4.1 Trái tim bỉ ngạn

Một chiều mưa, bầu trời trắng xoá không thấy rõ lối về, những hạt mưa như mũi kim rơi xối xả xuống mặt đường. Thân thể em ướt đẫm đau rát, cả người ướt sũn chật vật ngồi nép mình dưới một tán cây rộng lớn. Dòng người vội vã chen chân nhau chạy thật nhanh, chẳng ai có thời gian để quan tâm đến thân ảnh nhỏ bé một góc. Gương mặt em trắng bệch không chút sức sống, đôi mắt vô hồn không phân định nhìn mãi một hướng.
~rộppp rộp~
Em bàng hoàn ngước mặt nhìn lên, một chiếc ô màu đỏ từ đâu che chắn cả thân thể mình. Cánh tay trắng đến hiện rõ cả gân xanh đang cầm thật chặt chiếc ô , em nghiêng người liền bắt gặp ánh mắt như thiên sứ đang cười khẽ nhìn mình:
"Em không sao chứ?"
Nói rồi nhét vội chiếc ô vào tay em, "Em cứ cầm lấy nhé, người ướt cả rồi. Chị có việc nên đi trước."
Người con gái ấy vội vã rời đi hòa vào dòng người tấp nập, em đứng ngẩn ngơ với chiếc ô đỏ nhìn mãi đến khi bóng dáng ấy khuất dần...trái tim vì sao phẫn đi một nhịp???...
▪︎💐 "Flowers of memori"
🔔🔔
"Chào quý khách."
Người con gái với mái tóc xoăn búi tóc đuôi ngựa, nàng mặc chiếc đầm trắng và chiếc tạp dề màu xanh đậm. Trông thấy vị khách trẻ tuổi ở ngưỡng 20, em rụt rè bước vào trên tay cầm một chiếc ô màu đỏ
"Em muốn mua hoa sao ?"
"Â...chị không nhớ em sao?"
Nói rồi đưa chiếc ô đỏ đến trước mặt nàng, kí ức chiều mưa của tuần trước hiện về, nàng cười xòa cầm lấy chiếc ô :" Oh em là cô gái hôm đó à?"
"Vâng, vẫn chưa kịp nói cảm ơn chị."
"Không có gì đâu, hôm đó em không bị cảm chứ? Vì đang có việc gấp nên chỉ có thể đưa ô cho em."
Trái tim lóe lên cảm giác ấm áp như ánh dương của buổi sớm, em rất muốn cười thật tươi nhưng không biết phải biểu đạt làm sao đành lắc đầu cười nhạt:" Không ạ."
"Thế thì tốt quá ^_^ em có muốn dùng một ít bánh ngọt không?"
"...Dạ có."
~~
Thế đấy, từ những cá thể độc lập dường như đều là những đường thẳng song song họ vô tình gặp nhau, bắt đầu bằng những câu chào hỏi và dần trở nên thân thiết. Không biết bắt đầu từ khi nào, từ một kẻ cô độc gói mình trong vỏ bọc cứng cỏi của mình, em muốn thoát ra thế giới chỉ để bên cạnh chị.
Mỗi ngày, em đều đứng từ xa trộm nhìn chị, em dần biết tất cả về chị, em biết công việc của chị bắt đầu từ sáng sớm tinh mơ, cửa hàng luôn tràng ngập sức sống của các loài hoa và cả chị. Em biết được mỗi ánh mắt cử chỉ của chị biểu lộ điều gì, kể cả món ăn chị yêu thích là gà xiên hay chocolate. Đặc biệt, ánh mắt sáng rực không giấu được hạnh phúc vui sướng của chị, nhưng nó lại khiến em đau lòng thay.. vì ánh mắt đó chỉ để âu yếm người con trai ấy.
🔔🔔
"Oh..là em đấy à"
"Vâng, chị vẫn chưa ăn tối nhỉ?"

