Chương 24: Trốn Chạy Tình Duyên Tàn Khốc (1)
Hyomin đứng trước bàn làm việc, đặt từng vật phẩm cá nhân lên trên. Bàn của cô đối diện cửa ra vào, bên ngoài không ngừng có người đi qua, đều ngoái đầu nhìn cô. Thậm chí có một hai đồng nghiệp nam dừng lại ở cửa, bạo dạn cười với cô.
Hyomin cũng lịch sự mỉm cười với bọn họ.
Sau khi thu xếp xong xuôi, cô liền ngẩng đầu quan sát. Vị trí của Park Jiyeon ở bức tường đối diện, hơi chếch một chút. Lúc này, cô ta đang chăm chú đọc báo thể thao. Khi đến đây, Hyomin chào hỏi, cô ta chỉ “ừ” một tiếng.
Đây là không gian làm việc mở mà Công an tỉnh dành cho “tổ Khiên Đen”. Thời gian thử việc của cô là nửa năm. Đến lúc đó, nếu đạt yêu cầu, cô có thể tiếp tục ở lại tổ điều tra. Biết tin cô rời khỏi thành phố Busan, Đồn trưởng và các đồng nghiệp đều không nỡ rời xa, nhưng cũng rất ủng hộ cô.
("Khiên" tức là cái khiên hay còn gọi là tấm lá chắn, biểu tượng của ngành cảnh sát)
Về phần Ham EunJung... Hôm qua chị tiễn cô ra ga, dù miệng mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn bộc lộ nỗi buồn xa xăm.
“Nếu em muốn đi, chị sẽ ủng hộ em.” EunJung đã nói câu này.
Hyomin giơ tay ôm chị. Đây là lần đầu tiên hai người đụng chạm thân mật, lúc cô buông tay, mặt chị hơi ửng đỏ, còn cô cười cười: “EunJung, khi nào rảnh em sẽ về thăm mọi người!”
“Các cậu nhìn gì vậy?” Giọng nói sang sảng của Lee Jieun vang lên, cắt đứt dòng suy tư của Hyomin. Cậu ta vỗ vai hai cảnh sát nam đứng ngó nghiêng ở cửa, sải bước dài đi vào phòng.
“Cô đừng để bụng, mấy thằng đó cảm thấy mới mẻ chứ không có ác ý gì đâu.” Đội trưởng Lee giải thích với Hyomin.
“Không sao đâu ạ.” Cô lên tiếng.
Cậu ta quay sang đá chân bàn của Park Jiyeon: “Cậu ngồi đây mà không biết nhắc nhở chúng nó, nhỡ dọa Hyomin thì sao?”
Park Jiyeon giở trang báo: “Cô ấy không dễ bị dọa đâu.”
Hyomin cảm thấy buồn cười. Lúc này, đội trưởng Lee đi đến trước mặt cô, cất giọng ôn hòa: “Hyomin, cô ở ký túc có quen không? Cần gì thì cứ đề xuất.”
“Tôi đã quen, không có vấn đề gì đâu ạ.”
Lee Jieun hài lòng gật đầu: “Phân tích tâm lý tội phạm rất quan trọng đối với tổ Khiên Đen chúng ta. Cô cứ bắt đầu từ lĩnh vực này trước. Đến khi tất cả đi vào quỹ đạo, cơ quan sẽ mời hai giáo sư đại học đến chỉ đạo, giúp đỡ công việc của cô.”
“Thế thì tốt quá.” Hyomin tỏ ra phấn khởi.
Lee Jieun lại quay sang Park Jiyeon: “Cậu này luôn có thành kiến với môn tâm lý tội phạm, cô đừng để ý, cứ coi cậu ta là “cỗ máy phá án” đi.” Nói xong, cậu ta quay người đi khỏi phòng.
