Chap 51: Gặp Em
Lâm Vỹ Dạ tỉnh lại rất sớm, nàng chỉ bị thương nhẹ ngoài da, tuy nhiên sau khi người qua đường báo cảnh sát nàng vẫn bị đưa đến bệnh viện và đã được bác sĩ sơ cứu qua.
Bởi vì vết thương không nghiêm trọng, nàng chỉ tính nằm trong bệnh viện một đêm, ngày mai sẽ quay lại làm việc, đây chỉ là việc nhỏ, điều khiến nàng hoảng sợ chính là, Lan Ngọc biến mất rồi.
Nàng đương nhiên biết rõ trong thời khắc sống chết đó cô đã đẩy nàng ra, nếu không đoán chừng nàng không chết cũng tàn phế, nhưng cô biến đi đâu mất rồi?
Nàng muốn đi tìm cô về, nhưng từ khi bị đưa lên xe cứu thương, xung quanh nàng có rất nhiều người. Nàng nói muốn xuất viện, bác sĩ căn bản không cho, kiên quyết muốn nàng ở lại quan sát một ngày.
Bề ngoài nàng đáp ứng, nhưng đợi sau khi y tá rời đi, nàng nghĩ nửa đêm sẽ lén lút trở về. Nhưng không ngờ chưa kịp áp dụng kế hoạch, đột nhiên bác sĩ tới nói muốn chuyển nàng đến phòng bệnh đặc biệt.
Lâm Vỹ Dạ bị dọa hết hồn, cơ bản không biết chuyện gì xảy ra, nàng mở miệng hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng chỉ lập lờ nước đôi nói có người nhờ chiếu cố nàng
Chẳng lẽ Trương Thế Vinh đã biết? Lâm Vỹ Dạ ngờ vực, nàng từ chối sắp xếp như vậy, nhưng bác sĩ kia vô cùng khó xử nhìn nàng "Cô à, xin đừng làm khó chúng tôi."
Lâm Vỹ Dạ nghĩ không lẽ là người gây tai nạn muốn giải quyết riêng, cho nên mới bày ra thái độ xin lỗi thành khẩn như vậy, nếu là vậy, hiện tại nàng thật sự không có tâm trạng để ý tới những việc này.
Lan Ngọc biến mất rồi. Việc cấp bách nhất là tìm cô trở về, trước tiên nàng muốn quay về khách sạn xem, vì thế nàng nghĩ nghĩ, ngoài mặt đồng ý, nhưng lại nói: "Tôi muốn đi vệ sinh trước."
Sự việc rất thuận lợi, không ai nghĩ nàng sẽ chạy trốn, Lâm Vỹ Dạ an toàn đi xuống cầu thang, từng bước từng bước đều rất nhẹ nhàng.
Lan Ngọc có thể đã xảy ra chuyện gì rồi, liệu cô còn ở trong khách sạn không? Một ý nghĩ đáng sợ phụt lên trong lòng nàng, khiến toàn thân nàng run rẩy, đứng không vững.
Lòng nàng nóng như lửa đốt, mặt khác lại mâu thuẫn muốn bước chân chậm lại, như sợ hãi phải chứng kiến tình huống xấu nhất, nàng chậm chạp đến lúc xuống lầu đã không biết mất bao nhiêu thời gian.
Sao trên trời toả ra thứ ánh sáng nhu hoà, Lâm Vỹ Dạ khó khăn bước đến cửa bệnh viện, muốn nhìn xem có xe taxi hay không, không đợi nàng đưa tay, nàng đã bị kéo vào một vòng tay ôn hòa quen thuộc, Lan Ngọc có vô vàn lời muốn nói với Lâm Vỹ Dạ, muốn gọi tên nàng nhưng cổ họng cô lại giống như bị cái gì đó chặn lại, chỉ có thể phát ra những thanh âm đứt quãng.