Quỳnh y mắt sáng rực nhìn phần pizza nóng hổi trên tay Diệp Anh, em luôn đeo chiếc túi màu đen vì vừa từ trường về liền đến gặp nàng
"Đúng là chỉ có em, chị sắp đói chết rồi.."
"Chị Quỳnh Nga, chị có vấn đề về tim mạch đúng không?"
"Huh, la..àm sao em biết?"
"Em thấy có sách tim mạch ở bàn làm việc của chị. Trước nay mẹ em..cũng từng,..." mí mắt Diệp Anh cụp xuống đượm buồn, vẻ u uất ấy lúc nào cũng in rõ trên gương mặt em.
" ^^ không vấn đề gì đâu, bác sĩ nói quan trọng là tâm lí người bệnh. Chỉ cần chị lạc quan, quả tim này rất an phận đấy."
Diệp Anh mủi lòng cười lạnh :" Là vì anh ta sao?"
Mắt nàng sáng rực liền vui vẻ gật đầu.
Diệp Anh nghẹn ngào giấu nhẹm cảm xúc, đưa pizza đến trước mặt nàng. Mỗi lần đến đây đều tranh thủ ngắm ngía những bông hoa tươi rói xung quanh, đặc biệt là chậu bỉ ngạn đặt cạnh cửa sổ đến nay vẫn không thấy ai đến mua chúng.
"Chị, em mua chúng được chứ?"
"Huh? Hoa bỉ ngạn đó sao?"
"Phải, nó đẹp quá nhưng không ai mua chúng?"
Quỳnh Nga đi đến mang chậu hoa đặt lên bàn, vừa ngắm vừa nở nụ cười
"Mọi người đều thích những thứ đẹp đẽ nhưng là câu chuyện buồn họ nguyện từ bỏ em à. Em biết đấy, loài hoa này chính là tượng trưng cho hồi ức đau thương, những cái kết bi thảm đến đau lòng..."
"Vậy sao chị còn trưng bày ở đó?"
"Cuộc sống đâu chỉ có màu hồng đâu em, mọi ngày cứ 10 người đến đây sẽ có 2-3 người mang nỗi đau thương đến mua hoa. Chị nghĩ rồi sẽ có người muốn mua nỗi buồn của chúng."
"Vậy sao...thế em sẽ mua chúng."
Quỳnh Nga có chút bất ngờ nhìn em, dù biết rõ thế vẫn muốn có được chúng. Cô gái này rất trẻ nhưng nàng cảm nhận rõ nỗi tâm sự thần kín của em rất lớn, đôi mắt to tròn rõ ràng chính là đôi mắt biết cười thế nhưng chưa một lần trông thấy. Cả ngày từ trường em lại ghé sang trò chuyện cùng nàng, đơn độc không có đến một người bạn...
"Nếu em thích chị sẽ tặng em. "
"Oh..không c.."
"Nó còn tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu đấy, tiếc rằng câu chuyện ấy kết thúc không trọn vẹn. Nhưng chị đã gửi gấm tình cảm của mình rồi, em cứ yên tâm nhận nhé."
Thật ấm...thế giới vừa rồi rơi lại trên nụ cười của chị. Diệp Anh chỉ tiếc mãi không thấy được ánh mắt sáng rực đó khi nhìn mình, trái tim bị hỏng đó lại chọn giao phó cho một kẻ không ra gì!
... Lại một lần nữa, Diệp Anh vô tình trông thấy người đó vui vẻ nhưng trong vòng tay hắn không phải chị. Cô thật sự muốn hắn lập tức biến khỏi thế gian này, nhưng lo sợ chị sẽ thế nào khi hắn không còn nữa...lo sợ khi đối mặt với tình cảnh này liệu trái tim ấy có chịu đựng được hay không!!!
~ring...~~~
"Alo...con nghe."
"Con nhóc này con đã làm gì suốt mấy tháng qua mà không chịu đến xạ trị hả?"

