Chương 8: Ủng hộ

Từ Thần Thần đi tới phòng của Đới Manh, cửa phòng không có đóng kín, bà từ khe cửa nhìn vào trong, Đới Manh đang cùng Gia Mẫn ngồi ở trên giường chơi trò tay vỗ tay. Trong lòng Từ Thần Thần đau xót, con gái của bà chỉ số thông minh cao, được gọi là thiên tài, từ nhỏ liền trưởng thành sớm, cũng không có để cho hai vợ chồng bà bận tâm nhiều, cũng liền vì thế mà hai người luôn cho rằng nàng cùng những người khác không giống nhau, cho tới bây giờ bà cũng không nghĩ qua, con gái của bà cũng sẽ cùng đứa nhỏ chơi đùa.

Đưa tay gõ gõ cửa, Đới Manh nói tiếng mời vào, Từ Thần Thần đẩy cửa ra, vẻ mặt Đới Manh giật mình, cúi đầu, lên tiếng kêu mẹ. Gia Mẫn chớp chớp mắt, bám vào trên người Đới Manh, Đới Manh ôm lấy Gia Mẫn, cô bé hỏi nàng: "Mẹ của daddy, tại sao daddy không vui?" Đới Manh sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn của nàng: "Daddy không có không vui." Gia Mẫn lộ ra vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ, tự cho là bản thân đã nhỏ giọng, thật ra thì vẫn có thể bị Từ Thần Thần nghe được thanh âm nói: "Daddy làm sai chuyện gì sao? Gấu bảo bảo mỗi lần làm sai chuyện, cũng rất sợ nhìn thấy mami."

Đới Manh có chút dở khóc dở cười, Từ Thần Thần đi tới, cười híp mắt nhìn Gia Mẫn: "Daddy của con không có làm sai chuyện gì." Gia Mẫn nghiêng đầu, không nói gì, Đới Manh nhìn Từ Thần Thần, có chút áy náy: "Thật xin lỗi, mẹ..." Từ Thần Thần làm ra dấu đừng lên tiếng, trìu mến nhìn Đới Manh: "Con không có làm sai chuyện gì, tại sao phải nói xin lỗi?" Đới Manh sửng sốt một chút, khóe mắt bỗng nhiên có chút ướt át: "Mẹ, cám ơn mẹ."

Từ Thần Thần đưa tay vỗ vỗ đầu Đới Manh, cưng chìu cười: "Đứa nhỏ ngốc, giữa mẹ con chúng ta không cần phải nói cám ơn, chỉ cần con vui vẻ, hạnh phúc, mẹ sẽ rất cao hứng rất hài lòng." Đới Manh cắn môi dưới, nhất thời không biết nên nói cái gì. Từ Thần Thần sờ sờ mặt nàng, sửa lại ngay ngắn mắt kiếng có chút lệch của nàng, rất nghiêm túc hỏi: "Có thể nói cho mẹ, tại sao lại thích một cô gái sao?"

Đới Manh không có trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi Từ Thần Thần: "Mẹ, ba so với mẹ lớn hơn gần hai mươi tuổi, lúc còn trẻ mẹ kiêu ngạo như vậy, ưu tú như vậy, tại sao không để ý mọi người phản đối, nhất định phải gả cho ba?". Từ gia là danh môn vọng tộc, Từ Thần Thần từ nhỏ trải qua cuộc sống giống như công chúa, bà xinh đẹp, cơ trí, cho tới bây giờ cũng không thiếu người thích, không thiếu người theo đuổi. Đới Trữ tuy rằng ưu tú, nhưng ông so Từ Thần Thần lớn tuổi hơn rất nhiều, còn là một người đàn ông chết vợ, không có ai biết tại sao Từ Thần Thần sẽ quật cường như vậy, tình nguyện cùng Từ gia đoạn tuyệt cũng muốn gả cho Đới Trữ.

