Chap 4


Đang đem món ăn cuối cùng đặt trên bàn, đột nhiên Lâm Vỹ Dạ bị người phía sau ôm lấy làm cho giật mình. Lúc Lan Ngọc khẽ hôn lên cổ Vỹ Dạ, nàng mỉm cười nói:"Có thể ăn cơm rồi."



Lan Ngọc nhẹ nhàng hút lên cổ Vỹ Dạ một ngụm: "Nhưng Ngọc lại muốn ăn em trước."



Đầu lưỡi linh hoạt chậm rãi liếm quanh vành tai nàng, hành động khiêu khích mạnh mẽ làm cho Lâm Vỹ Dạ nháy mắt chân nhuyễn, món ăn trong tay thiếu chút nữa bị rơi xuống, hơi thở Lan Ngọc phun ra thật ấm áp, khiến gò má Vỹ Dạ trở nên đỏ bừng: "Ngọc, ăn cơm trước, được không?"



Thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt như vậy, cho dù trong nhà đã bật máy sưởi, nhưng đồ ăn mang ra khỏi nồi vẫn nguội rất nhanh, chờ hâm nóng lại khẳng định sẽ không ngon nữa. Mặc dù trong lòng Lâm Vỹ Dạ phân tích đạo lý rõ ràng, nhưng lúc này phản ứng của thân thể lại không theo sự khống chế của đầu óc nàng, khiêu khích của Lan Ngọc đã trở nên càng mạnh mẽ hơn, động tác bắt đầu theo trình tự.



Một bàn tay to vòng qua eo nhỏ của nàng, bàn tay kia đã xốc vạt áo của nàng lên, lần mò tiến vào bên trong, hướng đến bộ ngực mềm mại của nàng. Những tiếng than nhẹ từ trong miệng nàng tràn ra, vô lực đặt khay thức ăn lên trên bàn, hai tay để tựa vào cạnh bàn, cúi đầu thở phì phò.



Biết rõ lúc này nơi đây, làm loại sự tình này không hợp, nhưng Lâm Vỹ Dạ nửa phần cũng không muốn ngăn cản Lan Ngọc. Từ ngày bắt đầu phát sinh quan hệ cùng cô, nàng chưa từng cự tuyệt hoan ái của cô. Buổi sáng ở trong phòng họp xấu hổ như vậy cũng có thể làm, đổi thành phòng bếp trong nhà mình, thì càng có thể không kiêng nể gì



Tuy rằng trong lòng đã chuẩn bị tâm lý bị ăn luôn, Vỹ Dạ vẫn thẹn thùng nhắm mắt lại, nhưng sau khi người kia tàn sát bừa bãi một trận trước ngực nàng, thì lại chậm chạp không có động tác tiếp theo.



Đang lúc nàng cảm thấy buồn bực, Lan Ngọc lại cười khẽ buông nàng ra: "Tuy rằng rất muốn ăn em, nhưng dạ dày giống như không đồng ý, thật đói."



Lan Ngọc nói xong, khóe miệng cười lười biếng, bưng khay thức ăn đặt ở trên bàn, chậm rãi đi ra ngoài. Lâm Vỹ Dạ bị hạ xuống, vẫn ngây ngốc sững sờ đứng ở chỗ cũ, ôm lấy khuôn mặt đỏ rực, hạ thân chỗ địa phương thường xuyên được sủng ái, đã trở nên ướt át không chịu nổi........



Bĩu môi, không khỏi thất bại nghĩ, đến cuối cùng, người bị bất mãn, quả nhiên vẫn là mình!



Trên bàn ăn hình chữ nhật, hai người vai tựa vai ngồi cạnh nhau, chính giữa bàn là hai đĩa thức ăn vẫn còn nóng, tuy đơn giản nhưng lại nhiều chất dinh dưỡng. Hơi nóng bốc lên khắp gian phòng, mùi vị nồng đậm phả tới tấp vào mặt. Lan Ngọc nhắm mắt hít vào một hơi, tay cầm bát cơm Vỹ Dạ đưa cho, nhanh chóng bóc ra hai đôi đũa, động tác tuy rằng không phải là tao nhã nhưng cũng thực bình thường thản nhiên.



