Chương 4
- Anh, anh nói gì vậy, tại sao lại....
Tút tút tút
Wonyoung đau lòng, nước mắt từng giọt lăn xuống. Nàng không thể ngờ, mình lại bị "đá". Người kia thậm chí còn không định cố gắng hay là đủ dũng cảm để công khai trước công chúng mối quan hệ của nàng và anh ta.
Trời đã gần tối, nàng lang thang ngoài đường cũng đã mấy tiếng đồng hồ. Chán nản tột cùng, khi "nguỵ trang" đã xong, nàng bước chân vào một quán ăn vỉa hè và bắt đầu "giải sầu".
Mấy chai rượu cũng đã uống cạn, trời đã khuya lắm rồi, khách khứa cũng về hết, chỉ còn nàng và...một vị khách nữa. Người này ăn mặc kín mít chẳng khác gì nàng hết, tầm mắt thỉnh thoảng lại liếc sang phía nàng, nhìn vô cùng mờ ám.
- Bà chủ... Tính tiền!!!
Wonyoung vẫy vẫy cánh tay. Bà chủ mau lẹ chạy đến rồi khẩn trương nhẩm nhẩm tính toán.
Wonyoung đứng lên, người kia cũng rời khỏi quán. Loạng choạng bước đến bãi để xe, Wonyoung bước đi trở nên gấp gáp hơn. Hình như nàng vẫn đủ tỉnh táo để phát hiện ra mình bị theo dõi. Đánh mặt lại, nàng chỉ thằng tay vào người vốn đang ở sau lưng mình từ nãy đến giờ.
- Đồ... phóng viên... đáng ghét...
Rầm
Wonyoung mơ màng mở mắt, nhắn nhó một lúc, đầu nàng đau hơn bao giờ hết, chắc chắn là do tác hại của việc uống nhiều rượu. Bất ngờ nàng vùng dậy, nhận ra là mình đang nằm vô cùng thoải mái trên giường, mà căn phòng này hoàn toàn không phải phòng nàng hay đúng hơn là nàng đang ở một nơi không phải nhà mình.
Wonyoung giật mình nhìn lại áo, thấy tư trang vẫn chỉnh tề mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đây là đâu?"
Wonyoung nheo mắt, phòng nàng đang nằm nếu nói là phòng ngủ cũng không đúng. Nó thậm chí còn chẳng có đồ gì. Mọi thứ nom vô cùng sạch sẽ và thưa thớt đồ đạc.
"..."
Wonyoung giật mình, là tiếng phím đàn piano. Nàng nhẹ nhàng rời khỏi giường, lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài.
Tiếng piano trong trẻo kia càng lúc càng rõ ràng, được phát ra từ một căn phòng khác ở gần đó. Wonyoung ngạc nhiên, nàng liếc mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt là cái đồng hồ treo tường đang điểm ba giờ kém.
"Ba... ba giờ sáng sao?"
Wonyoung giật mình, gần ba giờ, và còn có tiếng piano, lại còn trong một căn nhà lạ hoắc trống rỗng đến đáng sợ, Wonyoung đang liên tưởng một loạt các hình ảnh man rợn trong mấy bộ phim kinh dị nàng từng xem. Vừa tưởng tượng vừa tự làm mình rùng mình.
Bất ngờ tiếng đàn dừng vang, lần nữa Wonyoung giật mình, người không ngừng run rẩy.
Cạch
- Ôi trời ơi!
- Á á á á á á!!!
Wonyoung hét toáng lên, không chỉ nàng mà người trước mặt nàng cũng giật mình không kém.
Tiếng thét của nàng thành những tiếng ứ đọng trong cổ họng khi miệng bị một bàn tay khác bưng kín. Wonyoung sợ hãi đưa tầm mắt lên, run rẩy chuyển thành ngơ ngác và cuối cùng là kinh ngạc tột cùng.
Nàng không ngờ được người trước mặt mình lại là Yujin, như vậy là nàng đang ở nhà của nhạc sĩ tài năng bậc nhất Hàn Quốc?
- Sao em lại đứng ngoài này?
Yujin nhăn mày nhìn Wonyoung, Wonyoung nuốt khan một cái, nhất thời cổ họng cứng đờ, không thể nói được gì.
