Chap 5

Trần Kha lật quyển sách đang đọc dở, thật ra cô đọc không vào. Trên người là bộ đồ bệnh nhân, ở ngoài khoác một chiếc áo len mỏng màu xám thật dài, che đi một nửa vóc người gầy gò của cô.

Trang sách che bàn tay cô, không biết cô đã ngẩn ngơ bao lâu rồi.

Khi đến bệnh viện lấy kết quả sinh thiết, cô đã gửi nội dung ghi chú cho anh mình.

Nó ghi lại tài sản cá nhân của cô từ trước đến nay, bao gồm bất động sản, đầu tư, bảo hiểm. Lại để lại số điện thoại của người đại diện của cô, để cô ấy nhớ ủy quyền khai thác bản quyền sơ thảo tác phẩm hiện nay của mình.

Đến khi cô nhận được kết quả thì cô nhận được điện thoại của chị họ.

Anh hai đang ở Bội Thành nên không thể chạy tới ngay được, chắc là lập tức báo cho chị họ biết.

Hạ Như Ý la rầy cô một lúc lâu trong điện thoại.

"Làm gì thế hả! Trần Kha, em giỏi đấy! Chị cũng ở Tây Thành mà, có phải em quên em còn có người chị họ này không?"

Đương nhiên là không rồi, chẳng qua là cô cảm thấy chị họ còn phải chăm sóc hai đứa con, đứa lớn chuẩn bị thi đại học, đứa nhỏ thì mới học lớp hai. Cô thật sự không muốn tăng thêm gánh nặng cho chị ấy.

Hạ Như Ý hỏi bệnh viện nào rồi lập tức chạy qua.

Kết quả là lành tính, nhưng bác sĩ vẫn kiến nghị nên làm phẫu thuật cắt bỏ.

Từ việc nằm viện đến hẹn bác sĩ điều trị, rồi phòng bệnh, hộ sĩ sau phẫu thuật đều do Hạ Như Ý vất vả lo trước lo sau.

Chị họ chăm sóc cô rất tốt.

Nên cô mới rảnh rỗi đến phát chán.

Người đến phá vỡ sự yên tĩnh của cô, chị ấy gọi: "Tiểu Kha."

Hạ Như Ý kéo búi tóc thấp xuống, mặt mày tròn trịa hòa ái, phúc hậu và dễ mến, nhưng trên thực tế thì tính tình hơi nóng vội. Chị ấy nhíu mày, giọng sang sảng: "Nhắn WeChat cho em mà cũng không thèm nhắn lại cho chị."

Trần Kha lấy mắt kính xuống, cúi đầu nhìn thoáng qua túi áo.

Hạ Như Ý thầm thở dài, hạ thấp giọng: "Nên ăn cơm trưa thôi, chị có bảo cô làm cháo dăm bông gà xé và hai món ăn kèm này, đi thôi nào."

Ninh Hi cười nhạt: "Em chưa đói bụng."

"Không đói bụng cũng phải ăn..." Hạ Như Ý thở dài, "Thôi được, vậy đợi lát nữa ăn, cả buổi sáng em chỉ ở chỗ này đọc sách thôi à?"

"Đọc ít lại đi, đầu óc mệt mỏi đó! Đưa cho chị!" Cô ấy lấy cuốn sách, nhìn bìa sách màu xanh có hơi cũ [Tam thập nhi lập], "Ồ, Vương Tiểu Ba?"

"Đọc đại thôi mà."

"Có xem thì cũng xem cái gì vui chứ!" Hạ Như Ý nói, "Bây giờ có ai đọc sách giấy nữa chứ, toàn là đọc trên điện thoại, đọc cũng dễ hơn."

"...Thế nên bây giờ sách giấy mới không bán chạy." Trần Kha rủ mắt.

"Được được, không đói thì cũng về ăn chút đi." Hạ Như Ý nói sang chuyện khác, nhưng Trần Kha lắc đầu từ chối.

Hạ Như Ý đặt sách vào tay cô lại: "Tam thập nhi lập, em đã hơn ba mươi rồi, không nên giở tính trẻ con..."

Trần Kha sững người, trả lời: "Em không có trẻ con, em đã 36 tuổi rồi."

Hạ Như Ý bỗng im lặng nhưng rất nhanh lại thỏa hiệp: "Thôi được, không ăn thì không ăn. Nhưng đừng ngồi nữa, đứng dậy đi với chị đi, hoạt động hoạt động đi!"

Chị ấy kéo Trần Kha đứng dậy, móc tay qua khuỷu tay cô, nửa dắt nửa kéo cô đi.

Trần Kha chỉ có thể cầm sách rồi đi theo bước chân chị.

