Chương 9: Giữ Của

Không biết họ đã tỉ lệ với nhau bao lâu, nói với nhau bao điều, chỉ biết là vào sáng hôm sau, căn phòng vốn không có mùi chủ chủ nhân nay lại trần ngập vị tình yêu của hai con người nào đó.

Vị bác sĩ kia ôm lấy cái eo nhỏ của em, mặc em vùi vào cổ mình mà thở đều đều, bàn tay vẫn còn ôm chặt lấy cô.

Khẽ rung hàng mi trước khi tiếp nhận ánh sáng của nắng mai, bao lâu rồi cô không được yên giấc như hôm nay? Có lẽ do có Triệu, có em ở hiện tại là điều tuyệt vời nhất với chị. Kiểm tra thân thể em trước để chắc chắn rằng không có điều gì bất ổn mới hôn lên vầng trán cao kia một cái nhẹ nhàng.

Một nụ hôn cho buổi sáng sớm thật là ngọt ngào.

Gỡ nhẹ tay em ra, cô lên thân mình đi tắm và chuẩn bị bữa sáng. Vì biết cả hai sống chung nên cô đã mua đồ ăn để sẵn tủ lạnh từ hôm qua. Thân là bác sĩ, ít khi về nhà nhưng cô lại từng là bếp chính cho một nhà hàng 3 sao, nên khẩu vị cũng khá ổn áp. Hôm nào không có ca trực cô vẫn mua đồ ăn về nấu cho hôm đó chứ không đi ăn ngoài nhiều.

Triệu không còn cảm nhận được hơi ấm của người kia cũng bắt đầu cựa mình dậy. Mở mắt ra, không phải là căn phòng quen thuộc của nàng nữa, mà là phòng của người mà nàng yêu, Gấu.

Sau khi vệ sinh cá nhân cần thiết thì nàng đi xuống nhà, thấy Duyên đang nấu bữa sáng, không cầu kì nhưng lại khá phương Tây: sanwich. Khẽ mỉm cười, Gấu này, hoàn toàn khác xa so với vị bác sĩ Duyên kia, dù hai người là một. Đây liệu có đúng như câu: lạnh với người ngoài, ấm áp với mỗi em?

Sau khi xong xuôi cô định lên lầu kêu nàng dậy thì đã thấy người kia đứng ở cửa nhìn mình chằm chằm rồi. Không ai nói với ai câu nào nhưng đều ngồi xuống bàn ăn và dùng bữa, không khí vô cùng ấm cúng.

"Lại đây ăn sáng. Tí nữa chị lên bệnh viện. Em có muốn đi chung không?"

"Chị có muốn em đi cùng không?"

Triệu hỏi ngược lại cô sao? Con bé này, rất biết cách làm người khác khó xử. Biết thế lúc đó cô học truyền thông thì bây giờ có thể đối mặt với câu hỏi ngược kia rồi.

"Chị chỉ lo cho em ở nhà một mình không an toàn. Nếu em lend bệnh viện thù có thể vào "nhầm phòng" "

Triệu hoàn toàn dừng lại động tác của mình. Gấu, chị cũng biết cách trêu quá nhỉ? Nhầm phòng của cô ở đât chính là lần mà Triệu cố tình vào phòng của bác sĩ Duyên. Không ngờ chi tiết đáng quên này lại được chị nhớ.

"Nếu không nhờ lần đó vòng phòng, em mãi mãi sẽ không biết chị chính là Gấu của năm xưa, bác sĩ Duyên ạ"

"Chị tin em sẽ biết được thôi. Bao lâu chị cũng sẽ chờ...."

Triệu cảm thấy ấm áp với câu nói của cô. Trong đó không hề có câu chữ nào là yêu thương, nhưng đều ngầm hiểu được đó là sự yêu thương, là sự chờ đợi vô điều kiện, là tự tin tưởng vào trực giác của bản thân.

Thế là dùng bữa xong, lại có vị bác sĩ nào chở bé nghệ sĩ đi lên bệnh viện chung với mình. Nơi nghỉ tiếp theo chính là phòng của Duyên.

Lần đầu tiên bước vào chính là sự ngạc nhiên của vô vàn ý tá và bác sĩ. Bác sĩ Duyên sẽ không bao giờ đến bệnh viện sau 9h sáng, vì cô sẽ đến sớm hơn. Và điều thứ hai, cô thường sẽ không để bản thân phải quá thân thiết với bất kì phụ nữ nào. Vậy mà bây giờ....

Người con gái xinh đẹp đi kế bác sĩ Duyên, là ca sĩ nổi tiếng gần đây sao?

Nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu, nhưng tuyệt nhiên không ai dám hỏi. Bác sĩ Duyên vốn là người vô cảm, nếu cô gái kia là Jolie, chắc chắn sẽ bị đá văng 800m. Còn đây hả, khoát tay, Duyên tuyệt nhiên không bài xích, ngược lại còn nói chuyện vui vẻ và đưa cô ấy vào phòng nghỉ riêng nữa chứ.

Hằng là một trong những người được nghe bàn tán về Duyên từ nãy đến giờ, thầm ngẫm chắc cô đã đưa Triệu tới đây. Vậy là hôm nay lại tiếp tục được ăn cơm chó miễn phí đến từ nhà Duyên. Chị thở dài ngao ngán, dù biết Triệu là bệnh nhân của Duyên, nhưng đừng để hai người họ gần nhau chứ? Không là cơm cho cả bệnh viện này cũng không hết.

