Chap 2

(vẫn là thời điểm quá khứ nhá ^^)

-------------------------------------
" Alo" – nửa đêm đang ngủ, điện thoại tự nhiên kêu in ỏi, đưa tay vớ lấy, Miyeon giọng ngái ngủ bắt máy.
" Miyeon à......Miyeon" – một giọng lè nhè phát ra từ điện thoại.
" Ai vậy?.......Alo, sao không trả lời?" – Miyeon nghe cái giọng như đang say rượu cứ gọi tên mình mà không nói gì thì cảm thấy khó hiểu, nhìn lại màn hình điện thoại thì thấy tên danh bạ hiện 2 chữ " Hắc ám". Thì ra là Minnie, đang là nửa đêm, chị ta gọi cho cô làm gì kia chứ, giọng nghe sao lạ vậy – " Alo,Minnie....unnie gọi cho em có việc gì a, sao không trả lời? Alo........"
Không có tiếng trả lời, kì lạ nhìn điện thoại, cô đang tính mặc kệ người kia mà đi ngủ tiếp thì có một giọng đàn ông vang lên:
" Xin lỗi, cô là người quen của cô gái này ạ?"
"Ờ vâng, tôi là bạn của unnie ấy, anh là.......?" – Nghe tiếng đàn ông trong điện thoại của Minnie, Miyeon khẽ nhíu mày, chị ta đang ở đâu mà lại có đàn ông thế này. Mặc dù biết Minnie chỉ thích con gái, nhưng không hiểu sao khi nghe tiếng của người đàn ông kia, Miyeon cảm thấy có chút khó chịu.
" A, xin lỗi, tôi là nhân viên ở đây, cô gái này có vẻ đã rất say rồi, cô có thể đến rước cô ấy được không ạ?" – người đàn ông lịch sự hỏi.
" Say sao? Vâng được, xin cho tôi biết địa chỉ" – Miyeon hỏi rồi tức tốc bước xuống giường thay đồ và đi đến địa chỉ được cho để tìm Minnie. Vừa đi cô vừa rủa thầm người kia hắc ám, phá cô cả ngày chưa đủ hay sao, khuya thế mà vẫn còn ám cô, không để cho cô yên giấc, đã vậy còn say xỉn. Được lắm, cô ghi món nợ này. ( có đòi được không mà ghi nợ miết thế nàng)
-------------------------------------
Minnie say, đầu óc cứ thế mà quay cuồng, đã lâu rồi cô không say như thế. Cô chỉ biết cô đã điện thoại cho Miyeon nhưng rồi cô cảm thấy cổ họng đắng ngắt không nói nên lời, trong người cực kì khó chịu. Cô thiếp đi.......trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được có người đỡ cô bước ra khỏi cái nơi ồn ào kia, đưa cô về nhà, vừa đi người đó vừa nói cái gì đó, hình như đang chửi cô thì phải. Nhưng cô không quan tâm, cô mệt quá rồi, chỉ muốn ngủ thôi.
Tỉnh dậy, đầu của Minnie nhức như búa bổ, nước, cô muốn uống nước. Đưa tay vớ lấy ly nước được đặt sẵn trên đầu nằm, uống một hớp, cô thấy cổ họng đang khô khốc trở nên thoải mái hơn. Giờ cô mới phát hiện, đây hình như không phải là phòng của cô. Đây là đâu? Bước chân ra khỏi phòng, cô nhìn thấy một con người đang khổ sở nửa nằm nửa ngồi trên bàn. Lại gần, cô bắt gặp khuôn mặt Miyeon đang ngủ say. Thì ra người hôm qua đưa cô về là em sao? Có vẻ như tư thế ngủ này khiến em không thoải mái, đôi lông mày đẹp ấy nhíu lại, cái mỏ ngủ cứ chu ra khiến cô muốn cắn cho một phát. Phì cười trước bộ dáng của em, cô ôm em trở về phòng để em có thể ngủ thoải mái hơn.
