Chap 3

Sáng sớm, ánh mặt trời rải rác rọi vào trong phòng làm cho ánh sáng bên trong phòng cũng tăng lên một chút, tiếng chim hát reo vang nhưng đủ ồn ào làm phiền giấc ngủ bọn họ, Thanh Thủy không thể chịu được tiếng ồn ào bên ngoài, chui rút vào trong chăn, gối đầu lên một khối mềm mại có hương thơm nhè nhẹ, thoải mái mà rên rỉ vài tiếng.

Chính là đang ngủ, Ngọc Thảo nhăn mày, nàng đột nhiên có cảm giác chút khó thở, ngực như bị áp lực nặng nề đè ép, có chút khó chịu mở mắt ra, hôm qua say rượu đầu hôm nay cảm thấy đau, cố tìm ra vật làm ngực mình đặc biệt nặng nhọc, liền nhìn ra một cái đầu màu hạt dẻ đang nằm trên ngực, mái tóc quăn nhu thuận ngày hôm qua như tiểu thần tiên, cái mũi nhỏ xinh xắn cao, đôi môi hồng hé mở, khóe miệng tựa hồ còn có một tia trong suốt. Đợi chút... Trong suốt... Lẽ nào là...

"Thủy, em dậy ngay cho tôi!''

Ngọc Thảo phản ứng nhanh chóng đẩy Thanh Thủy ra, nhưng hình như là phản tác dụng, Thanh Thủy không muốn ngồi dậy, càng cố sức dùng lực ôm chặt Ngọc Thảo, tiến thẳng về phía khoan ngực, những tia trong suốt nơi khóe miệng tực hồ do cọ sát mà được lau sạch sẽ.

"Em... Nhanh lên... A..."

Thanh Thủy không mấy để ý, ngọ nguậy mơ hồ như phát hiện có một khỏa mềm mại trước mặt, không nhịn được mà thẳng tới trực tiếp ngậm vào mút vài cái cảm thấy không tệ, tâm liền nghĩ: A... Hương vị sữa!

Một lực mạnh truyền tới, Thanh Thủy mơ màng bị đẩy một cái lộn nhào té xuống đất, chổng vó hai chân trên không.

"Ui... Đau quá!''

Ngồi trên mặt đất hoàn toàn tỉnh táo, nước mắt lưng tròng, có chút ai oán nhìn người đã gây ra ở trên giường.

Ngọc Thảo bản thân có chút hối hận khi phản ứng quá khích, vội vã đi tới bên nàng ôn nhu hỏi.

"Sao rồi? Đau ở đâu sao?"

"Đầu và lưng đều đau"

Thanh Thủy làm nũng đánh về phía nàng, tựa đầu chôn vào cổ nàng, dùng tay xoa xoa vào phía sau mình nơi đã bị sưng một mảng lớn.

Nhìn Thanh Thủy đang tựa vào người mình vừa hưởng thụ vừa xoa, Ngọc Thảo bất đắc dĩ xoa nhẹ hai bên thái dương, thở dài.

"Em a... Ai da... Lần sau cẩn thận một chút biết hay không?"

"Ừm''

"Được rồi, mau đứng lên đi, nắng đều rọi đến mông em rồi kìa"

Sau đó nghiêng người vỗ nhẹ vào mông nhỏ kia ra hiệu cho nàng đứng lên.

Thanh Thủy vừa mới rời đi, Ngọc Thảo liền thấy trước ngực mình còn tý nước bọt, áo ngủ bị kéo lên, nơi địa phương bị ướt một cách rõ rệt.

"Vợ, vợ, lúc nảy có phải giống như em vừa ăn đậu hay không? Nó thật thơm nha, em còn có thể ăn nữa không?"

Thanh Thủy cắn cắn ngón tay, nhìn ấn ký còn lưu trên ngực Ngọc Thảo. Trong lúc ngủ mơ, hương thơm làm cho người ta thật khó quên, vừa nằm sấp trên người Ngọc Thảo liền ngửi thấy hương thơm kia, thế nên nàng vừa thấy ngực Ngọc Thảo liền nhớ tới việc bản thân vừa ăn đậu.

"Không được, cái này không thể ăn bậy"

Nghe Thanh Thủy nói, Ngọc Thảo giật mình, đáp vội vã che ngực lại liền đi đến phòng tắm, bước chân đi thật nhanh, hai bên tai chợt đỏ, biểu hiện ngại ngùng không bình tĩnh, chỉ tiếc Thanh Thủy có nhìn thấy cũng không hiểu ra.

"Tại sao? Vậy em sẽ không ăn bậy nữa, em ăn thật tốt có thể hay không?"

"Cũng không được, cái này không phải để ăn"

"Vậy làm thế nào mới có thể cho em ăn?"

Thanh Thủy chớp chớp mắt nhìn thẳng về phía Ngọc Thảo giống như con cún con hướng chủ nhân thảo luận về thức ăn của mình, tựa hồ nếu không đáp ứng yêu cầu nàng là rất có lỗi.

