Chap 35: Biến Đổi


Đây rốt cuộc là chuyện gì? Lan Ngọc cũng không thể trả lời: "Ngọc cảm thấy người kia... khá quen."



"Ngọc họ Ninh, cô ta cũng họ Ninh." - Lâm Vỹ Dạ chuẩn bị vào phòng tắm, Lan Ngọc chết sống chen vào cửa không chịu đi, "Đi ra ngoài, đi ra ngoài, em muốn tắm, Ngọc nghịch ngợm gì thế hả?"



Lan Ngọc ôm bồn cầu không chịu buông tay: "Không đi, không đi chính là không đi."



Lâm Vỹ Dạ rất muốn đập đầu vào tường: "Ngọc có thể mất mặt được nữa không hả, mau đứng lên cho em!"



"Không đứng!" - Lan Ngọc ngồi xổm bên cạnh bồn cầu, như một chú cún bị bỏ rơi, ủy khuất nhìn Vỹ Dạ "Vợ à đừng đuổi Ngọc đi."



"Em muốn tắm!" - Lâm Vỹ Dạ đỡ trán, cảm thấy sắp hết kiên nhẫn, "Ai muốn đuổi Ngọc  đi, ngoan, ra ngoài chờ đi."



Lan Ngọc vẫn bất động như chết, lấy sức lực của nàng hoàn toàn không thể kéo nổi cô: "Ngọc không muốn ra, bên ngoài rất nguy hiểm."



"Nguy hiểm?" - Lâm Vỹ Dạ chống nạnh, "Bên ngoài có hòa thượng hay đạo sĩ muốn trừ yêu à?"



Lan Ngọc hơi trầm mặc: "Là Ninh Thúy Ngân, Ngọc thấy người đó... rất nguy hiểm, Ngọc  sợ." - Dáng vẻ cuộn mình một chỗ của Lan Ngọc vô cùng đáng thương, lòng Vỹ Dạ thế nào cũng không tàn nhẫn được, chỉ có thể đóng cửa lại, tùy ý cô đi.



Đợi đến khi nàng tắm tửa xong, phát hiện cô vẫn đang ngồi xổm bên cạnh bồn cầu không nhúc nhích. Lâm Vỹ Dạ không khỏi đau lòng, kéo Lan Ngọc lên: "Làm gì thế hả, có gì phải sợ đâu, cô ta cũng không nhìn thấy Ngọc" - Nàng an ủi, trong lòng cũng âm thầm phỏng đoán, phải chăng có ẩn tình gì trong đó.




"Chân tê rồi..." - Lan Ngọc đáng thương tựa vào người Vỹ Dạ, bị nàng lấy ngón tay chọc chọc: "Ai bảo Ngọc ngồi xổm, còn trồng nấm nữa à, Ngọc mau đi tắm đi."


Lan Ngọc làm một động tác lay động: "Ngọc là ma, sao phải tắm?"



Chuyện này Lâm Vỹ Dạ không rõ ràng lắm, quần áo trên người Lan Ngọc chưa bao giờ bẩn, sự tồn tại của cô sớm vượt qua mấy thứ tiểu thuyết kinh dị cùng khoa học viễn tưởng, nàng không thể lý giải hiện tượng quỷ dị này, nhưng cô ở bên cạnh nàng rất giống một người bình thường, nên nàng liền mạnh mẽ yêu cầu cô mỗi ngày phải đi tắm.



Lan Ngọc phản kháng vô hiệu, chỉ có thể phụng phịu đi tắm, Lâm Vỹ Dạ vừa thoa xong kem dưỡng da, Lan Ngọc liền khoác áo choàng tắm đi ra, nàng rất bất ngờ: "Em còn tưởng rằng Ngọc lại muốn ôm cái mông trần trụi chạy ra chứ."



"Không phải ở nhà, Ngọc rất kín đáo đấy." - Sau đó "phịch" một tiếng nhảy lên giường, vô cùng nhiệt tình, "Vợ à, để Ngọc xoa giúp em."