- Của em đây
Yujin đặt lên bàn một cốc nước, Wonyoung nhanh chóng nhận lấy và uống đến hết thì thôi.
- Sao em lại... ở đây? Em nhớ là...
Wonyoung bắt đầu đi vào chủ đề chính. Yujin vốn đang chăm chú đọc bản nhạc, nghe Wonyoung mở lời mới từ từ đưa tầm mắt sang.
- Hôm qua tôi vào quán bà Kim mua chút đồ ăn tối, tình cờ thấy em đang say xỉn. Dù sao cũng không bận lắm nên định giúp em về nhà. Không nghĩ đi được mấy bước chân em đã ngã gục rồi.
Yujin nói xong quay trở lại việc đọc bản nhạc, Wonyoung xấu hổ đỏ bừng mặt, trong đầu một loạt hình ảnh không đẹp đẽ gì về bản thân tối qua xuất hiện.
- Nên... nên là chị mới đưa em về đây sao?
- Phải! Tôi vốn định đưa em về nhà, nhưng em đang gặp chút rắc rối với đám phóng viên. Nếu tôi đưa em về không biết sẽ còn những bài báo gì khác nên tôi đưa em về nhà mình.
Wonyoung gật gù, mọi chuyện hoàn toàn sáng tỏ. Yujin vẫn đang chú tâm đọc nhạc, Wonyoung giờ mới ngắm kĩ được gương mặt Yujin.
"Lông mi dài quá"
Wonyoung giật mình, bản thân nàng hoàn toàn bị đôi mắt của Yujin thu hút. Người này không mang gương mặt của một idol, nhưng lại có những nét khiến người ta mê mệt ngay từ cái nhìn đầu tiên. Và đôi mắt chính là vũ khí chết người của Yujin.
Ring ring ring
Yujin hơi giật mình, nhưng rồi lại thở dài, khẩn trương cầm điện thoại lên.
Tít
- Ơ, chị không nghe sao?
Wonyoung ngạc nhiên, còn Yujin khá thản nhiên, lẳng lặng gấp tập nhạc vào rồi đứng lên.
- Mấy lời nhắc nhở thôi, không cần thiết phải nghe! Tôi đi ngủ đây, em làm gì thì làm
Yujin khẩn trương trở về phòng, Wonyoung hơi ngơ ngác ngồi đó một lúc rồi cuối cùng cũng là trở lại căn phòng mà ban nãy nàng bước ra.
"Chả trách nhiều fan nữ đến vậy, cách cư xử đúng là... lạnh lùng ha"
Wonyoung khẽ mỉm cười.
"Nhưng lại có trái tim... rất ấm áp"
---
Cạch cạch
Mấy tiếng động lạ làm Wonyoung tỉnh giấc. Nhăn nhó lôi điện thoại ra xem, giờ mới có sáu giờ sáng, Wonyoung hơi bực mình rồi lại gục xuống lần nữa.
Cạch cạch cạch
"Gì vậy trời?"
Ngái ngủ mở cửa, Wonyoung phải dụi mắt mấy lần mới nhận ra người trước mặt mình là Yujin.
- Chị dậy lúc nào vậy?
Wonyoung kinh ngạc nhìn người đang ở trong bếp. Yujin không chút gợn sóng, hơi liếc nhìn Wonyoung rồi nhàn nhạt đáp.
- Một tiếng trước!
- Năm... năm giờ sáng sao?
Wonyoung tròn mắt nhìn Yujin, Yujin không đáp lại, coi như không phủ nhận.
- Chị ngủ lúc ba giờ sáng... và dậy lúc năm giờ sáng sao?
- Thói quen thôi, làm gì phải ngạc nhiên đến thế?
Yujin cẩn thận lật trứng, vẫn là cái tông giọng hơi trầm và ngữ điệu nhạt thếch ban nãy.
- Thói quen sao? Chị ngày nào cũng vậy à?
- Đúng vậy
Yujin đặt đĩa trứng lên bàn, là hai đĩa rồi cởi tạp dề, liếc nhìn Wonyoung.
- Bàn chải, khăn mặt, khăn tắm tôi đã chuẩn bị hết ở trong kia. Đồ lót tôi cũng mua mới cho em, có giặt cẩn thận và sấy khô lúc nãy rồi chị khỏi bận tâm. Quần áo thì tôi không biết chọn nên tí nữa tắm xong em vào phòng tôi chọn đại một bộ nhé. Trả tôi sau cũng được.