Ngồi xuống bên cạnh em, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp ấy, này thì cái trán bướng bỉnh, này thì đôi mắt to lanh lợi, chiếc mũi cao và cái miệng đáng ghét này, tất cả đều khiến cô cảm thấy rất thích. Nhìn em, cô thấy lòng bỗng dưng chua xót. Tại sao ư? Vì cô lỡ yêu em mất rồi. Cô phải làm sao đây? Cô biết là không thể, nhưng cớ vì sao lại cứ là em, em khiến cô nhớ nhung, khiến trái tim cô đập thật nhanh, khiến cô không nhịn được mà muốn gặp em mỗi ngày, muốn ngắm nhìn em hàng giờ, muốn cùng em bước qua những ngày tháng bận rộn của cuộc sống.
Cô biết em không thích con gái, em không thích cô. Còn em biết cô thích con gái, nhưng em không biết cô thích em. Khi cô phát hiện ra tình cảm này, cô đã cố gắng ngừng nó lại, nhưng cô không thể, càng cố gắng chỉ càng khiến cô nhớ đến em nhiều hơn. Cô trốn chạy, cô lẫn tránh nhưng cô không thể kiềm được lòng mà muốn nhìn thấy em, ở bên cạnh em. Ông trời quả nhiên thích trêu người, tại sao mọi việc lại xảy ra như vậy? Tại sao cô lại yêu em? Em cho cô một cảm giác mà từ trước đến nay cô chưa từng có với bất kì ai.
Cô đã từng trách Shuhua khi thấy chị vì Soojin mà đau khổ, tổn thương, chấp nhận chịu đựng để bản thân phải thương tích đầy mình mà chỉ mong đổi lại một nụ cười của em ấy. Cô nói chị ngu ngốc nhưng nhìn lại cô mà xem, cô bây giờ có khác gì, cũng đau khổ vì tình yêu, cũng chấp nhận im lặng giấu đi tình cảm của mình để đổi lại từng ngày được ở bên em. Vì cô sợ một khi cô nói ra tình cảm này, cô và em sẽ mãi mãi xa cách. Cô không dám nói thật lòng mình với em. Ngu ngốc......từ khi nào cô lại bị Shuhua lây bệnh thế này, nhưng cô không kiên cường được như em, để giải tỏa đau khổ này, cô chỉ biết tìm quên vào những ly rượu mà thôi. Sau đó cô mới phát hiện, dù trong vô thức, cô vẫn luôn nhớ về em.
" Yaaaa, unnie làm gì mà cứ ngẩn người thế hả?" – Miyeon vừa tỉnh giấc, mở mắt ra đã nhìn thấy Minnie ngồi bên cạnh giường làm cô hết hồn. Thấy Minnie mãi im lặng, hồn phách hình như bay đi đâu mất thì lòng cô lại cảm thấy khó chịu, chị ấy đang nghĩ về ai chứ, thật là.........lại nhớ đến chuyện hôm qua Minnie say xỉn, cô tức giận hét lớn.
" Ây za, hết hồn, em có cần phải hét lên như vậy không hả nhóc?" – tiếng hét của Miyeon kéo Minnie về hiện tại, cô nhăn nhó che lỗ tai vừa bị tra tấn bởi cái giọng khủng long của ai kia.
" Này, là em đưa unnie về đó, không có một câu cảm ơn mà còn ở đây nhăn nhó à, unnie có biết vì unnie mà hôm qua em mất ngủ không hả? Nói, tại sao lại uống rượu? Không trả lời thì chết chắc" – Miyeon làm bộ dáng tiểu bá vương bắt đầu tra hỏi Minnie.
" Ờ thì........haha....thì......" – Minnie nuốt nước bọt lắp bắp, không biết nên trả lời em thế nào.
" Thì sao hả?" – Miyeon nghiến răng hỏi, lâu lâu mới có cơ hội thắng thế, cô phải thừa dịp này mà trả thù chứ, truy, cô phải truy hỏi a.(trả thù kiểu gì đây?)
