Chương 61
Sáng sớm, mặt trời vừa nhô lên, chiếu rọi khắp biển khơi.
Viên Nhất Kỳ và Sở Phi Vân dựa vào mạn thuyền, vẻ mặt buồn bực.
Bốn ngày, đã bốn ngày rồi.
Đã chạm mặt với Tư Đạt Khắc và Khải Sát Lâm rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần, đều bị Thẩm Mộng Dao cắt đứt.
"Cậu xác định Thẩm Mộng Dao không nhận ra cậu sao?" Sở Phi Vân thở dài, nhìn chằm chằm mặt biển lên tiếng.
Viên Nhất Kỳ lắc lắc đầu, thở dài nhìn lên bầu trời, có chút bất đắc dĩ nói, "Tôi xác định chị ấy không nhận ra tôi."
Nhưng mà, Dao Dao , vì sao mỗi lần đều rất đúng lúc phá hư kế hoạch tiếp cận của cô?
"Nghe nói, đêm nay lại có vũ hội…" Sở Phi Vân mở miệng nói.
Viên Nhất Kỳ liếc mắt, rất muốn hùng hổ một phen, nhưng thân phận hiện tại không cho phép cô làm ra chuyện không có thục nữ như vậy.
"Nơi này, ngày nào mà không có vũ hội a."
"Hừm, ngày hôm nay không giống bình thường, nghe nói mỗi người đều phải mang mặt nạ, sau đó…"
"Ô!" Tinh quang trong mắt Viên Nhất Kỳ chợt lóe, "Mỗi người đều mang mặt nạ?"
"Uhm."
Viên Nhất Kỳ như có suy nghĩ gì đó cúi đầu, ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
"Đợi một chút kêu A Kiếm và Tuyết Nhi đến phòng tôi."
Trong mấy ngày này, bốn người bọn hắn, trong mắt người ngoài, đều được cho rằng từ người lạ biến thành bạn tốt, ít nhất, trong mắt Tư Đạt Khắc cho rằng như vậy, nên bốn người đều có chút không cố kỵ đi chung với nhau.
Mười mấy phút sau, bốn người đội đặc chiến tụ họp trong phòng Viên Nhất Kỳ , nghe đội trưởng sắp xếp.
"Tuyết Nhi, đêm nay, chúng ta mặc quần áo giống nhau, kiểu tóc giống nhau, dù sao thân hình chúng ta cũng không khác nhau lắm."
"Ý của em là..." Nam Cung Kiếm có chút kinh ngạc nhìn Viên Nhất Kỳ , con ngươi sáng ngời kia có vẻ rất chói mắt.
"Uhm, đêm nay, nếu Dao Dao đến đó, Tuyết Nhi, giao cho tỷ được không."
"Không thành vấn đề."
"Phi Vân, A Kiếm, hai người chú ý Khải Sát Lâm và Tư Nhãn."
"OK."
"Vậy được, đêm nay cứ như vậy, Tư Đạt Khắc để tôi đối phó,Dao Dao Tuyết Nhi giải quyết, Khải Sát Lâm và Tư Nhãn giao cho hai người, có ý kiến gì không?"
"Không có."
"Cứ sắp xếp như vậy, mọi người quay về phòng chuẩn bị."
"Rõ."
Viên Nhất Kỳ đưa mắt nhìn ba người rời đi, đóng cửa phòng, đi đến giường nằm xuống, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hy vọng đêm nay mọi chuyện đều thuận lợi.
Lúc màn đêm buông xuống, Viên Nhất Kỳ và Sở Phi Vân nắm tay nhau đi vào đại sảnh náo nhiệt, nhìn Tư Đạt Khắc và Thẩm Mộng Dao đang ở phía xa cười cười, sau đó mang mặt nạ.
