Chương 24
"Hôm nay, chia thành từng cặp, một đấu một."
Trịnh Thành Huy nói xong liền lui về phía sau, không thèm nhắc lại, một giáo quan khác đứng trên đài hô lên, "Cặp đầu tiên: Viên Nhất Kỳ – Tần Dũng."
Hai tháng tuyển chọn huấn luyện rất nhanh trôi qua, chạy nhanh, chạy cự li dài, hít đất, gập bụng, bắn súng… một loạt huấn luyện tuyển chọn, đến ngày cuối cùng, chỉ còn lại một mục cuối này.
Không mấy khó khăn,Viên Nhất Kỳ , Sở Phi Vân, Nam Cung Kiếm, Chu Lăng Tuyết, Sở Phi Phi đều chiến thắng, nhưng sau khi giáo quan muốn tuyên bố kết thúc thì xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn.
"Giáo quan, tôi cảm thấy như vậy không công bằng." Vương Mông Đạt nhảy ra nói.
Trong hai tháng này, Vương Mông Đạt mỗi lần huấn luyện đều đứng chót, các giáo quan cũng lười phản ứng với thái độ của hắn, dù sao, ngay từ ban đầu, cũng không định cho hắn ở lại.
Giáo quan nhíu nhíu mày, quay đầu về phía Trịnh Thành Huy đang đứng ở một bên.
"Không công bằng?" Trịnh Thành Huy nghiêm mặt nhìn Vương Mông Đạt, "Đây là quân đội, chỉ có mệnh lệnh, không có công bằng."
"Nhưng mà…" Vương Mông Đạt có chút sợ hãi không dám nói mà lui xuống, quay đầu nhìn Viên Nhất Kỳ vẫn bộ dáng vân đạm phong khinh, trong lòng một trận khó chịu.
Cái tên Viên Nhất Kỳ chết tiệt, rõ ràng chỉ là một đứa con gái, mạnh mẽ như vậy làm cái quái gì.
Trong lòng không chịu thua, Vương Mông Đạt lấy hết dũng khí nhắm mắt lại mở miệng, "Giáo quan, tôi muốn khiêu chiến với Viên Nhất Kỳ ."
"…" Trịnh Thành Huy không nói gì nhìn Vương Mông Đạt, tên tiểu tử này, muốn tìm đường chết sao?
Nhưng khi quay sang nhìn thấy trong mắt Sở Phi Vân và Nam Cung Kiếm nóng lòng muốn thử, trong lòng cười, "Được rồi!"
Các giáo quan còn lại to mắt nhìn Trịnh Thành Huy, bộ dạng không thể tin được.
Đây không phải biết trước kết quả sao? Để mạnh nhất đánh với yếu nhất?
Viên Nhất Kỳ đi lên trên võ đài, nhìn thấy Vương Mông Đạt bộ dạng khiêu khích, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như trước, giống như người bị khiêu khích không phải là mình.
Trong lúc ra quyền cước, động tác của Viên Nhất Kỳ đều rất nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo điểm tiêu dao tự tại, thân hình di chuyển nhanh gọn như đang nhảy một điệu Waltz, mà Vương Mông Đạt, không chỉ là thở hồng hộc, mà nhiều lần còn xém bị đá xuống sân khấu.
Nam Cung Kiếm vẻ mặt tán thưởng, nhìn thấy thân hình Viên Nhất Kỳ tao nhã trên đài, đụng đụng bả vai Chu Lăng Tuyết, "Tên này thực sự lợi hại quá a."
Chu Lăng Tuyết nhìn thấy Nam Cung Kiếm một bộ dáng nóng lòng muốn thử thì lắc lắc đầu, cười khẽ một tiếng, "Cậu muốn lên khiêu chiến với em ấy?"
"Uhm." Nam Cung Kiếm kiên định gật đầu, cảm giác mình có thể đánh với Viên Nhất Kỳ một hồi lâu.