Triệu làm sao không nhận ra nhiều ánh mắt nhìn vào mình mà bàn tán cơ chứ, nhưng nàng đã quen như vậy, mọi lời nói xấu sau lưng đều có tốt có xấu. Nàng làm ca sĩ tất nhiên không thể tránh khỏi sự dèm pha rồi.

Sau khi an ổn trong phòng nghỉ của cô, Triệu lôi điện thoại ra chơi, còn Duyên thì mặc áo blouse rồi đi ra khỏi phòng, hôm nay cô có ca lấy sỏi thận, nghe thì có vẻ đơn giản nhưng nếu có trục trặc gì đó thì vẫn xong muộn. Chỉ sợ rằng có con bé nào đó không đợi nổi mà ngủ mất.

Hằng có ca mổ vừa xong nên chị định gọi Duyên bàn một chút về công việc, nhưng khi mở cửa lại thấy Triệu ở trong phòng ngầm đoán rằng chắc cô có việc nên ra ngoài giải quyết rồi. Vì sợ nàng ngột ngạt nên rủ nàng đi dạo một chút, Triệu vì lịch sự nên đồng ý.

Hằng vốn là cô nàng độc thân nên hễ sánh đôi với bất kì cô gái xinh đẹp nào đều bị gán ghép, nhưng lần đó chị chẳng thèm để tâm nhiều vì miệng đời sẽ nhanh quyên. Tuy nhiên lần này chị xin phép từ chối cái "mối quan hệ" này trong suy nghĩ của những người kia vì đây là hoa đã có chủ.

Mà chủ này không phải dạng vừa.

Cả hai ôn lại chút về thời đi học lúc Triệu còn ở Sài Gòn. Hằng lúc đó được xưng danh là Nữ Vương của trường, nên được cái rất giỏi và đẹp, nhưng vẫn chưa hiểu tại sao tới giờ này lại không thể có bồ. Chị nói chị là chủ nghĩa độc thân, mà nói đúng ra là kén quá.

Duyên sau khi xong ca mổ trở về phòng, còn định bụng sẽ ôm đứa nhỏ kia để bù sức nhưng lại không thấy đâu. Đảo quang 1 vòng ở trên tầng thì thấy em ấy cùng Hằng ở dưới khuôn viên. Duyên không phải kiểu người đụng đâu ghen đó, do Hằng là "thuyền trưởng" xưa giờ nên cô không nghi ngờ gì về chị cả.

Trái tim bỗng dịu đi, hai tay theo thói quen lại để ở trong túi, như muốn trốn tránh nổi sợ nào đó vậy. Bóng lưng nhỏ bé ấy, lại gánh trọng trách quá to lớn. Cơn đau từ trái tim đang chết dần chết mòn từ từ hạnh hạ cơ thể ấy. Cứ nghĩ tới điều đó là tim Duyên lại thắt lên đau không chịu được.

Cô không thể khóc, tuyệt đối không được khóc. Ván cược này.... cô bắt buộc phải thắng.....

Chợt một cái ôm bất ngờ đến từ đằng sau, Duyên giật mình đẩy ra. Triệu đang ở dưới với Hằng nên chắc chắn không phải là nàng, hơn nữa, mùi nước hoa nồng nặc đến buồn nôn thì chỉ có thể là cô ta.

"Jolie, đây là bệnh viện. Cô có não không vậy?"

"Gấu, chị né em từ bữa giờ rồi. Dù chúng ta không kết hôn nhưng chẳng lẽ chị không để ý đến em một chút hay sao?"

"Tôi với cô đó giờ vẫn thế. Bây giờ, tôi có người yêu rồi. Cô đừng bám tôi nữa, ghê tởm!"

"Người yêu? Chị có người yêu khi nào? Cô ta là ai? Chị đừng nói là cái đứa tên Triệu nhé?". Jolie có lẽ hơi hoảng hốt và không chấp nhận được.

"Cô đang nói tới tôi à?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau, Duyên quay đầu lại thì liền nợ nụ cười. Đây là lần thứ hai mọi người chứng kiến gương mặt cô giãn nở ra khi gặp ai đó. Đừng bảo cô ca sĩ kia thu phục được bác sĩ Duyên khó tính nha?

"Cô là ai?"

Jolie hỏi như không hỏi. Rõ ràng tin đồn sáng nay cô ta có nghe nhưng lại không dám tin. Cứ tưởng đâu Duyên sẽ như mọi lần, sẽ bác bỏ tin đồn. Nhưng có lẽ cô ta đã nhầm rồi.

"Thì người vô vừa nhắc tới. Triệu"

Duyên và Hằng đều một phen giật mình. Đây là Triệu mà hai người biết sao? Không giống lắm, sao đanh đá vậy? Đừng nói là thời gian sống ở nơi khác vừa đủ lâu để hình thành nên 1 tính cách mới nha.

"Triệu? Ra đây là cái người mà chị nói sẽ đợi đây à?

Jolie lại chẳng biết mình nói hớ. Duyên tính chặn miệng cô ta nhưng chắc không kịp rồi. Triệu nắm thêm được thông tin mà bây giờ nàng mới tin đó là sự thật. Khẽ đi tới gần Duyên, chủ động ôm lấy cách tay chị ấy. Duyên rất bất ngờ nhưng lại để yên cho nàng làm gì thì làm, vì đơn giản đây là điều mà Triệu phải có được.

"Cảm ơn cô đã quan tâm tới chị ấy. Nhưng bây giờ tôi trở về rồi, cô sẽ không phiền nếu từ nay về sau không được gặp chị ấy nữa chứ? Nếu không..... tôi không để yên đâu"



=====
Định viết thêm chap nữa mà lười với mỏi tay mỏi vai quá 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top