Chap 26


Lâm Vỹ Dạ hơi sửng sốt nhìn Song Luân, nhưng rồi nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nàng cũng đã suy nghĩ thông suốt đầu đuôi mọi việc, có lẽ việc chọn người chụp áp-phích có liên quan tới người trước mặt, việc này cũng có thể lý giải vì sao Lưu trưởng phòng lại kiếm cớ đi công tác, bởi rõ ràng hắn không muốn đắc tội với Song tổng. Nhưng mà vì sao anh ta lại muốn nhúng tay vào việc này? Trong lòng Lâm Vỹ Dạ giờ đây tràn ngập nghi vấn.



Vvừa ngồi xuống ghế sofa, chợt nghe thấy giọng nói chậm rãi của Song Luân với Khả Như "Trần trưởng phòng, tôi có chút việc riêng muốn nói với Lâm trưởng ban."



Người này thật lạ, chiếm phòng làm việc của người khác còn đuổi người ta ra ngoài, hơn nữa thái độ lại rất thản nhiên. Lâm Vỹ Dạ thấy thật buồn cười, lúc trước nàng có ấn tượng với Song Luân là khi ngẫu nhiên gặp ở tiệc cưới, cảm thấy hắn rất giống Lan Ngọc, biểu hiện tao nhã, hành động lại khiêm tốn, nhưng hôm nay gặp lại, nàng nhận ra thái độ làm việc của hắn rất ngạo mạn, khác xa so với Lan Ngọc



Đem hai người ra so sánh lại càng thể hiện nhân cách đáng quý của Lan Ngọc. Thân là tiểu thư của một gia đình có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng tính tình của cô chẳng có biểu hiện gì của tiểu thư được nuông chiều từ bé.



Trần trưởng phòng xem ra rất biết điều, nghe thấy Song Luân bảo vậy, cô không nói câu nào, gật đầu xoay người đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.



Hai người ngồi trong văn phòng làm cho bầu không khí vô cùng im ắng. Song Luân không nói chuyện mà dùng ánh mắt sáng rực đánh giá nàng. Lâm Vỹ Dạ biết hắn đang nhìn mình nhưng nàng cũng không hề nhăn nhó, ngược lại ngồi im cho hắn ngắm nghía thoải mái.



Song Luân đánh giá một hồi, cúi đầu nở nụ cười, lên tiếng: "Lâm trưởng ban, lâu rồi không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp. Thế nào, chuyện tình cảm của cô và Lan Ngọc vẫn tốt đẹp chứ?"



"Cảm ơn Song tổng đã quan tâm, chúng tôi rất hạnh phúc." - Lâm Vỹ Dạ lạnh nhạt gật đầu, trong lòng đã sớm đoán được rằng hắn sẽ nhắc đến chuyện của nàng và Lan Ngọc, quả nhiên vừa mở miệng hắn đã khơi mào đề tài này. Lâm Vỹ Dạ tuy cảm thấy tức giận đôi chút, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời.



"Không biết Lâm trưởng ban có cảm thấy tủi thân không? Ninh tổng hình như không có ý định công khai quan hệ của hai người." - Nếu nói Song Luân không cảm thấy tiếc nuối thì đó là nói dối. Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ, hắn đã kinh ngạc trước vẻ đẹp xuất sắc đến mê người của nàng. Rất tự nhiên, hắn đã trúng tiếng sét ái tình, tưởng rằng chỉ cần đối phương chưa kết hôn, hắn sẽ sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để có được nàng. Nhưng khi biết người yêu của nàng chính là người bạn tốt của mình, hắn đã hoàn toàn thất vọng, không phải là năng lực của hắn quá kém cỏi, mà là do hắn và Lan Ngọc thật sự chênh lệch quá nhiều.



Những chuyện như vậy, quả thật không phải xảy ra lần đầu.