Từ Thần Thần không nghĩ tới Đới Manh sẽ hỏi bà cái vấn đề này, giật mình sửng sốt một chút, mới cười lên: "Khi đó tuổi còn trẻ, luôn thích xung động, ba con khi đó còn không phải là cái lão già khó ưa, cái sự nho nhã cùng trầm ổn kia những người trẻ tuổi khác sao có thể so bì. Lần đầu tiên mẹ nhìn thấy ông ấy, đã cảm thấy ông ấy và những người khác không giống nhau, càng nhìn càng cảm thấy ông ấy tốt, ai, đều do tuổi trẻ quá, chưa thấy qua cảnh đời, cư nhiên cảm thấy khắp thiên hạ chỉ có mình ông ta xứng với mẹ." Từ Thần Thần thần sắc lạnh lẽo, tức giận nói: "Sớm biết ông ta già rồi liền đáng ghét như vậy, mẹ mới sẽ không thèm gả cho ông ta!"

Đới Manh mỉm cười, không quan tâm Từ Thần Thần nói lẫy, chăm chú nhìn bà: "Hoặc giả cũng là bởi vì quá trẻ tuổi đi, mẹ, bây giờ con cũng cảm thấy, Mạc Hàn là người duy nhất trên thế giới này xứng với con. Nàng có thể chưa đủ tốt, nhưng con cũng chỉ nguyện ý yêu thích một mình nàng." Từ Thần Thần bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Ôi chao, không hổ là con gái của Từ Thần Thần ta. Thôi, chỉ cần con thích là được, chỗ ba con không cần lo lắng, giao cho mẹ là được. Bất quá, Manh Manh, nàng dù sao cũng là một người đã kết hôn, nàng có thể tiếp nhận con sao?"

"Con tự có chừng mực " Đới Manh ánh mắt kiên định: "Nếu như nàng không nguyện ý, con cũng sẽ không miễn cưỡng nàng, nhưng con cùng nàng đã bỏ lỡ rất nhiều năm, con không muốn cứ tiếp tục nhớ mãi không quên mà không liên quan gì nhau như vậy." Từ Thần Thần thở dài tựa như vui mừng tựa như phiền muộn, ánh mắt nhu hòa nhìn Đới Manh: "Con gái của mẹ thật sự trưởng thành rồi."

Lúc ăn cơm tối, sắc mặt Đới Trữ vẫn không tốt lắm, nhưng cũng không có nói thêm cái gì, ngược lại Từ Thần Thần, ôm Gia Mẫn như ôm cháu gái ruột thịt gương mặt cười nở hoa. Đới Trữ nghiêng mắt nhìn Từ Thần Thần, âm dương quái khí mở miệng: "Bà ôm đứa nhỏ như vậy sao có thể thoải mái ăn cơm được?" Từ Thần Thần nhìn cũng không thèm nhìn Đới Trữ, chỉ chăm chăm gắp mấy món thức ăn Gia Mẫn thích đưa đến miệng cô bé, một bức hình ảnh tốt đẹp của bà cháu hoà thuận vui vẻ.

Gia Mẫn có thể cũng cảm thấy đến đường nhìn của Đới Trữ hướng nơi này, nắm cái muỗng nhỏ, trong cái muỗng là tôm đã được Từ Thần Thần bóc sạch vỏ: "Ông nội muốn ăn sao?" Gia Mẫn giơ lên cái muỗng, cố gắng vươn dài cánh tay, đem thịt tôm để vào trong chén Đới Trữ. Nét mặt già nua của Đới Trữ đỏ lên, dùng chiếc đũa lay lay thịt tôm, lầm bầm một câu: "Ai muốn ăn đâu." Lay lay, lay lay, cuối cùng vẫn là đưa vào trong miệng.

"Ông nội có thích ăn cá sốt chua ngọt hay không?" Gia Mẫn thấy Đới Trữ ăn thịt tôm của mình, cười híp mắt nói luyên thuyên: "Mami của Gấu bảo làm cá sốt chua ngọt rất ngon nha, lần sau Gấu bảo bảo mời ông nội ăn có được hay không? Nhưng mà cá có thật là nhiều xương a, mami phải lựa ra hết mới ăn được nha." Đới Trữ ngẩng đầu nhìn Gia Mẫn một cái, cũng không nói gì. Ánh mắt Gia Mẫn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Từ Thần Thần, Từ Thần Thần vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Gấu bảo bảo, con đừng để ý tới ông ấy, ăn cơm nhanh lên một chút, ăn xong bà nội dẫn con ra vườn hoa chơi có được hay không?"

