Chap 57
Không đợi Thanh Thủy tìm ra nguyên do, Tuyết Anh có chút cấp bách hỏi.
"Thủy, thực ra mình chính là Tổng giám đốc quản lý công ty giải trí TH. Ngày hôm nay phiền Nguyễn Tổng đem cậu đến đây là có chút việc mình muốn nghe ý kiến của cậu"
"..."
"Lúc trước MV cậu quay đã phát hành, thông qua MV này, cậu nhận được nhiều sự chú ý của giới truyền thông, chắc chắn cậu đã có kinh nghiệm, cái cảm giác bị bao quanh bởi một nhóm các tay săn ảnh. Bây giờ, có thể cuộc sống sinh viên của cậu sẽ không còn yên tĩnh nữa, vì vậy mình muốn cậu tận dụng lợi thế này mà gia nhập chính thức làng giải trí, cho nên cậu bây giờ đã sẵn sàng chưa?"
"Làm một ngôi sao thật sự?"
Tuyết Anh lén liếc nhìn Ngọc Thảo chỉ thấy tay Ngọc Thảo nắm chặt tay Thanh Thủy, không có bất kỳ biểu hiện nào, nhất phó dáng dấp để Thanh Thủy tự mình làm chủ. Lòng Tuyết Anh có chút lo lắng, nếu Thanh Thủy không muốn, vậy thì chuyện kia sẽ không có khả năng...
Tuyết Anh hỏi làm Thanh Thủy nửa ngày sửng sốt, theo thói quen quay đầu nhìn Ngọc Thảo muốn Ngọc Thảo thay mình quyết định. Có lẽ bản thân Thanh Thủy lúc này cũng không phát giác, Ngọc Thảo trong lòng đã chiếm rất nhiều phân lượng, nhất nhất khi gặp vấn đề người đầu tiên Thanh Thủy nghĩ đến chính là Ngọc Thảo, hoàn toàn mất đi khả năng tự chủ dù chỉ là đứa ngốc, mọi việc đều đợi Ngọc Thảo đồng ý mới làm.
Không nhận được kết quả từ Ngọc Thảo, Thanh Thủy chỉ cảm thấy tay truyền đến một lực đạo, kèm theo giọng ôn nhu nói.
"Thủy, bản thân em có muốn tham gia không?"
Do dự nhìn Ngọc Thảo rồi lại nhìn Tuyết Anh, Thanh Thủy bước từng bước nhỏ như một đứa trẻ, nhìn hai nữ đại nhân cách mình không xa. Tại trong tâm Thanh Thủy, gia nhập làng giải trí vẫn còn là một điều thú vị, hơn nữa Thanh Thủy vẫn còn nhớ rất rõ lời của Ngọc Thảo lúc trước từng nói.
Kỳ thực Thanh Thủy cũng có rất nhiều tự ti, ngốc nghếch luôn bị người khác cười nhạo, không thể cùng bạn bè trang lứa chơi đùa, trái lại còn bị ghét bỏ, điều này làm cho tính cách vốn vui vẻ hòa đồng của Thanh Thủy trở nên trầm lặng, sâu sắc khó chịu. Thanh Thủy cúi đầu trầm tư một hồi, liền ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Thảo nở nụ cười sáng lạng nói.
"Em muốn tham gia"
Tuyết Anh trong lòng căng thẳng phút chóc thả lỏng, thật thà thở dài một hơi, hướng Thanh Thủy cười khúc khích nói.
"Thủy, cậu nhất định sẽ trở thành một đại minh tinh"
Thành thật mà nói, Thanh Thủy quyết định gia nhập làng giải trí lần này vượt quá mong đợi Ngọc Thảo, tuy rằng cô cũng muốn Thanh Thủy trưởng thành hơn, bản thân có mục tiêu mà phấn đấu nhưng cũng không phải lúc này. Hiện tại Thanh Thủy vẫn còn ngây ngô như một đứa trẻ, vẫn nằm trong sự bảo bọc của mình, vì thế khi nghe chọn lựa này không tránh khỏi làm Ngọc Thảo lo lắng, cho nên Ngọc Thảo cũng biểu hiện rõ sự kinh ngạc của mình, mong nhận lời giải thích từ Thanh Thủy.
Thanh Thủy ngẩng cao đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con hoàn toàn thay đổi, lúc này chính là rất thành thục cùng nghiêm túc hướng Ngọc Thảo nói.
