Chap 30: Lòng Tốt


Đêm qua Lâm Vỹ Dạ ngủ không ngon, hôm nay trời vừa sáng liền rời giường, nhanh chóng ra ngoài hoàn thành công việc, vì linh hồn của Cẩm Thơ lưu trong bức ảnh. Lan Ngọc không yên tâm, một hai muốn đi cùng nàng, ai ngờ Vỹ Dạ không đi thẳng đến bưu điện, mà ghé vào siêu thị trước. Nàng mua vài bịch kẹo, mua thêm vài bộ quần áo dày, đều là những thứ rất rẻ mua trong mấy cửa hàng ven đường, chất liệu thô ráp nhưng kiểu dáng lại thời thượng. Cẩm Thơ nói cha cô ấy bị viêm khớp, cứ đến mùa đông là lại tái phát, vô cùng đau đớn, cho nên còn có thêm vài đôi giày đá bóng.



Vì thế đến lúc gửi, thùng đồ trở nên rất lớn. Lâm Vỹ Dạ mạnh mẽ nhét đầy đồ vào thùng, cuối cùng còn không quên để vào một phong thư nàng đã chuẩn bị đêm qua



"Mọi người à, con ở Hải Thành rất tốt, công việc cũng suôn sẻ nên gửi vài thứ về nhà, không cần lo lắng cho con, con sống rất tốt... Cha mẹ và hai chị phải chú ý sức khỏe, phải chăm sóc bản thân thật tốt... Ký tên: Đứa con gái bất hiếu Cẩm Thơ"



Nàngbkhông báo tin cô ấy tử vong cho họ, hy vọng người nhà cô ấy vẫn cho rằng Cẩm Thơ còn đang ở Hải Thành, cô ấy sống rất tốt, đây cũng là tâm nguyện của Cẩm Thơ. So với việc biết mình đã chết, không bằng cứ để họ nghĩ bản thân còn sống, cho dù mắng cô ấy bất hiếu, cũng tốt hơn so với việc phải đau lòng.



Trong những thứ gửi đi, nàng còn gửi thêm số tiền một nghìn cho họ, tiền trong ngân hàng của nàng cũng không được bao nhiêu, chỉ có thể làm hết sức, đây cũng xem như một phần tâm ý.



Trên thế giới này có vô số người cần giúp đỡ, nhưng nàng chỉ có thể làm được như vậy. Không chỉ bởi vì thông cảm cho Cẩm Thơ, nàng cũng có tư lợi của bản thân, nếu như ở hiền gặp lành, nàng hy vọng tình cảm của mình và Lan Ngọc có thể thuận buồm xuôi gió, giảm bớt đau khổ.



Cho nên chuyện đầu tiên khi về đến nhà là cho vài người bạn nhỏ lang thang một bữa ăn, khu tập thể này có một bãi đất trống để dân cư trong khu tập thể dục, trong đó sẽ có vài dụng cụ thể thao, một bãi cát, còn có cầu trượt và xích đu, nhưng Lâm Vỹ Dạ chưa từng thấy ai vào đó chơi... Vì thế bãi đất trống đó trở thành thế giới của chó và mèo hoang.


Thức ăn cho chó và mèo của nàng rất đơn giản, cơm cùng với một ít đồ ăn thừa, trộn lên cũng rất thơm, hơn nữa vẫn nóng hổi. Nàng vừa đặt xuống đất không lâu liền có vài chú chó đến thăm dò ngửi ngửi, nàng biết chúng rất cảnh giác, vì thế không ở lại đó mà vừa đặt xuống liền rời đi, lên sân thượng nhìn về phía xa xa, có thể thấy chúng đang ăn ngấu nghiến.



Giây phút đó nàng liền hạ quyết tâm, cho dù như thế nào thì cũng phải kiên trì làm việc này đến cùng. "Nếu em quên cho chúng ăn, Ngọc phải nhớ nhắc em đấy nhé." - Vỹ Dạ nói với Lan Ngọc, "Bây giờ trời đã bắt đầu lạnh, đến mùa đông Ngọc phải nhắc em làm cho chúng mấy cái ổ nhé."



Lan Ngọc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vỹ Dạ, nũng nịu nói: "Tuân lệnh, nữ vương bệ hạ."



Lâm Vỹ Dạ buồn cười: "Nói bậy bạ gì đấy." - Nàng xoay người về nhà, tránh việc có ai đó nhìn thấy nàng đứng ở đây lẩm bẩm một mình, nhưng không thể không nói, bị Lan Ngọc dỗ ngọt vài câu như vậy, tâm trạng u buồn vì chuyện Cẩm Thơ của nàng tốt lên rất nhiều.



