Chương 28: Hiệp Khách Thành Phố (1)

Cái chết của nạn nhân thứ ba Jung Minna giống hệt hai nạn nhân trước. Cũng là vào buổi trưa, viên đạn găm trúng tim, một phát chết ngay. Lúc đó, cô tiểu thư nhà giàu vừa thức dậy, mới đi vài bước liền nghênh đón tử thần.

Tại phòng làm việc của tổ Khiên Đen. Park Jiyeon, Hyomin, Lải Nhải và Mặt Lạnh vừa hút thuốc vừa xem tư liệu hiện trường vụ án. Sunny nhai kẹo cao su, thần sắc vô cùng nghiêm túc.

“Ba nạn nhân không hề có mối quan hệ, cũng chưa bao giờ cùng xuất hiện trong một sự kiện nào đó.” Park Jiyeon buông tài liệu, đảo mắt một vòng: “Như vậy, chỉ có một phương thức giúp họ liên kết với T.”

“Internet.” Hyomin tiếp lời.

Lải Nhải nghi hoặc: “Nhưng ngoài vụ của Jung Minna tương đối ồn ào trên mạng, hai nạn nhân còn lại đều là vô danh tiểu tốt, làm sao T biết được bọn họ phải chịu trách nhiệm về hai sinh mạng?”

Park Jiyeon gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn: “Chúng ta biết từ nguồn nào?”

Bốn người đưa mắt nhìn nhau.

“Người nhà họ Park và em trai của Soora?” Sunny tỏ ra kinh ngạc: “Lẽ nào họ nói cho T biết? Nhưng họ quen biết T bằng cách nào?”

Park Jiyeon dõi mắt ra ngoài cửa sổ: “Mời đến hỏi là biết ngay.”

***

Người đầu tiên được mời đến là gia đình họ Park. Theo đề nghị của Hyomin, ba người được tách ra thẩm vấn riêng. Quả đúng như định liệu của cô, ông bà Park hoàn toàn mù mờ về sự tồn tại của T. Họ cũng tỏ ra ngạc nhiên chẳng kém lúc nghe nói đến cái chết của Lee DongGun.

Hyomin cầm hai tách cà phê đi vào phòng thẩm vấn cô con gái út Park Joohee.

Lần đầu gặp mặt, Hyomin đã cảm thấy thái độ của cô bé này có gì đó bất thường. Bây giờ ngẫm lại, Park Joohee mới mười chín tuổi nên rành về internet, càng có khả năng quen T và nói cho ả biết chuyện liên quan đến người chị quá cố hơn bố mẹ.

Dù sao tuổi cũng còn nhỏ nên Park Joohee không giấu nổi tâm trạng căng thẳng, nhưng trong sự căng thẳng đó bộc lộ vài phần kiên định.

Hyomin uống một ngụm cà phê rồi mở miệng: “Sao em quen cô ta?”

Câu hỏi này khiến Park Joohee luống cuống: “Ai? Chị nói quen ai cơ?”

“T.”

Park Joohee yên lặng vài giây mới trả lời: “Em không biết người nào như vậy.”

Hyomin đặt tách cà phê xuống bàn, nhướn người về đằng trước, nhìn chằm chằm cô bé: “Joohee, bây giờ người có biệt danh là T đang cầm một khẩu súng bắn tỉa, giết hại người dân trong thành phố. Cô ta đã giết ba người, gồm cả Lee DongGun. Có lẽ em cảm thấy, Lee DongGun chết là đúng, nhưng em có biết không? T là sát thủ chuyên nghiệp, hiện tại, tâm lý của cô ta có khả năng không bình thường. Hay nói một cách khác, những người cô ta giết bây giờ có thể không trong sạch, nhưng nếu cứ tiếp tục dung túng, một ngày nào đó, cô ta sẽ giết cả người dân vô tội.”

Park Joohee cắn môi, không lên tiếng.

“Chị biết em rất cảm kích T, muốn bảo vệ cô ta.” Hyomin cất giọng từ tốn: “Nhưng kỳ thực, em nói ra mới là giúp cô ta. Trước khi T càng phạm nhiều tội ác hơn, chắc em cũng không muốn cô ta trở thành kẻ giết người hàng loạt bị thiên hạ phỉ nhổ và căm hận đúng không?”

***

Căn cứ vào đầu mối do Park Joohee cung cấp, Sunny và Hyomin lập tức đăng nhập vào diễn đàn lớn nhất ở thành phố Seoul: Trường Giang Bạch Hạc BBS.