Ngày thứ năm sau khi làm tiểu phẫu xong, bác sĩ nói đã lấy một lượng nhỏ mô từ cơ thể cô, miệng vết thương được khâu rất đẹp, theo lý thuyết thì gần như đã bình phục, sẽ không có cảm giác dao động lớn. Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy toàn bộ lòng ngực mình trống rỗng.

"Em không biết là con bé nghịch cỡ nào đâu, anh nó hiếm khi được nghỉ về nhà, muốn ngủ nướng thì nó làm ngược lại, một hai đòi anh nó dậy sớm dẫn nó đi vườn bách thú..."

"Bé nó còn nói là đã lâu không gặp em đó, muốn đến gặp em nhưng bị chị cản, quỷ nhỏ này thật là..."

"Hai ngày nữa xuất viện rồi, hay là em qua chỗ chị ở vài ngày đi?"

Hạ Như Ý lải nhải như bong bóng lơ lửng trong không khí, phát ra tiếng lẩm bẩm nhưng thật ra lại không lọt vào tai cô.

Hạ Như Ý tìm đề tài lải nhải một vòng, thấy dáng vẻ không nghe lọt tai của Trần Kha bèn im lặng.

Hai người đi ra khỏi khu nằm viện, vô thức đến dưới lầu.

Rất rộng lớn, gần đến Thanh Minh, mưa ngày càng nặng hạt.

Hạ Như Ý lặng một lúc, nhìn qua Trần Kha vài lần. Rốt cuộc cũng nhịn hết nổi, thấp giọng hỏi cô: "Tiểu Kha này, em nằm viện đã mấy ngày rồi, mà sao chị chưa thấy cô ta đến thăm em vậy?"

Cô ấy đợi vài giây thì mới nghe Trần Kha bình thản trả lời: "Em chia tay rồi."

Mắt Hạ Như Ý tròn xoe, khóe miệng cong lên rồi hạ xuống: "Chia tay thì tốt rồi! Tính tình cô ta thật sự là......"

Kiêu căng, độc đoán, ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình......

Hạ Như Ý cố nuốt mấy tính từ này xuống, giọng điệu bình tĩnh: "Không thích hợp thì sớm tụ sớm tan mà thôi."

"Em cũng không còn nhỏ nữa, quan trọng là phải tìm một người biết khi nào cần lạnh khi nào cần nóng, tính tình cũng phải dịu dàng một chút, phải biết quan tâm em, và đừng lúc nào cũng bắt em quan tâm người đó."

Ấn tượng của Hạ Như Ý về Chương Ni Tư thật sự quá kém, vừa nói thì liền không ngừng lại được.

"Mọi người đều..." Chị ấy nhìn xung quanh, hạ thấp âm lượng, "Đều là phụ nữ thì nên biết thông cảm cho nhau mới phải!"

"Tính tình không tốt thì xinh đẹp đến mấy cũng có ích lợi gì? Hừ..."

"Chị." Trần Kha mở miệng gọi chị, ý muốn ngăn lại.

Hạ Như Ý hơi bĩu môi, cũng đúng, chia tay rồi mà, chị cũng không cần "bỏ đá xuống giếng" nữa. Tránh để Trần Kha mềm lòng lại quay lại với con ả đó.

Chị nhớ là trước đó hình như đã chia tay một lần, cũng chia tay suốt hai ba năm đấy. Rõ ràng Chương Ni Tư đã đi kết hôn rồi, thế mà sau đó lại còn có mặt mũi quay về tìm Trần Kha, năm đó làm chị giận vô cùng.

Mẹ Hạ Như Ý và mẹ Trần Kha là chị em họ bên ngoại. Từ thơ ấu đến khi trưởng thành, vì công tác thuyên chuyển của bố mẹ nên chị đã sống với mẹ Trần Kha nhiều năm, và cũng có quan hệ rất tốt với hai anh em Trần Kha.

Khi Trần Kha được 7 tuổi thì cha mẹ cô ấy cãi nhau đòi ly hôn, hai người tranh giành quyền nuôi hai anh em. Cuối cùng hai người miễn cưỡng bàn bạc là cùng nuôi con.

Dượng không muốn ở lại Tây Thành, ông ấy đến Bội Thành tự gầy dựng sự nghiệp, vốn muốn dẫn anh Trần Kha là Trần Hoài đi theo nhưng Trần Hoài lại không muốn đi theo ông ấy. Dưới sự tức giận, ông ấy đã mang con gái đi.

Dì thì có công việc của riêng mình, Trần Hoài cũng chuẩn bị thi vào cấp ba, bà ấy không thể phân thân để đi chăm sóc con gái. Hai người cứ hễ gọi điện thoại là cãi nhau, ồn ào ầm ĩ, không thể bình tĩnh, ở giữa còn mất liên lạc hai ba năm nên quan hệ mẹ con trở nên vô cùng xa lạ.

