Chap 36
Bị khí thế nữ nhân trước mặt áp bức, Thanh Thủy bắt đầu lúng túng, nói không hết câu.
"Tôi..."
"Cô cái gì, cô không nhìn thử xem bản thân cô có bao nhiêu phân lượng hả? Dám dùng đến nó, cũng không biết ai dạy dỗ, như thế nào lại không có giáo dưỡng chứ?"
Lời nói nữ nhân càng ngày càng chanh chua đanh đá.
Nghe người trước mặt nói bản thân không có giáo dưỡng, Thanh Thủy liền cực kỳ tức giận. Nhớ đến lúc Thiên Trang dẫn mình đến đây, chỉ cách pha cũng chưa nói lời nào, liền thở phì phì trả lời.
"Là người khác chỉ tôi dùng nó pha thì tôi dùng, cũng không ai nói qua là không được dùng"
"A hay, cô còn dám trả treo"
Lướt nhìn cafe đã sớm pha xong, cũng không muốn cùng nữ nhân này ở đây lãng phí thời gian, Thanh Thủy hừ một tiếng, quay đầu đi, không màng nữ nhân đang oán niệm cực kỳ, cầm lên tách cafe, chân bước đi, không muốn cùng cô ta cãi cọ.
"Gì chứ, cô mau trở lại cho tôi"
Thấy lời mình nói không có tác dụng gì, nữ nhân tiến lên vài bước, chắn trước Thanh Thủy. Vẫn là không để ý đến, Thanh Thủy đẩy nữ nhân kia một cái, tiếp tục bước đi.
Ai ngờ, người bị đẩy liền tức giận, hổn hển thở đứng lên, trực tiếp giật lấy tách cafe trên tay Thanh Thủy. Hai người giằng co qua lại, cafe nóng trong tách vì lực đạo hai người mà tràn ra ngoài trực tiếp rơi trên tay Thanh Thủy, cafe còn nóng, tay truyền cảm giác bỏng rát, Thanh Thủy lập tức buông tay, hành động Thanh Thủy không ngờ đến lực đạo nữ nhân kia mạnh tay, tất cả cafe vì thế mà bị hất toàn trên ngực mình
"Α..."
Một tiếng thét chói tay của nữ nhân, làm cho những người khác không khỏi chú ý, một nam nhân khác nghe thấy, lập tức chạy đến.
"Làm sao vậy? Có sao không?"
Nữ nhân tức giận chỉ tay về phía Thanh Thủy, giọng run run, phẫn hận nói.
"Cái con nhỏ này, cư nhiên dám đổ cafe lên người tôi, anh mau xả giận cho tôi"
Nam nhăn nhìn nữ nhân mình đang chăm sóc, rồi quay sang nhìn Thanh Thủy phân vân không biết có nên hay không xuống tay.
Một tiếng hừ lạnh từ phía sau các nàng truyền đến.
"Cô đang mắng ai?"
Ngọc Thảo nghiêm mặt đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua đôi nam nữ trước mặt.
"Nguyễn Tổng, chúng tôi là đang nói người mới đến này, quy tắc công ty một chút cũng không hiểu, tôi chỉ là chỉ cho cô ấy một chút, cô ấy liền dùng cafe hất lên người tôi. Nguyễn Tổng, cô xem đi, thái độ như thế, không biết nhà cô ta giáo dục thế nào"
Nữ nhân vẻ mặt lấy lòng tiến đến Ngọc Thảo y như rằng tố cáo hành vi của Thanh Thủy.
Ngọc Thảo ánh nhìn càng thêm sắc lạnh. Chờ nữa ngày cũng không thấy cafe, cô mới nhớ đến Thiên Trang không có trong văn phòng, liền ngẩng đầu lên thì lại không thấy Thanh Thủy đâu, nghĩ là có thể Thanh Thủy giúp mình đi pha cafe, vì vậy rời khỏi văn phòng tìm Thanh Thủy, không nghĩ đến thấy được một màn như thế, chính mình nhìn thấy tiểu bảo bối bị khi dễ, như thế nào Nguyễn Tổng chúng ta lại không nổi giận?
"Phải, tôi chính là chị của cô ấy, ý cô là nói chính tôi không giáo dưỡng tốt em tôi?"
Câu nói lạnh lùng bình bình phát ra, làm nữ nhân kia phút chốc ngây người, cô biết lần này bản thân đã mắc sai lầm cực lớn.
"Nguyễn Tổng, tôi..."
"Không cần giải thích, quản lí Ngân, tôi cho cô hai lựa chọn, một là tự cô viết đơn xin từ chức, hai là chờ ngày mai quản lí nhân sự đến trực tiếp giúp cô xử lý"
Không để ý đến nữ nhân đó, Ngọc Thảo tùy ý nói ra, hướng Thanh Thủy đi đến. Nữ nhân ảo não cuối đầu, cô biết hôm nay là ngày cuối cùng cô có thể lưu lại Huỳnh thị.
Thấy Ngọc Thảo đi tới, Thanh Thủy liền lộ ra bộ dáng tươi cười sáng lạng, chỉ là tay trái của mình Thanh Thủy dấu sau lưng.
Nghi hoặc nhíu mày, Ngọc Thảo híp mắt nhìn nàng nói.