"Vợ, chị đã từng nói qua, nếu như em trở thành ngôi sao, chị cũng thích em"
Đêm đó, Ngọc Thảo ôm Thanh Thủy trên giường, trong lòng luôn ẩn hiện một tia bất an. Cho dù là bởi vì áy náy hay là vì lý do gì, nhưng thái độ Tuyết Anh đối với Thanh Thủy thật quá ân cần, mặc kệ là vì cái gì, Tuyết Anh như vậy nhiệt tình giúp Thanh Thủy gia nhập vào làng giải trí mục đích không chỉ đơn giản là khôi phục tâm trí Thanh Thủy nhưng về phần còn có gì ẩn chứa phía sau thì Ngọc Thảo cũng không rõ.
Trong lòng nổi lên biết bao nhiêu lo lắng, Ngọc Thảo nhãn thần ngưng động nhìn khuôn mặt điềm tĩnh ngủ say của tiểu ngốc nhà mình, trong lòng thầm nghĩ mặc kệ thế nào, bản thân sẽ không để ai làm tổn thương đến Thanh Thủy.
Ngày hôm sau, Tuyết Anh liền cho Minh Tú đến bắt đầu vì Thanh Thủy an bài các loại thông báo, quảng cáo trên tất cả phương tiện truyền thông. Thanh Thủy cư nhiên trong phút chốc liền nổi danh, giống như Tuyết Anh muốn ngay lập tức biến Thanh Thủy thành minh tinh.
Tuyết Anh này trong một lúc có thể biến đổi sự tình nhanh đến như vậy càng làm Ngọc Thảo thêm cảnh giác, chỉ là hiện tại Tuyết Anh vẫn chưa làm gì bất lợi đối với Thanh Thủy, vì vậy Ngọc Thảo chỉ có thể tạm thời phái người âm thầm bảo vệ an toàn cho Thanh Thủy, cũng âm thầm đề phòng Tuyết Anh. Hai người chính là tình trạng âm thầm tương đấu.
Thanh Thủy mấy ngày qua cũng vô cùng bận rộn, cùng Ngọc Thảo một chỗ thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng trên thực tế, sinh hoạt cuộc sống của Thanh Thủy đã trở nên muôn màu và rất phong phú.
Lúc Thanh Thủy còn chưa tham gia làng giải trí, hai người đều rất nhàn hạ, Ngọc Thảo thường mang Thanh Thủy ra ngoài cùng dạo phố, chỉ là giai đoạn này hai người muốn cùng nhau cũng thật khó.
Từ lúc Thanh Thủy nhận việc đến nay, hôm nay là ngày đầu tiên được nghỉ ngơi, Ngọc Thảo cũng tạm gác lại việc công ty, muốn cùng Thanh Thủy ở cạnh nhau trong thời gian nhàn rỗi hiếm có này.
Hai người dậy thực sớm, Ngọc Thảo đem Thanh Thủy còn buồn ngủ đẩy vào phòng tắm rửa mặt, bản thân giúp Thanh Thủy chuẩn bị quần áo sau đó đi đến phòng bếp làm bữa sáng.
Trước đây, phòng bếp là Thanh Thủy đa phần chiếm lấy, cơm nước tất cả đều là do Thanh Thủy lo. Mặc dù hai người thỉnh thoảng hoán đổi nhau, tuy nhiên Thanh Thủy vẫn không muốn để Ngọc Thảo làm bởi vì trong tâm Thanh Thủy luôn muốn dùng phương thức này ghi khắc trong lòng Ngọc Thảo. Nhưng kể từ khi Thanh Thủy bắt đầu tham gia giới nghệ thuật, công việc lu bù so với Ngọc Thảo còn muốn mệt hơn, mỗi ngày về đến nhà hận không thể lập tức lăn ra ngủ.
Thấy Thanh Thủy như vậy cực nhọc, Ngọc Thảo thế nào nhẫn tâm để Thanh Thủy thêm mệt? Vì vậy chuyện cơm nước liền chuyển sang Ngọc Thảo chịu trách nhiệm.
Thanh Thủy từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy đầu tiên chính là bộ váy liền màu trắng nằm gọn trên giường do Ngọc Thảo đã chuẩn bị. Đẩy bộ y phục sang bên, Thanh Thủy lén liếc nhìn ra ngoài sau đó nhẹ nhàng khép cửa phòng, có chút quất quýt, chính là đem váy liền trả lại vào tủ quần áo, sau đó lục tung ngăn tủ khác, lục cho đến khi quần áo ngăn tủ đều rối loạn lên, cuối cùng cũng tìm thấy bộ y phục bản thân vừa ý, một cái áo màu trắng phía trước có hình thỏ, trên còn có nói với hai lỗ tai thỏ, nhìn thoáng qua rất đáng yêu.