Khi Hạ Như Ý thi đại học đã đậu đại học Bội Thành, nên lúc này mới có cơ hội gặp được Trần Kha.

Khi đó Trần Kha đã trở thành một thiếu nữ 15 tuổi hướng nội, nhưng may là em ấy còn nhớ mình.

Công việc của dượng bận rộn, lại xã giao nhiều, cơ bản là không có thời gian để ý đến em ấy. Hạ Như Ý biết được tình huống của của em ấy. Trần Kha ở trường rất cô độc, không có bạn bè nào cả, thành tích học tập trung bình, học lệch rất nghiêm trọng. Gần như là không có cơ hội thi đậu vào trường công lập tốt ở Bội Thành, trừ khi là vào trường cấp ba tư thục, vốn tính tình đã quái gở, có đổi môi trường mới thì cũng càng thêm vô ích.

Hạ Như Ý bàn bạc với anh họ, để anh ấy mở miệng thuyết phục bố mình, để Trần Kha chuyển tới học cấp ba ở Tây Thành.

Bố không quan tâm đến em ấy, nhưng ít ra mẹ cũng sẽ đỡ hơn chứ nhỉ?

Trên thực tế, có thể là vì lý do này nhưng cũng có thể là do đã mời gia sư giỏi về, hoặc cũng có khả năng là một lý do mà họ không biết, nhưng thành tích cấp ba của Trần Kha dần tiến bộ. Lúc thi đại học phát huy vượt xa bình thường, thi đậu khoa Trung văn của đại học Tây Thành.

Nhưng sau này bọn họ mới biết được, Trần Kha vì đến Tây Thành học cấp ba đã gặp được Chương Ni Tư, từ đó mới có động lực học tập.

Hạ Như Ý còn nhớ rõ năm Trần Kha học năm tư thì công khai với gia đình, nói muốn ở bên cô ta.

Dì bị sốc lớn, tình mẹ con vốn đã xa lạ lại bị rơi vào tình trạng đóng băng. Hạ Như Ý và Trần Hoài thì tiếp thu khá ổn, nguyện vọng duy nhất của hai người cũng chỉ là Trần Kha sống hạnh phúc, cũng hy vọng cô gái mà em ấy thích có thể đối xử tốt với em ấy.

Nhưng Chương Ni Tư làm không được.

Cô ta còn làm Trần Kha lỡ làng cả chục năm!

Hạ Như Ý hít một hơi thật sâu, hễ vừa nghĩ đến Chương Ni Tư là chị lại cảm thấy trong ngực mình có khí nghẹn không ngừng quay cuồng.

Bây giờ hai người đó chia tay là tốt nhất.

Xin Bồ Tát phù hộ lần này nhất định phải chia tay thật!

"Tiểu Kha này, nói thật đấy, em cứ trực tiếp đến nhà chị ở vài ngày đi, nghe chị đi!" Hạ Như Ý nghĩ thầm, nhất định phải ngăn chặn Chương Tử tìm cơ hội đến gặp con bé! Sẽ lại nhắc đến lần nữa, nhìn về phía cô ấy.

Trần Kha hơi cúi đầu, tóc dài xõa hai bên vai, lộ ra chiếc gáy tuyết trắng và bờ vai đơn bạc, cảm giác là căn bản không nghe chị nói gì cả.

Hạ Như Ý đau cả đầu, có đôi khi chị cũng không chịu nổi tính cách lầm lì này của Trần Kha, như một miệng giếng sâu không thấy đáy, có cố gắng ném đá vào trong cũng không nghe thấy tiếng vang.

Chị bất lực lắc lắc đầu, dứt khoát từ bỏ, chậm rãi đi bộ với Trần Kha.

Dưới lầu khoa nội trú cây cối xanh tươi, có một cây cổ thụ, cành lá rậm rạp, tán lá dính hơi ấm lấp lánh trong sáng mỏng manh.

Trần Kha hơi ngẩng đầu lên, gió nhẹ khẽ lướt qua tóc cô.

Sau đó cô nghe thấy có giọng con gái bay theo gió đến đây.

"Chị ấy rất có thể sẽ bị trầm cảm sau khi sinh, cho nên anh phải cố gắng mềm mỏng với chị ấy, cố gắng theo ý chị ấy..."

"Còn có nữa, dù có bảo mẫu rồi nhưng tối anh cũng không thể ngủ quá say được, phải thường xuyên đi xem chị Hàn..."

Cô gái nói năng rõ ràng, trong trẻo, còn có chút ý vị rất đặc biệt nói không nên lời, dù cho cô ấy đang nói một chuyện rất nghiêm túc.