Lâm Vỹ Dạ vừa mới bị trêu chọc, sắc mặt vẫn hồng hào như cũ. Trong lòng lưu lại vài phần khó chịu, sau khi nhìn thấy Lan Ngọc mỹ mãn nhấm nháp đồ ăn do nàng làm thì hoàn toàn biến mất. Nàng lấy một cái đĩa, nhanh chóng gắp một miếng cá thật ngon, cẩn thận lấy ra những mẩu xương nhỏ, sau đó đem đặt vào bát cô



Lan Ngọc gắp một miếng đưa vào miệng mình, sau khi ăn xong thì gắp một miếng khác đưa đến miệng Vỹ Dạ "Em cũng nếm thử đi."



Lâm Vỹ Dạ thuận theo đưa miếng cá vào miệng, sau mới hậu tri hậu giác phát hiện, hai người lại cùng ăn chung một đôi đũa! Loại này cùng với hôn môi thân thiết đâu hề khác nhau, làm cho nàng âm thầm ngượng ngùng không thôi, nhưng vẻ mặt cô tự nhiên hào phóng, lại làm cho nàng cảm thấy hành động như vậy là đương nhiên.



"Đi công tác lâu như vậy, bên ngoài chắc Ngọc ăn không quen." - Chỉ cần nhìn vẻ mặt đẹp gái khi ăn của cô, nàng đã cảm thấy thật no rồi, thì ra câu "tú sắc khả cơm" cũng có thể áp dụng cho tình huống này



Thật tự nhiên nhớ tới, một tuần trước, sau ngày Lan Ngọc đi công tác có nhắn tin về than phiền, nói đầu bếp ở khách sạn đều là đồ bất tài, thức ăn căn bản khó có thể nuốt xuống, thật muốn đem Lâm Vỹ Dạ thu nhỏ lúc nào cũng có thể mang theo bên người. Có lẽ thời điểm Lan Ngọc nói những lời này, chỉ thuần túy tưởng niệm hương vị thức ăn nàng nấu, nhưng nàng cũng rất tự nhiên gộp nó với lời nói yêu thương thành một loại, vì thế hưng phấn xúc động, cũng không để ý cô đang đi công tác nước ngoài, trực tiếp ấn số điện thoại, muốn nghe giọng nói của cô một chút. Điều làm cho nàng dở khóc dở cười là cô tiếp điện thoại đang ở trong phòng họp, tin nhắn là thừa dịp người ta thảo luận không để ý lén gửi đi. Sau khi vội vàng ngắt điện thoại, Vỹ Dạ thật không hiểu là nên trách Lan Ngọc làm việc không chuyên tâm, hay là nên vui mừng cô tùy thời tùy chỗ nhớ tới mình.



"Chẳng có vị gì!" - Lan Ngọc cau mày tổng kết, giống như ngay cả nhớ lại cũng không muốn.



Lâm Vỹ Dạ nửa tin nửa ngờ:"Nghiêm trọng như vậy?"


Lan Ngọc nghĩ nghĩ, thận trọng gật đầu, vẻ mặt như ở trước bàn họp hạ một quyết định quan trọng: "Hầu hết là muốn em nhớ đến Ngọc"



Không nghĩ rằng Lan Ngọc lại có thể hé ra khuôn mặt xinh đẹp, nghiêm túc nói ra những lời buồn nôn như vậy, Vỹ Dạ liền sặc một ngụm canh.



Cơm nước xong, rửa hết bát đũa, Lâm Vỹ Dạ bởi hạ thân ướt át khó chịu, đi tắm giặt trước, chờ khi nàng mặc quần áo thoải mái ở nhà đi ra, Lan Ngọc đã chuẩn bị xong một mâm hoa quả, ngồi ở trên ghế sofa, chuyên chú xem văn kiện, chắc là khi đi làm vẫn chưa xong nên mang về nhà làm. Đối diện là TV màn hình siêu mỏng, đang phát bản tin thể thao.



Vỹ Dạ trước giờ chưa từng quấy rầy công việc của Lan Ngọc, nàng ngồi vào một bên chiếc ghế sofa ngắn, cầm lấy quả táo to Lan Ngọc vừa gọt, cắn một miếng, thấy ngọt lạ thường, thật sự là rất ngon. Bởi vì là quả táo do cô tự tay gọt, nên cảm thấy ngọt hơn so với bình thường đến vài phần!



