiếp tục đấm vào mặt và lên gối ngay bụng người mới bị thương còn chưa kịp đứng vững.

"Tư Đạt Khắc, anh không cần cố gắng, nếu như anh không bị thương, có lẽ còn có thể đấu lại, nhưng hiện tại anh đang bị thương, tôi tuyệt đối nắm chắc phần thắng."
Viên Nhất Kỳ đứng nguyên tại chỗ, không nhìn thanh súng bị rơi ở phía bên kia, mà lạnh nhạt nhìn Tư Đạt Khắc té ngã trên mặt đất.

Miệng lại tiếp tục tràn ra máu tươi, Tư Đạt Khắc không quan tâm đến bụng mình đã sớm bị nhuộm đỏ một mảnh, lạnh lẽo cười, "Tiểu Thần tiên, quốc gia em có phải có một câu là uy vũ không khuất phục không?"

"…" Viên Nhất Kỳ thở dài, đột nhiên có chút cảm giác không đành lòng, cô cố gắng áp chế cảm giác không nên có này, tiến lên, hung hăng đấm một quyền lên ngực.

Tư Đạt Khắc gượng chống lui vài bước, cánh tay vô lực chống chọi công kích của Viên Nhất Kỳ, máu đỏ cũng lan tràn ra khắp bụng, trên mặt Tư Đạt Khắc vẫn là thần sắc quật cường như cũ.

Viên Nhất Kỳ  đến gần, cúi đầu nhìn hắn, hít một ngụm khí, "Làm gì."
"Ha ha, Tiểu Thần tiên, thân thủ của em thực sự tốt lắm." Vì khóe miệng ra máu ngày càng nhiều, Tư Đạt Khắc không lau, chỉ thở hổn hển ngửa đầu nhìn cô, "Tiểu Thần tiên, tôi đoán, quốc gia của em, có người muốn gây bất lợi với thủ lĩnh nha."

"Anh nói cái gì?" Viên Nhất Kỳ kinh ngạc nhìn Tư Đạt Khắc, có chút không tin tưởng nhìn hắn, tay cũng níu lấy cổ áo, "Vì sao nói như vậy?"

"Em có biết… Chúng tôi là lính đánh thuê… Cái gì có giao dịch đều chấp thuận, một thời gian trước…. có người thuê chúng tôi gϊếŧ Bộ trưởng của các người… là người của chính phủ… khụ khụ…" Tư Đạt Khắc có chút gian nan đứt quãng nói, quyết định trước lúc chết nói cho Viên Nhất Kỳ biết nội tình.

Nếu hắn không thể sống sót, vậy hắn cũng không muốn người hại hắn cũng sống.
Hai tay dính máu níu lấy bả vai Viên Nhất Kỳ , có chút run rẩy thở phì phò, định lên tiếng nói thì nghe một tiếng thét chói tai.

Hai người cùng nhau quay đầu nhìn lại, bốn người của đội đặc chiến đã đến boong tàu, Tư Đạt Khắc kinh ngạc nhìn bọn họ, mà Nam Cung Kiếm và Sở Phi Vân cũng đang giương súng.

"Không cần!" Kim Trân Ni lập tức mở miệng muốn ngăn cản, lại chậm một nhịp, hai người bắn cực chuẩn đã sớm cướp cò.

"Chíu chíu" hai tiếng, một phát trúng cánh tay, một phát trúng ngay huyệt Thái Dương.

Viên Nhất Kỳ cúi đầu nhìn Tư Đạt Khắc đã chết, thở dài, đứng lên, gió biển trong đêm tối gào thét làm váy và tóc dài của cô loạn bay.

"Tiểu thần tiên, cô sẽ phải chịu trách nhiệm những chuyện cô làm hôm nay."

Khải Sát Lâm bị trọng thương âm trầm lung lay từ trong khoang thuyền đi ra, thù hận nhìn Viên Nhất Kỳ , trong lúc mọi người không kịp phản ứng đã nhảy xuống biển.
"Sao lại như vậy?" Viên Nhất Kỳ đi tới vài bước nhặt súng của mình, quét mắt nhìn một khẩu súng khác buồn bã, nhặt lên đặt lên thi thể Tư Đạt Khắc, sau đó giương mắt nhìn bốn người trong đội đặc chiến.

"Nhất Kỳ…" Sở Phi Phi không dám nhìn cô.

Nàng không biết kế hoạch của bọn họ, nhưng mà, nàng không nghe ý kiến của Viên Nhất Kỳ, tự tiện lên thuyền, sau đó xém chút đã hủy kế hoạch….

Viên Nhất Kỳ  quét mắt nhìn người đang cúi đầu, không lộ vẻ gì lên tiếng, "Tôi đã nói như thế nào?"

"…."

"Ngang nhiên chống lại mệnh lệnh của tôi, xém chút đã phá hư kế hoạch. Cậu có nghĩ đến nếu vì cậu, kế hoạch xảy ra sai lầm, mọi người sẽ như thế nào không? Đương nhiên, tôi cũng có trách nhiệm, trước kia cậu hồ nháo cỡ nào mọi người cũng bảo vệ cậu, tôi cũng không truy cứu. Về rồi tôi sẽ cùng giáo quan bàn bạc, xem nên xử lý thế nào sẽ xử lý như vậy."
"Nhất Kỳ…" Chu Lăng Tuyết nhíu mày, mở miệng nói, "Phi Phi chỉ là nghịch ngợm thôi, nhiệm vụ của chúng ta cũng hoàn thành xong, em…"

"Lần này không ai được xin cho cậu ấy. Tôi về phòng mình, các người xử lý hiện trường."