Cùng lúc đó, dưới sự truy vấn của cảnh sát, Soobin cũng không chịu nổi áp lực, thừa nhận từng trò chuyện với T ở trên diễn đàn này.

Cũng giống những diễn đàn nổi tiếng khác, Trường Giang Bạch Hạc BBS có một mục chuyên để những người gặp oan ức và bất bình trong cuộc sống hiện thực bộc bạch, nhằm tìm kiếm sự quan tâm và giúp đỡ của dư luận. Chỉ là bây giờ, những status “kêu oan” như vậy quá nhiều, cư dân mạng cũng trở nên vô cảm. Trừ một số đề tài nóng hổi, rất nhiều status đều không có ai hỏi tới, thậm chí còn bị dân mạng cười nhạo.

Park Joohee và Soobin chính là trường hợp như vậy.

Park Joohee đăng status, kể câu chuyện chị gái quá cố từng trải qua. Cô còn cho biết, hôm bị cưỡng hiếp về nhà, chị gái nói với cô, chị nhìn thấy một bóng người trông rất giống Lee DongGun ở đầu ngõ. Chị gái vô cùng đau đớn và tuyệt vọng, nhưng không cho cô nói chuyện này với bố mẹ. Bây giờ chị gái đã qua đời vì tai nạn ô tô, cô muốn tìm Lee DongGun trả thù mà chẳng có chứng cứ, vì vậy, chỉ còn cách khẩn cầu cư dân mạng hãy lên án con nghiện táng tận lương tâm này.

Bên dưới có hơn một trăm bình luận, phần lớn ủng hộ và an ủi Park Joohee. Nhưng cũng có một số người nhạo báng, kêu chị gái cô quá ngu xuẩn nên mới bị lừa, còn nói cô bịa chuyện để kiếm like. Thậm chí, có người viết: Em gái, hãy đăng ảnh lên đi, không có ảnh làm sao chúng tôi biết chuyện em nói là thật hay giả?

Bình luận của T nằm ở số tám mươi mấy. Hắn dùng ID là “T”:

T: Những điều bạn kể có đúng là sự thật không?

Con chim cô đơn bay cao (nickname của Park Joohee): Nếu tôi nói dối dù chỉ nửa lời, tôi sẽ chết không có chỗ dung thân.

T: Tôi biết rồi.

Park Joohee đăng status vào khoảng ba tháng trước. Đại khái bốn năm ngày sau, T lại bình luận:

T: Hắn sẽ bị trừng phạt.

Con chim cô đơn bay cao: Bạn là ai?

Tuy nhiên, T không trả lời câu hỏi của cô.

Kiểm tra status của Soobin, cuộc trò chuyện giữa anh ta và T cũng tương tự:

T: Những điều bạn nói có phải là thật không?

Biết người biết ta: Tôi xin thề! Tôi không quan tâm đến nhà và tiền đền bù, một đồng tôi cũng chẳng cần. Nhưng tôi không thể để mẹ chết oan ức như vậy!”

T: Được.

Vài ngày sau:

T: Hắn sẽ bị trừng phạt.

Biết người biết ta: Ý bạn là gì?

Biết người biết ta: Người đâu rồi?

***

Không nằm ngoài dự đoán, chuyện của nạn nhân thứ ba Jung Minna cũng bị một dân mạng đưa lên diễn đàn này. Tuy nhiên, vì vụ đó tương đối ầm ĩ nên cư dân mạng bình luận sôi nổi, nhưng không thấy bình luận của T.

Sunny lập tức kiểm tra tất cả status tương tự trên diễn đàn. Kết quả, trong một năm qua, T từng xuất hiện ở 13 status khác.

Tại văn phòng của tổ Khiên Đen, thần sắc mọi người đều hết sức nghiêm nghị.

“Vì vậy...” Lải Nhải lên tiếng: “Từ ngày mai trở đi, đối tượng mà chúng ta cần bảo vệ là mười ba người này?”

Sunny giở tài liệu, đáp: “Không, chỉ có chín người thôi. Bốn người khác đã chết hoặc bị xử án ngồi tù trong một năm qua.”

Lải Nhải nói nhỏ: “Thật ra cô bạn này cũng đang trừ hại cho dân đấy chứ!”