"Xoa xong rồi." - Lâm Vỹ Dạ ngồi lên giường, lộ ra đôi chân trắng như tuyết, Lan Ngọc gối đầu lên đùi nàng bảo nàng vuốt ve, đây dường như đã trở thành tư thế thường xuyên khi hai người tán gẫu, "Ngọc nói thật cho em biết, có phải nhớ ra cái gì rồi không?"



Lan Ngọc hừ hừ, yếu ớt nói: "Cô ta không phải là người tông Ngọc, Ngọc nhớ kỹ lúc xảy ra tai nạn, tài xế kia là một ông chú, nhưng không biết vì sao, liền cảm thấy cô ta là người xấu."



Là một người xấu, lời nói trực tiếp mà đơn thuần như vậy chọc Lâm Vỹ Dạ nở nụ cười, nàng cố ý nói: "Em thấy cô ta rất đẹp, người xấu sao có thể đẹp như vậy?" - Dựa theo tiêu chuẩn lúc còn bé khi xem kịch, người xấu đều có dáng vẻ hung ác dữ tợn.



Lan Ngọc quả nhiên nóng nảy: "Vợ à, tri nhân tri diện bất tri tâm, cô ta không phải thứ tốt, em tuyệt đối đừng để bị cô ta mê hoặc."



"Chậc, vấn đề là bộ dạng cô ta khá tốt đó." - Vỹ Dạ cười khanh khách nhìn Lan Ngọc, "Ngọc cũng biết, em đặc biệt mềm lòng với những người đẹp." - Cái rắm, Trương Thế Vinh bày ra khuôn mặt đẹp trai suốt ngày lắc lư trước mặt, nàng còn không thèm chớp mắt một cái, cũng thật kỳ lạ, nàng thích nhất là kiểu của Lan Ngọc thế này. Không chú ý một chút liền bị câu dẫn vào bộ dạng đáng yêu đó, thích cô muốn chết.



Nhưng cũng thích thỉnh thoảng bắt nạt cô, Lan Ngọc đã sắp khóc: "Vợ à em đừng như vậy, cô ta thực sự không phải người tốt." - Vành mắt hồng hồng của cô vô cùng chọc người thương yêu. Vỹ Dạ nâng mặt Lan Ngọc hôn một cái: "Đùa Ngọc thôi mà,đừng có hở tí là khóc như thế."



Lan Ngọc thở phào một hơi: "Làm Ngọc sợ muốn chết. Cái gì khác Ngọc đều không sợ, chỉ sợ mất em." - Lan Ngọc nghiêm túc kéo tay Vỹ Dạ đặt trước ngực, "Chỉ cần có em bên cạnh, Ngọc không sợ bất cứ gì cả."



Vỹ Dạ sờ sờ đầu Lan Ngọc "Ngọc đã sợ, vậy em sau này sẽ cách Thúy Ngân xa một chút, nói thật, người đó rất quỷ quái, làm em không thoải mái chút nào."



"Ừm."



Chủ đề này liền kết thúc như thế, thời gian vẫn còn sớm, Lâm Vỹ Dạ thuận tay mở ti vi, sau đó bị tình tiết dâng trào chiếu trên đó làm cho ngã gục.



Nước ngoài cởi mở quá rồi... Hơn nửa đêm chiếu loại phim giới hạn độ tuổi này có quân tử không hả? Vỹ Dạ vội vàng tắt ti vi, nhét Lan Ngọc đang muốn ngóc đầu dậy vào chăn: "Ngọc mau ngủ đi."



"Nóng." - Cho dù mở điều hòa, nhưng trùm chăn cũng không thể chịu nổi, Lan Ngọc chui ra khỏi ổ chăn thở hổn hển, "Vợ à, muốn uống nước."



Nàng rót cho cô một cốc nước, Lan Ngọc ai oán nhìn nước trong cốc, lại ngẩng đầu lên nhìn Vỹ Dạ. Nàng bừng tỉnh, uống một ngụm sau đó đưa cho cô: "Được chưa?"



Vì sao chỉ những thứ nàng đã ăn qua cô mới có thể ăn? Lâm Vỹ Dạ vẫn luôn không có cách nào nghĩ ra nguyên nhân.