Lan Ngọc lúc Vỹ Dạ ngồi xuống đã muốn phân tâm. Sau khi gõ được vài dòng, thấy khó có thể tập trung được, ngẩng đầu nhìn nàng đang ngồi rất xa đối mặt mình, không khỏi nhăn đôi mày kiếm lại, thoáng hờn giận nói: "Sao không sấy tóc?"



Lâm Vỹ Dạ đang bị tin tức trong tivi hấp dẫn, kinh ngạc quay đầu lại, sờ sờ mái tóc ẩm ướt, xinh đẹp lè lưỡi: "Em thổi qua rồi, chưa sấy hết thôi." - Kỳ thật nguyên nhân thực sự là nàng vội vã muốn ra ngồi với cô, cho nên chỉ thổi qua loa một chút.



"Lại đây." - Lan Ngọc đem laptop trên bàn để sang một bên, thản nhiên ra lệnh cho Vỹ Dạ. Rõ ràng căn phòng chỉ có hai người, nàng lại ngồi ở khoảng cách xa như vậy làm cho cô thật không thoải mái. Đến khi nàng đứng đậy đi tới chỗ cô ngồi xuống, mà bàn tay to của cô cũng ôm lấy thân hình mềm mại của nàng, tim có vẻ đập nhanh hơn, thì khó chịu mới dần dần lơi lỏng xuống. Ngửi mùi thơm tươi mát tự nhiên trên cơ thể nàng, tự đáy lòng cô cảm thấy thỏa mãn thật sâu.



Tuy rằng thời gian còn rất sớm, nhưng Vỹ Dạ nhớ tới Lan Ngọc vừa mới đi công tác trở về, vì thế thực tự nhiên ở trong lòng Lan Ngọc nói: "Muốn đi nghỉ sớm một chút hay không?"



Lan Ngọc đang im lặng ôm Vỹ Dạ xem TV, nghe thấy những lời này thì cúi đầu cười ra tiếng, dùng sức kéo nàng "Buổi sáng không phải đã ăn no em rồi sao? Nhanh như vậy đã muốn tiếp!"



Lâm Vỹ Dạ sửng sốt, sau khi hiểu thấu đáo lời nói của Lan Ngọc, sắc mặt trở nên đỏ lựng, xấu hổ dụi đầu vào trong lồng ngực cô: "Đáng ghét, em chỉ sợ Ngọc lệch múi giờ nên mệt, muốn bảo Ngọc đi ngủ sớm."



Lan Ngọc vừa lòng thưởng thức bộ dáng ngượng ngùng đỏ hồng của Vỹ Dạ, bàn tay yêu thương nhéo nhéo mặt nàng. Cô thừa nhận, thích đùa nàng là một trong số rất ít những hành vi xấu của cô. Mỗi lần nhìn bộ dáng nàng ngượng ngùng trốn trong lòng mình, cô lại thấy khoái trá vô cùng.


Nhìn cô gái nhỏ đã bị mình đùa giỡn thành ra thẹn quá hóa giận, Lan Ngọc bèn thu hồi vẻ không đứng đắn, ở bên tai Vỹ Dạ tình cảm nói: "Không phiền, có em ở bên cạnh sẽ không mệt."



Giọng nói trầm thấp, từ ngữ không hề hoa lệ, lại như có một uy lực mạnh mẽ sấm sét, nháy mắt làm Lâm Vỹ Dạ toàn thân tê dại.



Ngoài cửa sổ sát đất, mưa nhỏ tí tách, từng giọt mưa không tiếng động âm thầm bắn vào cửa sổ. Trong phòng ngọn đèn ấm áp, điều hòa phát ra nhiệt độ thoải mái giữa không gian rộng lớn.



Hai người không nói gì, chỉ lẳng lặng rúc vào cùng nhau. Trong TV đang chiếu cái gì Vỹ Dạ không thể bận tâm, lúc này lực chú ý của nàng tất cả đều bị người bên cạnh hút đi hết. Tựa vào Lan Ngọc, vào lồng ngực ấm áp của cô, Vỹ Dạ cảm thấy, người này giống như một đầm nước ôn nhu, còn mình đang hạnh phúc sa vào trong đó.



Thời gian nếu có thể dừng lại ở đây thật lâu thì tốt quá.



Không biết qua bao lâu, Lan Ngọc nhẹ giọng gọi tên của nàng "Dạ!! Võ Trường Giang  là ai?"