Mà bên kia bộ dáng của Sở Phi Vân cũng là nóng lòng muốn thử, nhưng ánh mắt nhìn chân Viên Nhất Kỳ xong lại nhíu nhíu mày.
"Ca, cái tên kia sao lại lợi hại như vậy a?" Sở Phi Phi lôi kéo tay của Sở Phi Vân, bĩu môi nói.
Ca ca nói Viên Nhất Kỳ với ca ca giống nhau, thiệt là, sao có thể giống đại ca lợi hại như vậy.
"Cô ấy…" Sở Phi Vân có chút bội phục nhìn Viên Nhất Kỳ vẫn nhẹ nhàng trên sàn đấu, sủng nịch sờ sờ đầu muội muội, "Bởi vì cô ấy thực sự cố gắng a."
"So với ca ca còn cố gắng hơn?"
Nhìn thấy ca ca của mình kính nể, Sở Phi Phi lần đầu buông bỏ thành kiến với Viên Nhất Kỳ, nhìn thân ảnh phía trên võ đài kia.
"Đúng vậy, so với ca còn cố gắng hơn."
Nghe được ca ca trả lời khẳng định, Sở Phi Phi đột nhiên cảm thấy, Viên Nhất Kỳ không tồi.
Nhưng là, vì cái gì, lại cần phải cố gắng như vậy đây?
Ca ca từ nhỏ đã tự lập, hơn nữa vì ba ba còn là quân nhân, nên cho đến bây giờ đều rất nghiêm khắc với chính mình, mà Viên Nhất Kỳ, nhìn giống như là người yếu đuối, hơn nữa lại còn là con gái…
Nhưng là, vì sao, lại cần cố gắng như vậy đây?
Lần đầu tiên, Sở Phi Phi bắt đầu chú ý một người khác ngoài ca ca mình.
Cuối cùng, Vương Mông Đạt bị Viên Nhất Kỳ một chiêu, ném qua vai rơi xuống sàn đấu, Nam Cung Kiếm lập tức xông lên sàn đấu.
Aizz…
Viên Nhất Kỳ có chút bất đắt dĩ thở dài, liếc mắt nhìn Trịnh Thành Huy, đã hiểu vì sao lại đồng ý chấp nhận Vương Mộng Đạt khiêu chiến, thì ra là thả con tép, bắt con tôm a.
Toàn bộ giáo quan lúc này mới chú ý đến trận đánh nhau kịch liệt này.
Nam Cung Kiếm đã tập võ từ nhỏ, Vịnh Xuân Quyền, La Hán Quyền, Thái Cực quyền, rất nhiều quyền pháp lần này đều áp dụng đánh lên người Viên Nhất Kỳ , mà Viên Nhất Kỳ rốt cuộc cũng nghiêm túc đánh trả, chỉ là ánh mắt, vẫn có chút mơ hồ.
Cuối cùng, hai người đánh nhau một quyền, Viên Nhất Kỳ lui ba bước, Nam Cung Kiếm lui bốn bước.
Lúc này, Trịnh Thành Huy rốt cuộc mới đi ra vỗ vỗ tay để hai người còn muốn đánh nhau dừng lại, "Được rồi, đánh nhau như vậy cũng đủ rồi."
Cuối cùng, năm người rốt cuộc đều lưu lại đội đặc chiến, mà Viên Nhất Kỳ là đội trưởng.
Nam Cung Kiếm đối với chuyện này luôn tức giận bất bình, bởi vì hắn đánh với Viên Nhất Kỳ không tính là thua. Chỉ là, hắn không có chú ý đến…
Sau khi Trịnh Thành Huy tuyên bố giải tán, Sở Phi Vân sau khi lướt qua người Viên Nhất Kỳ mới lên tiếng
"Lần sau, tôi muốn đánh với cậu, bất quá, cậu phải đem mấy bao cát trên chân lấy ra hết."
"…." Viên Nhất Kỳ không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn chân mình bị quần che khuất.
Nơi đó, cột ba bao cát nặng ba kí.