Hắn và Lan Ngọc chơi với nhau từ bé, đi học cùng nhau, hai đứa lúc nào cũng như hình với bóng, những chuyện xảy ra xung quanh hai người cũng tự nhiên mà ràng buộc với nhau. Hắn quen mấy cô bạn gái, cuối cùng tất cả quan hệ đều duy trì không lâu, nguyên nhân là bên người hắn có người bạn xuất sắc hơn hắn nhiều. Bạn gái hắn cuối cùng đều chạy theo Lan Ngọc. Về sau, chuyện như vậy xảy ra càng nhiều, Lan Ngọc cũng thấy rất áy náy, nên sau này nếu hắn có quen bạn gái, Lan Ngọc đều cố gắng tránh càng xa càng tốt.



Vì vậy khi Song Luân biết mình trúng tiếng sét ái tình với đối tượng của Lan Ngọc, hắn vốn không nghĩ mình sẽ làm người thứ ba chen vào.



Khi chưa gặp Lâm Vỹ Dạ, hắn nghĩ rằng tình cảm trong lòng Lan Ngọc chẳng qua chỉ là nhất thời, một thời gian sau sẽ thấy chán. Nhưng ở lễ Giáng Sinh hôm đó, nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ xinh đẹp nhẹ nhàng khiêu vũ trong lòng Lan Ngọc chưa bao giờ hắn có cảm giác ghen tỵ như vậy, giống như một cái bàn đinh, bị người ta dùng búa đập mạnh vào trái tim hắn, làm cho hắn đau đến không thở nổi.



Vì sao mỹ nhân xinh đẹp như vậy mà hắn chỉ có thể đứng một bên trơ mắt nhìn.



Lâm Vỹ Dạ im lặng ngồi đó, cho dù câu hỏi của Song Luân có ý muốn khiêu khích, gương mặt nàng cũng không hề biến sắc mà chỉ khẽ mím môi, cười yếu ớt đáp



"Tôi nghĩ rằng Song tổng đã hiểu lầm rồi, sở dĩ quan hệ của chúng tôi được giữ bí mật là do tôi yêu cầu, Lan Ngọc cũng không hoàn toàn đồng ý việc này."



Song Luân kinh ngạc nhíu mày, hắn vốn định đào sâu vào đề tài này, nhưng giờ xem ra chuyện không phải như vậy.



Hắn tò mò hỏi: "Vì sao cô lại không muốn công khai?"



"Tôi nghĩ Song tổng phải là người rõ nhất mới đúng, thân phận của tôi và chị ấy thật sự khác biệt quá lớn, tôi cũng không hy vọng sẽ có nhiều người biết về chuyện tình cảm của chúng tôi, chỉ cần thật lòng yêu nhau, dù không có ai biết cũng không sao cả."



Song Luân chăm chú nhìn Lâm Vỹ Dạ, cảm thấy cô gái bé nhỏ trước mặt rất giống một đấu sĩ anh dũng, giương nanh múa vuốt bảo vệ tình yêu của mình.



"Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn tâm sự với cô." - Cuối cùng Song Luân đã đầu hàng. Nếu nói rằng vì hắn gặp nàng trước nên trong lòng vẫn còn tính toán thì giờ đây mọi hi vọng đã tiêu tan khi hắn nhìn thấy biểu hiện trên mặt nàng. Chỉ một câu hỏi thử của hắn cũng đã đủ chứng minh cô gái trước mặt thật sự rất yêu Lan Ngọc



Kết quả này làm cho hắn cảm thấy bị châm chọc.



Lâm Vỹ Dạ nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục nói về chủ đề này sẽ ảnh hưởng đến chuyện tình cảm giữa nàng và Lan Ngọc, liền chủ động mở miệng trước: "Song tổng, hôm nay tôi đến đây là muốn thảo luận với anh về chuyện chụp hình cho áp-phích."



Song Luân gật đầu, thay đổi tư thế ngồi thoải mái, hỏi: "Nói như vậy Lâm trưởng ban đồng ý chụp hình cho áp-phích."



Nghe hắn hỏi, Lâm Vỹ Dạ cảm thấy buồn cười, "Bưu kiện đã được gửi hết rồi, tôi đồng ý hay không thì có khác gì đâu? Tôi chỉ muốn hỏi Song tổng một câu, lãnh đạo của công ty không để ý đến suy nghĩ của người khác ư?"