Lúc Viên Nhất Kỳ vừa vào đại sảnh Thẩm Mộng Dao liền nhìn thấy cô, tầm mắt nhìn tới tay cô trong tay Sở Phi Vân, trong mắt hiện lên một chút tức giận, nhưng nhìn thấy cô tươi cười với mình, tức giận cũng dần dần cởi ra.
Tuy rằng nàng hiểu được bản thân đối với cô gái mới vừa biết không bao lâu này có cảm tình khác thường, cũng hiểu được là không đúng, nhưng nàng không có biện pháp khắc chế, cảm giác ấm áp quen thuộc kia, làm nàng tâm động, làm nàng không thể kiềm chế chút nào.
Nhìn cô gái kia cùng bạn trai nàng nhảy trêи sàn, lửa giận vốn bị áp chế lại dấy lên, cảm giác giống như thứ thuộc về mình bị chiếm dụng mất.
"Có được không? Tôi thấy Thẩm Mộng Dao nhìn chằm chằm cậu." Sở Phi Vân ôm eo Viên Nhất Kỳ , thấp giọng nói. ( thối tha bỏ cái tay ra )
Viên Nhất Kỳ liếc về phía Thẩm Mộng Dao, bị ánh mắt lạnh băng kia hù đến, tim bất chợt ngừng đập một nhịp, nhưng không có cách gì, chỉ có thể kiên trì nói, "Đợi một chút chúng ta đi ra ngoài, sau đó cậu với Tuyết Nhi vào lại khiêu vũ."
"Uhm." Sở Phi Vân gật đầu, quét mắt nhìn Tư Đạt Khắc, kéo Viên Nhất Kỳ ra phía ngoài.
Tư Đạt Khắc nhíu mày, muốn bước đi theo, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Mộng Dao, đành dừng bước.
Quên đi, dù sao cũng sẽ có cơ hội.
Lúc Sở Phi Vân đi vào lại thì bên người đã là Chu Lăng Tuyết.
Hai người tiếp tục khiêu vũ trên sàn nhảy, một lúc sau thì đứng nghỉ ngơi.
Tư Đạt Khắc rốt cục chịu không nổi, tiến đến muốn mời người đeo mặt nạ kia khiêu vũ, lại dừng bước lại ở giữa chừng, mặt xanh mét nhìn thấy Thẩm Mộng Dao đã đến mời cô trước một bước.
"Há..." Khải Sát Lâm đứng ở một bên, nhìn bộ dạng cứng người của Tư Đạt Khắc, nhịn không được cười ra tiếng, tuy rằng mang mặt nạ nên không thấy được sắc mặt của hắn, nhưng nàng có thể đoán được hắn có bao nhiêu khó coi.
Nam Cung Kiếm cùng lúc đó đi ra, đến đứng gần chỗ Tư Đạt Khắc và Khải Sát Lâm, đợi đến khi Sở Phi Vân đi đến mới nói, "Tiểu Y nói em ấy không thoải mái, nên đi ra ngoài một chút."
Sở Phi Vân liếc mắt nhìn Tư Đạt Khắc một cái, làm như tức giận nói, "Tùy em ấy đi, Tuyết Nhi đang khiêu vũ với Tổng Giám Đốc Trương Thẩm. "
"Uhm, thấy rồi, cậu cứ như vậy đem lão bà của tôi tặng cho Tổng Giám Đốc Trương Thẩm a?" Nam Cung Kiếm nhéo tay Sở Phi Vân trêu đùa, lại làm ra vẻ đứng đắn, "Tôi nói cậu với Tiểu Y, có chuyện gì không thể từ từ nói chuyện, sao cãi nhau làm gì, để em ấy khóc thành như vậy."
"Aiz, cậu không hiểu đâu, không nói, không nói, tìm người khác chơi đi." Sở Phi Vân thở dài, không kiên nhẫn nói, cũng không để ý đến Nam Cung Kiếm, xoay người đưa tay đến trước mặt Khải Sát Lâm, "Tiểu thư che mặt này, có thể mời nàng cùng khiêu vũ không?"