Ngọc Thảo đầu đầy hắc tuyến, đổ mồ hôi, nhìn Thanh Thủy vẫn kiên trì, trong lòng Ngọc Thảo dâng lên chút thống khổ, đứa trẻ này như thế nào mà lại kiên trì như vậy, hôm qua còn tán thưởng nàng kiên trì muốn chiếu cố bản thân mình, hôm nay lại có chút thống hận về tính kiên trì này, bản thân mình như thế nào lại có thể tùy tiện xem như đồ để ăn chứ.

Hít hơi sâu, bình tĩnh, bình tĩnh, không nên tính toán với trẻ con, Ngọc Thảo trong lòng tự nói.

"Được rồi, Thủy, ngày hôm qua là ai nói muốn nghe lời chị? Như thế nào hiện tại lại đổi ý? Trẻ con mà nói dối cái mũi sẽ dài ra đó"

Ngọc Thảo làm ra vẻ nghiêm túc đe dọa Thanh Thủy.

"Em sẽ nghe lời vợ xinh đẹp nói a, Thủy không muốn mũi dài"

Thanh Thủy vội vàng che mũi, ồm ồm đáp.

''Ừm, Thủy là bé ngoan"

Chung quy lại vẫn chỉ là một đứa trẻ con, Ngọc Thảo thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng mà em vẫn còn muốn ăn"

Ngọc Thảo cười ngất.

"Ọt... ọt..."

Thanh Thủy nhìn xuống cái bụng đang kêu gào của mình.

"Vợ, em đói''

Cầm tay Ngọc Thảo lắc lắc, biểu tình đáng thương làm cho lần thứ hai nàng liên tưởng đến bộ dạng đòi ăn của cún con, vừa nghĩ đến, Ngọc Thảo không khỏi cười khúc khích, nhưng có một người vốn không rõ, chỉ biết mở to mắt, mê man nhìn nụ cười của mỹ nhân trước mặt.

"Ọt... ọt..."

Lại tiếng kêu báo đói, bất quá lần này không phải của Thanh Thủy, mà là...

"Khụ khụ, ngoan, rửa mặt nhanh lên một chút, chúng ta ra ngoài ăn"

Có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, Ngọc Thảo vỗ vỗ khuôn mặt trẻ con của Thanh Thủy như hối thúc, chuyển sự chú ý của nàng.

Lúc đánh răng, Ngọc Thảo giúp nàng trét kem đưa cho nàng, Thanh Thủy vui vẻ tiếp nhận, giống như rất quen thuộc và tự nhiên, tựa hồ điều này đối với các nàng đây không phải là lần đầu tiên.

Hai người đứng cùng nhau trước kính tại bồn rửa mặt, bàn chải giống nhau, cốc giống nhau, đồ ngủ cũng giống nhau, thoạt nhìn đặc biệt hài hòa, một người giúp đối phương chỉnh lại mái tóc quăn hổn độn, một người giúp đối phương chỉnh lại mái tóc đen nhu thuận, các nàng trong lúc này có thể nói là không quá quen thuộc, cảm tình không tính là quá sâu sắc, nhưng đối với họ thật sự tồn tại cảm giá đặc biệt, một buổi sáng vô cùng ấm áp với các nàng.

Ngôi nhà mới của các nàng là món quà cưới Huỳnh lão gia tặng, một biệt thự rất sang trọng, mà khoảng cách từ biệt thự của các nàng cách Huỳnh gia không tới 100m, nguyên nhân là Huỳnh lão gia luyến tiếc đứa cháu cưng, còn có cuộc hôn nhân này thực chất chỉ là giúp cháu tìm một bảo mẫu, tìm người tạm thời giúp tiếp quản Huỳnh thị, cho nên Huỳnh lão gia liền trực tiếp mua căn nhà gần bên để tiện việc thăm cháu gái mình bất cứ lúc nào, thuận tiện giám sát Ngọc Thảo đối với Thanh Thủy có không tốt hay không.

Rửa mặt xong, hai người tay trong tay hướng Huỳnh gia đi đến dùng cơm, cũng là đến thăm Huỳnh lão gia, xem như dâng chén trà cháu dâu theo phong tục.

Đi đến phòng khách, cơm trưa thịnh soạn cũng được dọn xong, hiển nhiên do sốt ruột chờ, lão gia lời nói có chút bất mãn.

''Đã đến trưa, tới giờ mới đến''

"Ông nội, ông nội, con mang vợ xinh đẹp trở về rồi a"

Thanh Thủy chạy đến trước mặt ông Huỳnh, một tay nắm lấy tay Ngọc Thảo, một tay nắm lấy tay ông Huỳnh, có chút kêu ngạo ngẩng đầu.

"A, Thủy ngoan nhất, biết mang vợ về thăm ông nội"

Ông Huỳnh nhìn thấy cháu gái bộ dáng tươi cười bên người líu ríu kể chuyện tối hôm qua, mặt cũng vạn phần dãn ra.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top