"Đưa tay ra"
Thanh Thủy chớp chớp mắt, đưa tay phải ra, hướng Ngọc Thảo cười lấy lòng, động tác của Thanh Thủy chính là dấu đầu lồi đuôi càng làm cho Ngọc Thảo nghi hoặc, sắc mặt càng nghiêm túc.
"Đưa tay kia"
Cảm thấy trốn không thoát, Thanh Thủy rụt rụt rè rè chậm chạp đưa tay trái ra, liền thấy trên mu bàn tay trái là một vài chấm đỏ, có chổ cũng đã phòng lên, trên tay Thanh Thủy cơ hồ đã phỏng, Ngọc Thảo hít sâu một hơi, mạnh quay đầu, ánh mắt lóa lửa nhìn chầm chầm nữ nhân kia, mỗi một chữ thốt ra đều rất châm rõ.
"Cô hiện tại lập tức cút khỏi Huỳnh thị, đừng để tôi gặp lại cô!"
"Tôi lập tức cút, lập tức cút ngay"
Nữ nhân quay sang lôi kéo nam nhân bên cạnh chạy trối chết.
Nhìn thấy hiện tại đã không còn ai khác, Thanh Thủy nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo Ngọc Thảo, nhỏ giọng kêu.
"Vợ"
Bất đắc dĩ thở dài, Ngọc Thảo nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn của Thanh Thủy.
"Em đó nha..."
Về đến phòng làm việc, Ngọc Thảo liền gọi Thiên Trang đi mua thuốc trị phỏng, bản thân yêu thương, cẩn trọng chính mình giúp Thanh Thủy xử lý vết thương.
Đầu tiên mang tay trái rửa nước lạnh, Thanh Thủy cảm thấy cũng dễ chịu hơn, chính là khi bôi thuốc cũng có chút đau, vì vậy khuôn mặt nhỏ nhắn Thanh Thủy làm ra vẻ muốn khóc, đưa tay trái lên hướng Ngọc Thảo làm nũng.
"Đau"
Mà đối với việc Thanh Thủy làm nũng, Ngọc Thảo luôn không có sức chống cự, nhìn vẻ mặt đáng thương của Thanh Thủy cùng vết phỏng trên tay, nhất thời không biết làm gì, đột nhiên Ngọc Thảo nhớ đến có từng nghe qua nước bọt có thể trị phỏng hiệu quả, hơi do dự một chút, cuối cùng cũng chính là hạ khẩu.
Nắm lấy bàn tay Thanh Thủy, Ngọc Thảo nhẹ nhàng cuối đầu, cho dù nước bọt hoàn toàn không có hiệu quả nhưng hành động này cũng làm Thanh Thủy tức thì quên hết đau đớn.
Trên tay truyền đến cảm giác mềm mại mang theo tia trắng mịn, Thanh Thủy liền nhớ đến hôm Ngọc Thảo say rượu, sau đó là...
Ánh mắt Thanh Thủy si ngốc nhìn chằm chằm bày tay trái mình đang gắn liền với cặp môi đỏ mộng, tay phải tại gương mặt Ngọc Thảo cùng ánh mắt long lanh mà xoa xoa, đem Ngọc Thảo nhẹ nhàng rời khỏi bàn tay trái của mình, lần theo làn dan trên khuôn mặt mịn màng của Ngọc Thảo xuống cằm, khiến Ngọc Thảo ngẩng đầu lên.
Trong ánh mắt Thanh Thủy hiện tại chỉ tồn tại duy nhất ánh nhìn của đối phương, nhớ đến tư vị ngọt ngào của ngày hôm đó, từ tốn hướng đến đôi môi Ngọc Thảo, cảm xúc mềm mại khi đôi môi chạm vào nhau, làm cho Thanh Thủy có loại tư vị cực kỳ ngọt ngào không nói nên lời, so với việc cô ăn đậu, chính là đều ngon như vậy. Trong đầu liền xẹt qua một ý nghĩ, đó chính là tìm cách như thế nào, cô mỗi ngày đều có thể ăn luôn cả đôi môi vợ xinh đẹp.
Nhận được lệnh Ngọc Thảo, thư ký Trang dùng tốc độ ánh sáng nhanh nhất có thể đi mua thuốc trị phỏng, rồi lại dùng tốc độ ánh sáng mà chạy nhanh về, vừa mở cửa liền trong thấy một màng làm cho thư ký Trang xém chút quên luôn cả hô hấp.
Hai người đang say mê nhau lại bị tiếng mở cửa làm giật mình, Ngọc Thảo hoảng hốt một chút, quay đồng nhìn về hướng cửa liền thấy thư ký Trang, nhẹ nhàng đẩy Thanh Thủy rời khỏi môi mình, trong mắt mang theo tia cảnh báo cùng uy hiếp, hướng thư ký Trang lạnh giọng nói.
"Thư ký Trang, cô vừa rồi có nhìn thấy gì không?"
Thiên Trang bị nhãn thần của Ngọc Thảo làm cho hoảng sợ, vô thức hai tay liền che mắt lại, miệng nhanh lẹ.
"Nguyễn Tổng, tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy, đây là thuốc trị phỏng Nguyễn Tổng cần, nếu không còn gì, tôi xin phép ra ngoài"
Thiên Trang dùng tốc độ ánh sáng của mình phỏng chừng còn nhanh hơn khi nảy mà dọt lẹ khỏi phòng làm việc.
End chap.
********************
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top