Hyomin hướng ánh mắt về phía Park Jiyeon, ho khan hai tiếng: “Hừm... Cỗ máy phá án. Hello, Robot!” Ngữ điệu của cô đặc biệt du dương.
Cô còn chưa dứt lời, Park Jiyeon bất chợt ném tờ báo xuống bàn, đứng dậy đi về bên này. Hyomin chưa kịp phản ứng, cô ta đã đứng bên bàn làm việc của cô, đồng thời lên tiếng: “Cô nên nhớ cấp trên trực tiếp của cô là tôi.”
Giọng nói trầm thấp của cô ta khiến trái tim Hyomin bất giác run rẩy. Giây tiếp theo, cô ta liền quay người đi ra ngoài.
Một lúc sau, có hai người phụ nữ xa lạ và Sunny đi vào phòng. Hyomin đứng dậy chào hỏi bọn họ
Người đầu tiên chính là đồng nghiệp lải nhải ở hội trường hôm tuyển chọn, được Sunny đặt biệt danh là “Chị Lải Nhải”. Chị Lải Nhải đến từ một thành phố khác trong tỉnh, có cái tên rất nho nhã là Narsha. Việc cậu ta được chọn khiến Hyomin và Sunny hết sức ngạc nhiên.
Chị Lải Nhải lập tức giải thích nguyên do: “Hôm đó, tôi vừa đi vào phòng phỏng vấn, Đại thần Park Jiyeon liền mở miệng: “Narsha, tôi biết cô. Cả tỉnh Seoul này không có người nào làm công việc phục hồi dấu vân tay và phân biệt dấu vết tốt hơn cô. Chuyện khác tôi không bận tâm, chỉ cần cô đạt yêu cầu trong cuộc thi viết, tôi sẽ chọn cô.” Đại thần đúng là đại thần, dám phá cách sử dụng nhân tài. Kết quả, phần thi viết tôi vừa vặn đạt sáu mươi điểm. Ha ha ha! Đúng rồi, sau này Park Jiyeon chính là nữ thần của tôi, ai tranh với tôi, tôi sẽ xử lý người đó.”
Người thứ hai là một người kiệm lời có gương mặt lạnh lùng tên HyunAh. Cậu ta là người hoàn toàn trái ngược Lải Nhải và Sunny. Lúc chào hỏi đồng nghiệp, cậu ta vẫn giữ bộ mặt vô cảm nên Sunny gọi cậu ta là “Chị Mặt Lạnh”. Tuy nhiên, Hyomin từng nghe nói về cậu ta. Mặt Lạnh là cảnh sát truy bắt khá có tiếng ở một thành phố trực thuộc tỉnh Seoul. Cậu ta luôn đoạt ngôi quán quân trong các cuộc thi bắn súng, đấm bốc toàn tỉnh, năng lực trinh sát cũng rất mạnh. Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ta là một “quan võ” có giá trị về mặt vũ lực. Không biết Park Jiyeon đấu với cậu ta thì kết quả sẽ ra sao, bởi vì thần thám Park chưa bao giờ tham gia những cuộc thi như thế này.
Thành viên cuối cùng chính là Sunny. Đội trưởng Lee và Park Jiyeon coi trọng tính tỉ mỉ và khả năng học tập của cậu ta, định để cậu ta làm “quan văn”. Ngoài ra, công việc liên quan đến máy tính cũng do Sunny phụ trách.
Đây là toàn bộ thành viên của “tổ Khiên Đen” trong thời kỳ đầu
Park Jiyeon nhanh chóng quay lại. Ba người kia đều đứng lên, làm Hyomin đành phải đứng dậy theo. Nhưng Park Jiyeon không tỏ ra ta đây là lãnh đạo, cô ta chẳng nói một lời, đi thẳng về chỗ ngồi bắt đầu bận rộn công việc.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau rồi ngồi xuống. Bởi vì là ngày đầu tiên đi làm nên “Chị Lải Nhải” và Sunny cũng biết ý, không nói chuyện nhiều. “Chị Mặt Lạnh” càng chẳng có nhu cầu mở miệng, chỉ vùi đầu vào máy tính. Buổi sáng đầu tiên của tổ Khiên Đen trôi qua yên lành.
