Chap 29: Cẩm Thơ
Chuyện là như thế này, hôm ấy, Nam Thư vừa khéo cũng đang ăn ở đó, tận mắt thấy Trương Thế Vinh tiễn Khả Ngân rời đi, cũng thấy luôn Lâm Vỹ Dạ. Cứ như vậy, nàng ngay cả cơ hội để nói không biết cũng không có, Nam Thư hẹn nàng đi ăn tối, thành thật nói ra tâm sự của mình: "Vỹ Dạ, trong công ty chị nhìn có vẻ rất oai phong, ai ai cũng nịnh hót, nhưng họ nói gì sau lưng chị đều biết hết."
Nàng không lên tiếng, Nam Thư tiếp tục thổ lộ tâm tình: "Trong tất cả mọi người, chỉ có em và chị mới có thể xem là bạn bè, lúc trước chị thiển cận là không đúng, may mà em không để bụng, vậy chị cũng chỉ có thể nói ra lời thật lòng với em, đối với Thế Vinh... không phải chị thích tiền và vị thế của anh ấy, dựa vào thu nhập hiện tại của chị, muốn tìm một người đàn ông có lương năm trăm vạn là không thành vấn đề, hơn nữa chị cũng không thiếu tiền."
Đó là sự thật, gia thế của Nam Thư hẳn là không tệ, quần áo trên người đều là hàng hiệu, mua đồ xa xỉ cũng không hề thấy tiếc: "Lúc vừa bắt đầu chị cho rằng anh ấy nghĩ nếu quan hệ của hai người công khai, sẽ có ảnh hưởng xấu đến hình tượng trong công ty, chị có thể hiểu, nhưng dù sao trai chưa vợ gái chưa chồng, chị cũng không phải tiểu tam, anh ấy lại như vậy, lòng chị thật sự không thoải mái."
"Chị Thư." - Lâm Vỹ Dạ cuối cùng cũng mở miệng, "Em nghĩ Trương tổng không xứng với chị, khắp trời đất này chỗ nào không có hoa thơm, chị đẹp như vậy, trong công ty có không biết bao nhiêu người muốn theo đuổi chị đấy."
Nam Thư nhướng mày cười: "Điều kiện của Thế Vinh so với người yêu em hẳn là tốt hơn nhiều nhỉ, sao em không thích anh ấy?"
"À," - Lâm Vỹ Dạ chọc chọc miếng thịt bò trong bát, "Em không thích mẫu người như vậy."
Nam Thư chống tay lên má, thản nhiên cười: "Cho nên, điểm mấu chốt là thích, chị thích mẫu người như anh ấy, thích dáng vẻ chăm chú làm việc của anh ấy, thích cách anh ấy nhìn chị, chắc là em cũng hiểu, một khi đã thích, liền trốn không thoát nữa."
Điểm này Lâm Vỹ Dạ phải thừa nhận, bây giờ nàng đã thích Lan Ngọc rồi, cho dù có người khác tốt hơn cô nàng cũng sẽ không quan tâm, tuy cô vừa ngốc vừa có khuyết điểm, còn có thể giả điên, nhưng nàng vẫn thích cô như vậy.
"Chị Thư à," - Lâm Vỹ Dạ nghĩ một chút, khéo léo nói, "Chị cũng biết, em không thể nói quá nhiều với chị, nếu không Trương tổng biết thì sẽ rất phiền phức... Nhưng," - Trước khi Nam Thư thất vọng nàng liền đưa ra một con đường, "Nói cho cùng thì cũng chỉ muốn cầu nhân duyên, hay là tuần này chúng ta đến chỗ thím Hương đi."
Nam Thư vô cùng tin tưởng thím Hương, vì vậy ngay lập tức đồng ý.
Thím Hương nghe xong câu chuyện, đầu tiên thở dài một tiếng: "Loại chuyện này không thể cưỡng cầu được đâu."
