Chap 7: Đến Ngày
Lâm Vỹ Dạ nhận ra rằng, sống trên đời sẽ luôn có mấy chuyện chết tiệt như này. Chẳng hạn như trong nhà nàng đột nhiên có thêm tên quỷ háo sắc, đánh đuổi thế nào cũng không chịu đi. Hoặc ví dụ như khi nàng đang đi làm thì bà dì cả đến, đau đến ngã xuống trong nhà vệ sinh, cuối cùng được đồng nghiệp đỡ lên, cả người không có chút sức lực nào, sắc mặt trắng bệch, ngay cả nói cũng không nói nổi.
Chuyện đến tai tổ trưởng, khuôn mặt nghiêm túc thường ngày của cô ta hôm nay lại có thêm vài phần dịu dàng, cùng là phụ nữ, cần gì phải làm khó nhau, nhất là người phụ nữ đang đau bụng kinh, vị gái ế nghiêm khắc hôm nay hạ giọng, "Chiều xin phép nghỉ đi, đến bệnh viện kiểm tra xem sao."
Nàng chỉ có thể gật đầu, dùng ánh mắt để biểu đạt lòng biết ơn của mình.
Đi với tốc độ rùa bò đến cổng công ty, thì thấy Nam Thư chuẩn bị lên xe rời đi cùng Trương Thế Vinh. Nam Thư thấy nàng ngạc nhiên: "Em sao thế?"
"Chị Thư." - Nàng cười khổ, "Bệnh cũ."
Nam Thư hiểu, đồng tình vỗ vỗ bả vai nàng, nghĩ chút rồi hỏi Trương Thế Vinh "Thế Vinh người em ấy khó chịu, lên tàu điện ngầm chen chúc rất mệt mỏi, đưa em ấy về một đoạn được không?"
Lâm Vỹ Dạ vội vàng từ chối: "Chị Thư, em không sao đâu, thật đấy." - Nàng không muốn lại tận mắt chứng kiến một tin đồn nữa. Chân nàng vừa mới trật mấy hôm trước xong.
Người đã biết quá nhiều bí mật thì không thể thoát ra nữa.
Nhưng Trương Thế Vinh chỉ liếc Lâm Vỹ Dạ một cái, vuốt cằm nói: "Đừng cậy mạnh." - Anh ta rất lịch sự mở cửa xe cho nàng "Lên xe đi."
Nam Thư không đợi Vỹ Dạ từ chối, nửa đỡ nửa kéo nàng vào xe, ngồi trên chiếc xe cao cấp của Trương Thế Vinh rất dễ chịu, điều này làm cho cơn đau của Lâm Vỹ Dạ giảm đi phần nào, nàng ngồi co quắp ở một chỗ, cố gắng làm giảm đi sự tồn tại của mình.
Vì quá đau, nên khái niệm thời gian của nàng có chút không rõ ràng, nàng cảm thấy mình chỉ vừa nhắm mắt, Trương Thế Vinh đã nói, "Đến."
Nam Thư đưa Vỹ Dạ xuống xe, còn thân mật hỏi: "Cần chị dìu em lên không?"
"Không cần đâu, cảm ơn chị Thư." - Vỹ Dạ tỉnh táo lại một chút, "Em tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn chị."
Nam Thư cười duyên,"Không có gì, dù sao cũng tiện đường" - Nàng liếc qua Trương Thế Vinh một cái, nhưng anh ta không chú ý lắm, chỉ nói một câu quan tâm rất đơn giản: "Uống nhiều nước một chút."
Câu nói này khiến Lâm Vỹ Dạ há mồm, tất cả đàn ông đều coi nước uống là vạn năng à? Người khó chịu, uống nước, đau bụng, uống nước, đến kì, cũng uống nước...
Nàng bước chầm chậm về nhà, Nam Thư thấy nàng đi xa, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nửa đùa nửa thật hỏi: "Em cũng không biết cô ấy ở đây, Thế Vinh, sao anh lại biết thế?"
Trương Thế Vinh thản nhiên nhìn cô một cái, "Không phải em đã nói rồi sao? Tiện đường."
Đôi mi thanh tú của Nam Thư hơi nhíu lại, nhưng Trương Thế Vinh cũng chỉ thản nhiên nhìn cô như vậy, chưa chắc đã có chuyện gì đặc biệt, cô nghĩ một hồi, vẫn không hiểu, liền lắc đầu, lên xe, hai người vẫn còn chuyện quan trọng cần làm.