Trần Kha nhìn không thấy khuôn mặt của cô gái đó, chỉ thấy thân hình bị áo khoác che đi nhưng vẫn không mất đi sự yểu điệu.

Có hai người đàn ông đứng đối diện cô ấy, một người có chiều cao trung bình, đeo kính. Người còn lại cao hơn một chút, mặc áo sơ mi màu trắng, nước da trắng.

"Đan Ny, mấy này anh biết mà. Dù sao anh cũng dạy xã hội học..." Người đàn ông đeo kính đẩy đẩy mắt kính, cười nói, trông tính tình có vẻ dễ chịu.

"Này, anh dạy xã hội học thì liên quan gì đến việc nửa đêm dậy cho con bú chứ?"

"Phương hướng nghiên cứu của anh chính là xã hội học gia đình chủ yếu là nghiên cứu các mối quan hệ trong gia đình hiện đại,..." Người đàn ông đeo kính giải thích, "Hơn nữa, không phải là anh cho con bú, anh đâu có năng lực đó..."

"Khoan, anh chắc không phải là loại người nhất định phải cho con dùng sữa mẹ đâu nhỉ? Tôi cảm thấy hẳn là nên xem ý lão Hàn, nếu chị ấy cảm thấy vất vả..."

"Về chuyện sữa mẹ hay sữa bột tốt thì thật ra có không ít nghiên cứu, anh thì tương đối có khuynh hướng nuôi tổng hợp."

"Này," Người đàn ông mang áo sơ mi tím cắt lời người nọ, "Anh cũng đã nói anh không có năng lực kia, vậy thì ý kiến cũng không quan trọng đến vậy đâu!"

------

Hạ Như Ý cũng bị thu hút bởi cuộc đối thoại của những người này, chị thả chậm bước chân, lòng nhiều chuyện trỗi dậy: "Em đoán mấy người này có quan hệ gì?"

Không có gì bất ngờ, chị không nghe thấy câu trả lời của Trần Kha, nhưng vậy thì cũng bình thường. Chị vểnh tai lên, muốn nghe rõ hơn một chút.

"Được rồi được rồi, anh biết hai người quan tâm Khai Lượng, anh hiểu anh hiểu mà. Yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt." Người đàn ông đeo kính cười, giơ tay hứa hẹn.

"Người đàn ông này hẳn là chồng của cô gái tên Khai Lượng, một nam một nữ này hẳn là bạn của người tên Khai Lượng đó..." Hạ Như Ý vừa nhìn bọn họ, vừa giải thích.

Người đàn ông đeo kính rời đi, cô gái kia xoay người lại, lộ ra góc nghiêng thanh tú, xinh đẹp.

Trần Kha thấy nao nao, hàng mi dài ẩn sau tròng kính khẽ run lên.

"Ồ, trông thật là xinh đẹp..." Hạ Như Ý khen một câu, sau đó kinh ngạc, "Sao cô ấy lại khóc?"

Thật rõ ràng, người đàn ông mặc áo sơ mi tím cũng đang an ủi cô ấy, ôm vai cô và thì thầm gì đó.

Hạ Như Ý hơi rướn cổ lên: "Chẳng lẽ... Người đàn ông vừa rồi là bạn trai cũ của cô ấy? Ơ, không đúng không đúng, những gì cô ấy vừa nói rõ ràng đều tỏ ra rất quan tâm đến người tên Khai Lượng vừa sinh con mà."

"Chẳng lẽ......" Hạ Như Ý nâng cao giọng nhưng nhanh chóng hạ xuống, thấp giọng nói: "Khai Lượng là bạn gái cô ấy, trước kia hai người họ là một đôi?"

Trần Kha nghiêng đầu, liếc nhìn chị họ mình một cái.

"Em khóc gì chứ, biết em thương lão Hàn nhưng mà không có gì đâu. Bọn mình sẽ chú ý anh ta, nếu anh ta dám có lỗi với lão Hàn, thì em sẽ xử đẹp anh ta."

Lời này đứt quãng truyền tới, Hạ Như Ý suy tư: "Không đúng, hai người họ hẳn là bạn thân, người đàn ông mang áo tím này càng giống một cặp với cô ấy hơn..."

"Nhưng người đàn ông này quá trắng rồi đấy..."

Cô gái dùng bàn tay thon dài che nửa mặt nhưng rất nhanh đã thả xuống, sắc mặt có chút uể oải, rồi sau đó vô tình liếc nhìn về bên Trần Kha.

Ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau trong không trung.

Ánh sáng nhẹ lan tỏa giữa hai người như hồ nước trong vắt.

Trịnh Đan Ny khẽ giật mình.

Trần Kha hơi dừng lại.

Lại là cô ấy?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top