"À... Việc này là ngoài ý muốn, lúc trước bộ phận quan hệ xã hội đang tiến hành chọn người thì nhiếp ảnh gia lại nói anh ấy đã liên hệ được với cô rồi, cho nên tất cả chúng tôi ai cũng nghĩ là cô đã đồng ý, liền lập tức tán thành. Nhìn thái độ hôm nay của Lâm trưởng ban, chắc là đã đồng ý chụp hình rồi chứ?" - Trong lời giải thích của Song Luân có phần muốn xin lỗi.



Nghe lời giải thích thẳng thắn như vậy,Lâm Vỹ Dạ vẫn chưa hoàn toàn tin được.



"Chuyện đã như vậy thì dù có thế nào cũng là việc của công ty, tôi sẵn sàng góp chút sức nhỏ." - Nếu chuyện này đã được quyết định, nàng cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn chấp nhận, nếu bây giờ mình cự tuyệt, trong mắt anh ta nàng sẽ trở thành một tiểu thư kiêu căng.



"Thật vui vì nghe được câu nói này của cô, vậy thì tiếp theo,Trần trưởng phòng sẽ gặp cô để hướng dẫn rõ hơn. Vào ngày chụp hình, tôi sẽ trực tiếp đến xem, hy vọng Lâm trưởng ban sẽ hoàn thành xuất sắc." - Song Luân đứng lên, rất phong độ giơ tay ra.



"Tôi sẽ cố gắng hết sức!" - Lâm Vỹ Dạ cũng đứng lên, giơ tay ra nắm lấy bàn tay hắn.



Buông tay ra trong nháy mắt, Song Luân có phần cảm thấy mất mát và lúng túng.



"Đúng rồi, Ninh phu nhân muốn nhờ tôi nói với cô, nếu ngày nào rảnh, có thể cùng bà uống chén trà không?"



Nghe được ba chữ Ninh phu nhân, Lâm Vỹ Dạ lập tức cảm thấy mất bình tĩnh, ánh mắt lộ vẻ hoang mang, "Ninh phu nhân mời tôi?"



"Đúng vậy, khi nào rảnh, bà muốn mời cô uống chén trà." - Song Luân thản nhiên cười, lạnh lùng nhìn nàng với ánh mắt sắc bén.



Do dự một chút, nàng mới gật đầu đáp: "Được thôi."



Ninh phu nhân muốn hẹn gặp nàng, vì sao? Có phải vì đã biết quan hệ giữa nàng và Lan Ngọc, muốn ra mặt ngăn cản? Liệu nàng có nên đi gặp bà ấy không? Trong khoảnh khắc, Lâm Vỹ Dạ không biết nên làm thế nào.



Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm Vỹ Dạ do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn kể về việc gặp mặt Song Luân tỉ mỉ với Lan Ngọc. Lan Ngọc ôm nàng, lẳng lặng nghe nàng nói xong, trầm tư một hồi mới nhẹ nhàng hỏi



"Em có dám đi gặp không?"



Lâm Vỹ Dạ khẽ nhíu mày, "Đây không phải là vấn đề có dám hay không, gặp mặt là chuyện sớm hay muộn. Cái chính là có phải mẹ Ngọc muốn ra mặt để ngăn cản quan hệ của chúng ta không?" - Đây mới là vấn đề làm nàng lo lắng nhất.



Lan Ngọc vô cùng thân thiết nghịch một lọn tóc quăn của Vỹ Dạ, an ủi: "Em cứ đi đi, sẽ không có việc gì đâu."



"Thật sự là không sao chứ?" - Mặc kệ là hơi phi lí, nhưng trên TV, lão phu nhân của những nhà giàu quả thật ác độc giống như mụ phù thủy. Nàng đã xem rất nhiều phim, trong lòng cũng có chút sợ hãi, nàng cảm thấy mẹ Lan Ngọc cũng giống như trong phim, vênh váo cầm một xấp tiền ném vào mặt nàng, sau đó nói những lời vô cùng cay độc, phê bình tất cả những điểm không tốt của nàng, ý định cuối cùng là muốn nàng rời xa Lan Ngọc



Nghĩ đến đây, Lâm Vỹ Dạ không nén được rùng mình một cái



"Làm sao vậy? Em lạnh à?" - Lan Ngọc tưởng nhiệt độ của máy sưởi hơi thấp, với tay lên đầu giường lấy điều khiển, nhìn số ghi trên màn hình, cảm thấy rất bình thường, mọi khi vẫn để độ ấm như vậy.