Đến buổi trưa, Park Jiyeon đứng dậy. Lải Nhải lập tức đứng lên theo: “Sếp Park đi ăn cơm đấy à? Loáng một cái đã đến trưa rồi, tôi cũng thấy hơi đói bụng.”
Sunny tiếp lời: “Sếp Park, đồ ăn ở căng tin có ngon không? Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm ở Cục Công an tỉnh nên tôi chưa rành lắm. Hì hì!”
Mặt Lạnh im lặng, nhưng cũng đứng dậy nhìn Park Jiyeon.
Hyomin hơi buồn cười. Có lẽ Park Jiyeon không định ăn cơm cùng bọn họ, nhưng bởi vì đồng đội quá mạnh nên cô ta cũng hết cách.
Quả nhiên, có lẽ nghĩ bọn họ đều là người mới, Park Jiyeon im lặng vài giây rồi mở miệng: “Đi thôi!”
Căng tin ở bên cạnh tòa nhà làm việc, năm người đi qua lối nhỏ râm mát. Narsha Lải Nhải là fans trung thành của Park Jiyeon nên đi bên trái, Mặt Lạnh đi bên phải hình như quen biết cô ta nên hai người trao đổi vài câu. Hyomin và Sunny đi theo sau.
Bây giờ là giờ ăn cơm, căng tin rất đông người, phải xếp hàng lấy đồ ăn. Khi năm người xuất hiện, không ít đồng nghiệp ngoái đầu nhìn bọn họ.
Hyomin và Sunny vừa xếp cuối hàng liền nghe thấy Park Jiyeon ở đằng trước gọi: “Hyomin, lại đây.”
Cô hơi ngây ra, Sunny lập tức chọc chọc cánh tay cô: “Mau lên đi!” Lải Nhải ở phía trước cũng tiếp lời: “Ưu tiên phụ nữ, cô hãy xếp trước chúng tôi ấy.”
Hyomin đi lên, Park Jiyeon lập tức lùi lại phía sau một bước, chừa chỗ trống cho cô. Cô liền đứng xen vào: “Cám ơn cô!”
Park Jiyeon không có phản ứng.
Hàng người di chuyển rất nhanh. Vài phút sau, Hyomin đã đến ô cửa lấy đồ ăn.
“Cô gái, muốn ăn món gì vậy?” Nhìn thấy người đẹp, anh chàng nhân viên nhà bếp sáng mắt, nói to thêm mấy phần.
Hyomin chỉ tay: “Sườn sốt, khoai tây xào, một bát cơm.”
“Được thôi!” Anh nhân viên nhanh chóng lấy đầy một khay cơm và thức ăn, nhiều hơn phần của người khác. Hyomin cất giọng ngọt ngào: “Cám ơn anh! Anh tốt bụng quá!”
Bởi vì cô vẫn chưa làm thẻ cơm nên Park Jiyeon giơ tay, cà thẻ giúp cô.
“Ăn cũng không ít.” Giọng nói trầm trầm vang lên bên tai cô: “Vậy mà thịt đi đâu cả?”
Hyomin tỏ ra bất lực: “Vào xương cốt cả rồi, tôi cũng hết cách.”
Năm người ngồi xuống bàn ăn. Có lẽ do tâm trạng thoải mái hơn nên Chị Lải Nhải và Sunny bắt đầu trò chuyện rôm rả, Park Jiyeon và Mặt Lạnh im lặng ăn cơm, Hyomin thỉnh thoảng đá một hai câu. Mỗi khi nghe đến chuyện vui, Park Jiyeon và Mặt Lạnh đều cười cười, bầu không khí rất hòa hợp.