Ánh mắt Gia Mẫn sáng rực lên, vẻ mặt lại có chút khó xử lắc đầu một cái: "Mami nói buổi tối sẽ gọi điện thoại cho bảo bảo..." Từ Thần Thần đút một muỗng cơm cho Gia Mẫn, cười híp mắt nhìn cô bé: "Chúng ta cầm điện thoại di động theo là được rồi." Gia Mẫn theo bản năng nhìn về phía Đới Manh, Đới Manh yên lặng từ trong túi lấy điện thoại di động ra, đưa tới trước mặt Gia Mẫn "Cám ơn daddy!" Gia Mẫn hai tay nhận lấy điện thoại di động, rướn cổ lên với Đới Manh, Đới Manh hiểu ý, nghiêng người qua để cho Gia Mẫn hôn một cái trên mặt mình, Gia Mẫn mặt mày rạng rỡ nở nụ cười khanh khách. Đới Manh phủi hạt cơm dính trên mặt xuống, khẽ nhếch môi lắc đầu một cái.

Cơm tối còn chưa có kết thúc, Gia Mẫn liền vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình bày tỏ đã ăn no, nháy đôi mắt to trong veo như nước nhìn Từ Thần Thần. Từ Thần Thần ra lệnh một tiếng, ba anh em Đới gia liền thí điên thí điên chạy theo cùng đi vườn hoa chơi đùa với Gia Mẫn, trên bàn cơm chỉ còn lại hai cha con Đới Trữ cùng Đới Manh hai người.

Đới Manh ăn xong chút canh còn lại trong chén, đặt chén xuống, đứng dậy. Đới Trữ ngẩng đầu nhìn nàng, thần sắc có chút mất tự nhiên: "Ngay cả con cũng không nguyện ý theo lão già này nữa?" Đới Manh dừng bước, cúi đầu rồi cùng Đới Trữ nhìn thẳng vào mắt hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Con gái thẹn với ba."

"Con không có gì phải thẹn với ba." Đới Trữ thở dài, đưa tay vuốt vuốt trán, trìu mến nhìn con gái của mình: "Có không ít người nói con giống ba, tuổi trẻ trầm ổn, nhưng chúng ta đều rõ ràng, con tự trong xương liền giống như mẹ con, vô cùng bướng bỉnh kiên cường. Manh Manh, con là người trưởng thành, phải có trách nhiệm đối với sự lựa chọn của chính mình, tương lai của con cùng tình cảm con là do con nắm giữ ở trong tay, ba có thể cho con ý kiến, nhưng tuyệt đối sẽ không can thiệp vào. Con nếu như đã thật sự quyết định, không thể sửa lại, ba sẽ ủng hộ con. Nhưng là, Manh Manh, đây là sự lựa chọn của con, vô luận kết quả như thế nào, cũng chỉ có con phải một mình một người gánh vác, biết không?"

Đới Manh nhìn khuôn mặt già nua của Đới Trữ, không nhịn được trong lòng đau xót: "Ba, con xin lỗi." Đới Trữ cười khoát khoát tay: "Đứa nhỏ ngốc, con là cảm thấy ba đã lớn tuổi như vậy, còn bị chuyện này kích thích cho nên trong lòng áy náy sao?" Đới Manh không nói, lời Đới Trữ vừa nói cũng chính là điều trong lòng nàng suy nghĩ. Đới Trữ lắc đầu một cái, đứng lên sửa sang lại một chút nếp nhăn trên ống tay áo: "Ba của con lúc còn trẻ cũng phong quang quá, nhiều năm trải qua sóng to gió lớn, có cái gì là chưa từng thấy qua a?"

Đới Trữ đứng lên, đi tới bên người Đới Manh, đưa ra cánh tay tràn đầy nếp nhăn vỗ vỗ vào trên vai nàng: "Ôi chao, con gái yêu, nếu như người đó, mẹ của đứa nhỏ kia, không chấp nhận con, để cho con có chút ủy khuất gì, đừng quên còn có ba vẫn đang ở phía sau con. Bị thương thì trở về nhà, biết không?" Đới Manh quay đầu đi, khóe mắt ươn ướt, giọng có chút khàn khan: "Con biết, ba." Đới Trữ chắp tay sau lưng, chậm rãi tiêu sái bước đi.