Sau đó, cô nghe thấy cô gái nhỏ vừa nói vừa nép sát vào người mình, giọng nói nghe rất đáng thương: "Ngọc, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, đúng không?"



Lời nói nhẹ tựa lông chim nhẹ nhàng vang lên trong lòng Lan Ngọc. Cô thầm nghĩ một lúc rồi thở dài, sau đó, vô cùng nghiêm túc trả lời: "Phải, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."



Tiến hành ổn thoả xong hết các chi tiết, công ty bắt đầu chụp áp-phích tuyên truyền. Khi Lan Ngọc nghe thấy Vỹ Dạ muốn đi chụp hình, chỉ nhíu mày cười: "Vậy là tốt rồi, thư giãn một chút đi." - Nam Thư và Cẩm Thơ thì hưng phấn muốn đi cùng toàn bộ hành trình.



Lâm Vỹ Dạ dở khóc dở cười, vì sao những người xung quanh nàng đều cảm thấy việc chụp áp-phích chỉ là chơi đùa?



Tết âm lịch càng ngày càng gần, thời tiết của thành phố S cũng càng ngày càng lạnh. Dự đoán tết âm lịch năm nay mọi người sẽ phải vượt qua một trận gió lạnh đang kéo đến.



Áp-phích tuyên truyền không phải chỉ cần chụp một bức ảnh, mà là làm thành một câu chuyện, hai người trẻ tuổi gặp nhau, quen biết, yêu nhau rồi cuối cùng trở thành một gia đình, ở giữa vẫn xen kẽ giới thiệu các sản phẩm của Ninh thị, thậm chí trong áp-phích, ngôi nhà của hai nhân vật đều lấy sản phẩm của Ninh thị làm bối cảnh chính. Có thể nói, áp-phích chủ yếu là để tuyên truyền cho sản phẩm của Ninh thị nhưng được tính toán rất kĩ lưỡng, làm cho khi người ta xem quảng cáo, còn có thể cảm nhận được một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp.



Nơi đầu tiên chụp hình chính là công viên lớn nhất ở thành phố S – đây là nơi gặp gỡ đầu tiên của hai nhân vật chính.



Tuy rằng Lâm Vỹ Dạ bị thúc ép, nhưng chuyện đã đến nước này, nàng vẫn phải xốc toàn bộ tinh thần làm cho tốt. Ngày chụp hình đầu tiên, khi nhìn thấy nhiếp ảnh gia Huỳnh Lập, tuy tính cách Lâm Vỹ Dạ rất hiền lành, vẫn không nhịn được nhìn hắn với ánh mắt coi thường, cảm thấy cách làm việc của người này rất hèn mọn!



"Lâm Vỹ Dạ, thật vui vì cô đã nhận lời chụp hình!" - Huỳnh Lập tươi cười chào hỏi nàng



"Đúng vậy, đúng vậy, tất cả đều là do công của anh." - Lâm Vỹ Dạ  thản nhiên lườm hắn.



"Quá khen, quá khen." - Huỳnh Lập mặt dày thừa nhận.



Lâm Vỹ Dạ quả là không thể đối phó với những người như vậy, nàng không trả lời, không hé răng, sử dụng khuôn mặt trầm lặng để kháng nghị.



Mặc dù có chuẩn bị tâm lý nhưng khi Lâm Vỹ Dạ nhìn thấy anh chàng người mẫu đẹp trai sẽ diễn cùng mình, trong lòng vẫn thấp thỏm lo âu, thầm nghĩ cho dù là chụp áp-phích, nàng phải ôm ôm ấp ấp cùng người đàn ông khác, nàng tuyệt đối không thể làm được, vì thế nàng bèn kéo Huỳnh Lập sang một bên, thấp giọng nêu ý kiến: "Tôi nghĩ ảnh tuyên truyền áp-phích không nên quá tình cảm."