" Thì.....tại unnie nhìn thấy người yêu cũ, chính là cô gái lần đó em gặp đó, đi chung với người khác.....nên.....unnie buồn.....đi uống rượu giải sầu" – Minnie nói dối trắng trợn.
" Chỉ vậy thôi sao, haizzzz, unnie có thể tâm sự với em mà, đừng có uống rượu, không tốt cho sức khỏe, nhớ nha, lần sau đừng có uống nữa đó" – Miyeon nghe Minnie nói thế thì cũng tin, nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy tim mình đau nhói, lại có chút gì đó ganh tị. Cô đang ganh tị với cô gái kia sao? Tại sao cô phải ganh tị với cô ta chứ? À, chắc cô ganh tị dùm Minnie thôi.
" Ừ...ừ, lần sau không uống nữa, khó chịu muốn chết" – Minnie thấy Miyeon bị lừa thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, gật đầu phụ họa theo.
-------------------------------------
Miyeon tuy vô tư, nhưng cô không ngốc, tình cảm trong lòng chuyển biến từng ngày sao cô có thể không nhận ra. Ngày ngày bên nhau khiến cho tình cảm kia ngày một lớn dần, rồi những lần tìm cách gặp nhau, cùng nhau đi chơi, những lúc giận hờn vô cớ để ai kia phải dò đầu bức tóc tìm lý do, đôi khi tức giận khi thấy ai kia cùng người khác vui vẻ nói cười. Nhưng chính là khi cô phát hiện ra tình cảm ấy thì nó đã ăn sâu vào tiềm thức của cô mất rồi, muốn quên không được, muốn xóa cũng không xong. Cô chính là biết mình yêu người kia, cái con người bên ngoài bá đạo, luôn tìm cách trêu chọc cô nhưng bên trong lại ngốc nghếch dễ thương.
Lúc cô biết mình thích ai kia, cô thật muốn đập đầu chết cho rồi, ai đời lại đi thích một người chuyên đi ăn hiếp mình kia chứ, cô không ngờ bản thân cô thuộc tuýp người thích bị ngược đãi haizzzz. Cô đúng là xui mà, không ngờ cái con người kia ám qua ám lại rồi ám luôn vào trái tim cô, trời ơi. Như vậy cũng thôi đi, hà cớ gì mà cái con người kia ăn hiếp, trêu chọc cô thì giỏi, nhưng chuyện tình cảm lại ngu ngốc như vậy, cô biểu hiện rõ như thế mà vẫn không hiểu. Đúng là chọc cô tức chết. Cô đúng là xui xẻo mới đi yêu chị ta mà, đồ đầu đất, cô khinh.................!
-------------------------------------
Hôm nay Miyeon, Minnie, Shuhua và Soojin sẽ có một chuyến đi cắm trại để mừng ngày Shuhua tống được Soojin ra khỏi nhà......à, thật ra là mừng Soojin quay về bên người yêu của chị ấy, có lẽ sắp tới mọi người sẽ ít gặp nhau nên tổ chức một chuyến đi chơi là hết sức hợp lí. Khác với lại sự hứng thú trên gương mặt của cả Soojin và Miyeon, Minnie lúc này nhìn Shuhua mà thầm than thở, hẳn là em đang rất đau khổ. Soojin thật là ngốc, tình cảm của Shuhua dành cho em ấy ai cũng biết chỉ có em ấy là không biết mà thôi. À, Miyeon hình như cũng không biết, 2 chị em nhà này thật giống nhau.
Còn trên mặt Shuhua luôn trưng ra một nụ cười như không có gì, nhưng lòng cô thì đang đau như cắt, ai lại không đau khi thấy người mình yêu quay về bên người con trai khác kia chứ.
Canh lúc chỉ còn 2 người đang ngồi trong lều, Minnie đến bên Shuhua, vỗ nhẹ vai em như an ủi.