Lúc Từ Thần Thần trả lại điện thoại cho Đới Manh, điện thoại di động đã muốn hết pin, Đới Manh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Từ Thần Thần, Từ Thần Thần đơn giản ngáp một cái, nhét Gia Mẫn vào trong lòng nàng: "Hơn chín giờ, người già nên đi ngủ rồi, đứa nhỏ con đến dỗ đi." Gia Mẫn vẫn tinh thần tươi tỉnh mười phần, huy huy tay nhỏ bé về phía Từ Thần Thần: "Bà nội ngủ ngon." Từ Thần Thần cũng quơ quơ tay với Gia Mẫn: "Gấu bảo bảo ngủ ngon." Rồi xoay người rời khỏi phòng của Đới Manh.

Đới Manh ôm Gia Mẫn đặt ở trên giường, bưng lên ly sữa tươi ấm áp đã chuẩn bị sẵn đưa cho cô bé, Gia Mẫn cầm cái ly ừng ực uống mấy cái liền thấy đáy. Đới Manh đặt cái ly lại trên bàn, rút tấm khăn giấy lau miệng cho Gia Mẫn: "Gấu bảo bảo cùng bà nội và các anh chơi cái gì a?" Gia Mẫn nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ, đưa tay ra đếm nhất nhất nói cho nàng biết: "Tưới nước cho hoa nhỏ nè, chơi xích đu* nè, anh ba nhào lộn cho bảo bảo nhìn. Sau đó cùng mami nói điện thoại, bà nội còn chụp thật nhiều hình cho bảo bảo nữa!"

Đới Manh mở điện thoại di động xem tới xem lui, bên trong quả nhiên nhiều hơn rất nhiều hình, đại đa số đều là hình của Gia Mẫn, tiếp tục đi xuống, lại còn có ảnh tự chụp của Từ Thần Thần đang ôm Gia Mẫn, cùng với mấy anh em Tử Hiên, bọn họ làm ra các loại mặt quỷ. Đới Manh nhìn thấy đầu đầy hắc tuyến, nhanh chóng xóa sạch sẽ hình của mấy anh em Đới gia, chỉ để lại ảnh của Từ Thần Thần cùng Gia Mẫn.

Tiện tay mở ra nhật ký trò chuyện, con ngươi của Đới Manh thiếu chút nữa rớt ra ngoài. Cuộc trò chuyện gần nhất chính là với Mạc Hàn, thời gian trò chuyện hơn một giờ đồng hồ. Đới Manh nhéo nhéo gương mặt Gia Mẫn: "Gấu bảo cùng mami gọi điện thoại nói cái gì a?" Gia Mẫn dáng vẻ một bộ tỉnh tỉnh mê mê: "Bảo bảo không có nói gì cái nha, vẫn luôn là bà nội nói chuyện cùng mami."

Đới Manh: "..."

Đới Manh đi sạc pin điện thoại di động, ôm Gia Mẫn vào phòng tắm, tắm cho cô bé. Tắm xong, Gia Mẫn bị Đới Manh dùng khăn tắm quấn chặt, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào cùng đôi chân nhỏ nha, Đới Manh nhét Gia Mẫn vào trong chăn, gãi gãi lòng bàn chân của nàng, Gia Mẫn vui vẻ cười khanh khách không ngừng, ở trên giường lăn qua lăn lại. "Tốt lắm, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, daddy đem quần áo của con đi giặt." Đới Manh cúi người hôn ở trên mặt Gia Mẫn một cái, Gia Mẫn ngoan ngoãn gật đầu, Đới Manh liền cầm quần áo của nàng đi ra ngoài.

Thời điểm Đới Manh trở về phòng, Gia Mẫn đã ngủ thiếp đi, Đới Manh vào phòng tắm, tắm xong mặc áo ngủ tìm máy sấy làm khô tóc ướt, cẩn thận chui vào trong chăn. Gia Mẫn lật người, chui vào trong lòng Đới Manh, Đới Manh nâng cao cánh tay lên tắt đèn, Gia Mẫn nắm váy của nàng phát ra một tiếng mê sảng: "Mami, đắp chăn..." Đới Manh ở trong bóng tối cong môi cười khẽ một tiếng, ôm Gia Mẫn thơm tho mềm mại tiến vào mộng đẹp.  

P/s: Cuối tuần vui vẻ *tim*~~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top