Lâm Vỹ Dạ mất 15 phút để đi hết quãng đường thường ngày nàng đi hết có 6,7 phút. Cảm giác chân như nhũn ra, giống như đang bay trên mây, vì mỗi bước đều rất nhẹ nhàng, mệt mỏi, khi nàng về nhà cũng không có tiếng động nào, vì không tập trung nên nàng hoàn toàn không để ý đến tiếng nước như có như không truyền ra từ phòng tắm, mà trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Sau đó nàng giật mình, cô trợn tròn mắt.
Lâm Vỹ Dạ phản ứng lại trước, vốn nàng nghĩ là cô đang dùng nhà vệ sinh, nhưng nhìn kĩ lại thì thấy cô đang ngồi xổm cạnh chậu nước giặt quần áo, thứ cô cầm trong tay, có vẻ như là đồ lót hôm qua nàng thay ra thì phải?
"Không phải đã nói là cô không được giặt sao?" - Nàng nhíu mày, có chút tức giận, giờ nàng cũng không có tâm trạng để truy cứu chuyện này, "Ra ngoài, tôi cần dùng nhà vệ sinh."
Cô đưa lưng về phía nàng, dùng tư thế rất quỷ quái đi ngang qua, bước chân rất nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy rất kì lạ, mắt Lâm Vỹ Dạ không mù, tất nhiên sẽ phát hiện ra cô ta đang giấu gì đó, nàng tiến lên phía trước: "Cô cầm đồ của tôi làm gì? Trả đây."
Nàng rõ ràng thấp hơn cô không ít, nhưng đứng trước nàng, cô càng lúc càng thấy bối rối, mặt lại đỏ đến mang tai, ấp úng muốn nói rồi lại thôi. Lâm Vỹ Dạ lần này có thể khẳng định chắc chắn rằng cô ta đang làm việc gì khuất tất, liền hết đau bụng, tiến lên lấy lại đồ.
Sau đó nàng thấy, là khóa quần cô bị kéo xuống, cùng chỗ nào đó đang hiện ra
Im lặng đúng nửa phút, Lâm Vỹ Dạ rốt cuộc cũng lùi lại một bước, để lộ ra vẻ mặt cực kì chán ghét. "Cô dùng quần áo của tôi để làm loại chuyện này?"
"Trên đó... Còn có mùi của em..." - Cô biết chuyện lớn đã lộ, tính mạng rất khó giữ, liền nhanh chóng nhận sai, "Tôi không nhịn nổi mà, xin lỗi."
Lâm Vỹ Dạ mặt không đổi sắc, ném quần áo vào mặt cô ta, "Biến." - Nếu bây giờ cô không lập tức biến khỏi mắt nàng, nàng sợ sẽ không khống chế nổi cảm xúc mà giết chết cô ta.
"Được rồi, được rồi, đừng tức giận!" - Tất nhiên cô cũng không dám tiếp tục chọc nàng phát cáu, nhưng vừa bước ra khỏi cửa một bước liền quay đầu lại, cuống cuồng hỏi, "Em sao thế? Sắc mặt rất khó nhìn, chỗ nào khó chịu sao?" - Cô còn định tiến lên đỡ nàng, nhưng bị nàng tát một cái.
Lâm Vỹ Dạ cũng không nghĩ đến việc mình bị mất khống chế đến mức tát người khác như vậy, nhất thời chưa kịp phản ứng lại. Cô ta lại càng khẩn trương hơn, hận không thể cầm tay nàng lên xoa xoa: "Có đau tay không, em muốn đánh tôi cũng không sao, nhưng đừng làm mình khó chịu."
Nàng hoàn toàn bó tay với cô ta, bị người khác tát một cái, cô còn có thể cười, còn đưa cả bên mặt còn lại để người ta đánh tiếp: "Cô có còn chút tự tôn nào không vậy?"
"Hả?"- Cô không hiểu nổi, rốt cuộc nàng đang cáu vì chuyện gì, "Bị em đánh thì cũng có sao đâu."
"Bị người khác tát đối với cô không quan trọng chút nào sao?" - Tính tình Lâm Vỹ Dạ hôm nay có chút nóng nảy. "Cô có tin là tôi tát cô thêm một cái nữa không?"
Đáp án là cô đưa má còn lại cho nàng, ra vẻ để mặc cho người khác chà đạp, cuối cùng khiến cho nàng không nỡ ra tay.
