Chap 19 : Vợ hiền

Lee Chae Rin nhanh chóng trở mình, giữ chặt cô dưới thân thể, 2 khuôn mặt chỉ cách nhau gang tấc, đôi măt sâu thẳm nhìn cô, ánh mắt sáng như những ngôi sao, rõ ràng không hề buồn ngủ.


"....Là Chae giả vờ ngủ?" cô không kìm được chau mày lớn tiếng lên án. Thật ra chiếc giường rộng và mềm mại ngã xuống không hề đau, chỉ là cô sợ hãi quá, tim đập thình thịch, do đó mắng gay gắt: "thật vô vị"

Lee Chae Rin hơi nhếch môi, giữ chặt hai tay cô trên giường: "Chẳng phải bảo là cần tắm rửa và dọn dẹp nhà cửa sao? Cuối cùng lại chạy đi đâu?"

Mũi của hai người sắp chạm nhau, cô vùng vẫy một cách tượng trưng, vẫn ngẩng mặt lên: "Em vẫn chưa hỏi đấy, rõ ràng đi công tác, sao tự nhiên lại về? Chẳng lẽ đi tên lửa? Hay là đi tàu vượt thời gian?" ngừng lại, lại nghi ngờ hỏi tiếp: "Lúc gọi điện thoại rốt cục là đang ở đâu?"

"Sân bay"

"......Chae dám lừa em!"

"Lừa em gì nào?" dường như tâm trạng Chaerin rất tốt, khóe mắt ẩn một nụ cười nhẹ, ngay đến cả đáy mắt sâu thẳm cũng sáng lên, sự lóa mắt rực rỡ đó, làm cho cô thất thần.

Cô ấy cười nhẹ nói: "Chae đâu có nói mình ở nơi khác"

Cô ngẩn người ra một lúc, nỗ lực suy nghĩ, hình như Chaerin thật sự không hề nói.

Dù gì vẫn là lừa cô! không nói rõ ràng, mặc dù cô hiểu sai, nhưng như thế cũng là một dạng lừa dối.

Cô căm giận động đậy 2 chân, ai ngờ rằng bị Chaerin khống chế dễ dàng, cả cơ thể bị giữ chặt trong lòng ngực ấm áp và mạnh mẽ, không thể động đậy được.

"Mau đứng dậy!" cuối cùng cô đành mở miệng - "Quần áo còn chưa thay, làm bẩn hết ga giường em rồi"

"Bẩn thì giặt" Chaerin không thèm để ý, lại tiếp tục cười: "Lúc nẫy sao em chụp trộm Chae?"

Chiếc điện thoại tội nghiệp trong lúc cô ngã xuống giường đã bay ra ngoài, bây giờ đang nằm trơ trọi ở góc giường, cô ngẩng đầu một cách khó khăn nhìn, may mà vẫn chưa rơi xuống đất.

Cô nói dối, ác ý nói: "Muốn chụp hình lúc Chaerin không còn một chút phong độ và khí chất nào cả, rồi lưu truyền ra ngoài, để trở thành trò hề"

Cô ấy nhướn mày, hỏi đúng trọng tâm: "Cái đó có lợi gì cho em?"

"Em cứ thích làm chuyện ích kỷ hại người khác thế đấy, không được sao?"

"Được" Chaerin dột nhiên cúi đầu thấp cắn vào môi cô, cười nham hiểm: "Chae lại thích làm những việc vừa ích kỷ lại vừa lợi dụng người khác"

Dara bị đè dưới cơ thể Chaerin rất khó chịu, không thể thở nổi, đến lúc cô ấy khó khăn lắm mới rời khỏi môi cô, nhanh lại bắt đầu xâm nhập xuống phía dưới.