Một lúc sau, cảm thấy hơi khô họng, Hyomin đứng lên: “Tôi đi mua đồ uống.”
Sau khi cô rời đi, bàn ăn vẫn giữ nguyên hiện trạng. Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, hai người trầm mặc ăn cơm.
Vài giây sau, Sunny và Lải Nhải bỗng dưng im bặt. Park Jiyeon ngẩng đầu, thuận theo ánh mắt của họ, quay sang bên cạnh, thấy Dani đã xuất hiện từ bao giờ.
Dani vốn là hoa khôi trường đại học sư phạm của tỉnh Incheon, hôm nay mặc bộ váy dài màu xanh lục, kết hợp áo khoác ngắn màu trắng nên thu hút không ít ánh mắt người xung quanh.
Cô đứng bên cạnh bàn, trên tay cầm hộp bánh trung thu, miệng nở nụ cười duyên dáng.
“Jiyeon!” Cô gọi tên cô ta.
Park Jiyeon liếc cô một cái rồi tiếp tục cúi xuống ăn cơm: “Chuyện gì vậy?”
Dani đặt hộp bánh xuống chỗ trống bên cạnh cô ta: “Sắp đến Tết trung thu rồi, mẹ chị gửi bánh đến chỗ em. Hôm nay, em mang tới cho chị.”
“Em cứ để ở đó đi.”
Ba người còn lại đều nhận ra thái độ lạnh nhạt của Park Jiyeon. Vì vậy, ngoài Mặt Lạnh, Sunny và Lải Nhải đều giả vờ cười ngây ngô.
Dani cong khóe môi: “Em đi trước đây.” Cô lại quay sang ba người kia: “Chào các chị!”
Hyomin cầm mấy chai nước, vừa quay người liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp từ chỗ Park Jiyeon rời đi với vẻ mặt tương đối phức tạp.
Cô thong thả đi về bàn ăn, bắt gặp hộp bánh trung thu đặt trên ghế của mình. Park Jiyeon liền cầm hộp bánh, ném sang chỗ trống bên cạnh.
“Sếp Park... cô vừa rồi có phải bạn gái của chị không?” Lải Nhải không sợ chết, hỏi thẳng. Cậu ta cho rằng, đây là đôi tình nhân đang giận dỗi nhau.
“Không phải.” Park Jiyeon trả lời dứt khoát. Lúc này, cô ta đã ăn xong nên đặt đũa xuống bàn: “Các cậu tự chia bánh nướng, không cần phần tôi.”
Hyomin nghĩ bụng: Cũng không cần chia cho tôi.
Cô ăn vài miếng, chợt cảm thấy điều gì đó bất thường. Hình như có người đang quan sát cô. Người cảnh sát hình sự rèn luyện được linh cảm chuẩn xác, cô buông đũa, từ từ quay đầu.
Là người phụ nữ vừa rồi. Dani đứng cạnh bờ tường gần cửa căng tin, nhìn Hyomin chằm chằm. Không biết có phải do ánh sáng, sắc mặt cô ta tái nhợt, ánh mắt chỉ có thể dùng từ “u ám” để hình dung, tựa như chất chứa biết bao nỗi niềm.
Hyomin lặng lẽ quan sát đối phương, phát hiện khóe mắt cô ta hơi ươn ướt.
Hyomin liền quay sang hỏi Park Jiyeon: “Cô gái vừa rồi là người điên cuồng theo đuổi cô đấy à?”
Câu hỏi thẳng thắn làm những người khác sững sờ. Park Jiyeon vặn chai nước uống một ngụm: “Bản chất cô ấy không xấu, cô chẳng cần để ý đến cô ấy.”
Mọi người nhanh chóng ăn xong, đứng dậy đi ra ngoài. Hyomin chú ý, Dani không đứng ở chỗ cũ mà tìm một cái bàn trống ngồi xuống, chẳng biết cô ta đang nghĩ gì.