"Đương nhiên! Chúng tôi cần sự nhẹ nhàng." - Huỳnh Lập lắc cái máy ảnh bảo bối của hắn, trả lời như thật.



Nghe hắn nói như vậy, Lâm Vỹ Dạ cũng yên tâm hơn, "Tôi với anh ta có phải tiếp xúc cơ thể không?"



Huỳnh Lập trợn to mắt, nghiêm túc đáp: "Nếu là người yêu, cơ bản nhất là ôm nhau, người mẫu nam lần này là người giỏi nhất trong nước, chẳng lẽ cô không thích à!" - Nói đến người mẫu nam, ánh mắt Huỳnh Lập nhìn đối phương giống như con sói xám to lớn nhìn cừu non, hận không thể một ngụm nuốt chửng hắn.



"Nếu thích thì anh đi mà làm!" - Lâm Vỹ Dạ oán giận nói.


"Chị gái, cô cho rằng đây là chụp hình đam mỹ chắc? Tôi thì tất nhiên rất thích, nếu công ty đồng ý để tôi làm thì tốt quá!" - Huỳnh Lập mặt dày không ngừng cười ngặt nghẽo.



Khi nghe thấy mình sẽ phải chụp hình với một anh chàng xa lạ, đầu Lâm Vỹ Dạ trở nên đau nhức. Lúc đầu nàng tưởng rằng việc chụp áp-phích sẽ dễ dàng như mua bán hàng hoá, chỉ cần đứng trước ống kính cười là được, không nghĩ là có chi tiết này, càng không ngờ là lại cùng người đàn ông khác diễn cảnh yêu đương. Việc này đối với người có tư tưởng bảo thủ như Lâm Vỹ Dạ, thật sự khó mà chấp nhận được.



Xảy ra chuyện này làm Lâm Vỹ Dạ cảm thấy có rất nhiều áp lực, vừa mới bắt đầu đứng trước ống kính, cảm xúc của nàng quả thật rất cứng nhắc, Huỳnh Lập  phải lập tức dừng việc chụp hình lại.



"Chị gái à, có thể thả lỏng người ra được không, cứ coi như là cô đang chụp ảnh bình thường đi. Cười không ra cười, khóc không ra khóc, ai nhìn thấy cô chắc chắn sẽ bị hù chết mất!"



Lâm Vỹ Dạ quả thật muốn khóc, nàng không nghĩ rằng việc chụp áp-phích lại khó như vậy. Thời tiết thì lạnh, nhưng để việc chụp hình được tiến hành hiệu quả, quần áo trên người nàng rất mỏng không thể giữ ấm, lạnh run người thì làm sao thể hiện tình cảm tốt được? Trong lòng bỗng thấy đồng cảm với giới nghệ sĩ, bọn họ chắc cũng gặp rất nhiều khó khăn.



"Thôi, nghỉ ngơi một chút đi, mau đưa áo khoác cho Lâm Vỹ Dạ mặc." - Cố gắng nhiều lần vẫn không được, Huỳnh Lập không thể không tạm ngừng, rót một cốc cà phê đưa đến trước mặt Lâm Vỹ Dạ, "Cố lên đi, tôi thật sự đánh giá cao cô, có lẽ đây là lần đầu tiên chụp hình cho nên chưa quen thôi."



Lâm Vỹ Dạ nhận tách cà phê, dùng nó để giữ ấm, gật rồi lại lắc đầu, giận dỗi nói: "Tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục làm công việc này." - Nghĩ đến phải thân mật với một người đàn ông xa lạ, nàng cảm thấy rất khó chịu, còn nghĩ rằng hành động này rất có lỗi với Lan Ngọc



"Lâm Vỹ Dạ, cô phải tin vào con mắt của tôi, cô sinh ra là để làm ngôi sao." - Huỳnh Lập cảm thấy ở trong xã hội chạy theo mốt này có một cô gái xinh đẹp như vậy, hiền lành như vậy thật hiếm có. Có lẽ nàng sẽ trở thành người mẫu hoàn mỹ nhất hắn từng chụp, kiếm bộn tiền về cho hắn.