"Biến thái." - Nàng chỉ có thể nói hai chữ này, nói xong mắt liền nổi đom đóm, đau đến mức nàng phải ngồi xổm xuống đất, không đứng dậy nổi.
Cô bị dọa: "Em sao thế? Khó chịu chỗ nào?" - Cô cuống lên, nhìn dưới đất có nước, sợ nàng bị cảm lạnh, chỉ có thể ôm nàng về phòng ngủ trước. Nàng đau đến mức nhíu mày, cả người cũng co lại thành hình con tôm, cuối cùng cô cũng đoán ra được chút đầu mối, cẩn thận hỏi: "Đau bụng, đến kì sao?"
Nàng đau đớn gật đầu.
Cô chỉnh lại gối cho nàng, để nàng cảm thấy dễ chịu hơn, sau đó giúp nàng cởi nút áo khoác và chiếc váy bó, không thể không nói, cúc váy bó sát eo kia được tháo ra, Lâm Vỹ Dạ cảm thấy cả người dễ chịu hơn không ít, bên trong nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng và tất da chân. Cô bất giác nuốt nước miếng một cái, nhìn trộm nàng một chút, thấy nàng vẫn nhắm mắt như cũ, liền to gan cởi tất chân giúp nàng, để lộ ra đôi chân trắng muốt, thẳng tắp, vì quanh năm làm văn phòng, quần lót của nàng đa số cũng đều là màu đỏ, càng làm nổi bật làn da trắng của nàng hơn.
Cô nhìn chằm chằm một lúc, im lặng cúi đầu vào bếp pha nước đường đỏ cho nàng. Khi mang cốc nước đến, đột nhiên hỏi nàng "Em thấy Doãn Chí Bình thế nào?"
Lâm Vỹ Dạ rất ngạc nhiên vì đột nhiên cô ta lại hỏi vấn đề này, nhưng "Thần Điêu Đại Hiệp" là tác phẩm yêu thích của nàng. Từ khi còn nhỏ, nàng đã thích Dương Quá đẹp trai, thâm tình, giữ gìn Tiểu Long Nữ suốt 16 năm.
Còn Doãn Chí Bình? Nàng chỉ nói hai từ: "Cầm thú, cạn bã."
Cô đưa cốc nước đường đỏ còn ấm cho nàng. Nàng dựa vào đệm, uống từng ngụm nhỏ, cô ngồi ở mép giường, nói rất nghiêm túc với nàng "Không phải vậy, khi thấy người phụ nữ họ thích, sẽ... sẽ không thể nhịn được.."
Lâm Vỹ Dạ không đồng ý, cho rằng đây chắc chắn chỉ là cái cớ mà thôi: "Chẳng phải nói khi người đó thích một ai đó, thì sẽ không muốn làm tổn thương cô ấy sao?"
Cô nghĩ một chút, bác bỏ, "Tôi thấy em, cũng sẽ không nhịn được, muốn làm chuyện ấy." - Cô lượn vòng vòng, cuối cùng cũng nói được ý nghĩ của mình, "Không phải là cố ý chọc giận em, nhưng tôi thấy,... Ừm.... Đúng là không nhịn nổi..."
Mới đầu Lâm Vỹ Dạ cảm thấy tức giận, tát cô ta một cái, giờ lại thấy tỉnh táo hơn, giờ nghe lời bào chữa của cô cho bản thân, một câu nàng cũng lười nói, chỉ lườm một cái.
Cô nhìn sắc mặt nàng nói chuyện, xoa bụng giúp nàng, bị nàng đẩy ra, "Em tha thứ cho tôi đi."
"Cô dùng đồ lót của tôi để ~~~ Tự an ủi, còn muốn tôi tha thứ?" - Lửa giận vừa lắng xuống của nàng lại bị cô kích lên, "Cô trừ việc suy nghĩ bằng nửa thân dưới, thì trong đầu đều là cỏ à?"
Cô nhẹ nhàng trả lời: "Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến em"
".... Theo cô thì tôi là bao cỏ?" - Nàng u ám nhìn chằm chằm cô
Cô tránh nặng tìm nhẹ, liền tiếp tục đề tài đang nói dở: "Nhưng mà, sự thật là, nếu như một khi không yêu một cô gái, thì sẽ không có cảm giác đối với cô ấy." - Lời thề son sắt của cô bị nàng xem thường. "Ai nói, trên tàu điện ngầm không thiếu người cứ thấy gái đẹp là có phản ứng."