"...con quên mất."
"Sức khỏe của con còn không quan tâm, cậu thật không hiểu nổi con Diệp Anh ah, ngày mai đến bệnh viện gặp cậu!"
"..."
Như mọi hôm, Diệp Anh vẫn ghé ở cửa hàng đợi nàng cùng về. Hôm ấy là một ngày không đẹp trời, cửa hàng hôm nay chị không lẻ bóng nữa mà bên cạnh đã có người kề vai. Nhìn cảnh tượng trước mặt, Diệp Anh ôm ngực trái nén cơn đau âm ỉ lặng người rời đi... Cô thầm nghĩ bao nhiêu cố gắng của mình rồi đi về đâu, nếu biết được thứ tình cảm không nên có này nàng sẽ quay lưng với cô ???
Diệp Anh không về nhà, cô vào một quán rượu nhỏ ở cuối ngỏ. Trên bàn một phần đậu hủ nóng và một chai Seju, uống hết chén này lại đến chén khác. Uống đến khi nước mắt vô thức lã chã rơi như mưa rào, giọt nước ấm nóng nặng hạt như chiều mưa hôm ấy... "Hức...hức..." mạnh mẽ đến đâu rồi cũng đến lúc ngồi đối diện với chính mình, nó yếu ớt hơn cô nghĩ...
Bước chân chao đảo trên con đường vắng, trời đã tối đen như mực ... Diệp Anh vừa rồi uống nhiều rượu nên cảm thấy cổ họng đắng ngắt, liền tìm tạm một cửa hàng tự chọn gần đấy mua ít nước ấm.
Ánh đèn phía ven đường dẫn lối Diệp Anh tìm đến, từ xa đã trông thấy bóng dáng ngạo nghễ quen thuộc. Hắn ta bên ngoài vừa nghe điện thoại khóe miệng cười rộng hết cỡ, cả người không giấu được quắn quéo vì vui sướng. Còn bên trong, người con gái ấy vẫn như không biết gì, chị vui vẻ đứng đợi ngay quầy đợi thanh toán.
Một con sói hai mặt, một cô gái với trái tim ngây dại khiến Diệp Anh vừa đau lòng vừa tức giận, cô không khắc chế được suy nghĩ từ đâu bay đến như một cơn gió, một cú đấm như trời giáng gán thẳng vào khóe miệng đang cười của hắn.
~Bốp!!!~~~
Một cú rồi hai cú, vừa trút giận trên người hắn cô vừa gào thét như một con thú mất kiểm soát. "Graa đồ khốn, vô lại, tiểu nhân...Gra chết đi!!!"
Quỳnh Nga mất hồn lao ra ôm chầm lấy hắn, ánh mắt nàng như đao nhọn khi người gây sự chính là cô :" Em bị điên sao, tại sao lại gây rối như vậy?"
"Em không điên, em đang thay chị cho kẻ không ra gì này một bài học!"
Hắn ôm miệng bê bếch máu không khỏi tức giận, tay nắm thành quyền muốn vung một cú trả lại. "Cô làm cái quái gì đấy?"
"Câm mồm, như thế không là gì so với trò hèn hạ của anh cả."
"Ca..ái gì? Cô bảo ai hèn hạ!"
"Bên cạnh chị ấy anh còn ngoại tình bên ngoài với bao cô gái khác, anh cho đó là cao quý ?"
"Ă..ăn nói xàm ngôn, cô lấy đâu ra dám vu khống tôi như thế??"
"E..em nói gì đấyDIỆP ANH!!!" Quỳnh Nga khóc nấc không giấu được cơn sóng lòng, nàng tuyệt đối tin tưởng chàng trai này, nàng không cho phép bất cứ ai nhạo báng không đúng về anh.
"Em nói anh ta là kẻ dối trá, chị đã bị anh ta lừa..." <CHÁT>~~
"Em CÂM ĐI!!!"
.
.
.

Khóe miệng không còn đắng ngắt mùi rượu nữa...thay vào đó là vị mặn tanh nồng của máu. Cô như chết lặng vì cái tát vừa rồi...cô từng lo nghĩ chị sẽ không chịu được cú sốc này, cớ nào mọi lời lẽ của cô đều khiến chị trở nên tức giận như thế, chị quả quyết tin vào đôi mắt ngu muội của mình để bảo vệ hắn ta!

€€____________________________
Từ hôm đó, cửa hàng vắng bóng cô sinh viên đem lòng thầm yêu nàng. Mỗi ngày đều một mình nàng đơn độc trong căn phòng trống. Sự hiu quạnh, u uất không biết diễn tả thế nào... nàng vừa giận vừa kinh suất đau lòng.
🔔🔔
Nàng lặng người nhìn người con gái vừa bước vào, chỉ sau vài tuần trông em hốc hác hẳn. Da thịt trắng bệch như xác sống, đôi mắt vô hồn chậm rãi đi về phía nàng...
"Chị..."
"Em còn đến đây làm gì?" Trái tim nàng không mách bảo như thế, nhưng miệng nhanh hơn não đã thốt ra lời khiến em phải đau lòng.
"Em không đến xin lỗi chuyện đã qua, em không muốn chị chị thứ tình yêu mù quáng đó che mờ lí trí."
"Lại nữa? Em có thôi không, chị hiểu rõ anh ấy hơn ai hết."
"Chị không. Chị chưa tận mắt nhìn thấy nên chị mãi mãi không hiểu!!!
Phải nói thế nào chị mới hiểu đây, chị bị ngốc sao Quỳnh Nga!"
Quỳnh Nga bất lực khóe mắt ướt đẫm, trái tim thế này là đau lòng vì em hay vì anh ta.. "Nếu em đến đây vì điều này thì đi đi...chị không muốn nghe lời buộc tội vô căn cứ của em ."
"Chị không tin em? Em đã bảo tận mắt trông thấy tại sao không tin em!" Diệp Anh tức giận quát lớn, khóe mắt cay nồng đã sớm đỏ hoe.
"Đi đi, em nói bấy nhiêu đủ rồi, chị... không muốn nhìn thấy em nữa...!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top