Nhưng bờ vai của cô đã thả lỏng, hận ý toàn thân tan biến, giống như một con chó dại biến trở về thành một chú chó lớn xác ngoan ngoãn dịu dàng, giọng nói mềm mại: "Vợ, em không sao rồi."
Lâm Vỹ Dạ cũng cảm giác được trong lồng ngực có âm thanh "rầm" vang lên: "Ngọc không sao chứ?"
"Không sao." - Lan Ngọc ôm nàng, quyết định chết cũng không buông tay, cô cọ cọ mặt nàng, không chút lương tâm bỏ mặc ông ngoại, bà ngoại và ông nội đi theo phía sau ra khỏi đầu.
Lâm Vỹ Dạ cũng cho rằng những người này không có quan hệ với Lan Ngọc, cho đến khi lão Ninh nhịn không được ghen ghét, đành mở miệng: "Ngọc à, bây giờ tìm được người rồi, con có thể trở về nghỉ ngơi với ông không?"
Lan Ngọc tựa đầu vào vai Vỹ Dạ, má áp má, cô lẩm bẩm: "Không muốn."
Lâm Vỹ Dạ nghe thấy đoạn đối thoại này, có một loại cảm giác như bị sét đánh, nàng nhìn Lan Ngọc, lại liếc qua người khí thế mạnh mẽ đang đứng đó, trợn tròn mắt: "Ôi, ông nội?"
"Khụ," - Tiến Luật ho nhẹ một tiếng, "Cô Lâm, xin chào, tôi là cậu của Lan Ngọc, đây là ông nội nó, ông ngoại và bà ngoại."
Vẻ mặt của Lâm Vỹ Dạ chỉ có thể dùng một từ để hình dung: Ngây ngốc.
Miệng nàng há to, nhìn về phía Lan Ngọc, lòng cô trống rỗng chôn mặt trong ngực nàng. Lâm Vỹ Dạ không biết nên hỏi thế nào mới tốt, chỉ có thể cứng ngắc đứng yên tại đó, mọi người đều im lặng không nói gì.
"À," - Hồi lâu sau nàng mới lấy lại giọng của mình, hắng một cái, "Chào cậu, chào ông bà." - Nàng có thể gọi người lớn như thế chứ, có phải rất kỳ lạ hay không? Rốt cục là có chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong đầu Lâm Vỹ Dạ hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười nhạt nhẽo.
Một chút tâm lý cũng chưa chuẩn bị, hoàn toàn không nghĩ sẽ gặp phụ huynh! Chuyện gì đây! Lâm Vỹ Dạ chỉ cảm thấy trong lòng đang gào thét một ngàn chữ Fuck Your Mom bụi bay tứ tung.
Chắc là nhìn ra nàng xấu hổ và bất ngờ, Tiến Luật nói chậm lại: "Lan Ngọc, người đã tìm được rồi, trước hết phải quay trở lại bệnh viện, cơ thể con còn chưa khỏe."
Vừa mới xuống giường đã lo lắng không yên tìm người, đoán chừng cô cũng mệt muốn chết rồi. Nhưng Lan Ngọc yếu ớt nói: "Con không đi."
"Nghe lời." - Tiến Luật xụ mặt, "Con đã đồng ý với cậu, sau khi tìm được người sẽ cùng cậu quay về."
Chóp mũi Lan Ngọc đau xót, nức nở một tiếng, ôm Lâm Vỹ Dạ chặt hơn nữa. Nàng sắp thở không nổi rồi, Lâm Vỹ Dạ sờ lên trán của Lan Ngọc, cái ót đầy mồ hôi lạnh, hơn nữa trán nóng bừng. Nàng sợ hãi, tránh khỏi vòng tay xem xét: "Ngọc sốt rồi?"
"Không có." - Lan Ngọc sốt đến hai má đỏ bừng, sóng mắt mơ màng, những vẫn cố chấp phủ nhận
"Ngọc không bị bệnh, em đừng bỏ Ngọc lại."
Tiếng nói mang đậm giọng mũi, cả người cô nóng đến bất thường, Lâm Vỹ Dạ tức giận nói: "Ai vứt bỏ Ngọc chứ, chúng ta đi khám bệnh trước đã."