" Em không sao mà" – Shuhua gượng cười nhìn Minnie
"Chị biết em rất muốn khóc, lại đây, khóc đi, sẽ đỡ hơn" – Minnie nhỏ nhẹ nói, dang tay chờ đợi. Cô biết em cần một vòng tay an ủi, Minnie và Shuhua là bạn thân từ rất lâu, vì thế cô rất hiểu em. Mà Shuhua nhìn thấy Minnie như tìm được một chỗ dựa tinh thần, nhào vào lòng cô mà khóc, muốn trút đi mọi đau khổ và tổn thương bấy lâu kiềm nén.
Ây za, thật không may, cảnh tượng này bị Miyeon nhìn thấy, vốn tính vào rủ Minnie và Shuhua ra cùng ngồi đốt lửa trại nướng thức ăn. Nào ngờ vừa bước vào lại thấy phải cảnh tượng Shuhua đang ở trong lòng của Minnie, mặt thì tựa vào bả vai nên không nhìn thấy rõ, còn Minnie cũng không ngại ngùng ôm lấy Shuhua mà vuốt ve ( thật ra chỉ là vỗ lưng thôi, nhưng vào mắt Miyeon ko biết thế nào lại biến thành vuốt ve ngaz), họ bây giờ thiệt là ấm áp mà. Thế là cô tức giận đùng đùng, bỏ chạy ra ngoài, mặc kệ Soojin chạy theo kêu khan cả cổ, Miyeon chạy thẳng vào rừng.
Khóc, những giọt nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng. Thì ra không phải là Minnie không biết cô thích chị mà là chị thật ra không hề thích cô, vì thế chị mới cố tình lơ đi, làm như không biết. Thì ra chị thích Shuhua, nhìn xem, hai người họ ôm nhau thật hạnh phúc, chỉ có cô là đau khổ ngồi ở đây thôi. Cũng đúng, chị và em ấy biết nhau từ lâu, lại cực kì thân thiết, tình cảm tốt biết chừng nào, mà Shuhua cũng chưa từng nói chị ấy thích ai, thì ra là hai người đó thích nhau, chỉ có cô là ngu ngốc không biết mà thôi.
Đau đớn, Miyeon thẩn thờ bước đi vô định, trời thật tối, cô không để ý xung quanh mà cứ đi như thế. Rồi đột nhiên:
" Xoạt" – "A"
Miyeon trượt chân té xuống vách núi, chân cô vì sự gia đập mà bị thương, lại còn bị trật chân, đau đến đứng dậy cũng không nổi. Cắn răng, số cô sao lại xui đến thế, vừa mới thất tình bây giờ lại trượt vách núi, kiểu này chắc cô sống không thọ quá.
Cố lết lại gần một cục đá to gần đó, cô dựa vào, phó mặc cho số phận, dù sao cô cũng ko làm gì được, chân bị thương, điện thoại thì bị rơi cũng bể nát. Nhìn trăng, cô cảm thấy cô đơn đến lạ........chân thì vẫn đau, nhưng nỗi đau ấy không bằng nỗi đau trong lòng cô, nghĩ về những ngày tháng bên chị trước đây, cô cảm thấy thật vui vẻ, thật ấm áp, thật hạnh phúc – " phải chi có Min ở đây lúc này thì hay biết mấy" - tự cười với cái suy nghĩ của mình, cô đau lòng nhìn vào thực tại trước mắt – "Min làm sao mà ở đây được chứ, unnie ấy đang bận hạnh phúc bên người yêu rồi"
" Miyeon à......Miyeon, em ở đâu? Trả lời unnie đi" – là tiếng của Minnie.
Lúc Minnie đang an ủi Shuhua thì nghe tiếng Soojin gọi thất thanh bên ngoài, cả 2 cùng nhau chạy ra thì mới biết Miyeon đột nhiên bỏ chạy vào rừng, Soojin đuổi theo nhưng không kịp. Lo lắng điện thoại cho Miyeon nhưng máy đã bị tắt, một mình em vào rừng trong đêm tối liệu có xảy ra vấn đề gì không? Không thể đợi được, Minnie tức tốc cầm đèn pin, hướng theo lối của Miyeon mà chạy đi, Shuhua và Soojin cũng đi tìm ở những khu vực gần đó.