Gáy và xương quai hàm cô, Chaerin dần đần hôn xuống dưới đó, do kỹ thuật thành thạo, lại giống như là đang hết sức trêu đùa khiến cho cô mềm ra râm ran đến không chịu được. Cuối cùng không chịu được đành xin lượng thứ, hơi thở ngắt quãng nói: "Chụp trộm là vì........Chae đẹp trai"

Dường như không chịu buông tha cô, đôi môi ấm áp chu du trên gáy cô, vừa nhẹ nhàng vừa lười nhác: "Ồ? Thật sao?"

"Thật...."cô vô cùng sợ ngứa, dường như cầu khẩn nói: "Đừng đùa nữa, em sai rồi......"

Cuối cùng Chaerin cười nhẹ nhàng, dường như đã trừng phạt đủ rồi liền dừng tay lại. Đôi tay với lấy chiếc điện thoại ở bên giường, đưa đến trước mắt co: "Đã đẹp trai như vậy thì đưa ảnh đây Chae xem nào"

Nói mà không biết ngượng, mặt dày còn hơn cả tường thành! Nhưng cô không còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn đưa bức ảnh ra.

Thực ra do ánh đèn trong phòng mặc dù đã bật flash nhưng bức ảnh vẫn hơi u ám và mơ hồ, góc bên dường như lan ra một màu vàng tối. Nhưng góc độ rất đẹp, từ cao nhìn xuống khiến cả cơ thể đều được thu nạp vào trong.

Điều cô nói là thật. Chaerin thật sự rất đẹp trai, cho dù là nằm như vậy, dường như vẫn có khí chất lười nhác phóng khoáng. Làm cho cô bất chợt nghĩ đến trang bản phụ của một tạp chí mà cô xem mấy hôm trước, một người mẫu nước ngoài gày khôi ngô tuấn tú nằm nghiêng người trên chiếc ghế salon phong cách Mỹ. Trùng hợp là, tư thế nằm lại dường như giống hệt Lee Chae Rin lúc này, chỉ có điều đôi mắt khép hờ của người mẫu liếc nhìn vào ống kính, ánh mắt mê hoặc lòng người.

Cả bức ảnh đen trắng rõ ràng, có một vẻ đẹp mạnh mẽ đơn giản, kết cấu rất hài hòa, thợ chụp ảnh này quả thật là cao nhân, trong chốc lát đã nắm giữ được ánh mắt của người xem

Lúc đó Park Bom bị bức hình đó làm cho mờ mắt, nước bọt sắp rớt xuống.

Cho nên cô đột nhiên muốn chụp Lee Chae Rin lúc ngủ, nghĩ đến hôm nào đó cho Park Bom xem, ai bảo Bommie là fan trung thành của cô ấychứ

Lee Chae Rin nhìn màn hình lúc đó cũng không nói gì, cô sợ sẽ xóa mất bức ảnh vội vàng cướp lại điện thoại, ai biết được vừa cầm vào điện thoại thì chuông liền vang lên

Vẫn là bài hát tràn đầy niềm vi trẻ thơ: "ba con heo", Lee Chae Rin cười rồi tự ý đi vào phòng khách, còn cô vẫn ngồi trên giường đờ đẫn một lúc, sau đó mới nghe điện thoại.

Tiếng nói của Dong Hae cất lên: "Về đến nhà chưa?"

Cô nói "rồi", bây giờ mới nhớ ra lúc đó trước khi lên xe hình như có dặn dò, nhưng cô về đến nhà lại quên không báo cho anh.

Anh ta dường như nhẹ nhõm hẳn, cười nói: "Vậy thì tốt" ngừng lại rồi hỏi: "Đã ngủ chưa?"

Trước đây cũng luôn như thế, anh nhắn tin cho cô hỏi đã ngủ chưa?, hoặc là đã dậy chưa? Mặc dù không nghe thấy giọng nói nhưng vẫn biết được ngữ điệu và ngữ khí như thế nào, cũng giống như bây giờ, dịu dàng như nước, còn cô thì vẫn cứ ở trên giường nằm trốn trong chăn mượn ánh đèn trắng heo hắt, trả lời tin nhắn từng chữ từng chữ.

