Chương 13

Đón Yujin từ sân bay đã là chuyện của mười ngày trước. Giờ Wonyoung đang cấp tốc chuẩn bị cho dự án comeback của mình. Thậm chí nàng còn không biết cái dự án này từ đâu xuất hiện nữa. Đốp một cái quản lý Jo gọi cho nàng, bảo nàng phải nhanh chóng đến công ty để bàn bạc.

7 giờ 30 sáng, phòng Giám đốc

- Dự án lần này rất quan trọng với cả Wonyoung và công ty ta. Chúng ta không thể để tuột mất cơ hội lần này.

Giám đốc quản lý Bong hùng hồn đưa ra lời mở đầu đầy tính "câu dẫn". Mọi người khá tò mò, nhất là Wonyoung, nhân vật chính của dự án lần này.

- Album lần này như thường lệ, sáu bản nhạc. Ca khúc chủ đề đương nhiên phải thật thu hút nhưng lần này MV tuyệt đối cũng phải đầu tư. Không thể lơ là như những Album trước được.

Phó chủ tịch Man cũng bắt đầu mở lời. Dường như là ai cũng biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ ngoại trừ duy nhất nhân vật chính là còn mơ hồ.

- Ca khúc chủ đề sẽ là bản Ballad nhẹ nhàng và đầy cảm xúc. Liên hệ với đạo diễn Dong, chúng ta sẽ bàn bạc với anh ấy vào muộn nhất là ngày mai. Không được chậm trễ. Eunhye, cô lo việc sắp xếp cuộc gặp của tôi và anh ấy.

Phó chủ tịch vẫn cái giọng nghiêng túc mà nói. Quản lý Jo gật đầu liên tục ngoan ngoãn. Wonyoung khẽ xuất hiện cái nhíu nhẹ ở chân mày. Nàng đang vô cùng giận, vốn dĩ nàng là trung tâm của dự án này, vậy mà giờ đây chỉ biết lặng thinh nhìn mọi người bận rộn bàn bạc.

- Rốt cục là chuyện gì đây?

Vì không nhịn được nữa nên nàng đã mở lời, thanh âm có phần hơi lạnh nhạt mang hàm ý tức tối. Mấy người kia vốn đang sôi nổi tự nhiên tròn mắt nhìn nàng, khiến nàng lại được một phen khó hiểu.

- Em hỏi gì lạ vậy?

Quản lý Jo nhướn mày khó hiểu nhìn Wonyoung. Wonyoung không đáp, thẳng thắn nhìn thẳng vào mắt Phó chủ tịch Man, cũng là người có chức vụ to nhất trong phòng họp này.

- Em đang không hiểu mọi người bàn bạc chuyện gì. Em sắp comeback, sáng nay em cũng mới biết vậy mà mọi người bàn bạc như thể là đã có tính toán được nhiều ngày vậy. Rốt cục chuyện là sao?

Wonyoung không giữ lễ nữa, bực tức làm nàng đầu như muốn bốc hỏa. Gần đây nàng khá căng thẳng, cốt cũng là vì... quan hệ của nàng và Yujin khá tốt. Vì quan hệ trở nên tốt, lại còn là tự phát nên việc Giám đốc yêu cầu nàng phải tiếp cận Yujin, khi nghĩ đến làm nàng mệt mỏi vô cùng. Hoàn toàn là mang cảm giác tội lỗi với Yujin. Nàng biết nàng không có ý tứ lợi dụng cô, chỉ là nàng đang bị ám ảnh, tự đưa mình vào tình thế không lối thoát.

Nhiều lúc nàng còn không nhận ra được đâu là thực, đâu là ảo. Cứ là Yujin thì khiến nàng mang đầy cắn dứt và dằn vặt.

- Em thật sự không biết gì sao?

Quản lý Jo thăm dò Wonyoung, hiển nhiên nàng lắc đầu rồi, rõ ràng là mù mịt không hiểu gì hết.

- A, vậy là Yujin không kể gì cho em sao?

Giám đốc Bong cảm thán một tiếng rồi cười nhăn nhở nhìn Wonyoung, còn nàng khi nghe cái tên kia thì giật mình. Mày nhăn càng đậm hơn, rõ ràng là mấy người trong công ty này đã lợi dụng gì Yujin rồi.

- Không có. Sao lại có chị Yujjn ở đây?

Wonyoung cố giữ bình tĩnh. Mấy người này hẳn là biết nàng và Yujin gần đây có nói chuyện qua lại với nhau nên có lẽ lấy cớ gì đó để ép Yujin tham gia dự án comeback này của nàng. Wonyoung để ý nét mặt của từng người từ Giám đốc cho đến Phó chủ tịch, nét mặt họ mang đến bảy phần là nham hiểm.

- Yujin sẽ viết ca khúc chủ đề cho Album của em.

Giọng Giám đốc Bong có chút vui sướng, mấy người trong công ty cũng mừng ra mặt. Chỉ riêng Wonyoung là mang vẻ như người mất hồn.

Tan họp, Wonyoung vội vã bước ra ngoài rồi ngay lập tức vào nhà vệ sinh.

Tít tít tít

Tút ~ tút ~

- Alo?