" Minnie........em ở đây" – nghe tiếng Minnie, Miyeon mừng rỡ, cố hết sức hét thật to trả lời, mong chị có thể nghe được lời cô nói.
" Miyeon.....em ở dưới đó sao? Đợi unnie một chút, unnie xuống ngay" – Minnie nghe được tiếng Miyeon thì lập tức lần theo, chạy đến vách núi thì nhìn thấy Miyeon đang nằm bên dưới, có vẻ như em đã bị thương, nghĩ thế làm Minnie càng nóng ruột hơn, thế là:
" Xoạt" – Minnie trượt chân té xuống vách núi.
" Minnie à, unnie có sao không?" – Miyeon thấy Minnie té thì cố lết lại gần xem, lo lắng hỏi.
" Ko sao, chỉ trầy một chút thôi, em có sao hay không?" – Minnie thấy Miyeon lo lắng cho mình thì tươi cười trả lời, quay sang đỡ Miyeon, quan tâm hỏi lại.
" Em bị trật chân rồi, không đi được, đau lắm" – Miyeon mếu máo nói.
" Để unnie xem" – Minnie nhăn mặt nhìn xuống chân của Miyeon – " bị trật lại còn chảy máu nữa, em thật là, sao lại không biết chăm sóc mình như vậy, nửa đêm nửa hôm chạy ra đây làm gì thế hả?" – nhìn thấy vết thương mà Minnie xót, nóng giận lớn tiếng với Miyeon.
Thấy Minnie lớn tiếng với mình, Miyeon biết chị hẳn đang rất giận nên cúi đầu nói
" Em xin lỗi ạ"
Minnie biết mình lỡ miệng lớn tiếng, lại nhìn thấy dáng vẻ đáng thương hối lỗi của Miyeon thì tâm trạng cũng hạ xuống không ít, đưa tay xoa đầu em, cô nói:
" Haizzzzz, unnie xin lỗi vì đã lớn tiếng với em, lên đây, unnie cõng em về, chắc Shuhua và Soojin đang rất lo lắng đó"
Nghe Minnie nhắc đến Shuhua khiến cho Miyeon nhớ lại chuyện lúc nảy, nhịn không được mà ở trên lưng chị rơi nước mắt.
" Này nhóc, sao em lại khóc, có phải vết thương đau lắm không?" – Minnie cảm nhận được Miyeon khóc thì đau lòng hỏi.
" Dạ, đau lắm ạ" – Miyeon nói. Vết thương chân chỉ là nỗi đau ngoài da thôi, thứ làm cho cô đau đến phát khóc chính là vết thương trong lòng cô đây. Vòng tay ôm chặt lấy cổ chị, cô cảm thấy thật bình yên, cô muốn tận hưởng giây phút này, cô sợ sau này cô sẽ không còn cơ hội nữa. Tựa đầu lên vai Minnie, Miyeon khẽ thì thầm, nửa đùa nửa thật:
" Phải chi unnie cứ cõng em hoài thế này thì hay biết mấy"
" Aigooo, em là con nít à, nhưng không sao, nếu em thích, unnie vẫn sẽ cõng em mà" – Minnie nghe Miyeon nói thì mỉm cười, trong lòng ấm áp nói. Cô là mong suốt đời có thể ở cạnh em, cùng em bước qua ngày tháng, còn nếu em mỏi chân đi không nổi nữa, cô vẫn sẽ nguyện cõng em mà bước tiếp. Chỉ cần người đó là em.
" Thật không? Unnie ko gạt em chứ" – Miyeon ngây ngô hỏi.
" Thật mà, unnie không gạt em" – Minnie cười, nhìn em lúc này như một đứa trẻ được cho kẹo vậy.
" Unnie hứa đi, không được nuốt lời nha" – Miyeon biết cô ích kỉ, nhưng cô vẫn muốn giữ lại một chút gì đó của Minnie cho riêng mình.
" Uhm, hứa, không bao giờ nuốt lời" – Minnie tiếp tục gật đậu khẳng định.