Lời vừa thốt ra khỏi miệng nàng đã cảm thấy có hơi không ổn, đưa mắt nhìn đoàn người Tiến Luật "À, cậu, chúng ta đưa chị ấy đi khám trước."
Tiến Luật có chút hứng thú nhìn bọn họ, nhẹ gật đầu: "Cậu Ninh, cha mẹ, chúng ta vẫn nên theo Lan Ngọc, bệnh viện này cũng không tệ."
Lão Ninh u oán nhìn thoáng qua đứa cháu gái làm phản, dẫn đầu đi phía trước, Lâm Vỹ Dạ kéo tay Lan Ngọc dụ dỗ cô: "Chúng ta đi khám bệnh, em giúp Ngọc"
Thật vất vả mới lừa gạt cô vào bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra đơn giản liền nói do cảm lạnh nên mới phát sốt, điều này cũng khó trách, cảm xúc của cô thay đổi rất nhanh, đổ mồ hôi lại bị trúng gió, không bị cảm mới là lạ.
Lấy năng lực hai nhà Ninh, Lê, tất nhiên là có đãi ngộ tốt nhất, y tá pha thuốc xong liền muốn cô truyền nước biển, Lan Ngọc sống chết không chịu, sụt sịt cái mũi làm nũng với Lâm Vỹ Dạ "Tay Ngọc đau."
Nàng nắm lấy tay cô, chỉ thấy trên tay phải có nhiều lỗ kim, chính lúc cô rút ra không chú ý, chảy rất nhiều máu, trên mu bàn tay còn dính một vệt máu, tay trái cũng không đỡ hơn chút nào, bởi vì một thời gian dài tiêm tĩnh mạch mà làm lỗ kim dày đặc.
Nàng nhìn cô một cái, bình tĩnh nói: "Vậy Ngọc muốn cởi quần để chích sao?"
Lan Ngọc hoảng sợ liếc Lâm Vỹ Dạ một cái, ngoan ngoãn đưa tay trái ra, vẻ mặt anh dũng hy sinh, y tá là người thâm niên, chích vừa nhanh lại nhẹ, không đầy một lát đã treo một bình penicillin lên, Lan Ngọc tựa trên đầu vai Lâm Vỹ Dạ, sờ lên cánh tay băng bó của nàng "Có đau không?"
"Trầy da thôi, không sao cả." - Mặc dù lúc bị xe đâm nàng không đứng dậy nổi một lúc nhưng tình trạng vết thương thật sự không nghiêm trọng.
Lan Ngọc yên tâm, cô che miệng ngáp một cái: "Vợ, ngủ mau."
Lâm Vỹ Dạ cầm cái nệm tựa lưng, để cho Lan Ngọc nằm xuống, lấy chăn đắp kín cho cô: "Ngủ đi." - Lan Ngọc kéo tay của nàng "Vậy em không được đi, Ngọc sẽ sợ đấy."
"Không đi." - Thứ vô cùng quý giá, tưởng mất mà tìm lại được, nàng mỉm cười hôn lên gò má cô một cái: "Ngoan, ngủ đi."
Một giây sau Lan Ngọc liền ngủ mất, sốt cao khiến cho tay chân của cô mềm yếu vô lực, đầu óc mê man, cô chỉ kịp nắm chặt tay nàng, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giằng co một đêm, đã là 4 giờ sáng hôm sau.
Lâm Vỹ Dạ cũng cảm thấy buồn ngủ, muốn kiếm chỗ nào để dựa vào, ai ngờ Tiến Luật đột nhiên mở cửa đi vào, dùng tay ra hiệu với nàng, hiển nhiên có việc muốn nói, Lâm Vỹ Dạ do dự một chút, vẫn đứng dậy đi ra ngoài.