Park Jiyeon đứng dậy: “Tôi đi tìm Cục trưởng, phải bố trí canh phòng toàn thành phố ngay lập tức.”

***

Sáu giờ tối. Đã sáu tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc nạn nhân Jung Minna bị giết chết, còn cách mục tiêu tiếp theo của T mười tám tiếng đồng hồ.

Hyomin mệt mỏi đẩy cửa phòng làm việc. Cô vừa đi Chi cục cảnh sát thành Tây để giúp họ bố trí lực lượng bảo vệ hai “mục tiêu”.

Triển khai công việc quanh chín mục tiêu hoàn toàn không đơn giản. Bọn họ phải bảo vệ sát sườn đối tượng 24/24, còn phải âm thầm bố trí người ở các tòa cao ốc xung quanh, “cắm sào chờ nước”. Như vậy mới có thể bảo đảm tóm được T khi ả xuất hiện vào ngày mai.

Mặc dù khó khăn vất vả nhưng thu hẹp phạm vi đến mức này cũng đã là bước đột phá lớn, phảng phất cách phá án không còn bao xa.

Các thành viên trong tổ đã đi ra ngoài, văn phòng không một bóng người. Hyomin ngồi một lúc rồi đứng dậy đi sang phòng hội nghị bên cạnh.

Vừa đẩy cửa, cô liền nhìn thấy Park Jiyeon đang đứng trước tấm bảng trắng. Nghe tiếng động, cô ta liền ngoái đầu về phía cô:

“Khu vực phía Tây bố trí xong rồi à?”

“Vâng.” Hyomin đi đến bên cô ta, nhảy lên bàn ngồi, cùng cô ta quan sát bảng trắng.

Bên trái tấm bảng dán bản đồ toàn thành phố, có dùng bút đỏ khoanh tròn vị trí chín “mục tiêu” sẽ có mặt vào lúc 12 giờ trưa mai. Địa điểm ba nạn nhân đầu tiên bị sát hại cũng được đánh dấu. Bên phải tấm bảng dán ảnh bọn họ.

Hyomin: “Cô muốn tiếp tục thu hẹp phạm vi mục tiêu à?”

Park Jiyeon tựa vào thành bàn: “Ừ.”

“Cô có phát hiện gì mới không?”

Park Jiyeon cúi đầu châm điếu thuốc: “Có.”

“Gì cơ?”

Cô ta ngậm thuốc, cầm một cái bút, chăm chú nhìn tấm bản đồ, gương mặt nghiêng tuấn tú rõ mồn một.

Hyomin bất giác bị thu hút. Giây tiếp theo, cô cầm cốc trà uống một ngụm rồi lại đưa mắt về tấm bảng.

Park Jiyeon vẽ ba vòng tròn ở khu vực gần địa điểm ba nạn nhân đầu tiên bị sát hại.

“Những nơi này đã xảy ra án mạng, cảnh sát sẽ tăng cường tuần tra. Vì vậy, hung thủ sẽ không lựa chọn làm mục tiêu.”

Nói xong, cô ta liền khoanh vị trí của hai đối tượng ở gần đó.

Hyomin gật đầu: “Như vậy, xác suất ngày mai ả chọn hai người này không lớn?”

Vẫn còn lại bảy người.

Park Jiyeon quay sang cô: “Chuyên gia tâm lý tội phạm, cô có ý kiến gì không?”

Ngữ khí của cô ta rất bình thản, Hyomin cũng không biết cô ta có giễu cợt mình như thường lệ hay chỉ tùy tiện hỏi vậy. Cô ngẫm nghĩ, rút cái bút trong tay Park Jiyeon rồi khoanh tròn ảnh của hai người đàn ông trên bảng.

“Nạn nhân đầu tiên Soora, bất hiếu, giết mẹ; nạn nhân thứ hai Lee DongGun bất trung trong tình yêu, hủy hoại cả cuộc đời bạn gái.” Cô ngẩng đầu nhìn mấy tấm ảnh: “Cô xem, trong bảy đối tượng còn lại, một người bị lên án ngược đãi con gái, dẫn đến việc con bé bị bắt đem bán đến giờ vẫn mất tích; một người ngoại tình, vợ khó đẻ, do áp lực tinh thần quá lớn nên cả mẹ lẫn con đều qua đời. Còn một đối tượng chểnh mảng công việc, dẫn đến đồng nghiệp gặp sự cố tử vong. Nhưng bởi vì anh ta là con trai lãnh đạo doanh nghiệp nên tìm người nhận tội thay. Đối tượng này, đối tượng này nữa...” Cô chỉ vào hai tấm ảnh: “Cũng là trường hợp tương tự. Năm người vừa rồi đều liên quan đến trách nhiệm và gia đình giống ba nạn nhân đầu tiên.”

