Chap 26

Trịnh Đan Ny đợi ở trong nhà Trần Kha đến 1 giờ sáng, thấy cô vẫn đang ngủ say nên nàng lại đo nhiệt độ cơ thể lại cho cô, lần này là 37.1, lại thấp thêm một chút. Nàng thở phào, cũng chịu hết nổi nên bèn quay về lầu ngủ.

Vừa hơn 6 giờ là nàng đã tỉnh rồi, ngơ ngác ngồi dậy, qua vài giây mới nhớ tới chính sự, bèn đi xuống lầu thăm bệnh nhân.

Trịnh Đan Ny vừa đi vừa ngáp, nàng không rửa mặt mà trực tiếp xuống lầu, lại đo nhiệt độ cho Trần Kha, đã hạ xuống nhiều.

Nàng yên tâm, nở nụ cười, nhìn người đang ngủ say, cũng khá là yên tâm, uống thêm một lần thuốc nữa là được. Nàng nhắn WeChat cho Hạ Như Ý để chị ấy không cần phải lo.

Mới vừa nhắn chữ thì Trần Kha giật giật người, xóc chăn ngồi dậy, xoa xoa đầu.

Cả hai người gần như cứng người cùng lúc, đồng thời nghiêng mặt nhìn đối phương: "..."

Cả hai đang lôi thôi lếch thếch.

Trịnh Đan Ny nhớ ra mình vẫn chưa rửa mặt, vội lui ra sau một bước. Trần Kha thì cảm thấy bản thân đang đầu bù tóc rối, còn có mùi mồ hôi, cô nhanh chóng lấy chăn che người mình lại.

Phòng khách bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

"Cô..."

"Tôi..."

"Khụ, tôi về nhà trước đây." Trịnh Đan Ny chủ động chấm dứt tình huống xấu hổ này, xoay người ra ngoài trước.

Trần Kha yên lặng nhìn bóng lưng nàng, đợi đến khi biến mất thì cô mới thu mắt lại, nhìn qua chiếc bàn tròn nhỏ cạnh sofa.

Một cốc nước, một nhiệt kế điện tử, mấy viên thuốc để gần kính của mình. Rất đơn giản, nhưng là dấu hiệu thể hiện sự quan tâm của một người.

Cô ngồi ngơ ngác một lúc rồi mới đứng dậy vào phòng vệ sinh. Khi soi gương, cô quả thật không giống như một con người, sắc mặt tái nhợt, tóc tai bết dính, tất cả đều rất tệ hại.

Cởi đồ, Trần Kha bước vào dòng suối trong, nước ấm xối xuống, khép mắt lại.

Mấy ngày hôm trước, cô đã nói chuyện với bác sĩ tâm lý về chuyện tình của mình và Chương Ni Tư.

"Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện tình cảm của mình với người khác đúng không? Đó đã là tiến bộ rất lớn rồi, tôi rất vui."

"Vậy cô cảm thấy hai người đã kết thúc sao?"

"Đối với tôi là kết thúc, nhưng tôi cảm thấy tôi vẫn thiếu cô ấy một lần..."

"Thiếu cô ấy một lần gì cơ?

"Tôi muốn nói rõ với cô ấy, kết thúc đàng hoàng."

"Nếu đó là suy nghĩ thật tâm của cô, vậy thì cô nên nói chuyện nghiêm túc với cô ấy."

------

"Trần Kha, cô sợ điều gì gì?"

"Không sao cả, chuyện này đối với cô là rất khó, có lẽ cô nên thêm một chút thời gian."

Hệt như vô số lần trước kia, các cô lại cãi nhau mâu thuẫn. Chương Ni Tư to tiếng, bản thân né tránh, Chương Ni Tư giận xong lại quay về tìm cô.

Lần này là chính cô chủ động đề nghị, cũng là cô kiên trì, cô cũng cảm thấy Chương Ni Tư sẽ không dễ dàng đồng ý. Cô ấy luôn như vậy hết lần này đến lần khác, mà bản thân cũng luôn không có đủ dũng cảm và sức lực để đối mặt cô ấy.