Ở phòng khách bên ngoài, ánh mắt mấy vị phụ huynh đều đặt trên người của nàng. Lâm Vỹ Dạ lúc này mới cảm thấy khẩn trương và cực kì sợ hãi - Nàng phải giải thích mối quan hệ của bọn họ như thế nào? Nói ra có người tin à.
Có người tin. Hai mươi mấy năm trước,cuộc sống của Lan Ngọc đơn thuần như tờ giấy trắng, ngay cả ông nội sống cùng nhiều năm như vậy còn không thể, huống chi là những người phụ nữ khác, từ khi xảy ra tai nạn xe, cô vẫn ở trong phòng bệnh chưa từng tỉnh dậy, nhưng khi tỉnh lại là muốn tìm người con gái lạ lẫm này.
Xét hỏi thì ắt hẳn vẫn không thể thiếu, Tiến Luật thu hồi lời nói nhỏ nhẹ đối với cháu của mình mặt ông không chút biểu tình, đủ dọa người: "Tại sao cô quen biết Lan Ngọc?"
Lâm Vỹ Dạ do dự một giây, liền quyết định ăn ngay nói thật, lời nói dối biên soạn không được đầy đủ, bọn họ thậm chí chưa kịp thông đồng, như vậy không bằng nói sự thật: "Một ngày kia tôi ở nhà, liền phát hiện chị ấy bên cạnh tôi."
Nàng cố gắng dùng những lời lẽ ngắn gọn nhất đem chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây nói hết một lần, Tiến Luật đại diện tất cả các trưởng bối lên tiếng: "Nó nói cái gì nó cũng không nhớ?"
"Lúc mới đầu cái gì cũng không nhớ, ngay cả tên họ cũng quên, sau này từ từ mới nhớ ra." - Lâm Vỹ Dạ trả lời cẩn thận.
Tiến Luật bình tỉnh hỏi: "Nó từng nói những điều gì?"
Lâm Vỹ Dạ vắt óc nhớ lại khi Lan Ngọc nhắc đến thân thế: "Chị ấy nói cuối cùng cũng nhớ lại một việc là tai nạn giao thông, sau này lại nhớ chị ấy lúc trước giống như... à," - Đến bây giờ nàng vẫn chưa hiểu rõ tình hình cụ thể của Lan Ngọc ,"Hình như tất cả mọi người đều cảm thấy chị ấy có chút, ừm, hướng nội."
Tiến Luật giật giật lông mày: "Cô không cảm thấy Lan Ngọc có vấn đề à?"
"Tôi cảm thấy chị ấy rất đơn thuần." - Lâm Vỹ Dạ cau mày, khó hiểu nói
"Cái này cũng chỉ là tính cách, đôi khi đúng thật là ngây thơ như đứa trẻ, nhưng nếu nói ngốc thì cũng không phải, chị ấy rất thông minh."
Lão Ninh hừ một tiếng: "Thông minh?"
Không phải ông hạ thấp cháu mình, IQ của Lan Ngọc trước sau chỉ dừng lại giai đoạn ba bốn tuổi, ngay cả nói chuyện cũng không tự nhiên, tuy là sau khi nó tỉnh lại hình như thật sự khác lạ.
"Vô cùng thông minh." - Lâm Vỹ Dạ rất chắc chắn
"Sách xem qua một lần đã có thể thuộc lòng, bất cứ chuyện gì nhìn tôi làm thử một lần đã có thể hiểu được."
Kĩ năng nấu nướng của Lan Ngọc đúng là tự học trộm được, bắt đầu từ con số không, không quá nhiều.
Không ngờ tới sau khi nghe những lời này, người khác đều biểu lộ kinh ngạc, Tiến Luật hỏi: "Chuyện này là thật?"
"...Đương nhiên, có vấn đề gì sao?" - Lâm Vỹ Dạ cũng không ngờ, lần này người trả lời nàng là bà ngoại Lê, bà buồn bã nhìn nàng "Lan Ngọc nhà chúng tôi tính cách tốt thật, nhưng lúc nhỏ,nó từng bị sốt cao một lần, sau khi tỉnh lại cả người có chút chậm chạp, đến năm sáu tuổi vẫn chưa nói chuyện được, mọi người dụ dỗ nó đều không có phản ứng, bác sĩ nói đây là chứng tự kỷ."