"Đương nhiên." Ánh mắt Khải Sát Lâm lưu chuyển, nheo mắt liếc Tư Đạt Khắc một cái, sau đó tùy ý Sở Phi Vân nắm tay mình đi đến sàn nhảy.
Tư Đạt Khắc nghe được cuộc nói chuyện của Sở Phi Vân và Nam Cung Kiếm xong, nhịn không được mừng rỡ như điên, lại nhìn thấy Sở Phi Vân và Khải Sát Lâm đang khiêu vũ, mà Nam Cung Kiếm đứng một bên không có ý định ra ngoài, liền hưng phấn khó nhịn.
Ánh mắt liếc nhìn Thẩm Mộng Dao đang khiêu vũ, có chút trào phúng nhếch miệng, sau đó kéo mặt nạ xuống bước chân ra ngoài.
Tiểu Thần Tiên đáng yêu, tôi đến đây.
Lúc này Viên Nhất Kỳ còn đang đứng trên boong tàu, vô cùng buồn chán đi xung quanh, nghe đến tiếng bước chân ở phía sau, ánh mắt hiện lên một tia gian xảo, đôi mắt bỗng nhiên từ từ đỏ lên.
Tư Đạt Khắc đi đến boong tàu nhìn thoáng qua người đang mặc váy trắng, ôm cánh tay, đứng lặng lẽ một chỗ.
Dưới ánh trăng, thân ảnh kia nhìn lại càng thuần khiết hơn.
"Tiểu Thần tiên, em như vậy không lạnh sao?" Tư Đạt Khắc tới gần vài bước, ôn nhu lên tiếng.
Viên Nhất Kỳ mang theo vẻ mặt lo sợ, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hồng hồng, trong mắt cũng long lanh vài giọt nước, làm Tư Đạt Khắc một trận đau lòng.
"Sao vậy, đừng khóc đừng khóc…" Hắn lại tiến lên vài bước, nhưng không dám chạm vào cô.
"…" Viên Nhất Kỳ có chút nhu nhược, cũng có chút yếu đuối nhìn hắn, nước mắt dần dần chảy xuống, mũi hơi nhăn vài cái, rốt cục không nhịn được khóc lên.
Tuy rằng hắn thường xuyên ở cùng nữ nhân, nhưng đối mặt với nước mắt nữ hài tử thuần khiết thì không biết phải làm sao, chỉ có thể lẳng lặng đứng ở bên người cô.
Mà lúc này, trong đại sảnh, Thẩm Mộng Dao đang ôm lấy Chu Lăng Tuyết mang mặt nạ khiêu vũ, vẻ mặt ẩn sau lớp mặt nạ của nàng cũng hiện lên nghi hoặc.
Vì sao cảm giác quen thuộc và rung động đều không cảm nhận được?
Thẩm Mộng Dao nhíu mi, nhìn thẳng vào hai mắt người mình đang ôm, chỉ thấy thật xa lạ.
Một khúc nhạc kết thúc, Thẩm Mộng Dao khẽ mở miệng, âm thanh không có nửa điểm độ ấm, "Sao không nói chuyện?"
Nhưng còn chưa đợi người nọ mở miệng, đã nhìn thấy một nữ nhân khác kéo cô qua, sau đó nhìn mình đầy sát khí.
Chu Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn người kéo mình, sau đó thân mình cứng đờ.
Sở Phi Phi sao lại tới đây?
"Cô ấy là của tôi." Sở Phi Phi bá đạo kéo Chu Lăng Tuyết về bên người mình, tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Mộng Dao.
Hôm đó Chu Lăng Tuyết và Nam Cung Kiếm vừa lên thuyền không bao lâu, nàng cũng cầm thiệp mời khác lén lút lên thuyền, mấy hôm nay, nàng trốn tránh không dám để cho bọn họ phát hiện ra.