Nam Cung Kiếm vỗ vỗ tay bạn gái mình, muốn đi lên khuyên nhủ Viên Nhất Kỳ, lại bị Sở Phi Vân không lên tiếng giữ chặt tay, "Phi Phi quả thật nên chịu giáo huấn một chút."

Nhưng ánh mắt nhìn Viên Nhất Kỳ cũng rất phức tạp.

Viên Nhất Kỳ không để ý đến phản ứng của mấy người Nam Cung Kiếm, chỉ có chút suy sụp bước đi.

Vì sao, khi hoàn thành xong nhiệm vụ lại thấy nặng nề như vậy?

Là vì lời Tư Đạt Khắc nói trước khi chết sao?

"Em có phải nên giải thích với tôi một tiếng hay không?" Một âm thanh lạnh như băng vang lên, thân mình Viên Nhất Kỳ cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộng Dao đang ôm cánh tay đứng trước mặt, có chút không biết phải làm sao.
"Sao vậy? Không nói gì được sao? Liên Y tiểu  thư " Viên Nhất Kỳ trầm mặc làm Thẩm Mộng Dao  tức giận đến bật cười, trào phúng lên tiếng.

"…" Viên Nhất Kỳ đi ngang người không nhìn nàng, lát sau mới nhẹ nhàng lên tiếng, "Thật xin lỗi."

Thẩm Mộng Dao mím chặt môi trừng mắt nhìn cô, có chút tức giận cắn môi, tiến lên vài bước, dắt tay cô đi đến phòng mình.

Kinh ngạc nhìn người đang kéo mình mình, Viên Nhất Kỳ thử giật giật lại tay, nhưng lại làm người nọ quay đầu lại trừng mắt, nhất thời không dám lộn xộn.

Kéo Viên Nhất Kỳ vào phòng mình, đóng cửa lại, sau đó lạnh mặt, ánh mắt cũng hiện ra lửa giận.

"Viên Nhất Kỳ, nếu không phải bạn của em làm lộ bí mật, em có phải định biến mất nữa hay không?"

Thẩm Mộng Dao luôn kiềm chế tức giận, nhưng cuối cùng cũng không chịu được, đem cô áp lên tường, trừng mắt nhìn cô.
"Dao Dao…" Viên Nhất Kỳ nhăn mặt, có chút yếu ớt mở miệng, "Có một số việc, tôi không thể nói."

"Vậy thì không nói." Khẩu khí của Thẩm Mộng Dao  thản nhiên, làm Viên Nhất Kỳ kinh ngạc nhìn nàng, nhưng cũng không rõ ý nghĩa của lời nói này.

Thẩm Mộng Dao  thở dài, nâng tay nhẹ vỗ về hai má Viên Nhất Kỳ, "Em có nỗi khổ của em, tôi không bức em."

Viên Nhất Kỳ ngây ngốc đối diện ánh mắt nàng, chóp mũi nhún nhũn, bỗng nhiên ôm lấy Thẩm Mộng Dao , vùi đầu lên vai nàng không nói lời nào.

Cảm nhận được bả vai bỗng nhiên ẩm ướt, lòng Thẩm Mộng Dao mềm nhũn, một tay ôm eo Viên Nhất Kỳ , một tay vỗ về sau ót cô, "Tiểu Hắc  chúng ta bắt đầu lại được không?"

"…" Viên Nhất Kỳ ôm nàng thật chặt, một lát sau mới dùng âm mũi rất nhỏ "Uhm" một tiếng.
"Đồ ngốc..." Thẩm Mộng Dao thở dài, ôm chặt cô, một khắc yếu đuối của cô làm nàng thực sự rất đau lòng.

Hai người cứ như vậy ôm trong chốc lát, sau đó Viên Nhất Kỳ tùy ý Thẩm Mộng Dao  kéo cô lên giường ngồi, lắc lắc đầu, cảm thấy không thoải mái, mới nhớ đến mình còn đang đội tóc giả, đưa tay muốn tháo đi, lại bị ngăn trở.

Viên Nhất Kỳ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô, không hiểu sao nàng lại chắn tay mình.

Thẩm Mộng Dao lẳng lặng chạm tay vào đồ trang sức tinh xảo Viên Nhất Kỳ đeo, lần lên hai má bóng loáng, tay mơn trớn sóng mũi cao đẹp, nàng bỗng nhiên bật cười, "Nhất Kỳ , nếu không sau này để tóc dài đi, nhìn cũng rất đẹp."

Viên Nhất Kỳ nhăn mặt, bĩu môi, trong mắt lộ ra bất mãn.

"Sao vậy?" Thẩm Mộng Dao cười cười xoa nhẹ cái mũi của cô, chợt phát hiện Viên Nhất Kỳ làm cho nàng có một cảm giác khác, kiểu như… lúc nào cũng muốn áp cô.
"Chị hồng hạnh xuất tường "

"Hả"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top