Mà có không ít đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, trên thực tế là thiểu năng.
Lâm Vỹ Dạ mở to hai mắt, không thể tin nổi, Lan Ngọc nhìn thế nào cũng không giống đứa trẻ tự kỷ, chẳng qua nếu giải thích như thế, thì có thể hiểu tại sao cô lại có tính cách giống như một đứa trẻ mãi không lớn như vậy rồi.
"Chị ấy không phải kẻ đần độn."
Cuối cùng, Lâm Vỹ Dạ dùng giọng điệu chắc chắn nói trước mặt các trưởng bối: "Chị ấy rất thông minh, là một người bình thường."
Tuy không biết vì cái gì mà nàng nói như vậy, nhưng nếu có thể trở thành người bình thường thì đương nhiên là chuyện tốt, thậm chí có thể nói là "Trong phúc có họa, họa sinh ra phúc. Họa phúc khôn lường, làm sao biết đó không phải là phúc" làm sao biết đó không phải là phúc!
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, trong phòng vang đến tiếng động trầm đục, sau đó là tiếng bước chân vội vàng hỗn loạn, Lâm Vỹ Dạ muốn đứng lên đi mở cửa, kết quả là nghe một tiếng "bùng", hình như là đụng phải cửa, nàng nghe mà cảm thấy đau thay cô. Lan Ngọc mở cửa ra, mặt đầy hoảng hốt, giày cũng không mang,đi chân trần, trên mu bàn tay có hai vết máu, lại tháo kim nữa rồi.
"Vợ." - Cô vừa thấy nàng liền nhẹ nhàng thở ra, sức mạnh cả người đều tát cạn, tứ chi bủn rủn, cơ bản bắt cũng không bắt nổi nàng. Là nàng chủ động đi đến kéo tay của cô: " Sao Ngọc lại ra đây?"
"Ngọc còn tưởng em đi mất rồi." - Lan Ngọc thút thít nói
"Làm Ngọc sợ muốn chết."
Cô thoạt nhìn như đứa nhỏ bị bỏ rơi, một tí gió thổi cỏ lay thôi cũng khiến cô như chim sợ cành cong, lòng nàng đều mềm nhũn: "Không đâu, em ở đây, ở ngay đây."
Thời gian không còn sớm, Tiến Luật thấp giọng hỏi thăm ý tứ của mấy vị trưởng bối, nhân tiện nói: "Có cô Lâm bên cạnh Lan Ngọc, chúng ta nên về trước thôi."
Lâm Vỹ Dạ bị Lan Ngọc ôm không thể tiễn mấy vị phụ huynh, nàng chỉ có thể gật đầu nói: "Ông bà đi thong thả, chú đi thong thả."
Bọn họ đi rồi, Lan Ngọc liền nhẹ nhàng thở ra, kéo nàng vào phòng đi ngủ. Lâm Vỹ Dạ nhìn bình nước biển, chỉ còn lại phân nửa bình, tay Lan Ngọc biến thành như vậy, nàng cũng không đành lòng để cô bị tiêm thêm một mũi, chỉ có thể dụ dỗ cô ngủ trước, lúc này Lan Ngọc bày ra điều kiện: "Ngủ chung với Ngọc đi."
Lâm Vỹ Dạ nói: "Em nằm ở bên cạnh, Ngọc nắm tay em được không?"
"Không được!" - Cô cố chấp kéo nàng lên giường
"Ngọc muốn ôm em ngủ Ngọc mới yên tâm, lỡ như em biến mất thì sao bây giờ?"
Lâm Vỹ Dạ quá mệt mỏi, không có hơi sức tranh chấp với Lan Ngọc, tùy ý để cô ôm mình, không đầy một lát, hai người đều thiếp đi.
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top