Đúng lúc không có việc gì làm, Vỹ Dạ lấy chỉ đỏ từ chỗ thím Hương ra, gọi Lan Ngọc đến ướm thử. Nàng quyết định làm một chiếc vòng cho cô, lúc còn học trung học trào lưu này rất phổ biến, nữ sinh ai ai cũng mua rất nhiều chỉ, có thể làm ra được rất nhiều loại vòng tay, còn xâu vào vài hạt châu và chuông nhỏ, không khác gì mua trong tiệm, trước đây Lâm Vỹ Dạ cũng đã từng làm thử, nhưng có rất nhiều cô gái khác cũng làm tặng người đó, nên nàng cũng chỉ đành cất vào ngăn tủ.



Thật không ngờ hôm nay sẽ làm lần nữa, cách thắt cụ thể nàng đã không nhớ rõ, chỉ đành lên mạng tìm thử, lúc này mới bắt đầu làm, Lan Ngọc vẫn nhìn một cách hiếu kỳ: "Vợ à em muốn làm gì vậy?"



"Ngoan nào." - Nàng không cho cô nghịch, vô cùng chăm chú làm, thỉnh thoảng ướm vào cổ tay cô thử độ dài, cuối cùng làm một nút thắt, đưa cho cô đeo vào.



Dù sao cũng chỉ là một sợi dây đỏ, thế nhưng Lan Ngọc vô cùng phấn khích: "Là cho Ngọc sao?"



"Không phải đâu." - Nàng nắm lấy tay cô, bàn tay của Lan Ngọc rất đẹp, ngón tay thon dài mà trắng nõn, không có một vết chai nào, quả nhiên là dáng vẻ của một tiểu thư nhà giàu sống an nhàn sung sướng, móng tay rất gọn gàng sạch sẽ, lòng bàn tay hồng nhạt, sờ vào rất ấm áp, "Phải giữ cho thật kỹ biết không, đây là tơ hồng của chúng ta, nếu đứt, chúng ta sẽ không thể ở bên cạnh nhau nữa."



Nàng cố ý nghiêm trọng hóa vấn đề, thế nhưng Lan Ngọc lại tin là thật, khẩn trương sờ sờ: "Ngọc nhất định sẽ mang theo bên mình, tắm cũng không tháo ra."



Cô thật sự vô cùng vui vẻ: "Đây là vật đính ước mà vợ tặng cho Ngọc." - Nhưng mang trên tay cũng có chút lo lắng, "Đeo như vậy có rơi không nhỉ, có phải Ngọc nên tìm một chỗ giấu cho kỹ không?"



Lâm Vỹ Dạ vừa cảm động vừa buồn cười, kéo tay Lan Ngọc ngồi xuống bên cạnh mình: "Xem dáng vẻ ngốc nghếch của Ngọc kìa." - Nàng thấy cô như vậy, không nhịn được ghé sang hôn nhẹ lên môi cô, chỉ đụng nhẹ một cái, nhưng đó là nụ hôn chủ động hiếm hoi của nàng, chỉ cảm thấy tuy khác với hôn lưỡi, nhưng đều làm mặt nàng đỏ đến tận mang tai.



Lan Ngọc nhẹ giọng nói: "Ngọc thích em hôn Ngọc, chỉ như vậy Ngọc mới có thể cảm thấy mình có em."



Cẩm Thơ đi rồi, Lan Ngọc phải trở lại cuộc sống lẻ loi một mình. Sáng sớm chờ Vỹ Dạ ra ngoài liền yên lặng trông coi căn phòng không một bóng người, nhìn mặt trời mọc, trông mặt trời lặn, đợi đến khi nàng tan tầm lại phấn khởi ra ngoài nghênh đón.



Không có bạn bè, không có trò tiêu khiển, thời gian dường như dài đằng đẵng, đôi khi Lan Ngọc đứng trên sân thượng ngắm một đóa hoa cũng có thể ngắm rất lâu, nếu có một đôi chim sẻ huyên náo, cô có thể hứng thú xem mấy giờ đồng hồ, lần nào trong khu nhà có người cãi nhau, đó lại trở thành một cảnh tượng náo nhiệt thật lớn.



Thế nhưng phần lớn thời gian, cô đều ngồi ngẩn ra một mình, không ai thấy được cô, phiêu phiêu lãng lãng như một âm hồn. Cô biết mình vẫn còn sống, không hề chết, nhưng những chuyện lúc trước, cô lại không thể nhớ ra.