Wonyoung tròn mắt trước sự cẩn thận của Yujin, Yujin vẫn là vẻ mặt lạnh tanh đang đợi cái bánh mì nướng ra lò. Yujin nói như là không có gì to tát lắm vậy mà đối với Wonyoung thì nó thật sự quá là chu đáo.
- Đứng đó làm gì? Mau tắm đi. Đồ ăn nguội mất.
Yujin hất cằm ra dấu rồi đặt lát bánh mì ngay ngắn lên hai đĩa. Nước sinh tố cũng được cô cẩn thận rót ra hai cốc trông vô cùng hấp dẫn.
Wonyoung mặc tạm bộ đồ tắm bước ra ngoài. Yujin hiểu ý liền chỉ chỉ tay vào phòng mình ra dấu rồi bước vào trước.
- Tủ quần áo của tôi. Chọn bộ nào mà em thích ấy. Nói trước, không có váy đâu.
Yujin nói mấy câu rồi bước ra ngoài. Wonyoung lướt qua một lượt rồi chọn một chiếc áo sơ mi kèm theo cái quần ngố bò trông vô cùng khoẻ khoắn.
Cởi bỏ bộ đồ tắm, hiện tại Wonyoung chỉ mặc nội y màu trắng tinh khiết. Thân thể ngọc ngà được phơi ra. Vòng ba đầy đặn, vòng hai nhỏ xíu cùng khuôn ngực đẹp mê hồn. Từ gương mặt cho đến thân thể hoàn toàn toát lên vẻ tiên nữ, vẻ đẹp của một idol.
Cạch
- Xong rồi thì ra dùng bữa đi
Yujin liếc Wonyoung một cái rồi ngồi vào bàn ăn. Wonyoung mau chóng gật đầu, cả hai ngồi đối diện nhau.
Yujin lướt điện thoại trong lúc ăn, cô đang xem lịch trình ngày hôm nay.
Ring ring ring
- Alo? Tôi xem rồi. Chiều tôi đi taxi qua, đừng qua nhà tôi, tôi không có nhà đâu. Được rồi.
Yujin khẽ thở dài, đặt điện thoại xuống bàn rồi trở lại dùng bữa.
- Ừm... xin lỗi nhé! Làm phiền chị suốt từ tối qua.
Wonyoung thẹn thùng mở lời, Yujin hơi liếc nhìn Wonyoung.
- Không có gì! Cũng không phiền. Lâu rồi mới ngồi ăn sáng với một người. Tôi nên cảm ơn em mới đúng!
"Lâu rồi... Là sao?"
- Tôi ăn xong rồi! Em dùng xong bữa thì để bát đũa lại đó và đi làm đi. Đừng có ý định giúp tôi rửa, tôi còn có việc với chúng.
Yujin lạnh lùng nhắc nhở, Wonyoung ngạc nhiên nhưng không dám nhiều lời. Người kia nom vô cùng nghiêm túc, chắc đúng là có việc gì thật. Là vì lẽ đó nên Wonyoung hoàn toàn chấp thuận vô điều kiện, không thắc mắc.
- Cửa tự động, ra chỉ cần đóng lại là được. Đừng quên đồ gì đấy, tôi lại phải chạy ra thì phiền phức lắm. Biết chưa?
Wonyoung ngoan ngoãn gật đầu. Yujin cũng gật nhẹ đáp rồi đi về phòng.
Wonyoung ngơ ngác, tầm mắt liếc nhìn, bất chợt chạm tới cái đồng hồ treo tường nhà Yujin.
"Chết rồi, buổi họp báo"
Rồi khẩn trương ăn nhanh bữa sáng và rời đi...
Khi chắc chắn Wonyoung đã rời đi, Yujin mới lặng lẽ bước ra ngoài phòng ăn. Wonyoung quả là nghe lời, đúng là không rửa mà chỉ xếp lại ngay ngắn bát đũa bẩn vào cạnh bồn và giúp Yujin lau bàn ăn.
Yujin vẫn là gương mặt không chút biểu tình, từ từ làm ướt miếng rẻ lau và bắt đầu rửa đống bát đũa bên cạnh...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top