Lan Ngọc ừng ực uống nước, đột nhiên nhớ đến cái gì, muốn mở miệng nói, vừa mở miệng liền sặc: "Khụ khụ, vợ, khụ," - Nàng vỗ lưng cho cô: "Đừng gấp đừng gấp, từ từ nói."



"Ngọc, Ngọc đã thấy khát rồi." - Cô kích động nói năng lộn xộn.



Lâm Vỹ Dạ phải vài giây sau mới phản ứng lại, đúng vậy, Lan Ngọc thế nhưng đã khát nước rồi, đây là hiện tượng không hề bình thường, lúc đầu cô không khác gì một con ma cả, không đói không khát cũng không đau.



Nàng mở cờ trong bụng: "Ngọc sẽ biến thành người đúng không?"



"Không biết." - Lan Ngọc thành thật nói, "Nhưng đây là chuyện tốt chứ nhỉ."



Sẽ khát, sẽ có nhu cầu sinh hoạt, chuyện này mặc dù rất kỳ lạ, nhưng chưa hẳn là chuyện không tốt. Lâm Vỹ Dạ nghĩ sau khi về nước phải nhớ đi tìm thím Hương hỏi thăm một chút, xem bà có biết ngọn nguồn việc này hay không.



Không biết phải chăng do trời cao tự có sắp xếp, hôm sau Vỹ Dạ lại nhìn thấy Thúy Ngân, cô đang nói chuyện điện thoại trong một góc hẻo lánh, ngữ khí rất xấu: "Mẹ nó!!! Lão già kia lại có mưu đồ xấu xa gì vậy, tao đã làm đến một nửa rồi ông ta còn bắt dừng lại?"



Lâm Vỹ Dạ ma xui quỷ khiến tìm một góc đứng nghe trộm, Thúy Ngân không hề phát hiện: "Lẽ nào tao không phải cháu ông ta, tên trong bệnh viện kia tính là cái quỷ gì, chắc chắn bà đây sớm muộn gì cũng giết nó!"



Tên trong bệnh viện? Là ai?



"F***, không bằng mày tìm người cho tao, thẳng thắn giết chết nó đi, đỡ cho lão già kia suốt ngày nhớ thương cháu gái yêu dấu của ông ta."



"Cái gì, chuyển viện rồi, f***," - Thúy Ngân giận đến mức hóa cười, "Tên kia đã trở thành thứ vứt đi, ông ta còn gắng sức bảo vệ, tao không tin nó còn có thể tỉnh lại, cho dù tỉnh lại cũng thành một kẻ đần độn, thật sự cho rằng đang diễn phim truyền hình sao..." - Cô ta đi về hướng Vỹ Dạ, nàng không dám nghe nữa, vội vã đi ra ngoài, dường như không có chuyện gì tán gẫu với Nam Thư



Nhưng mấy câu nói đó của Thúy Ngân vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Vỹ Dạ, làm nàng thấy vô cùng bất an. Thế nhưng không thể nghĩ ra được lý do, là bởi vì Lan Ngọc sợ cô ta? Nàng cũng rất sợ cô ta, Thúy Ngân làm cho người ta cảm thấy một cỗ tâm cơ âm trầm.



Cũng họ Ninh? Trên đời này rất nhiều người họ Ninh, khó mà có liên quan đến nhau đúng không, chắc chắn do nàng suy nghĩ quá nhiều.



An ủi chính mình như thế, thế nhưng Lâm Vỹ Dạ không có cách nào yên tâm, Nam Thư cũng vậy.



Chị ta nói với Lâm Vỹ Dạ: "Cái cô Khả Như kia không phải bạn gái của Ninh tiểu thư à, sao chị thấy cô ta nhìn Thế Vinh rất nhiều lần nhỉ?"



Người ta là bạn gái cũ, Lâm Vỹ Dạ thầm bát quái trong lòng, cảm thấy chuyến du lịch này có quá nhiều chuyện để bát quái của "mình nàng", lời ít ý nhiều khuyên Nam Thư: "Cô ta là bạn gái Ninh tiểu thư."



Vợ của bạn là không thể dụ dỗ, nếu đã là bạn gái người ta, thì không hề có liên quan gì đến Trương Thế Vinh, Nam Thư đã hiểu ý nàng, thoải mái cười: "Em nói đúng."