Sau khi đội đặc nhiệm mới thành lập, Trịnh Thành Huy cho năm người một ngày nghỉ, rồi mới huấn luyện tiếp.
"Alo…" Viên Nhất Kỳ sau khi tắm rửa một chút, thay quần đùi, áo thun trắng xong mới gọi điện thoại về cho Liên Cẩm Dung.
"Nhất Kỳ a, huấn luyện xong rồi sao?" Liên Cẩm Dung nghe được tiếng con gái rất vui vẻ hỏi.
"Ặc…" Viên Nhất Kỳ gãi gãi mái tóc còn chút ẩm ướt, nhớ đến Trịnh Thành Huy từng nói không thể nói chuyện đội đặc chiến cho người ngoài nghe, đành phải nói dối, "Ách, không có, ngày mai được nghỉ một ngày, ngày mốt tiếp tục."
"Ai nha, đã hai tháng rồi còn luyện nữa sao." Liên Cẩm Dung thực đau lòng nói, "Mẹ nói con,Nhất Kỳ, con không được làm khổ mình a."
"Dạ, mẹ, yên tâm đi, con ở trong này tốt lắm."
Liếc mắt nhìn trên giường để ba bao cát, Viên Nhất Kỳ ngồi lên giường, sau đó kẹp lấy di động trên vai, cúi người xuống đeo ba bao cát lên chân.
Đối với cô mà nói, mỗi phút mỗi giây, đều cần huấn luyện.
"Ai nha, nha đầu kia, đừng có biến cơ thể thành cường tráng, như vậy sau này làm sao mà mặc áo cưới lập gia đình đây."
Không biết con gái mình nghỉ ngơi cũng không quên tập luyện, Liên Cẩm Dung lắc lắc đầu nói, người ở kế bên đang làm bộ như xem TV,Viên Lương Tài cũng chú ý đến Liên Cẩm Dung gọi điện thoại, lập tức quýnh lên.
Ông không nghĩ con gái ông sẽ lập gia đình đâu.
Nhớ đến mấy ngày hôm trước nhìn thấy Dao Dao đi vào phòng Nhất Kỳ khóc đến ánh mắt sưng đỏ mới đi ra,Viên Lương Tài nhịn không được thở dài.
Hai đứa này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy bản tin tài chính kinh tế đưa tin tức Tập đoàn Trương Thẩm, nhìn thấy bộ dáng Thẩm Mộng Dao lạnh nhạt khí thế như vậy,Viên Lương Tài lại một trận lắc đầu.
Nha đầu Dao Dao kia, áp lực trong công ty không nhỏ, mình và mẹ của Nhất Kỳ cũng không giúp được nàng, nhìn thấy nàng càng ngày càng gầy đi, chỉ có thể làm nhiều đồ ăn một chút để nàng bồi bổ thân thể.
Mà đầu bên này,Viên Nhất Kỳ vừa nghe đến chuyện lập gia đình, bao cát trên tay đều rơi xuống đất, ngữ khí có chút làm nũng nói, "Mẹ… mẹ nói cái gì vậy, loạn hết cả lên."
Cô mới không cần phải gả người ta đây…
"Cái gì loạn hết lên, con phải thành thật cho ta biết không, có thể về được thì phải nhanh chóng trở về."
"Ai nha, con biết rồi."
"Tiểu tử chết tiệt. . ."
Sau khi Viên Nhất Kỳ cúp điện thoại, nhớ đến lời mẹ nói lúc nãy, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lập gia đình? Nói đùa gì vậy?
Là cô, đi cưới người ta còn được nữa là gả.
Chờ lớn lên, tôi muốn cưới Dao Dao , cả đời cùng Dao Dao một chỗ, cả đời bảo hộ Dao Dao!
Trong nháy mắt, một đoạn đối thoại đã bị phong ấn trong đầu từ lâu lại hiện lên trong óc, Viên Nhất Kỳ mơ hồ vuốt lên ngực trái đau đớn, có chút suy sụp té ngồi xuống mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top