Nam Thư sốt ruột: "Thím Hương, thím đã nói trong mệnh con sẽ gặp quý nhân mà, con chắc chắn anh ấy là quý nhân của con, thím giúp con đi."
Chắc hẳn chị ấy không phải chỉ vì Khả Ngân xuất hiện mới gấp gáp như vậy, băng dày ba thước, không phải chỉ mới một ngày lạnh, chị ấy hẳn là đã sớm hoài nghi thái độ của Trương Thế Vinh. Khả Ngân xuất hiện chẳng qua chỉ là châm thêm dầu vào lửa thôi.
Thím Hương nhìn chị ấy lớn lên, vì vậy sẽ luôn chiều chuộng chị ấy, bị Nam Thư giày vò hết mức, cuối cùng cũng mở miệng, cho chị ấy một lá bùa đào hoa, bảo rằng phải luôn mang theo bên người, nó sẽ trợ giúp nhân duyên.
Lâm Vỹ Dạ nhìn thế nào cũng thấy đó chỉ là tác dụng tâm lý, bởi vì trong nháy mắt Nam Thư liền trở nên tự tin, không lo lắng gì thêm nữa, nhưng nói đến cũng thật kỳ lạ, chị ấy vừa nhét lá bùa vào ví, Trương Thế Vinh liền gọi đến, nói rằng có chuyện muốn bàn bạc, vẻ mặt Nam Thư phấn khởi: "Chị phải qua đó đây, cám ơn thím Hương!"
Dứt lời, liền ném Lâm Vỹ Dạ sang bên cạnh, một mình đi trước. Lâm Vỹ Dạ hoàn toàn không có ý kiến gì với thái độ trọng sắc khinh bạn của chị ấy, nhưng thím Hương lại nhìn nàng, nở nụ cười: "Còn con có chuyện gì?"
Lâm Vỹ Dạ cũng có mục đích mới đến đây, nàng nói chuyện Cẩm Thơ cho bà nghe: "Khóc lóc kể lể với con bảo rằng muốn về nhà, nhưng con không giúp được cô ấy..." - Nàng không nhắc đến sự tồn tại của Lan Ngọc, chỉ nói Cẩm Thơ đến tìm nàng
Thím Hương trầm ngâm một lúc: "Muốn gặp người nhà một lần, như thế hơi gay go rồi." - Tuy rằng đã qua cúng thất tuần, nhưng nếu Cẩm Thơ có thể buông bỏ chấp niệm, lại niệm kinh siêu độ thêm một chút, cũng có thể nhanh chóng đi đầu thai thôi.
"Mọi người đều nói lá rụng về cội, lá rụng về cội, có thể tiễn cô ấy về quê nhà được không?" - Lâm Vỹ Dạ thử hỏi.
Thím Hương vui vẻ: "Ta đâu có bản lĩnh lớn như thế?" - Bà đã biết chuyện cô gái trẻ kia bị cướp vào nhà đâm chết, cũng rất thông cảm cho cô ấy, suy nghĩ một chút nói: "Quỷ Hồn không có cách nào đưa về được, nhưng đồ vật thì có thể, con hỏi xem cô ấy có muốn nhập vào đồ vật nào bên người không, sau đó gửi về nơi chín suối cho cô ấy."
"...Như vậy cũng được sao?" - Lâm Vỹ Dạ mặt đầy hắc tuyến.
Thím Hương cười ha ha: "Không phải thì con đốt thêm giấy cho cô ấy, niệm kinh, cũng xem như là một việc thiện mà, đúng rồi.. " - Bà sâu xa nói, "Nhân duyên của con rất là đặc biệt, tuy rằng ta không tính ra nguyên nhân, nhưng nếu con làm thêm việc tốt, tích đức càng nhiều, thì trong cõi u minh, chắc chắn sẽ có người giúp cho duyên phận của con."