Lúc này phu nhân Vương tổng gọi hai người đến tán gẫu, bà ấy có lẽ đã 50 tuổi, thế nhưng bảo dưỡng rất kỹ càng, thoạt nhìn giống một quý phu nhân sang trọng, không hề giống với phu nhân Lưu tổng kiêu ngạo lạnh lùng, rất nhiệt tình với họ, mời hai người cùng xuống biển.



Nước biển man mát rất thoải mái, Lâm Vỹ Dạ nằm úp sấp hưởng thụ, Nam Thư hỏi: "Vương phu nhân có muốn bơi vài vòng không?"


"Tôi đâu còn bơi tốt được nữa, ở đây chơi một lúc là được." - Bà Vương đeo một chiếc kính râm, cầm một lon nước có ga uống, thảnh thơi ngâm mình trong nước biển, "Đúng rồi, Nam Thư, cô có bạn trai chưa?"



"Có rồi." - Trong lòng Nam Thư không hề vui vẻ đối với việc phu nhân Vương tổng nói những lời này, người sáng suốt hẳn là có thể nhìn ra quan hệ của Trương Thế Vinh và cô không đơn giản mới đúng, nhưng là lướt chỉ là lả lướt, không chút nào biểu hiện ra ngoài.



Phu nhân Vương tổng lại nhắm Lâm Vỹ Dạ làm mục tiêu, nàng cũng cười nói: "Tôi cũng có người yêu rồi."



Bà tiếc nuối thở dài: "Ôi chao, tôi còn muốn giới thiệu cho các cô vài chàng trai trẻ tuổi, phẩm chất rất trung thực kiên định."



Nam Thư không chịu nói tiếp, Vỹ Dạ chỉ có thể kiên trì nói: "Người yêu tôi cũng là người rất tốt, vô cùng thấu hiểu tôi." - Vừa dứt lời liền thấy Lan Ngọc kéo ngón tay nhỏ bé của nàng, làm nàng xấu hổ cười cười.



"Vậy thì được, tìm chồng, những thứ khác không quan trọng, quan trọng nhất là đối tốt với cô, việc này không có bất cứ thứ gì có thể đánh đổi được cả." - Phu nhân Vương tổng tán thành lời nói của nàng



Lâm Vỹ Dạ nhân cơ hội nói: "Đúng vậy, tôi nghe nói Vương tổng rất tốt với phu nhân, nếu tôi có một người chồng tốt như vậy, chắc chắn đã phải tu hết mấy đời phúc khí."



Phu nhân Vương tổng được nàng dỗ vui vẻ, kể mấy chuyện thú vị mà bà cùng Vương tổng lúc trẻ đồng cam cộng khổ. Lâm Vỹ Dạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ từ lúc mình trở thành thư ký của Trương Thế Vinh, khả năng ăn nói ngày càng cao siêu hơn, hai mươi mấy năm trước nàng không hề giỏi việc này, bây giờ thế nhưng lại biết cách vận dụng lời lẽ, thực sự là kỳ tích.



Tất cả bản lĩnh đều nên bị ép buộc ra.



Vì chiều mai đã phải về nhà, Lâm Vỹ Dạ bỏ mọi người sang một bên, bản thân tìm một chỗ yên tĩnh vắng vẻ xem mặt trời lặn, sóng biển vỗ vào vách đá, bắn lên rất nhiều bọt nước, nàng nhân tiện đi nhặt những vỏ sò trên bãi cát, có vài mảnh vô cùng đẹp, cũng có vài mảnh rất xấu, nàng chọn những cái đẹp mân mê trong lòng bàn tay thưởng thức.



Cảnh biển đúng là rất mỹ lệ, nắng chiều cũng rất kinh tâm động phách. Lâm Vỹ Dạ lẳng lặng đứng trên bờ cát nhìn phía xa, không khỏi khẽ thở dài: "Tới được vài ngày rồi, nhưng chỉ có bây giờ mới được ngắm kỹ cảnh sắc ở đây, chậc, đây đâu phải đi du lịch, hoàn toàn chỉ là cưỡi ngựa xem hoa thôi mà."