Nhưng mà trong mấy ngày này, cũng có thể thấy được Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ cùng một chỗ.
Tức chết nàng, khó trách không cho nàng đi theo, thì ra là có Thẩm Mộng Dao ở trong này.
Hôm nay, vốn mang mặt nạ, rốt cục có thể quang minh chính đại chơi đùa, không nghĩ rằng lại thấy Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao khiêu vũ, đố kỵ trong nháy mắt chiếm đoạt đại não nàng, hoàn toàn không nghĩ đến tình huống, lao ra kéo Nhất Kỳ trở về.
Cái gì vị hôn thê Nhất Kỳ, thất loạn bát tao, mấy năm nay rõ ràng người bên cạnh Nhất Kỳ là mình.
Thẩm Mộng Dao có chút nghi hoặc nhìn thấy nữ nhân đang giận đùng đùng trước mặt mình, lại nháy mắt nhìn cô gái bị kéo đến một bên, một loại cảm giác kỳ quái dần dâng lên.
Sở Phi Vân và Nam Cung Kiếm cũng luôn chú ý đến tình huống bên này, nhìn thấy thân ảnh Sở Phi Phi hai người đều cả kinh, chẳng qua vì có nhiệm vụ nên không thể đi qua, chỉ có thể thầm hy vọng Chu Lăng Tuyết có thể giải quyết tốt.
Sau mấy giây đầu kinh ngạc, Chu Lăng Tuyết cau mày, nhìn ánh mắt hoài nghi của Thẩm Mộng Dao, thở dài, rút tay Sở Phi Phi ra, kéo tay Thẩm Mộng Dao đi đến buồng vệ sinh.
Sở Phi Phi có chút tức giận giậm chân, đi theo sát hai người, khuôn mặt dưới mặt nạ lúc trắng lúc xanh.
Nhất Kỳ, lại có thể rút tay nàng như vậy, quá đáng.
Viên Nhất Kỳ hoàn toàn không biết Sở Phi Phi đến đã ảnh hưởng đến kế hoạch của mình, vẫn ở trêи boong, đáng thương ngồi xuống, nước mắt ròng ròng, thật lâu mới dừng được.
"Tiểu Thần tiên, có người khi dễ em phải không, tôi giúp em báo thù thế nào?" Tư Đạt Khắc ngồi xuống ôn nhu nói, trong mắt tràn đầy thương tiếc.
Tại sao có người nhẫn tâm làm tiểu thần tiên đáng yêu như thế này khóc thành như vậy?
Viên Nhất Kỳ lắc đầu, đáng yêu hít hít mũi, ánh mắt mở thật to, cắn cắn môi nhìn hắn, nửa ngày mới nói thành câu, "Cảm ơn anh."
"Ha ha…" Tư Đạt Khắc nhịn không được đưa tay lau nước mắt của cô, thân sĩ tươi cười, "Vì Tiểu thần tiên xinh đẹp phục vụ, là vinh hạnh của tôi."
"Hì…" Viên Nhất Kỳ nín khóc mỉm cười, nước mắt còn trong khéo mắt hồn nhiên khiến người rung động, nhưng tay không biết lúc nào đã rút ra chủy thủ.
Tư Đạt Khắc lại bị nụ cười kia làm tim đập rộn lên một trận, đến gần muốn ôm nàng, nhưng vừa đến thì thấy bụng cực kỳ đau đớn, kinh ngạc nhìn thấy chủy thủ đã xuyên qua áo sơ mi trắng, đỏ cả một mảng, lại ngẩng đầu nhìn lên, không thể tưởng tượng nổi thấy ánh mắt âm tàn của Viên Nhất Kỳ.
Ánh mắt Viên Nhất Kỳ buồn bã, không nhìn hắn, mà rút chủy thủ ra.
"Tôi xin lỗi, nhưng mà, tôi phải phục tùng mệnh lệnh."
Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top