Lâm Vỹ Dạ có điểm ngây ngốc, đối với tên Trường Giang này cảm thấy thực mờ mịt, ngẩng đầu nhìn Lan Ngọc, chỉ thấy trong tay trái cô cầm hé ra một tấm thiệp cưới đỏ au, trông khá đoan trang.



Lâm Vỹ Dạ hiểu rõ, thiệp cưới này bị nàng tùy tay vứt ở ghế sofa bên cạnh chiếc tủ nhỏ, khó trách bị Lan Ngọc phát hiện dễ dàng như vậy. Lâm Vỹ Dạ nháy mắt mấy cái, nhìn Lan Ngọc chăm chú không hề chớp mắt.



"Sao Ngọc không hỏi cô dâu là ai?"



Lan Ngọc nhếch mi: "Ừ, Nhã Phương kia là ai?" - Lan Ngọc rất biết nghe lời, hỏi tiếp.



"Cô ấy là bạn thời trung học của em, đã lâu không liên lạc, không nghĩ cô ấy lại gửi thiệp cưới cho em." - Trong trí nhớ, quan hệ của nàng cùng Nhã Phương hình như không tốt tới mức phải gửi thiệp cưới cho đối phương. Ngày đó nhận được thiệp hồng chói mắt xong, Lâm Vỹ Dạ còn gọi điện lại cho bạn tốt Trần Nam Thư để xác định xem Nhã Phương có phải gửi nhầm thiệp cho nàng không. Sau khi nghe Nam Thư cảm khái một hồi, nàng cuối cùng hiểu được, Nhã Phương sở dĩ gửi thiệp cưới cho nàng không chỉ bởi vì nàng là bạn học mà còn vì chồng của Nhã Phương có thể coi là nửa đồng nghiệp của nàng. Thì ra người gọi chú rể Võ Trường Giang này cũng đi làm ở Ninh thị, nhưng ai bảo người ta lại là nhân vật quản lý cấp cao ở công ty.




"Công ty nhiều đồng nghiệp như vậy, đâu nhất thiết đều phải tham gia hôn lễ chứ."" - Lâm Vỹ Dạ lúc ấy cảm thấy kì lạ, nói đại loại như vậy với Nam Thư. Kết quả, Nam Thư cuối cùng cảm khái: "Người ta chức cao quyền lớn tất nhiên muốn khoe khoang với chúng ta!"



Nghĩ đến đây, Lâm Vỹ Dạ buồn cười che miệng, giương mắt nhìn chằm chằm Lan Ngọc "Ngọc không biết Trường Giang là ai sao?"



Lan Ngọc ngạc nhiên thấy Vỹ Dạ hỏi như vậy: "Sao? Ngọc nên biết sao?"



Lâm Vỹ Dạ im lặng, sau lại nghĩ, Lan Ngọc là nhân vật VIP ngày trăm thứ việc, các bộ phận, ban, ngành trong công ty lại quá nhiều, bắt cô phải nhớ một quản lý ở công ty quả thực là có điểm làm khó cô


Vì thế, nàng vui vẻ nói: "Hắn là quản lý trong công ty Ngọc, nghe nói năng lực cũng không tệ lắm."



Lan Ngọc thoáng giật mình, nghiêng đầu suy tư một hồi, không có đầu mối: "Không ấn tượng."



Nhìn cô lơ đãng lấy tay xoa xoa cổ, nàng ngồi thẳng người dậy, không tiếp tục nói đề tài này, mà nháy mắt mấy cái với cô: "Em giúp Ngọc xoa bóp bả vai nhé?"



Tuy rằng cuộc sống sinh hoạt bình thường của Lan Ngọc không có những thói quen xấu, nhưng vì công việc bận rộn, nên thời gian đi đến phòng tập thể dục của cô cũng rất hiếm hoi. Lâm Vỹ Dạ chỉ sớm biết, xương cổ của Lan Ngọc thường xuyên đau nhức cứng ngắc. Vì vấn đề này của cô, nàng đã đi học riêng một khóa về thủ pháp mát-xa.



Lan Ngọc hưởng thụ chuyên gia mát-xa đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, vì thế tự giác đưa lưng về phía Vỹ Dạ, ngồi thẳng dậy. Khi bàn tay mềm mại của nàng nhấn vào các huyệt trên lưng cô, đầu ngón tay như mang theo một dòng điện lưu, từng đợt từng đợt tác động vào thần kinh cảm giác của cô. Cổ dễ chịu, hạ thân, ý chí chiến đấu cũng thoải mái sục sôi.