Vì là vách núi, lại phải cõng theo Miyeon nên không thể trực tiếp trèo lên, Minnie chỉ có thể đi đường vòng để trở về. Không nghe thấy Miyeon nói gì nữa, chỉ nghe tiếng em cười khẽ bên tai mình, cảm giác lúc này thật bình yên, cô lấy hết can đảm để thổ lộ:
" Miyeon này, em thích unnie cõng em như vậy, hay em chấp nhận ở bên cạnh unnie suốt đời đi, được không?"
Đang vui vẻ vì lời hứa của Minnie, Miyeon nghe những lời chị nói mà tiêu hóa không kịp, đại não bắt đầu trì trộn suy nghĩ. Chị vừa nói gì thế? Chị nói chị muốn cô ở bên chị suốt đời, chị đang giỡn với cô sao? Không phải chị thích Shuhua sao? Vậy là sao?
Không nghe tiếng Miyeon đáp lại, chắc em không chấp nhận cô rồi, trong lòng Minnie đã biết trước nhưng vẫn không tránh khỏi buồn bã thở dài:
" Unnie xin lỗi, unnie không nên nói thế với em, unnie biết em không thích con gái, nhưng unnie lỡ thích em mất rồi. Em hãy quên hết những lời hôm nay unnie nói đi nhé, yên tâm, unnie vẫn sẽ mãi là bạn tốt của em"
" Minnie, em có nghe lầm không, unnie nói lại lần nữa đi, unnie thích em sao? Là em chứ không phải là Shuhua?" – Miyeon như không tin được vào tai mình.
" Shuhua? Em nói gì vậy, unnie và em ấy chỉ là bạn thân thôi, unnie làm sao thích unnie ấy được, người unnie thích là em" – Minnie nghe Miyeon tự nhiên nhắc đến Shuhua thì nhíu mày nói.
" Vậy sao? Sao em thấy 2 người ôm nhau trong lều rất ngọt ngào ngaz? Không lẽ em hiểu lầm sao?" – Miyeon khó hiểu hỏi lại.
" A, em chắc chắn là hiểu lầm rồi, lúc đó Shuhua đang buồn vì Soojin, unnie chỉ muốn an ủi em ấy thôi mà" – Minnie giải thích.
" Vậy à..........vậy là unnie thích em......không phải Shuhua" – Miyeon bẽn lẽn hỏi lại.
" Uhm, unnie thích em......nhưng em không thích unnie, unnie hiểu mà" – Minnie gật đầu buồn bã.
" Ai nói em ko thích unnie chứ?" – Miyeon phản bác nói.
" Hả? em nói gì?" – Minnie ngạc nhiên hỏi, cô không nghe lầm phải không?
" Em.......em.........thôi mệt quá, unnie đã hứa cõng em rồi thì cả đời phải ở bên cạnh em, cũng không được hối hận biết không, em không cho phép unnie hối hận đâu đó" – Miyeon đỏ mặt, bá đạo nói.
" Ừ ừ, cả đời cũng không hối hận" – nghe Miyeon nói như vậy, Minnie vui vẻ gật đầu, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Miyeon lúc này cũng rất hạnh phúc, siết chặt vòng tay ôm cổ Minnie, giờ phút này thật sự rất ngọt ngào. Thì ra đây chính là cảm giác tình yêu được đáp trả sao? Thật vui, thật hạnh phúc, thật thích aaa. Chìm đắm trong hạnh phúc chưa được bao lâu, Miyeon lại phát hiện ra một vấn đề:
" Mà khoan, Shuhua đau khổ vì Soojin, thể loại tình huống gì đây?"
" Chết cha, lỡ miệng..." – Minnie giật mình, trong lòng thầm than.
" Min, mau nói em biết đi" – Miyeon hối thúc Minnie, cô tò mò nhaz.
" Ừ thì.........thì Shuhua yêu thầm Soojin mà không nói được, Soojin giờ lại trở về bên người yêu rồi, Shuhua chỉ biết âm thầm đau khổ mà thôi" – Minnie thành thật khai báo.