Lại vớ lấy cái quần jean, Thanh Thủy đem y phục mặc vào chỉnh tề, mang theo thấp thỏm tâm tình đi vào phòng bếp, tiến đến ôm lấy người đang bận rộn kia từ phía sau. Hành động bất chợt làm Ngọc Thảo có chút bất ngờ quay đầu nhìn lại, người kia đang ghé đầu sát vào trên vai, gương mặt lấy lòng nhìn Ngọc Thảo, bị biểu tình Thanh Thủy làm cho sửng sốt, Ngọc Thảo không khỏi nghi hoặc hỏi.
"Tít làm sao vậy?"
"Vợ, em có thể mặc bộ quần áo này ra ngoài không?"
Thanh Thủy ra vẻ đáng thương trước mặt Ngọc Thảo, thấy cô không có tức giận, liền biểu môi nói tiếp.
"Nhiều người nói em mặc váy rất giống trẻ con, nhưng mà em không phải là trẻ con a"
Nghe được rõ nguyên nhân, Ngọc Thảo vỗ vỗ gương mặt Thanh Thủy, buồn cười đáp.
"Haha, tất nhiên là được, Tít như thế nào lại là trẻ con chứ, em chính là một tiểu mỹ nhân"
Ngọc Thảo xoay người quan sát bộ đồ Thanh Thủy đang mặc, tóc quăn màu nâu còn rối tung trước ngực, xem ra còn chưa được chải vuốt, nhưng cũng có chút ma mị cùng hấp dẫn. Thanh Thủy mở to mắt long lanh nhìn Ngọc Thảo, thương cảm hề hề như tiểu bạch thỏ, biểu tình làm cho người khác không thể không thương yêu.
Quần jean dài bao lấy đôi chân thon mảnh khảnh, chỉ duy nhất bàn chân ngọc ngà là lộ ra ngoài. Ngọc Thảo thưởng thức gật gật đầu, Thanh Thủy chọn y phục này có thể phù hợp với khí chất của Thanh Thủy hơn.
Hai người ăn xong bữa sáng, Ngọc Thảo dẫn Thanh Thủy rời nhà đi xuống lầu lấy xe. Ngọc Thảo hôm nay mặc váy màu xanh, chân đi cao gót chừng bảy phân, cả người tản mát một loại khí chất cao quý, kết hợp cùng Thanh Thủy khải ái nhẹ nhàng, nhìn thế nào cũng giống như gia trưởng mang hài tử của mình đi mua sắm.
Không biết vì sao, Ngọc Thảo cảm thấy như quên cái gì, dọc đường đi trong lòng luôn có cảm giác thấp thỏm.
Bất quá thẳng cho đến khi hai người lái xe đến khu náo nhiệt, lúc xuống xe chuẩn bị mua sắm, Ngọc Thảo mới chân chính hiểu ra mình là quên cái gì.
Từ bãi đậu xe đi đến thang máy tiến vào khu thương mại, Ngọc Thảo nắm tay Thanh Thủy chỉ đi dạo được vài vòng thì phát hiện mọi người xung quanh có chút không thích hợp. Những ánh mắt xung quanh mang theo tia khó xác định nhìn chằm chằm Thanh Thủy, mà tên tiểu tử nhà cô thì lại hoàn toàn không cảm giác được, thần thái vẫn sáng lạn nhìn vào giá cả trên các vật phẩm bài bán.
Ngọc Thảo nhìn những ánh mắt này, lòng không tránh khỏi bất an, tính dẫn Thanh Thủy rời đi, thế nhưng những người xung quanh lại như phát hiện Ngọc Thảo đang tìm cách trốn, bắt đầu từ phía sau xông tới.
"Huỳnh Thị Thanh Thủy, chị là Huỳnh Thị Thanh Thủy sao? Có thể hay không cho em xin chữ ký"
"Aaaa Thanh Thủy, em rất thích chị, có thể cho em xin chữ ký không?"
Bị một đám người đột nhiên vây quanh, tuy rằng Ngọc Thảo đã từng nghĩ đến tình trạng này cũng có chuẩn bị tâm lý qua, thế nhưng khi tình huống thực tế xảy ra, vây quanh kịch liệt như thế, thật không nghĩ đến có thể điên cuồng làm Ngọc Thảo phút chốc không tránh khỏi hoảng sợ.
End chap.
********************
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top