Lâm Vỹ Dạ ngẩn ra, nhớ tới chỗ đặc biệt của Lan Ngọc, hiểu được bà nói có lý: "Con sẽ tìm cách, đúng rồi thím Hương, chỗ của thím có chỉ hồng không?"
"Có, bình thường rất rẻ," - Thím Hương biết cách làm giàu, cười tủm tỉm nói với nàng "Nhưng mọi người thường mua chuỗi thạch anh hồng, có loại mấy trăm đến mấy nghìn, đều dùng để cầu duyên cả."
Lâm Vỹ Dạ rất hoài nghi nó có tác dụng hay không: "À thôi, cho con sợi dây hồng là được."
Thím Hương lấy một sợi đưa cho nàng "Trước đây Nguyệt lão cho đấy, khá linh nghiệm... Con mua tiền âm phủ không?" - Sau đó Lâm Vỹ Dạ mua vài tờ tiền âm phủ gửi cho Cẩm Thơ, đều là mấy tờ mệnh giá lớn, đúng là một khi giúp đỡ là phải đầy đủ, thậm chí còn mua một chiếc Iphone.
Chuyện đầu tiên sau khi về nhà, nàng lén lút ngồi xổm trên sân thượng của khu nhà hóa vàng mã cho Cẩm Thơ, Cẩm Thơ rất ngượng ngùng: "Cám ơn cô."
"Không có gì." - Lâm Vỹ Dạ nhìn tiền giấy đang bị ánh lửa cắn nuốt, dưới ngọn lửa, khuôn mặt của Cẩm Thơ cũng trở nên mờ nhạt, "Đề nghị lúc nãy của tôi cô cũng nên suy nghĩ một chút, dù sao ở lại nhân thế không phải là hành động sáng suốt, vẫn là nên đi đầu thai sớm thì hay hơn."
Cẩm Thơ trầm mặc một lúc: "Tôi có vài thứ, muốn nhờ cô gửi đến chỗ ba mẹ tôi."
Lâm Vỹ Dạ đồng ý, nhưng lúc đi tìm mới phát hiện ra một vài vấn đề, dưới tình trạng di thể của cô ấy không có người nhận, lại không thể liên hệ cho ba mẹ cô ấy, cho nên mấy thứ trong nhà đều bị chủ cho thuê vứt vào thùng rác, đã lâu ngày như vậy, những thứ đó đã sớm bị xe rác đưa đến bãi rác rồi.
Vậy phải tìm di vật ở đâu? Cẩm Thơ chỉ rõ phương hướng cho nàng "Tôi có một bức ảnh rơi trong khe giường."
Vấn đề là căn phòng đó đóng cửa rồi, nàng cũng không biết cạy khóa. Cẩm Thơ còn nói: "Trước đây tôi thường quên mang chìa khóa, cho nên làm một chiếc dự phòng, giấu trong chậu cây cảnh trên sân thượng đấy."
Chậu cây cảnh đó là do cô ấy trồng, đã trồng được 3 năm, nhưng bây giờ vì mất đi chủ nhân mà điêu tàn héo rũ, Cẩm Thơ thường hay ngồi xổm trên sân thượng yên lặng nhìn, nhưng không thể làm gì được.
Lâm Vỹ Dạ đào ra một chiếc chìa khóa trong đống đất, may mắn chủ cho thuê chưa đổi khóa, nàng mở cửa vào, ngay lập tức một đám bụi bặm ập vào mặt, rất dày đặc.
Chỉ mới vài tháng ngắn ngủi, trong phòng tràn ngập cảm giác hoang vắng và cũ kỹ, Cẩm Thơ chỉ vào một chỗ trước cửa: "Lúc đó tôi nằm ở đây."
Một câu nói làm Lâm Vỹ Dạ dựng tóc gáy, nhìn thân ảnh trôi nổi của Cẩm Thơ và khuôn mặt trắng bệch của cô ấy. Nàng liền có cảm giác mình đang trong một bộ phim kinh dị, Lan Ngọc hiểu rõ, liền vững vàng nắm lấy tay Vỹ Dạ. Nàng tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng cầm lấy bức ảnh may mắn còn sót lại rồi đi khỏi.