Chỉ khi ở bên cạnh nàng, cô mới cảm thấy mình vẫn còn sống, nàng là toàn bộ ý nghĩa sinh tồn của cô



Tuy Lâm Vỹ Dạ không biết mọi ngày Lan Ngọc cô đơn bao nhiêu, nhưng nàng nghe thấy sự cô đơn trong giọng nói cô, hơi cân nhắc: "Ừm, Ngọc có muốn ra ngoài với em không?"



"Muốn chứ muốn chứ!" - Lan Ngọc rất thích đi ra ngoài cùng Vỹ Dạ, tuy không ai thấy nhưng có thể ra ngoài hít thở không khí cũng rất tốt.



Chỉ cần ở bên cạnh nàng



Nàng đẩy đẩy môi cô: "Vậy phải xem biểu hiện của Ngọc. Nếu em hài lòng, ngày mai sẽ dẫn Ngọc ra ngoài."



Lan Ngọc "A" một tiếng, đứng lên bày ra tư thế chuẩn bị đào đất, sau đó cung kính nói: "Chủ nhân, cầu người mang ta đi dạo."



...Lâm Vỹ Dạ đã chết lặng với dáng vẻ trung khuyển thường ngày của Lan Ngọc "Ngọc muốn em đeo cho Ngọc một sợi xích chó sao?" - Nàng cảm thấy trong lòng nghẹn một cơn tức, "Ngọc rốt cuộc có biết ngượng không thế hả? Thật sự biến mình thành chó rồi à?" a Không có người phụ nữ nào không hy vọng người của mình là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, nàng cũng không ngoại lệ, phụ nữ luôn luôn khát vọng một đôi tay mạnh mẽ bảo vệ chính mình, nhưng lần nào Lan Ngọc cũng làm nàng bất lực không thể nói gì.



Ai ngờ Lan Ngọc ủy khuất nói: "Cho dù ở bên ngoài có oai phong thế nào, trước mặt vợ phải nên giống chó một chút, cả đời trung thành, có gì sai sao?"



"...Không có." - Vỹ Dạ bị câu nói này của Lan Ngọc làm cho á khẩu không trả lời được gì, "Ngọc thắng rồi."



Lan Ngọc lấy lòng ôm Vỹ Dạ "Vợ à không phải em muốn nuôi chó sao, Ngọc sẽ thực hiện tâm nguyện của em, em vuốt lông cho Ngọc đi."



Nàng tức giận véo cánh tay cô: "Không có mặt mũi như vậy, em phục Ngọc rồi đấy."



"Theo đuổi vợ, quan trọng là phải có da mặt dày." - Lan Ngọc lóe lên suy nghĩ, vô cùng đắc ý, "Nếu Ngọc không mặt dày mày dạn quấn quít lấy em, em sẽ không chấp nhận Ngọc mà, mau mau, vợ à mau đến vuốt ve Ngọc."



Vỹ Dạ vuốt lưng Lan Ngọc, thấy cô thoải mái gối đầu lên đùi mình, cơn tức trong lòng bất giác tan đi, còn có chút thẹn thùng, yêu cầu của phụ nữ với người của họ luôn là vô cùng vô tận, hy vọng người đó có tiền rồi lại hy vọng người đó đẹp. Mà đẹp rồi còn phải chung thủy, chung thủy còn phải lãng mạn... Nàng cũng mắc phải căn bệnh này.



"Là em không đúng." - Lâm Vỹ Dạ có một ưu điểm, chính là dũng cảm thừa nhận lỗi lầm của mình, "Em không nên trách Ngọc, Ngọc như vậy đã rất tốt rồi."



Không ai hoàn hảo vô khuyết, Lan Ngọc cũng vậy. Cô đã có rất nhiều ưu điểm mà nàng thích, tính tình lại tốt như thế, sao nàng có thể cưỡng cầu cô phải hoàn mỹ không thể soi mói? Huống chi trong sáng đáng yêu như vậy là loại hình mà nàng thật sự rất thích.



Vỹ Dạ vừa nói xong, Lan Ngọc ngược lại có chút lo lắng: "Không không, chắc chắn là do Ngọc làm không tốt, vợ à nếu em không thích Ngọc như vậy Ngọc có thể sửa, thích Ngọc "man" hơn, lạnh lùng hơn, hay là thích kiểu người khiêm tốn nhã nhặn?"



Loại dáng vẻ tùy ngài lựa chọn, tôi sẽ tận lực thỏa mãn này làm Lâm Vỹ Dạ nở nụ cười, nàng sờ lỗ tai hồng hồng của cô: "Em ấy à, chỉ thích Lan Ngọc như vậy thôi, biến thái, không biết xấu hổ, suốt ngày thích làm nũng."