Khi hai người đang trao đổi công việc, đột nhiên các nhân viên xung quanh xôn xao hết cả lên.



"Sao vậy?" - Huỳnh Lập quay đầu hỏi.



"Dạ, Ninh tổng đến đây thăm quan" - Có người hưng phấn đáp.



Huỳnh Lập rõ ràng hoảng sợ, cúi đầu khẽ kêu một tiếng, "Trời ơi, người tuyệt vời nhất trong lòng mình đến rồi."



Lâm Vỹ Dạ đứng bên cạnh Huỳnh Lập, lời nói thầm kia bị nàng nghe thấy, vẻ mặt bỗng chốc trở nên xám xịt, chẳng lẽ tên này lại đem lòng yêu thương người của nàng



Nhưng mà tại sao Lan Ngọc lại đột nhiên đến đây, muốn nhìn nàng thì cũng không nên thể hiện một cách lộ liễu như vậy. Hừm, hành động của cô càng ngày càng vô tư, trong khi nàng thì lại rất cẩn thận.



"Ninh tổng, chị đến đây thật sự là vinh hạnh cho chúng tôi." - Huỳnh Lập chen lách qua đám người, nhiệt tình tiến lên nắm lấy tay cô, nhân cơ hội ăn đậu hũ.



Lan Ngọc khéo léo tránh né hành động của hắn,vẻ mặt xinh đẹp lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhìn Huỳnh Lập gật đầu, "Tôi tình cờ đi ngang qua, cậu chính là nhiếp ảnh gia Huỳnh Lập?"



"Dạ vâng, Ninh tổng vẫn còn nhớ tên tôi, thật là một vinh hạnh!"



Lan Ngọc cười tựa không cười nhìn hắn, rồi xoay người quét một vòng, tầm mắt rất tự nhiên nhìn vào Lâm Vỹ Dạ, hỏi người bên cạnh: "Thế nào, việc chụp hình có thuận lợi không?"



Nhân viên bộ phận quan hệ xã hội vội vàng chạy lên, "Ninh tổng, mọi chuyện đều rất thuận lợi, hai nhân vật chính cũng rất đẹp đôi, chỉ có điều Lâm trưởng ban vẫn chưa tập trung lắm, tôi tin rằng cô ấy chắc chắn sẽ làm tốt."



"Hai nhân vật chính?" - Lan Ngọc nhíu mày, vẻ mặt quan tâm nhìn về phía người mẫu nam, tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới.



Huỳnh Lập vội vàng giải thích: "Anh ta là người mẫu nổi tiếng trong nước. Chúng tôi đã chọn lựa rất kỹ càng mới quyết định để cho anh ấy đảm đương vai nam chính."



Lan Ngọc trầm ngâm một lát, thản nhiên cất lời: "Chụp ảnh cùng Lâm trưởng ban à? Tôi đã từng nghe qua, hình như là nói về một câu chuyện tình yêu."



"Ninh tổng, chị bận rộn như vậy mà vẫn dành chút thời gian quan tâm đến việc chụp hình cho áp-phích, làm cho tôi rất cảm động." - Huỳnh Lập vừa nhìn thấy Lan Ngọc, hai mắt trở nên sáng rực.



Lâm Vỹ Dạ đứng ở bên cạnh âm thầm giậm chân.



Sau đó mọi người nghe được giọng nói trầm thấp dễ nghe của cô: "Nhiếp ảnh Huỳnh, nói về người mẫu, anh ta quả thật rất xuất sắc, nhưng tôi cho rằng, để cho người của Ninh thị làm là tốt nhất. Cậu thấy tôi nói có đúng không?"



Huỳnh Lập gật đầu lia lịa, "Đúng thế, đúng thế, để người trong công ty làm là tốt nhất."



Lan Ngọc nhếch môi cười, hình ảnh này thật đúng là giết người không dao, cô thong thả mà tràn đầy khí thế hỏi: "Nhiếp ảnh Huỳnh cảm thấy tôi đảm đương vai nam chính có được không?"



Cả trường quay bỗng lặng ngắt như tờ.













Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top