Hyomin cố tình đi chậm lại. Đợi mấy người kia rời khỏi căng tin, cô liền rẽ sang một bên, đi đến sau lưng Dani.
“Vừa rồi, sao cô lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?” Hyomin mở miệng hỏi.
Dani giật mình, lập tức ngẩng đầu. Sắc mặt cô ta rất khó coi, hết tái xám lại ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn dửng dưng như cũ.
Sau đó, Dani quay đầu sang một bên, bật cười: “Ai nhìn cô? Cô là cái thá gì chứ?”
Hyomin cũng không tranh cãi với đối phương, chỉ nhìn cô ta chăm chú.
“Đúng là thần kinh!” Dani cầm túi xách, đứng dậy đi về phía cửa ra vào khác.
Hyomin dõi theo bóng lưng cô ta. Bởi vì thấy cô ở bên cạnh Park Jiyeon nên cô ta mới ghen, mới nhìn cô bằng ánh mắt oán trách?
Cô đi ra cửa, liền bắt gặp Park Jiyeon đứng ở đó. Cô ta vừa uống nước vừa dõi mắt về bên này. Xem ra, cô ta đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi.
Hyomin đi đến bên Park Jiyeon: “Thật ngại quá, hình như tôi đã khiến hồng nhan tri kỉ của cô tức đến phát khóc rồi.”
Park Jiyeon ném chai nước vào thùng rác: “Cô ấy không phải là hồng nhan tri kỉ của tôi.”
Hyomin khẽ cong khóe môi, đi thẳng ra bên ngoài. Park Jiyeon đi đằng sau. Cô ta đột nhiên quay đầu về phương hướng Dani rời đi, ánh mắt mang hàm ý nào đó.
***
Hai người vừa lên tầng trên, Park Jiyeon liền bị Lee Jieun gọi đi. Hyomin một mình về văn phòng, nhìn thấy Chị Lải Nhải đang bày đồ của mình lên bàn làm việc của cô.
“Chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
“Chúng ta đổi vị trí cho nhau.”
“Tại sao?”
“Sếp Park dặn thế. Vừa rồi ở căng tin, sếp bảo tôi đổi chỗ.” Lải Nhải cười cười: “Có lẽ, sếp muốn tôi ngồi gần cô ấy hơn chăng.”
“Thế à?”
Một lúc sau, Hyomin ngồi vào vị trí mới, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề. Vị trí này quay lưng về phía cửa nên người ở bên ngoài sẽ không nhìn thấy cô. Tâm trạng của cô bất giác rộn ràng trong giây lát.
Một lúc sau, Park Jiyeon và Lee Jieun đi vào. Park Jiyeon về chỗ ngồi của mình, lấy áo jacket khoác lên người, còn đội trưởng Lee ném tập tài liệu xuống bàn Sunny: “Trưa hôm nay, ở khu Dongsam phía Đông thành phố xảy ra vụ nổ súng bắn chết người. Nạn nhân là một người dân bình thường.”
Hyomin giật mình. Nổ súng bắn chết người ư?
Trong các vụ án hình sự, vụ nổ súng bắn chết người có tỷ lệ tương đối thấp. Bởi vì ở Hàn Quốc, súng ống được quản lý nghiêm ngặt, chỉ có thể thông qua chợ đen mới may ra mua được, hoặc là súng săn mà tội phạm cất giấu từ lâu.
Lee Jieun tiếp tục lên tiếng: “Trưa hôm qua, tại một địa điểm khác cách phía Đông thành phố không xa cũng xảy ra vụ bắn chết người. Nạn nhân là người dân bình thường. Kết quả giám định sơ bộ ở hiện trường cho thấy, hai vụ do cùng một đối tượng, một khẩu súng gây án. Vì vậy, cảnh sát khu vực đã bàn giao vụ án này cho đội hình sự của tỉnh. Đây chính là vụ án đầu tiên của tổ Khiên Đen các cậu.