“Trong khi hai đối tượng còn lại...” Hyomin chỉ vào tấm ảnh mình vừa khoanh tròn: “Người này là Hiệu phó trường trung học. Có tin đồn lúc nhậm chức ở huyện bên dưới, ông ta từng quấy rối một nữ sinh. Sau đó, đương sự gặp tai nạn bất ngờ, rơi xuống nước chết đuối nên vụ việc không có hồi kết. Bởi vì đạt thành tích xuất sắc trong công việc nên ông ta được điều về thành phố Seoul.”

Park Jiyeon lặng lẽ nghe cô phân tích.

“Còn đối tượng này nữa, là giám đốc một công ty thương mại nhỏ. Nghe nói, anh ta vì lợi ích bất chấp thủ đoạn, quá khứ từng nhúng tay vào vụ sử dụng bạo lực để di dời nhà cửa, gián tiếp gây chết người. Chỉ là không có chứng cứ nên anh ta vẫn bình yên vô sự.” Hyomin cất giọng từ tốn: “Bản thân “trừng phạt” cũng mang ý vị “răn đe”. Đối với T mà nói, ả không thể giết hết những người mắc tội trên toàn thế giới, cũng không thể bảo đảm giải quyết toàn bộ mục tiêu. Do đó, nếu là ả, tôi sẽ chọn những đối tượng mang tính điển hình.”

Hai người đều trầm ngâm. Hyomin nói nhiều nên hơi khô họng, cô liền giơ tay lấy cốc trà trên bàn trong khi mắt vẫn dán vào tấm bảng. Ai ngờ vừa chạm vào thành cốc, cô liền cảm thấy một bàn tay mát lạnh đặt lên tay mình.

Cô giật mình, ngoảnh đầu liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Park Jiyeon. Thì ra hai người đồng thời giơ tay lấy cốc trà nên mới vô tình đụng chạm.

Hyomin cười cười, cầm cốc lên trước: “Cô muốn uống thì tự đi rót...” Còn chưa dứt lời, cô sực tỉnh, nhìn cốc giấy trong tay. Ban nãy lúc vào phòng hội nghị, hình như cô đi tay không.

Vào giây phút Hyomin ngẩn người, Park Jiyeon đã nhanh chóng đoạt cốc trà khỏi tay cô.

“Muốn uống thì tự mình đi rót.” Cô ta trả lại cô nguyên vẹn câu nói vừa rồi.

“Khoan đã!” Hyomin nhảy xuống đất, với lấy cốc nước. Ai ngờ Park Jiyeon liền túm tay cô, bàn tay còn lại giơ cốc lên định uống.

Người này cố ý bắt nạt cô phải không? Hyomin khóc dở mếu dở, giơ cánh tay còn tự do: “Cốc trà này, vừa rồi tôi đã...”

Kết quả, Park Jiyeon nhanh như cắt dùng một tay tóm gọn hai cổ tay cô. Hyomin vốn đứng rất gần, sau một hồi co kéo, toàn thân áp sát người cô ta. Còn cô ta như không hề phát giác, bình thản ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

Tim Hyomin đập thình thịch. Cô muốn giằng ra nhưng cô ta giữ rất chặt. Sau đó, Park Jiyeon ném cái cốc đã uống hết vào thùng rác mới buông tay cô. Cô ta không nói một lời, quay người đi mất.

Hyomin một mình đứng trong phòng hội nghị vắng lặng, sờ vào cổ tay vừa bị Park Jiyeon siết mạnh. Chỗ đó vẫn hơi đau.

Lúc mới tới thành phố Seoul, đúng là cô có suy nghĩ khác với Park Jiyeon. Nhưng sau khi gia nhập tổ Khiên Đen, lại gặp ngay vụ án lớn, cô cả ngày bận tối mắt tối mũi nên ý nghĩ vụn vặt đó đã hoàn toàn tan biến. Ở bên cô ta, cô chỉ cảm thấy khâm phục chứ trong lòng không dậy sóng như hồi đầu. Nhưng tiếp xúc với cô ta lâu ngày, tất cả trở nên quen thuộc, càng ăn ý hơn. Cảm giác này cũng rất tuyệt.