- Trưa nay chị rảnh không?

- ... Một chút. 1 giờ chiều tôi có cuộc họp.

- Vậy gặp nhau đi, em đón. Chị đang ở đâu?

- ...Có gì sao?

- Đang ở đâu đã?

---

Wonyoung vẫn một cây kín như bưng đứng đợi ở trước nhà hàng Vin, một nhà hàng Pháp khá nổi tiếng ở khu trung tâm.

Một taxi đỏ đã nhanh chóng đậu sau xe nàng. Dáng cao, cân đối, khẩu trang, mũ lưỡi trai lụp xụp. Lướt qua thôi Wonyoung cũng biết người mình hẹn đã đến, vội vã vẫy tay. Hai người bước vào trong nhà hàng.

Phòng V6, nhà hàng Vin

- Lâu rồi không có gặp, nhìn chị gầy hơn đấy.

Wonyoung gỡ cái kính xuống, hơi lo lắng nhìn vào mắt Yujin. Cô không đáp, vẫn chăm chú xem thực đơn, đến khi "chấm" được món rồi mới từ từ ngẩng mặt lên nhìn.

- Mới chục ngày, sao gầy nhanh thế được? Em nhìn nhầm rồi.

Rồi cô quay sang bên nhân viên phục vụ.

- Nộm rau củ, thịt bê hầm, ức vịt sốt cam và thêm tráng miệng Set 10. Rượu vang nhẹ và nước lọc nữa! Cảm ơn!

Tác phong vô cùng lịch sự, lời lẽ cũng chỉn chu và hiểu biết. Đó là những gì nhân viên phục vụ nhìn thấy ở Yujin. Anh chàng này là người Pháp, và người phương Tây thì soi xét biểu hiện của mọi người vô cùng. Trong mắt anh ta, người khách này quả là một người văn minh. Bằng chứng là, rất ít người nói cảm ơn khi chỉ mới gọi món như vậy, đặc biệt là với một người bồi bàn như anh ta thì càng hiếm.

Wonyoung nhìn rõ vẻ hài lòng và cảm mến của người phục vụ này dành cho Yujin. Nàng mỗi ngày đều khám phá ra được thêm một lý do để mọi người có thể hâm mộ cô nhạc sĩ thiên tài này đến vậy.

- Chuyện chính đi. Tìm tôi có gì không?

Bồi bàn đã bưng sẵn rượu và nước lọc lên bàn ăn, Yujin tiện tay vớ lấy cốc nước rồi hỏi chuyện. Wonyoung hơi ngơ ngác nhưng lập tức giữ lại vẻ nghiêm túc.

- Chị tham gia vào dự án comeback lần này của em sao?

- À, chuyện này sao?

Yujin hơi lưỡng lự, đối phương đã sẵn sàng nghe câu trả lời của cô nhưng bản thân cô dường như không muốn nói quá nhiều về chuyện này.

- Phải, là chuyện đó. Có thật không?

Yujin thấy vẻ gấp gáp của Wonyoung hơi ngạc nhiên. Nếu là một người khác đã mang cái vẻ vui mừng khi được cô tham gia vào dự án comeback, mà nữ nhân đối diện, hình như có chút không hài lòng.

- Ừ.

Ngắn gọn, đủ ý, đúng bản chất Yujin. Nhưng lần này không hề lạnh lùng, mà hoàn toàn chú tâm vào biểu hiện tiếp theo của người trước mắt.

- Bên phía người lãnh đạo tác động gì sao? Sao chị lại phải tham gia vào chuyện này?

Wonyoung giọng điệu khá giận, mắt còn hơi gằm ghè nhìn chăm chăm vào Yujin như thể cô bé này có lỗi gì với nàng vậy.

Yujin cũng chỉ tròn mắt một chút, rồi ngả người vào ghế tựa, tay khoát lại nhìn vô cùng ra dáng bậc trưởng bối đang giáo huấn người khác.

- Đi ăn hay hỏi cung đây?

- Đi ăn là lấy cớ, hỏi cung là thật. Giờ trả lời xem! Sao lại làm thế? Họ ép chị à?

Yujin hơi cảm thấy tức cười, cái gương mặt xinh đẹp kia tự nhiên phính lên rồi đỏ bừng, mắt thì hoàn toàn tức giận rồi, nhưng dáng vẻ vẫn là vô cùng dễ thương.

- Không có.

- Vậy sao chị không nói câu nào mà tự ý...

- Tôi định hoàn thành xong thì nói, không ngờ người bên em vội vã đến vậy. Mà nhìn em kìa, không thích tôi tham gia vào Album lần này của em sao?

Yujin nhướn mày có chút tinh quái, giọng như là đùa giỡn vậy. Wonyoung vội vã xua tay phản đối.

- Không phải! Em lo bên công ty ép chị làm vậy, nếu chị tự nguyện thì em mừng vô cùng!

Wonyoung hơi mỉm cười. Yujin trầm ngâm một chút, cô đang suy nghĩ về điều khiến mình day dứt trong lòng. Cô mới nói dối người kia, rõ ràng cô không hoàn toàn tự nguyện lắm, cũng chỉ có năm phần là sự thật mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top