***
Dongsam là khu chung cư không cũ không mới. Nhìn từ xa xa, bức tường của tòa nhà xuất hiện những vết nứt loang lổ và tróc vôi ve, nhưng về tổng thể vẫn khá tử tế. Nạn nhân tên Lee DongGun, sống trên tầng tám.
Vụ án xảy ra gần nửa tiếng đồng hồ trước. Dưới tòa nhà đậu mấy chiếc xe cảnh sát, sợi dây phong tỏa được giăng lên, không ít người dân hiếu kỳ đứng ở ngoài theo dõi tình hình.
Vừa đi vào hiện trường xảy ra vụ án, Hyomin liền nhíu mày. Cô ngửi thấy một mùi hôi thối, chua chua. Đó là mùi được hình thành sau bao nhiêu ngày tích tụ.
Park Jiyeon và Chị Lải Nhải đeo găng tay, đi vào nhà. Sunny và Mặt Lạnh cũng tản ra, bắt đầu tìm kiếm manh mối.
Đây là một căn hộ đơn sơ. Phòng khách chất đầy hộp cơm, túi ni lông, chai nước khoáng... Cả gian phòng không có chỗ nào sạch sẽ, gọn gàng, chứng tỏ chủ nhân sống rất bê tha, nhếch nhác.
Hyomin đi đến bên xác chết.
Nạn nhân tên Lee DongGun, 33 tuổi, vô công rồi nghề, là một con nghiện. Anh ta có chiều cao trung bình, thân hình gầy gò, mái tóc hơi dài.
Lúc này, nạn nhân nằm ngửa mặt trên chiếc sofa bẩn thỉu. Áo sơ mi bên ngực trái nhuộm đầy máu, có thể nhìn thấy một cái lỗ nhỏ, chính là nơi viên đạn xuyên qua. Mắt anh ta mở trừng trừng, hướng lên trần nhà. Tay trái anh ta buông thõng xuống ghế, tay phải vẫn cầm miếng snack khoai tây, một con ruồi đen đậu ở trên đó. Bên cạnh là điện thoại di động cắm tai nghe, còn vọng tiếng nhạc ầm ĩ.
Hyomin quan sát thi thể nạn nhân một lúc rồi đưa mắt về cửa sổ ở phía đối diện. Trên cửa kính thủng một lỗ nhỏ, đã được cảnh sát đánh dấu vòng tròn.
Park Jiyeon và mấy thành viên của tổ Khiên Đen xem xét một lượt rồi đi đến bên xác nạn nhân. Sunny giở tư liệu trong tay, nói: “Vỏ đạn rơi ở hiện trường đã được đưa đi giám định, nhưng theo phán đoán sơ bộ, viên đạn giống hệt vụ bắn chết người xảy ra hôm qua. Hơn nữa, nạn nhân ngày hôm qua cũng bị bắn trúng tim. Căn cứ vào kết quả phân tích đường đi của viên đạn, có thể nhận định, đầu đạn được bắn ra từ cây súng trường bắn tỉa Barrett M82A1 của Mỹ. Ngoài ra, cây súng này đã sử dụng mấy năm rồi.”
Chị Lải Nhải lẩm bẩm: “Barrett M82A1 ư? Đó là vua của các loại súng bắn tỉa.”
“Đúng thế.” Sunny đáp: “Nạn nhân bị bắn chết ngày hôm qua là một người đàn ông bình thường, 40 tuổi, tên Park HeeJae, cũng không có nghề nghiệp cụ thể. Theo kết quả điều tra sơ bộ của Đồn cảnh sát thành Đông, hai nạn nhân không hề quen biết, trong cuộc sống cũng chẳng dính dáng đến nhau. Ngoài đầu đạn, hiện trường cả hai vụ án đều không có bất cứ dấu vết khác thường nào, cũng không bị mất cắp tài sản.