Có tối thật sự buồn ngủ rồi, nhưng không nỡ nói tạm biệt, cho dù ngày nào cũng gặp nhau nhưng cô vẫn không đành lòng nói chúc ngủ ngon, cho đến khi anh chủ động nói, cô bé ngốc, ngủ thôi, tắt máy nhé. Cô mới cười rồi tắt máy, ngủ một đêm ngon lành.

Nhưng bây giờ, cô ngủ hay chưa thì có quan hệ gì với anh chứ?

Do đó nói nhạt: "Chưa". Thực ra trong lòng vẫn đè nén nỗi đau, nhưng đã trở nên rất nhỏ rồi, dường như chỉ là khi hít thở có thể bỏ qua nó, quên mất nó.

Dong Hae không nói gì, nhưng cũng không cúp máy ngay, căn phòng yên tĩnh quá, Dara cúi đầu nhìn chiếc ga giường lộn xộn, dường như nghe thấy tiếng thở của anh, hoặc chỉ là hơi thở của cô, bởi vì ngay bên tai cô, rõ ràng như thế.

Một tiếng động đột ngột vọt ra từ bếp, cô mới dời mắt mình, nói: "Nếu không có việc gì, em cúp máy đây"

Kết quả đây là lần đầu tiên cô cúp máy trước Dong Hae, đi ra ngoài liền thấy Chaerin đang loay hoay trong bếp, đôi tay không ngừng lật tìm các ngăn tủ

Cô hỏi: "Tìm gì thế?"

Bước lại một ngăn tủ trên tường, nhìn nhìn, sau đó mới quay mặt lại nói: "Chae đói rồi"

"Đồ ăn để ở trong tủ lạnh, mở mấy cái đó ra làm gì?" mặc dù giọng nói của cô ấy lúc đó rất vô tội, vừa hiếm khi thấy lại rất hay, nhưng cô vẫn cảm thấy không có gì để nói

Khuôn mặt Chaerin buồn bực: "Trong tủ lạnh toàn đồ ăn thừa"

Ồ, đúng rồi, từ trước đến nay có người không ăn cơm thừa bao giờ. Mặc dù sớm biết thế, nhưng lúc này Dara vẫn than vãn: "Tại sao Chae lại có nhiều tật xấu thế chứ? Đâu phải là thuốc độc!" Bởi vì trong tủ lạnh thật sự không có đồ tươi, lúc tối ăn cơm có thừa một ít, cô dùng giấy bọc gói lại định ngày mai một mình ăn tạm cũng được.

Bây giờ đối mặt với sự bắt bẻ của Chae Rin đại tiểu thư, cô chẳng còn cách nào khác, cuối cùng Lee Chae Rin nói: "Đi ra ngoài ăn cơm đi"

Đã muộn như vậy rồi, đi đâu ăn chứ? Hơn nữa cô thấy mệt, thật sự không ứng phó được với sự cao hứng của cô ấy, cuối cùng đành hỏi: "Rốt cuộc Chae muốn ăn gì? Mì tôm được không?" thật ra biết chắc chắn đối phương không ăn, cô chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi

Quả nhiên thấy Chaerin lập tức cau mày, liếc mắt nhìn cô nói: "Đó là thức ăn cho người sao?"

"Ồ" cô mở miệng nói: "Những loại người như đại tiểu thư Lee đây thật khó hầu hạ quá" cô cố tình nhấn mạnh trọng âm, dường như hơi nghiến răng nghiến lợi, Chaerin lại không thèm chắp vặt cô, chỉ dương mắt cười, dáng vẻ lương thiện vô tội: "Đột nhiên muốn ăn cháo thịt nạc với trứng muối"

Nếu mà không biết Lee Chae Rin từ trước đến nay chưa bao giờ vào bếp thì Dara cũng chẳng nửa đêm còn vo gạo nhóm lửa, bận đến nỗi như một phụ nữ gia đình thật sự.

Thực chất bây giờ việc cô muốn làm là tiếp tục đắp mặt nạ lên mặt, việc mà cô chưa kịp làm lúc nãy, sau đó ngâm mình nửa tiếng trong bồn tắm, cuối cũng ngủ một giấc ngon lành.