Chưa đợi cô chuẩn bị xong thì Chương Ni Tư đã đi trước cô một bước.

Cô lại trốn tránh lần nữa.

------

Thật nhu nhược!

Trần Kha mở bàn tay ra, nước chảy qua kẽ tay và không để lại chút dấu vết.

Cô ngẩng đầu lên, bọt nước từ mặt cô chảy xuống dưới.

------

Trịnh Đan Ny về nhà rửa mặt, xoa bọt sữa rửa mặt lên trán, nàng ấn xuống, vẫn còn hơi đau. Rửa mặt xong, trên trán có một chỗ bị bầm tím, dán băng thì chuyện bé xé ra to quá, thế là nàng chải tóc mái, lại lấy máy uốn tóc uốn uốn che nó lại.

Thay đồ rồi xuống dưới lầu mua bữa sáng, xách đến nhà Trần Kha.

Phòng khách không có ai, mắt kính còn ở trên bàn, nàng quét quanh một vòng, cửa phòng ngủ đang mở. Nàng đi vài bước đến gần, bên trong loáng thoáng có tiếng nước.

Đang tắm sao?

Mới vừa hạ sốt mà đã tắm ư? Nhưng trời nóng thật, không tắm rửa đúng là khó chịu.

Đợi một lát, Trần Kha vẫn chưa ra ngoài. Trịnh Đan Ny bắt đầu lo lắng, liệu cô ấy có phải đã bị trượt chân khi tắm rồi không.

May là tiếng nước đã ngừng, sau một lúc im lặng thì Trần Kha cũng đi ra.

Cô đã thay đồ ngủ, trên người mặc quần dài và áo ngắn tay đơn giản, cô híp mắt lại khi thấy Trịnh Đan Ny.

Trịnh Đan Ny hiểu rõ, nàng cầm kính mắt đưa cho cô: "Tôi mua bữa sáng cho cô, tôi vẫn chưa ăn, ăn chung không?"

Trần Kha ngơ ngác, lấy kính đeo lên, lại đẩy lên rồi gật gật đầu.

Trịnh Đan Ny không rõ khẩu vị của cô ấy lắm, nên chỉ có thể mua nhiều hơn chút. Cháo hạt kê bí đỏ, súp hoành thánh, có có một xửng tiểu long bao, xíu mại.

"Cô ăn gì?"

"...Gì cũng được."

"Ồ, thế mấy món này được không?"

"Được."

Nhà Trần Kha không nhỏ, nhưng đâu đâu cũng có dấu vết của sinh hoạt độc thân.

Hai chiếc ghế chân cao được đặt trên bàn đảo trong nhà bếp, phòng khách rộng lớn chia làm khu làm việc và khu nghỉ ngơi giải trí.

Cạnh sofa là một chiếc bàn trà nhỏ hình vuông làm bằng gỗ tếch, hiện đang làm bàn ăn tạm thời của hai người.

Trịnh Đan Ny ngẫm nghĩ, đặt cháo hạt kê trước mặt cô, còn mình thì ăn hoành thánh.

Tiểu long bao và xíu mại đặt giữa hai người.

Trần Kha nhìn nàng, im lặng không lên tiếng. Bên ngoài trời đã sáng choang, những tia nắng rực rỡ chiếu vào từ cửa sổ sát đất nhà cô, như nước chảy qua mọi thứ trong phòng khách, cũng dừng lại trên chiếc áo sơ mi lụa trắng mỏng mềm mại tươi mát của Trịnh Đan Ny.

"Ăn nhanh đi, để lạnh sẽ ăn không ngon nữa đâu."

Trịnh Đan Ny muốn tìm một cái ghế để ngồi trong cái phòng khách quá nửa là sách này, nhưng lại không thấy đâu.

"Chỗ này này." Trần Kha dời sách từ chiếc sofa đơn bên cạnh, ra hiệu cho nàng.

"Ồ, cảm ơn." Trịnh Đan Ny cũng thản nhiên ngồi xuống.

Ban ngày ánh sáng đầy đủ, cũng càng có thể nhìn rõ "tàng thư các" của Trần Kha.