Vậy mà vừa rồi đùa giỡn, tim cô lại đập rất nhanh.

***

Park Jiyeon rời khỏi phòng hội nghị, quay về chỗ ngồi của mình. Đợi một lúc, phát hiện Hyomin vẫn chưa ra ngoài, cô ta giơ tay cởi một cúc áo, vừa hút thuốc vừa ngước nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

Đúng lúc này, máy di động đổ chuông.

Giọng nói hưng phấn của Lải Nhải ở đầu kia truyền tới: “Sếp! Mau biểu dương tôi đi! Tôi đã biết ngày mai hung thủ định giết ai rồi!”

Park Jiyeon cười cười: “Là ông hiệu phó hay tay giám đốc công ty thương mại?”

“Hả? Sao cô biết?” Ngữ khí của Lải Nhải càng phấn khởi hơn: “Đúng là đại thần có khác... Là ông hiệu phó! Vừa rồi tôi hỏi ông ta, mấy ngày gần đây có xảy ra chuyện gì bất thường hay không, dù là chuyện nhỏ nhất cũng phải nói với tôi. Tôi còn cho ông ta biết, mấy nạn nhân trước bị bắn một phát trúng tim. Ông ta sợ vãi đái, tiết lộ bốn ngày trước bị mực đỏ bắn trúng ngực trái, ông ta còn tưởng ai đó trêu đùa. Tôi hỏi các đối tượng khác, tạm thời không xuất hiện tình trạng tương tự. Có lẽ T vẫn chưa ra thông báo chết chóc với bọn họ. Đáng tiếc ba nạn nhân đầu tiên đã không thể mở miệng nên chúng ta chẳng biết họ có bị bắn mực đỏ hay không? Nhưng tôi nghĩ chắc là...”

Sau khi cúp điện thoại, Park Jiyeon lại đi sang phòng hội nghị. Hyomin đang ngồi quay lưng về phía cô ta, tay chống cằm, không biết đang nghĩ gì. Rõ ràng có ngoại hình nữ tính xinh đẹp, nhưng thần thái cử chỉ của cô lại giống con trai hơn, trong khi thỉnh thoảng vẫn tỏ ra tự cao tự đại và đỏm dáng.

“Park Hyomin!”

Hyomin ngoảnh đầu nhìn cô ta. Park Jiyeon vừa nói vừa quay người đi ra ngoài: “Mau đi theo tôi, xem lần này cô đoán mò có đúng không.”

***

Trưa ngày hôm sau, tại phòng Hiệu phó nằm trong tòa nhà làm việc của trường trung học LamAnh, mục tiêu được T lựa chọn, cũng là người từng bị tình nghi quấy rối học sinh nữ là Hiệu phó La SungWoo đã được cảnh sát bí mật đưa đi. Ông ta được bảo vệ 24/24, đồng thời sẽ bị điều tra về sự việc năm nào.

Hôm nay thời tiết rất đẹp. Trời trong xanh, không có gió, thích hợp cho việc bắn tỉa.

Mọi vị trí có thể dùng làm điểm bắn lén ở xung quanh ngôi trường này đã được cảnh sát mai phục từ đêm qua. Chỉ cần xuất hiện ở bất cứ địa điểm nào, T sẽ bị bắt ngay lập tức. Trong khuôn viên trường học cũng xuất hiện vô số cảnh sát mặc thường phục, âm thầm quan sát từng người ra vào. Camera giám sát ở những con đường dẫn tới trường học đều được theo dõi chặt chẽ, chỉ cần chiếc C-Elysee màu đen đó xuất hiện, sẽ lập tức bị chặn lại.

Trong phòng Hiệu phó, một người cảnh sát hình sự trung niên có thân hình tương tự La SungWoo đã mặc áo chống đạn, đóng giả làm ông ta ngồi sau bàn làm việc đọc báo.

Mấy thành viên của tổ Khiên Đen ngồi trong một chiếc xe bảy chỗ ngay bên dưới tòa nhà, theo dõi tình hình xung quanh qua màn hình giám sát.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Gần mười hai giờ trưa, sợi dây thần kinh của mỗi người cảnh sát đều căng như dây đàn.

Các thành viên của tổ Khiên Đen dán mắt vào màn hình, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Họ không hẹn cùng nghĩ tới một điều: Liệu T có xuất hiện hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top