Nhưng chẳng mấy khi Lee Chae Rin lại ngoan ngoãn như vậy. Hai tay buông thõng đứng bên cạnh, nhìn cô tỉ mỉ vo gạo rồi cho vào nồi áp suất. Cô thật sự rất cảm động, bởi vì một người rất quán triệt lời dạy của người xưa đó là "quân tử" không vào bếp. Trước đây ở Seoul, dường như chỉ nói đến ăn cơm chứ chưa bao giờ cầm một cái nồi cái bát, hay cái thìa bao giờ.

Mặc dù bây giờ Chaerin không giúp gì, nhưng dù gì cũng đã chịu đứng nư thế này, cô đã rất hài lòng rồi. Thế mà ma xui quỷ khiến thế nào mà lại cam tâm tình nguyện bận bịu thế này nấu đồ ăn đêm cho.

Đặt cái nồi lên bếp lửa, Dara lau sạch tay, quay đầu lại nói: "Nấu cái này, Chae nhất định phải ăn hết cho em"

Lee Chae Rin không trả lời, dường như tim đạp hơi nhanh và loạn nhịp, đôi mắt sâu thẳm và yên tĩnh nhìn vào cô, dần dần rời đi.

Dara không thèm để ý đến, quay người đi vào trong.

Ai biết được Chaerin đột nhiên kéo cô lại, ngón tay vẫn hơi lạnh, còn cô vừa nấu ăn nên hơi nóng, nhiệt độ như vậy lại rất thoải mái.

Cô không rút tay lại, chỉ hỏi: "Làm gì vậy?"

Lee Chae Rin lại không nói gì, vẫn nhìn cô chăm chú, cho đến khi nhìn thấy da cô hơi tê lại, mới đột nhiên hỏi: "Tâm trạng em hôm nay rất tốt sao?"

Những cô hoàn toàn không hiểu là ý gì.

Kết quả Chaerin lại cười, đưa tay nhẹ nhàng véo khuôn mặt nghi hoặc của cô: "Nếu mà ngày nào cũng thế này thì càng tốt". Giọng điệu hơi than vãn, chóc lát đã biến mất, sau đó liền kéo cô vào trong bếp.

Dara hơi buồn bực, tự nhiên lại nghĩ đến quan hệ của cô và đứa cháu ngoại Minzy, cũng rất thích véo má của cô, cảm giác sờ vào đôi má phúng phính thật thích, không có việc gì làm liền không kìm được đưa tay hung ác ra véo.

Đương nhiên bây giờ Lee Chae Rin cũng đem cô ra làm đồ chơi để giải sầu

Cô không có thói quen ăn đêm, sợ béo, mặc dù cân nặng của cô rất bình thường, nhưng phụ nữ thông thường đều hy vọng mình gầy thêm một chút, cho nên nghiêm ngặt chấp hành các ý kiến trên những trang web thời trang, buổi tối tuyệt đối không ăn.

Cháo đã nấu xong, Dara chỉ múc một bát, tiện tay để lên bàn, sau đó ngắn gọn từ trên xuống: "Ăn đi"

Lee Chae Rin chậm chạp ngước mặt lên nhìn cô: "Hành động và giọng điệu của em như đang cho thú cưng ăn vậy"

Cô nhếch nhếch khóe miệng nói: "Thú cưng cao cấp như Lee Chae Rin em không nuôi nổi". Nói xong vênh váo tự đắc quay người đi vào buồng tắm.

Chaerin chỉ cười cầm muỗng đũa lên cũng không tranh cãi với cô.

Thực ra cô ấy càng thích Dara như thế này hơn, thỉnh thoảng đấu khẩu, sự kiêu ngạo cũng bắt đầu trở nên hung hăng hơn, có khi còn không coi chồng ra gì, nhưng thế lại thích. Bởi vì tràn đầy sức sống, dường như cả cơ thể trên xuống dưới có một sức sống sục sôi, như ngọn lửa đang đốt cháy mục tiêu sáng rực, đến cả ánh mắt cũng trở nên lấp lánh và linh động đến lạ thường.