Nàng cảm thán: "Cô thật sự rất thích đọc sách."

Trần Kha ăn một muỗng cháo, im lặng một lúc rồi mới nói: "Cũng không có sở thích khác."

"Ồ, thế cũng tốt."

Nói xong câu này, cả hai đều đói nên ăn ý ăn đồ ăn trước.

Chờ ăn được hơn một nửa thì mới cảm thấy trong phòng quá yên tĩnh, tĩnh đến mức cần phải nói chuyện gì đó.

Trịnh Đan Ny nghiêng đầu nhìn lướt qua một lượt, có rất nhiều sách mà nàng không biết và cũng chưa từng đọc, từng cuốn một, bỗng cô thấy có một trang bìa quen thuộc.

Nền đen, được tô điểm thêm bằng một ít màu xanh Klein.

*Xanh Klein là màu được đặt tên theo hoạ sĩ Yves Klein, người đã tạo ra màu xanh này.

"Takuboku Ishikawa!" Mắt Trịnh Đan Ny sáng lên, "Ôi, tôi cũng có cuốn sách này!"

Trần Kha đã ăn được nửa bát cháo, lại thêm một cái xíu mại, đồ ăn ấm nóng mang đến cảm giác dễ chịu cho dạ dày rỗng tuếch, cacbohydrat mang lại sức lực cho cơ thể. Lúc này, cô đang gặp một cái tiểu long bao, nhìn qua theo lời nàng nói, tầm mắt dừng trên cuốn sách đó một lát, lại nhìn lên mặt Trịnh Đan Ny.

Trịnh Đan Ny cũng gắp một cái tiểu long bao, cắn một cái, phát hiện ánh mắt của Trần Kha: "Ơ, sao vậy?"

Ánh mắt Trần Kha lập lòe, tầm mắt dời xuống: "...Không có gì."

Mái tóc hơi ướt của cô ấy xõa lên vai, làm cho làn da cô ấy càng trắng hơn, dưới ánh nắng còn lộ ra cảm giác như sứ trắng mỏng manh.

Nhìn nhiều quá cũng không ổn lắm, Trịnh Đan Ny cúi đầu tiếp tục ăn

Hai người lại tiếp tục im lặng và dùng bữa.

Chẳng mấy chốc đã ăn xong, hai người không hẹn mà cùng dọn dẹp chén đũa và túi nhựa trên bàn, lại nhìn nhau. Trịnh Đan Ny cầm lấy, bỏ hết vào một cái túi nilon, cột lại.

Trong lúc cử động thì tóc mái mềm mại bị bay lên.

Trần Kha nhìn chỗ bị bầm tím: "...Có đau không?"

"À." Trịnh Đan Ny chớp chớp mắt, bừng tỉnh, cười cười: "Không đau."

Nói rồi nàng quay đầu nhìn về tấm kính ngăn cách phòng bếp, đi vài bước để quan sát gần hơn. Cửa của vách kính mở ra, ở giữa là bàn đảo bếp và hai chiếc ghế đẩy cao, có một chậu cây xanh, trúc thần tài mảnh mai tha thướt khoe dáng dưới ánh mặt trời.

"...Thiết kế này thật sự làm không gian rộng lớn hơn, và cũng sáng sủa hơn."

Do bệnh nghề nghiệp nên Trịnh Đan Ny vẫn rất thưởng thức thiết kế của căn nhà này, thiết thực nhưng lại không mất đi tính thẩm mỹ.

"...Lúc ấy tôi đã đưa ra không ít yêu cầu, cũng bác bỏ rất nhiều thiết kể diêm dúa của nhà thiết kế. Cô ấy vốn muốn làm một căn bếp mở," Trần Kha nhớ lại, "Nhà thiết kế luôn muốn thiết kế căn nhà của tôi thành nhà 'hai người' dùng."

"Nhu cầu của khách hàng là ưu tiên hàng đầu, phải làm sao thoải mái, tiện lợi và đẹp mắt." Trịnh Đan Ny quay đầu lại cười, "Khách hàng là thượng đế."