Người trong ảnh chụp là Cẩm Thơ, cô ấy không quay mặt về phía máy ảnh, mặc váy buộc tóc đuôi ngựa, tinh thần vô cùng phấn chấn, giơ hai ngón chữ V, tràn đầy sức sống như vậy, thế mà... Lâm Vỹ Dạ đảm bảo với Cẩm Thơ "Ngày mai tôi sẽ đi gửi cho cô, địa chỉ nhà cô là bao nhiêu?"
Cẩm Thơ nói một địa chỉ rất xa xôi: "Nơi đó rất nghèo, họ cứ bảo sẽ sửa sang lại đường đi, nhưng xe vẫn rất khó vào được, ba mẹ tôi sinh ba đứa, đều là con gái, chị cả và chị hai tôi đều đã lập gia đình, chỉ còn tôi, tâm cao khí ngạo muốn đi học, ba mẹ vốn không đồng ý, nói tôi sau khi học xong tiểu học phải đi làm thuê, sau đó chị cả nói, nếu tôi muốn đi học vậy thì cứ đi đi, chị ấy và chị hai sẽ tạo điều kiện cho tôi... Năm ngoái chị cả tôi mang thai, tôi chưa trở về thăm lần nào, nhưng không ngờ vĩnh viễn sẽ không trở về được nữa."
Lâm Vỹ Dạ nghe xong cảm thấy xót xa, nàng lớn lên trong một thành phố sung túc, tuy rằng không phải là thành phố trung tâm, thế nhưng kinh tế phát triển, nhà giàu cũng không ít, xe sang biệt thự là bình thường. Nàng là con một, là viên ngọc mà ba mẹ che chở trong lòng bàn tay, cuộc sống của Cẩm Thơ, nàng vĩnh viễn sẽ không trải qua.
"Cấp ba tôi phải lên trấn trên để học, lúc đó tôi chưa từng uống sữa bao giờ, bạn cùng bàn cho tôi một hộp, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, là vị sô cô la, còn có bánh quy, từ trước đến giờ tôi cũng chưa ăn lần nào, trường tiểu học trong thôn chúng tôi chỉ ăn dưa muối." - Cẩm Thơ chìm đắm trong hồi ức của mình, Vỹ Dạ bỗng nhiên hiểu ra vì sao Lan Ngọc lại thông cảm cho cô ấy như vậy.
Nếu như không gặp gỡ Cẩm Thơ, nàng sẽ mãi mãi không thể tưởng tượng được có người bất hạnh đến vậy trong thế giới này, so sánh thử một chút, cuộc sống của nàng thật sự quá hạnh phúc.
"Tôi thi đậu vào một trường đại học, hai chị mua cho tôi một bộ quần áo, nói muốn cho tôi có thể diện mà đến thành phố lớn, thế nhưng sau đó tôi mới biết được, mọi người vừa nhìn thấy tôi, liền biết tôi là một đứa bé nghèo vùng núi, bộ quần áo rẻ như vậy, bày trên vỉa hè cũng không ai thèm mua, thế nhưng tôi mặc được đến ba năm, rất nhiều quần áo của tôi đều do giáo viên trong trường quyên tặng, cô có biết không, mùa đông lạnh như vậy, tôi không mua nổi một chiếc mền, chỉ có một tấm chăn mỏng, cho nên tôi mặc vào tất cả quần áo mà tôi có, thế nhưng vẫn lạnh, sau đó dì cho thuê tặng tôi một chiếc chăn bông mà người khác bỏ đi, nó thật sự rất ấm áp..."