“Vụ này tương đối phiền phức.” Mặt Lạnh đột nhiên mở miệng.
Mọi người đều lặng thinh. Park Jiyeon cúi đầu quan sát thi thể, hai tay đeo găng đen buông thõng bên thân.
“Hyomin!” Cô ta gọi tên cô.
Dù cô ta không nói rõ dụng ý nhưng Hyomin đã nhanh chóng tiếp lời: “ Mặt Lạnh nói đúng...”
Mặt Lạnh liền ngẩng đầu nhìn cô. Bây giờ, Hyomin mới có phản ứng, muốn chữa lại nhưng nhất thời không nhớ ra tên thật của cậu ta. Thế là cô hàm hồ mở miệng: “... Cô ấy nói đúng, vụ án này rất phức tạp.
Những vụ nổ súng giết người hàng loạt từng xảy ra ở trong và ngoài nước. Tại Hàn Quốc, ngày xưa có vụ “Bạch Bảo Sơn” được tổ chức Cảnh sát hình sự quốc tế (Interpol) đánh giá là vụ án lớn thứ ba trên thế giới, gần đây có vụ Châu Khắc Hoa chấn động toàn quốc. Nhưng những vụ bắn chết người hàng loạt ở trong nước đều có đặc điểm chung: phần lớn hung thủ đều vì tiền tài, mối thù riêng, hoặc vì việc chạy trốn. Họ thường sử dụng súng cướp được, súng săn hay súng tự tạo. Tóm lại, thủ phạm của những vụ nổ súng giết người hàng loạt ở Hàn Quốc về cơ bản là hạng “chân đất mắt toét”.
Còn thủ phạm của những vụ án tương tự ở nước ngoài chuyên nghiệp hơn nhiều. Nhiều người từng là quân nhân hay cảnh sát, cũng có kẻ do tâm lý biến thái nên tùy tiện giết người.
Quay lại vụ án của chúng ta, bề ngoài, hung thủ có vẻ như tùy tiện giết người. Tuy nhiên, hắn có điểm không giống những tên tội phạm bắn chết người khác.” Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Hắn sử dụng Barrett M82A1, loại súng mà người bình thường không thể kiếm được. Ngay cả cảnh sát và quân đội của nước ta cũng không dùng súng bắn tỉa loại này. Kết quả điều tra cho thấy, hắn sử dụng khẩu súng này đã nhiều năm, hơn nữa hành sự gọn gàng dứt khoát. Điều đó chứng tỏ, có khả năng hắn là một tên sát thủ chuyên nghiệp.
Ở Hàn Quốc không phải không có sát thủ chuyên nghiệp, chỉ là số lượng rất ít. Hơn nữa, họ luôn che giấu thân phận, núp mình trong bóng tối, tránh xa cuộc sống của người dân bình thường. Đây là quy tắc nghề nghiệp của bọn họ. Mấy năm trước có một vài triệu phú hay nhân sĩ hoạt động chính trị bất ngờ bị giết chết, trở thành kỳ án không có lời giải, đều do bọn họ gây ra. Tuy nhiên, sát thủ chuyên nghiệp luôn vì đồng tiền mới nhận giết người, tâm lý rất tỉnh táo, khả năng tự kiềm chế cao. Bọn họ tuyệt đối không động đến người dân vô tội. Nhưng bây giờ, không biết nguyên nhân vì sao, tên sát thủ chuyên nghiệp này bỗng dưng từ bóng tối đi ra ngoài ánh sáng, bắt đầu tùy tiện giết người.”
Nói đến đây, Hyomin ngẩng đầu nhìn các đồng nghiệp: “Rất có khả năng tâm lý của hắn bỗng dưng trở nên biến thái, điều này có nghĩa là, chỉ cần hắn muốn, cả thành phố sẽ trở thành trường săn của hắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top