Trần Kha cũng cười một chút: "...Vậy nếu thượng đế rất vô lý thì phải làm sao?"

Trịnh Đan Ny xoay người, nét mặt nghiêm túc: "Chỉ cần thượng đế ra tay hào phòng thì tất cả đều có thể nói chuyện."

Trần Kha cười.

Cô còn nhớ lần đầu tiên bán bản quyền chuyển thể thành phim, bên mua đã ra rất nhiều yêu cầu cùng hạn chế, cũng ép giá xuống rất thấp. Lúc đầu cô không đồng ý, nhưng đối phương lại đưa ra một cái giá phù hợp, cô đành nhịn xuống và đồng ý.

Kiếm cơm quan trọng mà, đói bụng làm sao tiêu sái cho được.

Trịnh Đan Ny rất thích Trần Kha cười lên, nhưng cô chỉ toàn cười nhạt. Nụ cười nhẹ nhàng, như đám mây từ từ lộ ra trong gió.

Lần trước khi ở trong làng nghệ thuật, giữa hai người đều có thể cảm nhận rõ ràng là cả hai có một bầu không khí có thể thân thiết, nhưng sau đó thì không ai chủ động liên lạc với người còn lại cả. Bầu không khí đó đã bị mờ nhạt, nhưng vào lúc này, các nàng như có một mối liên hệ rộng mở bằng nụ cười này.

"Chuyện đó..." Trịnh Đan Ny có hơi mất tự nhiên, nàng dời mắt rồi chỉ vào mấy viên thuốc cạnh sofa: "Hình như cô đã hết sốt, tôi còn mua thêm thuốc cảm, không biết cô có dấu hiệu bị cảm không?"

Trần Kha: "Tôi vẫn khỏe."

"Không bị kho khan, hắt hơi, sổ mũi gì chứ?"

Trần Kha dừng một chút: "Không có."

"Nếu vẫn thấy khó chịu thì nên xuống dịch vụ y tế dưới lầu khám thử." Trịnh Đan Ny vẫn dặn dò thêm.

Trần Kha lại lắc đầu: "Hẳn là không cần đâu."

"Khụ, xin lỗi, tôi lắm lời quá." Trịnh Đan Ny lờ mờ thấy vậy, nàng cười cười, "Đây hình như là tật cũ..."

Trần Kha mím môi, muốn nói lại thôi, "Nó, thật ra là..."

Trịnh Đan Ny nhìn cô: "Được rồi, không quấy rầy cô nữa, nhưng cô nhớ uống nhiều nước và nghỉ ngơi thêm, tôi đi trước đây." Nàng còn tiện tay xách túi nilon vừa rồi, tính mang theo.

Trần Kha nhìn nàng chằm chằm, tâm trạng phức tạp không nói nên lời, vì sao lúc nào nàng cũng hiểu ý quan tâm đến cảm xúc của mình vậy. Cô vô thức đi theo hai bước, mở miệng, cuối cùng cũng nói: "Đan Ny, cảm ơn cô..."

Trịnh Đan Ny sửng sốt một chút, xoay người, trong mắt có ý cười tràn ra: "Đừng khách sáo." Nàng lại không nhịn không nổi, nói thêm một câu: "Nếu như có chuyện gì hãy tìm tôi qua WeChat."

Trần Kha im lặng một hai giây, gật đầu.

"À, đúng rồi, tôi đã đặt sữa chua mà chị họ cô mua vào tủ lạnh giúp cô rồi." Trịnh Đan Ny nhìn đồng hồ, cũng gần đến giờ rồi.

"Tạm biệt." Nàng vẫy tay, bước nhanh ra ngoài.

Trần Kha đứng ở tại chỗ, chờ tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên.

Trịnh Đan Ny về nhà mình trước, nhanh chóng trang điểm, xách túi, xách bịch nilon và túi rác trong nhà xuống lầu, vứt ở khu vực phân loại rác thải.

Giữa hè, ánh nắng lấp lánh dưới bóng cây, nàng đưa tay lên, để ánh mặt trời xuyên qua kẽ tay.

Cười một cái, đến gara lấy xe. Đi làm thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top