Lâm Vỹ Dạ sụt sịt, cảm thấy viền mắt nóng lên, nhưng Cẩm Thơ không thấy bi thương, có lẽ quãng thời gian đại học đó đối với cô ấy mà nói, là quãng thời gian quý giá nhất mà cô ấy đã từng trải qua: "Cô nghĩ rằng căn phòng này là tôi thuê sao, không phải, sao tôi có thể thuê nổi chứ, trước đây tôi sống trong căn phòng hai trăm đồng một người, phòng nhỏ như thế lại có đến tám người ở... Bạn học của tôi thanh toán tiền thuê trong ba tháng, nhưng sau đó chuyển đi, chủ nhà không chịu trả tiền, cho nên để tôi đến ở."
Nhưng không ngờ, lòng tốt ấy lại trở thành bùa đòi mạng của Cẩm Thơ, nếu như cô ấy không tiết kiệm vài đồng thuê nhà, nếu như cô ấy không chuyển đến đây, thì có lẽ... Nhưng cuộc đời này không có nếu như.
Cô ấy đã chết, chỉ lưu lại một phần hồn tốt đẹp, trong đêm khuya đằng đẵng kể lại chuyện cũ cho nàng
Lâm Vỹ Dạ lau nước mắt, trở về phòng, không bao lâu sau liền cầm sữa bò, bánh Oreo và lạp xưởng: "Trong nhà không có gì để ăn nữa cả."
Cẩm Thơ chỉ ăn được đồ cúng, cho nên Vỹ Dạ tìm một tờ giấy trắng viết hai chữ Cẩm Thơ, đặt phía dưới dĩa đồ ăn, tỏ ý những thứ này là cho Cẩm Thơ. Cô ấy hít một hơi sâu: "Thật là thơm."
"Ăn đi." - Nàng nhẹ giọng nói, "Ngày mai tôi sẽ đưa cô về nhà."
Lâm Vỹ Dạ mặc niệm, hy vọng cô có thể sớm trở về quê hương mình, tuy rằng nghèo khó, nhưng được ở bên cạnh thân nhân, hy vọng cô có thể hạnh phúc, hy vọng cô sẽ nhẹ lòng buông bỏ, hy vọng kiếp sau của cô sẽ có một cuộc sống tốt hơn.
Cẩm Thơ nhoẻn miệng cười: "Cám ơn cô."
Lâm Vỹ Dạ về phòng, nhưng trằn trọc không ngủ, Lan Ngọc ôm nàng vào lòng: "Vợ, em muốn khóc thì cứ khóc đi."
Nàng nghiêng người, đem mặt chôn trong lòng cô lặng lẽ rơi lệ, không hiểu vì sao lại khóc, là bởi vì số phận bi thảm của Cẩm Thơ, hay là vì nguyên nhân khác... Nàng nói không nên lời, chỉ cảm thấy nỗi buồn trong lòng rất khó chịu.
"Lan Ngọc, Lan Ngọc" - Nàng gọi tên cô. Lan Ngọc ôm Vỹ Dạ chặt hơn: "Ngọc ở đây."
Nàng gắt gao dựa sát vào lồng ngực cô, dường như chỉ có vậy mới làm nàng dễ chịu hơn. Cô hôn nhẹ lên gò má nàng "Ngọc ở đây, vĩnh viễn ở đây."
Cũng vào lúc đó, Cẩm Thơ đứng đón gió đêm, nhìn khắp đô thị phồn hoa này, nơi đâu cũng sáng đèn, sáng như ban ngày vậy, dòng xe cộ đi lại không ngừng, xa hoa rực rỡ, tại nơi đây, cô đã ký thác vô số ước mơ và nguyện vọng của mình, cũng từng tin rằng bản thân có thể thay đổi số phận, nhưng thật không ngờ, vừa hăng hái ra trận chưa lâu, bản thân đã lạnh như vậy rồi.
Cô vĩnh viễn, vĩnh viễn không còn cơ hội nào nữa.
Cô bây giờ chỉ hy vọng mình có thể trở về quê hương, trở về bên cạnh người nhà, rồi an nghỉ ở đó, mãi mãi ngủ yên.
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top