Hậu quả của câu nói này, chính là Lan Ngọc đè Vỹ Dạ xuống, cô vô cùng gắng sức muốn biểu hiện một phen, dụ dỗ nàng ngày mai cho cô ra ngoài cùng.



Nhiệt tình như vậy nàng thật sự chịu không nổi, nhưng hết lần này đến lần khác đều dừng lại tại chỗ quan trọng nhất. Cô dùng ngón tay và miệng lưỡi phục vụ nàng, việc này nàng vẫn chưa thể quen, nhưng lúc đến phiên Lan Ngọc cô vô cùng thích thú, còn phơi bụng ra cho nàng sờ.



Lâm Vỹ Dạ sờ xuống phía dưới, từ lúc ban đầu khó xử đến thói quen bây giờ, nàng đã có thể nhìn thẳng vào cơ thể Lan Ngọc, tựa như thứ gì đó đang bị nàng nắm trên tay giờ này khắc này, không biết có phải do cô ăn ở tốt hay thế nào... dù sao cũng không biết so sánh... Lan Ngọc phát hiện nó không hề dữ tợn kinh khủng như trong tiểu thuyết miêu tả, mà béo béo mập mập, sạch sẽ, nhìn lâu còn thấy đáng yêu.



Không thể phủ nhận đây có thể là cái mà họ gọi là "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi".



Cô thở hổn hển, âm thanh dễ nghe đến mức làm người ta đỏ mặt, Lan Ngọcthúc giục: "Nhanh một chút, nhanh hơn một chút." - Cô hơi vặn vẹo, từ từ nhắm mắt rên rỉ, nàng không chuyên nghiệp, vì vậy giày vò cô hết nửa ngày, cuối cùng thiếu chút nữa làm cô nghẹn họng



Thế nhưng Lan Ngọc nhìn qua có vẻ rất thích thú, cô để nàng gối lên cánh tay, tay kia khoát vòng sang lưng nàng, bao nàng hoàn toàn trong cánh tay của mình: "Ngày mai Ngọc có thể đi cùng không?"



Lâm Vỹ Dạ nhẹ nhàng ngáp một cái: "Nếu Ngọc nhớ gọi em dậy thì được."



Lan Ngọc cho Vỹ Dạ một nụ hôn triền miên, sau đó thu chặt cánh tay: "Ngủ đi." - Nàng điều chỉnh tốt vị trí, cảm thấy vô cùng an tâm. Lâm Vỹ Dạ không khỏi nhớ đến lúc trước... nói đến cũng thật kỳ lạ, Lan Ngọc bình thường ở trước mặt nàng đáng yêu làm nũng như cô vợ nhỏ, không hề giống như một người trưởng thành, nhưng trong thời điểm quan trọng, Lan Ngọc chưa từng tỏ ra yếu đuối, hơn nữa nàng cũng rất ỷ lại cô



Không biết nguyên nhân vì sao, nhưng như vậy đã đủ rồi, đây là người nàng thích, là một người biết cách làm nàng vui vẻ, cho nàng cảm giác an toàn. Còn gì chưa đủ sao?



Lâm Vỹ Dạ vui vẻ tiến vào mộng đẹp.



Hôm sau là một ngày đẹp trời, tuy giờ cao điểm buổi sáng vẫn rất đông, nhưng Lâm Vỹ Dạ không hề cảm thấy khó chịu như những người khác, bởi vì họ không có cô, còn bây giờ, Lan Ngọc đang gắt gao ôm Vỹ Dạ



Trước đây mỗi khi đứng trong đám người chen chúc, Lâm Vỹ Dạ lại cảm thấy bực mình, lúc nào cũng phải phòng bị người khác chiếm tiện nghi, vô cùng khổ cực, nhưng hôm nay Lan Ngọc từ phía sau ôm nàng, hai tay chắn ngang trước ngực nàng, ngăn lại sự tiếp xúc với tên đàn ông đối diện, không hiểu vì sao, Vỹ Dạ cảm thấy vô cùng an toàn, vô cùng yên tâm.



Lan Ngọc còn kề vào tai Vỹ Dạ nói nhỏ: "Vợ, tên kia đang sờ mông cô gái đó kìa!" - Vỹ Dạ nhìn vài lần nhưng không thấy rõ, Lan Ngọc lại hứng thú báo cáo với nàng "Vợ à em xem, tên trộm bên kia lấy mất cái ví của người phụ nữ đó rồi!"



Nàng nhích gần hơn vào lòng cô, đột nhiên cảm thấy 10 phút đi tàu điện ngầm này, chắc chắn không dài chút nào.









Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top