Lan Ngọc sóng vai đứng bên cạnh Vỹ Dạ, thích thú như một đứa trẻ: "Đây là lần đầu tiên Ngọc nhìn thấy biển cả, thật là đẹp."


"Người quá nhiều." - Đây là thắng địa du lịch, như vậy chắc chắn không thể thiếu người, tiếng vang của ngành du lịch ở đây cũng quá lớn, ngắm biển là phải yên tĩnh, nói như vậy Trương Thế Vinh  lúc trước muốn ngắm biển, hẳn là phải ở cùng với mỹ nhân, nhộn nhạo giữa biển khơi mênh mông sóng vỗ rì rào, vậy mới có hứng thú. Lâm Vỹ Dạ nhỏ giọng oán giận, "Nhưng cứ xem là vậy, nếu bản thân em phải trả tiền, sợ rằng cả đời cũng không trả nổi, chỉ là chuyến du lịch này thật sự quá mệt mỏi, không có ý nghĩa, không bằng cứ đứng trên sân thượng cùng Ngọc ngắm tà dương, ít nhất sẽ không phiền phức như vậy."



Lan Ngọc nhoẻn miệng cười: "Vậy chúng ta về ngắm tà dương là được, chuyện này có là gì, em muốn ngắm, Ngọc sẽ ngắm cùng em." - Cô suy nghĩ một chút, sử dụng một lời thoại cũ rích, "Ngọc chỉ hy vọng đến một chuyện, chính là nắm tay em chậm rãi già đi."



Lâm Vỹ Dạ mỉm cười: "Em chỉ hy vọng đến một chuyện, chính là Ngọc hoa dung nguyệt mạo, em trẻ trung thanh xuân."



Lan Ngọc ngẩn ngơ: "...Vợ à, em đang trêu Ngọc sao?"



"Em đang khen Ngọc mà, từ khi em nuôi Ngọc , em liền biết cái gì gọi là cảnh đẹp ý vui, cái gì gọi là vẻ ngoài có thể ăn được." - Nàng véo véo eo lưng của mình, "Nhìn xem, mỗi ngày ăn nhiều hơn nửa bát cơm, eo cũng to như vậy rồi."



Lan Ngọc son sắt bảo đảm: "Không có, mỗi ngày Ngọc đều đo qua, ngực to hơn, nhưng vòng eo không thay đổi."



Lúc này Lâm Vỹ Dạ thẳng thắn bật cười, nàng chậm rãi đi đến chỗ mọi người. Nam Thư vừa thấy Vỹ Dạ liền nở nụ cười, câu đầu tiên nói ra làm Lâm Vỹ Dạ cả kinh: "Người vừa nãy đứng cùng em ngắm nắng chiều là ai vậy?"



"Cái gì?" - Lâm Vỹ Dạ tưởng mình đang nghe lầm.



Nam Thư che miệng cười: "Chính là người nói chuyện với em ở đó lúc nãy đó, chỉ nhìn bóng lưng liền biết đó là một người đẹp rồi."



Ngữ khí của Lâm Vỹ Dạ liền trở nên kỳ lạ: "Phải không?"



Nam Thư còn nghĩ nàng không chịu thừa nhận, bỡn cợt nói: "Chẳng lẽ không phải diễm ngộ hay sao?" - Sau đó khoa tay múa chân một chút, "Rất cao này, mặc áo sơ mi trắng, chắc chắn rất đẹp nhỉ?"



Lâm Vỹ Dạ  "À" một tiếng: "Đúng là rất đẹp"



"Có hẹn em buổi tối ra ngoài không?" - Nam Thư trêu ghẹo hỏi.



Lâm Vỹ Dạ bình tĩnh: "Tình cờ gặp nhau mà thôi." - Nàng nói nhưng ánh mắt lại lạc sang Lan Ngọc bên cạnh. Cô hiển nhiên cũng vô cùng ngờ vực, nhìn bàn tay của chính mình, không có gì khác biệt cả, những người khác vẫn không nhìn thấy cô như trước.



Đây rốt cuộc là chuyện gì?









Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top