Lâm Vỹ Dạ ngồi ở sau lưng Lan Ngọc, khi lấy khuỷu tay kìm lấy vai cô, ánh mắt lơ đãng đảo qua trước người cô. Nơi nào đó, cũng thực vô tội lọt vào tầm mắt nàng. Cúi đầu cười khẽ một tiếng, đối với việc có thể dễ dàng động vào điểm đó của cô, nàng cảm thấy có chút đắc ý.



Hai tay lặng lẽ mò tới thắt lưng cô, thừa dịp thân thể Lan Ngọc lơi lỏng, cù mạnh vào phần eo mẫn cảm của cô



Đừng nhìn Lan Ngọc bình thường trước mặt người khác luôn một bộ dáng oai phong lẫm liệt, hình tượng bình thản ung dung rực rỡ. Ở nhà, cô kỳ thật rất sợ người khác cù mình, chỉ cần tùy ý cù cô một chút, phản ứng của cô đều cực kỳ thảm thiết. Đương nhiên, khuyết điểm nhỏ này không ảnh hưởng tới toàn cục. Cho tới bây giờ, cũng chỉ có một mình Lâm Vỹ Dạ biết mà thôi.



Có thể tưởng tượng, đột nhiên bị Vỹ Dạ cù mạnh như vậy, Lan Ngọc cả người run lên, bắn nhanh ra khỏi ghế sofa, thắt lưng khom lại, khó tin nhìn chằm chằm nàng đang nằm trên ghế sofa cười khoái trá. Không nghĩ rằng cô gái nhỏ bình thường ngoan ngoãn mềm yếu, lại cũng đùa dai như vậy!



Lan Ngọc đương nhiên không phải người dễ chọc, chỉ ngây người vài giây, cô liền nhanh chóng phản kích , lấy một tư thế nhanh như hổ đói vồ mồi, bổ nhào vào cô gái nhỏ âm mưu chống lại mình, một đôi tay cùng lúc làm nhiều việc, ở trên người nàng tận tình cù mạnh.



"Ha...... Ha ha......" - Lâm Vỹ Dạ lật người quay cuồng, trong tiếng cười hỗn loạn đứt quãng là âm thanh cầu xin tha thứ. Cười đến đỏ cả mặt, cười đến mức chảy cả nước mắt.



Lan Ngọc dần dần ngừng tay, nhìn vào mắt của Vỹ Dạ, có điểm si mê. Nàng không biết, bộ dáng lúc này của nàng có bao nhiêu mê người. Đôi mắt ẩn giấu một chứt ướt át, con ngươi đen láy ở dưới ngọn đèn, tỏa sáng như ẩn như hiện, hai má trắng nõn trở nên đỏ bừng, đôi môi hơi hé mở. Trong căn phòng, không khí đầy ái muội, vừa nãy do giãy giụa, chiếc áo sơ mi đã bị tụt ra vài nút, ánh vào mi mắt Lan Ngọc là nụ đào đẫy đà như nước mật, dụ dỗ cô muốn hung hăng cắn lên một ngụm.



Trong ánh mắt của Lan Ngọc, tình triều mênh mông mãnh liệt rõ ràng, nhịp tim dần dần đập nhanh lên, Lâm Vỹ Dạ biết, cô lại muốn ăn luôn nàng



Ôn nhu hôn triền miên trên trán của nàng, trên chóp mũi, rồi cuối cùng rốt cục dùng lại ở trên cánh môi nàng. Trước nhẹ nhàng mà ma sát, lại tỉ mỉ khẽ liếm, cuối cùng tiến quân thần tốc, ở trong khoang miệng ấm áp của nàng, tận tình công thành đoạt đất.



Lan Ngọc hai tay dùng sức một cái, thoải mái ôm lấy Vỹ Dạ đi vào trong phòng, đôi môi trao đổi hôn sâu, thủy chung dây dưa không rời đối phương.



Trong căn phòng ấm áp, trên đệm giường mềm mại, khi hai bộ phận của thân thể gắt gao giao hòa với nhau, hai trái tim yêu nhau, cũng càng thêm thân mật khăng khít.



Đêm còn rất dài, mùa đông, lại cùng sưởi ấm cho nhau, thật là thân thiết!!!













Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top