Loại chuyện này nhìn mãi cũng thành quen, trong tàu điện ngầm, nếu như có một mỹ nữ mặc váy ngắn, áo trễ ngực rất dễ khiến cho người ta cảm thấy xúc động về mặt sinh lý.
"Nhưng tôi không thế mà." - Cô nhanh chóng phủi sạch mọi quan hệ với mấy người kia, "Tôi chỉ thích em."
Lâm Vỹ Dạ không nhịn nổi nữa, "Cô thích tôi thì sao? Tôi có thể kết hôn, sinh con với cô sao? Nếu như cô là người bình thường, có khi tôi sẽ còn xem xét, nhưng cô nhìn mình bây giờ xem, người không ra người, ma không ra ma." - Những lời này của nàng là vuốt mặt không nể mũi, vừa nói ra khỏi miệng, lòng nàng cũng có chút hối hận.
Nhưng mà đây cũng là lời nói thật lòng của nàng, nếu như cô là một người bình thường, đẹp, đối xử với nàng tốt như vậy, dù nàng đánh mắng thế nào cũng không đáp trả lại, hơn nữa còn dịu dàng, hiền lành, biết làm việc nhà, loại người yêu tốt thế này có đốt đèn cũng không tìm nổi, nàng không thể không rung động.
Sở dĩ vừa rồi nói nhưng lời ấy, vừa cảnh cáo cô ta, cũng vừa cảnh cáo chính bản thân mình.
Lâm Vỹ Dạ 24 tuổi, mặc dù không lớn tuổi, nhưng cũng không nhỏ, ba mẹ mong nàng yêu đương mấy năm rồi cưới chồng sinh con, cứ thể bình yên sống đến hết đời.
Dù thích Dương Quá si tình, nhưng nếu như kết hôn, nàng thà chọn Vi Tiểu Bảo, sáng sủa, nhanh nhẹn, biết dỗ phụ nữ, biết kiếm tiền, lại trọng nghĩa khí. Tất nhiên, điều kiện đầu tiên là anh ta không có 7 cô vợ.
Mấy ngày gần đây, thỉnh thoảng những việc ngu ngốc của cô, hay cử chỉ quan tâm giành cho nàng, đều khiến lòng Vỹ Dạ có chút cảm giác khó nói, nên nàng hi vọng mình có thể chấm dứt chút tình cảm ấy.
Nhưng lời nói của nàng quá nặng, không hiểu sao, nói xong nàng lại hối hận. Ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cô đã cúi xuống nghĩ kĩ lại, môi hơi nhếch, dường như rất buồn bã.
"Tôi..." - Nàng muốn giải thích, lại cảm thấy vẫn nên kiên quyết nói rõ ràng thì hơn, nên lời an ủi đến miệng, liền thay đổi, "Ý của tôi, cô đã rõ rồi chứ?"
Cô ta gật đầu, "Tôi rõ, tình huống hiện giờ của tôi rất kì lạ, em đừng mạo hiểm." - Cô dựa sát vào người nàng, Vỹ Dạ không đẩy cô ta ra, kệ cô cúi mặt vào cổ nàng "Tôi hiểu ý em, tôi hiểu ý em."
Nghe giọng cô ta giống như sắp khóc, lòng nàng có chút khó chịu, đưa một tay ra vuốt lưng của cô, một lúc sau mới lên tiếng: "Hiểu thì tốt."
"Nhưng tôi vẫn thích em!" - Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ ửng, giọng mũi rất nặng, "Em cứ kệ, để cho tôi thích em, ở cạnh em, tôi không cần em phải vì tôi mà cố gắng làm gì, em cũng không mất gì cả, nhưng nếu em không đồng ý, tôi sẽ ngủ với em, ngay bây giờ."
Khóe miệng Lâm Vỹ Dạ giật một cái, hận không thể đập cô ta một phát chết luôn. Nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng vẫn hơi áy náy, dứt khoát coi như chưa nghe thấy gì: "Kệ cô."
"Vậy coi như em đồng ý." - Cô vui vẻ ra mặt, cảm giác buồn phiền vừa rồi biết mất sạch.
Lâm Vỹ Dạ thấy, nàng sống lâu như vậy, nhưng trước giờ chưa từng gặp qua người nào vô sỉ như vậy! Nàng lập tức nhớ đến ngọn nguồn của câu chuyện này, trong lòng có chút sợ hãi: "Đúng rồi, về sau cấm không cho cô làm chuyện hôm nay!"
Cô tỏ vẻ đau khổ, nhưng thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại khóc thầm... cái chuyện cấm dục này, thật đáng ghét!
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top