" A, thật sao? Em không ngờ nhìn Shuhua lúc nào cũng lạnh lùng mà lại yêu thầm Soojin, hèn chi lúc nào em ấy cũng lo lắng và chăm sóc Soojin hết mực, haizzzzz, cũng thật đau lòng cho em ấy quá" – Miyeon gật gù thở dài......nhưng sau đó bóng đèn trong đầu chợt nhảy lên:
" Nhưng Min yên tâm đi, sớm hay muộn gì thì 2 người ấy sẽ đến được với nhau thôi"
" Sao em biết?" – Minnie khó hiểu hỏi
" Em là ai chứ, là Miyeon thần thông quản đại ngaz, Min cứ tin em, hãy cho 2 người đó thời gian, chắc chắn có kết quả" – Miyeon vênh mặt nói. Thật ra lúc đầu cô chỉ nghĩ họ thân nhau như chị em mà thôi, nhưng khi nghe Minnie nói Shuhua thích Soojin cô mới ngẫm lại những sự việc từ trước đến giờ, từ những biểu hiện của Soojin dành cho Shuhua, cô biết chắc chắn em ấy cũng có tình cảm với Shuhua, chỉ là em ấy chưa nhận ra mà thôi.
" Uhm, đúng rồi, em quản đại lắm, việc người ta thì giỏi, việc của mình thì mù tịt" – Minnie mỉm cười nói.
" Xí, em mù tịt khi nào chứ" – Miyeon chu mỏ phản bác.
" Ở đó mà không, unnie thích em lâu như vậy em lại không biết, không phải em mù tịt thì là gì" – Minnie nói lại.
" Xí, Min cũng vậy mà" – Miyeon cãi lại.
Cả 2 vui vẻ trở về lều, băng bó vết thương. Miyeon còn bị Soojin tụng cho một trận vì tội chạy lung tung. Khi nghe Minnie nói về chuyện của cô và Miyeon, Soojin và Shuhua còn vui vẻ chọc ghẹo 2 người, Soyeon vui mừng vì cuối cùng Miyeon cũng có người rước.
Nhìn thấy Soojin chúc mừng cho cô, lại thấy Shuhua đang nhìn Soojin mà mỉm cười buồn bã, Miyeon khẽ lắc đầu, không nhịn được kéo Soojin lại, nói một câu khiến Soojin khó hiểu:
" Soojin, em thật là ngốc"
-------------------------------------
2 năm sau
" Miyeon à, em mới phát hiện ra một vấn đề, em........." – Soojin bắt đầu kể lể với Miyeon qua điện thoại, còn Miyeon thì im lặng lắng nghe.
" Soojin, người Shuhua yêu là em" – Miyeon trả lời, một câu ngắn gọn nhưng đầy đủ ý nghĩa và thông tin.
" Haizzzz" – cúp máy, Miyeon thở dài nhìn điện thoại.
" Sao lại thở dài vậy nhóc?" – Minnie nghe tiếng thở dài của Miyeon, từ đằng sau ôm lấy, tựa đầu lên vai em, cô hỏi.
" Soojin ý, cuối cùng cũng thông suốt rồi, nhưng tại sao lại phải tận 2 năm mới thông suốt thế, khổ thân Shuhua" – Miyeon nói, trong lòng thầm mắng bà chị Soojin của mình ngu ngốc.
" Ầy, vậy là xong chuyện rồi, giờ mặc kệ hai người đó đi, lo chuyện của chúng ta nè" – Minnie cười gian nói.
" Chuyện gì chứ? Min muốn làm gì?" – nhìn khuôn mặt đầy nguy hiểm của Minnie,  Miyeon theo phản xạ đưa tay che trước ngực, lùi về sau.
" Còn làm gì nữa a, tất nhiên là chuyện mà chúng ta nên làm rồi" – cười gian, Minnie nhào đến đè Miyeon xuống giường.
(Haizzzzzz, 2 người đó làm gì Au không biết đâu nhaz =)))
-------------------------------Tôi là dòng kết thúc quá khứ------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top