Khi đó, tất cả những cái đó xuất hiện trong trạng thái quan hệ của 2 người đang hòa hợp và tốt đẹp

Cô ấy phát hiện Dara rất dễ bị ảnh hưởng của môi trường xung quanh, cảm xúc lên xuống không ổn định, giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Giả dụ 2 người cãi nhau hoặc đều không vui, Dara liền không thèm nói câu nào, dường như tinh thần mệt mỏi, sắc mặt cũng ảm đạm theo, cứ trầm tĩnh như thế. Dường như có thể khiến người khác quên đi sự tồn tại của mình.

Nhưng Chaerin lại không thể nào không chú ý đến cô được.

Nhớ có một lần, về nhà rất muộn, thực ra uống hơi nhiều rượu, đầu cũng hơi choáng váng, nhưng đi vào nhà liền nhìn thất Dara ngồi trên chiếc giường nhỏ mềm mại.

Ánh đèn sáng rực, tấm nhung tơ màu đỏ hồng làm cánh tay lộ ra ngoài của cô trắng nõn nà, quả thật giống như là viên ngọc thượng hạng tinh tế mượt mà, dưới ánh đèn dường như có cảm giác trong suốt. Chaerin cảm thấy mình say thật rồi, cho nên lần đầu tiên thấy sắc đẹp tầm thường trên cơ thể cô thực ra không hề xấu. [nhan sắc Dara mà tầm thường huhu e cũng muốn tầm thường quá đi]

Chaerin đi lại đó, bước chân hơi lảo đảo, đến hơi thở cũng không ổn định: "Sao vẫn chưa ngủ?"

Cô quay đầu lại nhìn không nói gì

Lúc này Chaerin mới lờ mờ nhớ lại, buổi sáng lúc ra ngoài hình như cũng không nói gì. Thời gian gần đây luôn không yên bình cũng không biết do ai bắt đầu nữa, lại do ai mà chiến tranh tăng thêm một cấp, tóm lại cuối cùng cũng làm loạn lên rồi kết thúc không vui vẻ gì

Do uống quá nhiều, thái dương đau nhức, cũng không phân biệt được ai đúng ai sai, chỉ là cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt ỉu xìu ấy, trong chốc lát mềm lòng, cho nên liền nói: "Ngủ sớm đi"

Cô vẫn không thèm để ý đến

Cửa sổ đóng chặt, bên ngoài những con côn trùng nhỏ đang nhìn vào ánh sáng trong phòng, thiêu thân lao đầu về phía trước, đập vào cửa kính, phát ra những tiếng động nhỏ.

Còn Dara vẫn cứ nhìn thất thần, khuôn mặt nghiêng dưới ánh đèn ngưng tụ tạo nên một đường nét dịu dàng, ngay cả ánh sáng ở đáy mắt cũng ngưng đọng, sâu thẳm âm u.

Trong khoảng khắc đó Chaerin thật sự muốn biết cô đang nghĩ gì, lại có thể chuyên tâm như vậy, dường như chìm đắm trong thế giới riêng của mình mà bỏ lại mình ở bên ngoài.

Cô ấy lại gọi Dara một tiếng, dường như vẫn không nghe

Ánh đèn sáng trưng, sự yên lặng bao trùm căn phòng, trong chốc lát Chaerin chỉ cảm thấy chán nản chưa từng có, trong lòng dường như cũng trở nên mệt mỏi, chỉ vì cô gái này lúc nào cũng như trẻ con, buồn vui đau khổ chỉ cần nhìn ánh mắt là đoán ra được, nhưng có lúc lại cảm thấy mình như chưa bao giờ quen biết cô.

Lúc đó thứ duy nhất có thể khẳng định, trong lòng cô có một người, mà người đó chắc chắn không phải Lee Chae Rin.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: