Chap 2: Nữ Pháp Sư


Cả người Lâm Vỹ Dạ đều không ổn.



Cả đêm nàng ngủ không ngon, lăn qua lăn lại đều nghĩ đến chuyện hôm qua, sáng sớm hôm nay ngủ dậy thì cảm thấy đầu rất nặng, cố gắng lắm mới có thể dậy đánh răng rửa mặt, trong gương, vành mắt đèn xì lẳng lặng nói lên bi kịch của lòng nàng



Cái này cũng không sao, có rất nhiều hôm nàng đi tăng ca về rồi mất ngủ, quan trọng nhất là hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Vỹ Dạ hy vọng hôm qua nàng nằm mơ, hoặc mọi chuyện chỉ là ảo giác, nhưng lý trí của nàng lại phản đối.



"Này, cô có mua không?" - Ông chủ bán đồ ăn sáng thấy nàng đứng thẫn người, liền giục một tiếng, lúc này Vỹ Dạ mới hoàn hồn, mua một cái bánh trứng và sữa đậu nành, lại tiếp tục công cuộc đấu tranh của mình trên tàu điện ngầm.



Người đè người, chen đến mức cả dạ dày cũng xẹp xuống, khoảng 40 phút đi tàu điện ngầm, Lâm Vỹ Dạ mới hoa mắt chóng mặt đến nơi làm việc, công việc bận rộn bắt đầu, nàng liền không có tâm trạng để nghĩ đến chuyện hôm qua nữa. Chồng báo cáo cao ngất cũng đủ khiến cho nàng hận mình không thể mọc ra 2 cái đầu.



Mãi đến bữa trưa, Vỹ Dạ cùng vị đồng nghiệp mỹ nữ kia ngồi chung một chỗ ăn cơm, nhà ăn cũng không tệ, đại mỹ nữ ngồi xuống chỗ đó, liền thu hút tầm mắt của đa số các đồng nghiệp nam, cô ấy thì coi như không thấy, hẳn là đã quen rồi.



"Nhìn sắc mặt em rất kém, hôm qua ngủ không đủ giấc sao?" - Vị đại mỹ nhân này tên là Trần Nam Thư, vốn dĩ người luôn chỉ biết đến công việc như Vỹ Dạ thường thì sẽ không quen người nổi bật như cô ấy, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, Nam Thư là đàn chị khóa trên của nàng. Khi Vỹ Dạ mới vào công ty, cái gì cũng không biết, cô ấy đã dạy nàng không ít, thường xuyên qua lại, dần dần 2 người liền trở nên thân thiết.



Lại nói, có Trần mỹ nữ bao bọc, Vỹ Dạ mặc dù bị mọi người cô lập, nhưng đa số lại từ phái nữ, các nam đồng nghiệp thì không làm gì nàng cả, thỉnh thoảng nàng còn gặp may được người ta giúp đỡ.



Tình trường như chiến trường, lần này, Nam Thư cảnh cáo nàng "Tìm người yêu ấy, thì phải thật tỉnh táo phân biệt xem bọn họ có mục đích gì, có vài tên cũng không phải là vì muốn kết hôn với em, chỉ là muốn chiếm chút tiện nghi, muốn nếm thử mối tình công sở mà thôi, còn có mấy tên đã kết hôn ấy, thật ra họ chỉ muốn tìm chút kích thích, em đừng có ngây thơ cắn câu."



"Hả." - Lâm Vỹ Dạ giật mình cười, "Em cảm thấy mình rất an toàn."



Nói đến scandal, đâu ai dám so sánh với Nam Thư? Nhìn Vỹ Dạ, vừa mới tốt nghiệp, mặc dù toàn mặc đồ công sở, nhưng mặt mũi cũng coi như trẻ trung, đâu giống như Nam Thư, nhăn mày một cái , cười một tiếng, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ phong tình.



"A!" - Nam Thư cười một tiếng, nhướn mày lên, đã thấy một nam nhân viên chuẩn bị qua đây ngồi bắt chuyện, Vỹ Dạ không dám ở lại, ăn mấy miếng cơm rồi lập tức chào tạm biệt, Nam Thư lườm Vỹ Dạ một cái.



Lâm Vỹ Dạ thở phào, nàng không có bản lĩnh như Nam Thư, vẫn nên làm việc đàng hoàng, kiếm chắc tiền là được rồi.



Còn chuyện yêu đương? Bây giờ nàng nhớ lại, trong lòng vẫn còn có chút khó chịu. Một năm trước, vào một ngày tháng tư đầy nắng, nàng và mối tình đầu của mình vẫn còn tay trong tay chậm bước trên con đường tình yêu ở trường đại học, cùng nhau nghĩ về tương lai.



Người nọ là lớp trưởng của nàng, cực kì ưu tú, tỏ tình với nàng trước mặt cả lớp, đó là lần đầu tiên trong đời Lâm Vỹ Dạ được nhiều người chú ý đến vậy, các bạn học xung quanh ầm ỹ không ngừng, bạn cùng phòng kí túc đẩy nàng ra khỏi đám người, rồi nàng cũng ỡm ờ đồng ý.



Sau đó là những buổi hẹn hò rất bài bản, đi xem phim, ra ngoài chơi, thỉnh thoảng nắm tay, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, khi tốt nghiệp, lớp trưởng rất lễ độ nói lời chia tay, lý do là cảm thấy tình cảm của 3 người không còn nữa, cho nên sớm chia tay thì hơn.



Lâm Vỹ Dạ cứ mơ hồ như vậy kết thúc mối tình đầu của mình, không biết vì sao người ta thích mình, cũng không biết vì sao lại chia tay, dường như tất cả đều là do người ta chủ động, nàng chỉ bị động tiếp nhận mà thôi.



Mặc dù vậy, sau đó 1 năm, nàng cũng đã hiểu ra tình cảnh lúc đó, chuyện rành rành ra trước mắt nhưng khi ấy nàng lại không phát hiện ra, người ta thích nàng sau 1 lần 2 người cùng nhau hát song ca, chỉ thế thôi. Đôi lúc Vỹ Dạ nghĩ, hay là nàng quá chậm chạp, không rõ mình thích người ta từ bao giờ, mà khi mất đi rồi thì lại hiểu ra lòng mình.



Không cần nghĩ nữa. Lâm Vỹ Dạ lắc đầu, lên QQ hỏi Nam Thư



"Chị Thư, chị có biết chùa nào linh nghiệm ở thành phố Hải không?"



Nam Thư nhanh chóng hỏi lại: "Sao, muốn cầu duyên?"



"Không, nhà em có ma..." - Mặt Vỹ Dạ đen lại, nàng muốn cầu bùa hộ mệnh, đuổi tên sắc quỷ kia đi, nếu không thì nàng lúc nào cũng thấy cả người không thoải mái.



Trần Nam Thư là người bản địa, rất nhanh giới thiệu cho Vỹ Dạ địa chỉ của một.... nữ pháp sư. Lâm Vỹ Dạ vốn định đến một ngôi chùa lớn nào đó, vái lậy một cái, góp tiền đèn nhang, rồi mua một chiếc bùa hộ mệnh thôi, nhưng Nam Thư lại thần bí nói với nàng "Linh nghiệm lắm, những ông chủ giàu có cũng đến đấy cầu bùa bình an đấy."



Thấy lời thề thốt chân thành của cô ấy, nàng nửa tin nửa ngờ chép địa chỉ lại, rồi chuẩn bị ngày mai qua đó một chuyến, mai vừa đúng là ngày thứ bảy, nàng được nghỉ.



Càng khiến nàng vui vẻ hơn chính là, tối nay không cần làm thêm giờ, nàng có thể tan làm và về nhà đúng giờ! Dọn đồ ra ngoài công ty, nàng liền nhìn thấy xe của Nam Thư, mặc dù nàng không biết đó là hãng gì, nhưng nhìn có vẻ như là xe sang, Nam Thư mặc bộ quần áo lụa, lộng lẫy xinh đẹp.



Lâm Vỹ Dạ giả vờ như không thấy, chạy thẳng đến ga tàu điện ngầm. Vừa lên tàu mới nhận ra.... Giờ đang là giờ cao điểm, nàng lại bị ép thành cá khô.



Càng đen đủi hơn, đằng sau nàng có một ông chú khoác áo lên tay, tay còn lại cầm cặp che, và cực kì biến thái cọ cọ vào người cô, Lâm Vỹ Dạ nghĩ vài giây, liền xác định, chuyện đang xảy ra là ... quấy rối trong truyền thuyết.



Vỹ Dạ hơi do dự, tính cách bình thường của nàng không thích nổi tiếng, không thích bị chú ý, khi còn đi học, thấy có người gian lận trong thi cử, nàng cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt, mà nếu có người hỏi bài nàng cũng chỉ giả chết.



Vẻ ngoài bánh bao ấy của nàng đã lừa không ít người, kể cả nam sinh quay cóp bài kia, khi cậu ta dùng bút chọc chọc vào lưng nàng, Vỹ Dạ cũng chỉ đưa một tay lên, giả vờ vô tình hất hộp bút của cậu ta xuống đất, tiếng "loảng xoảng" liền khiến cho giám thị để ý đến hai người, nam sinh kia liền không dám làm gì nữa, nàng cũng nhanh chóng làm xong đề thi rồi nộp bài rời đi.



Cho nên trong tình huống này, Lâm Vỹ Dạ cũng chọn cách nhấc chân, đạp mạnh lên giày của đối phương, ông chú kia quát lớn: "Cô không có mắt à?"



"Ông mới không có mắt !" - Lâm Vỹ Dạ tức giận lườm ông ta một cái, "Ông đang cọ cọ gì đấy, còn dựa vào người tôi nữa tôi sẽ tố cáo ông về tội quấy rối!"



Các hành khách khác trong khoang tàu cũng chú ý đến chỗ này, ông chú kia cố cãi lại, "Quấy rối cô? Hừ, còn không tự nhìn lại mình đi?"



Lâm Vỹ Dạ cười lạnh một tiếng, "Vậy ông bỏ cái áo ra cho mọi người nhìn xem nào."



"Đồ điên!" - Ông chú kia muốn đẩy nàng ra, mà chẳng hiểu sao, chiếc áo đang nằm yên trên tay ông ta tự nhiên rơi xuống đất, để lộ ra đũng quần, khóa kéo đã bị kéo xuống, còn có thể thấy được đầu của thứ nào đó... Ánh mắt những người phụ nữ khác trên toa tàu liền trở nên khó chịu.



Vừa đúng lúc đến trạm dừng, ông chú kia chạy trối chết, lúc này Lâm Vỹ Dạ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà cái cảm giác khó chịu kia vẫn không biết mất.



Cảm giác bị một ông chú hèn hạ quấy rối thật là.... Rất khó nói, thật mệt mỏi. Vỹ Dạ còn mải nghĩ những vấn đề khác, nên cũng không nghĩ xem, rõ ràng tàu điện không rung lắc gì, mà sao chiếc áo kia lại rơi xuống đất, nói là rơi, thà nói nó bị người nào đó kéo xuống thì nghe còn hợp lý hơn.



Hôm trước gặp quỷ, hôm nay gặp yêu râu xanh, nàng cảm thấy hình như năm nay là năm hạn của mình thì phải, lúc nào cũng gặp xui, nên quyết định ngày mai sẽ đến tìm nữ pháp sư kia, hỏi thử xem có thể giải xui được không.



Cuối cùng nàng không ngờ vị nữ pháp sư kia lại khiến nàng tức đến bốc khói.



Chuyện là như vầy, nàng ngủ đến 9 giờ, rời xa bộ chăn gối trong lưu luyến, lăn qua lăn lại một lúc rồi mới thức dậy, khi đến phòng vệ sinh đánh răng, nàng thấy có một ly nước ấm được chuẩn bị sẵn, kem đánh răng cũng được nặn sẵn ra bàn chải, thậm chí ở ngoài bàn ăn còn có sẵn một ly nước mật ong ấm.



Lâm Vỹ Dạ vừa đánh răng vừa nghĩ, con ma này đang lấy lòng, để cho mình thấy nó tốt rồi không đuổi nó đi?



Hừ hừ, nghĩ gì chứ, nàng không muốn ở chung một nhà với một con sắc quỷ đã từng sàm sỡ nàng một chút nào! Có lấy lòng cũng không được!



"Tôi cảnh cáo cô! Tôi không thích đồ của mình bị người khác động vào!" - Trước khi ra cửa, không biết vì sao, Vỹ Dạ lại nói một câu như vậy với căn nhà trống rỗng.




Nói xong, nàng cảm thấy mình thật ngu ngốc, nàng run lập cập, khóa kĩ cửa nhà. Vì hôm nay là thứ bảy, lại không phải là giờ cao điểm, nên tàu điện ngầm rất rộng rãi, nàng cho địa chỉ của nữ pháp sư vào trong túi xách, trên đường đi không ngừng tưởng tượng người nọ trông như thế nào, trong tưởng tượng của nàng, những nữ pháp sư thường rất thần kì, sống trong một ngõ hẻm âm u, mặc áo choàng rách, ánh mắt hung ác, sắc bén như nhìn thấu lòng người, trong phòng thì luôn phảng phất có mùi hương, nhưng thực tế lại là....



Ở một quảng trường rộng lớn, có một đoàn các bác gái đang khiêu vũ, bài hát đang vang lên "Cùng nhau leo lên đỉnh núi, không có gì ngăn trở tương lai...." Dáng khiêu vũ của những bác gái kia khiến cho Vỹ Dạ ngạc nhiên, nàng thấy mình trẻ như vậy mà độ dẻo dai có khi không bằng những bác gái ấy, nên đứng yên một chỗ nhìn rất lâu.



Mà rõ ràng địa chỉ ghi là quảng trường này, Lâm Vỹ Dạ lại không thể tìm thấy chỗ nào giống như phòng pháp sư cả, cuối cùng đành phải ra hỏi một bác gái, ngay lập tức nàng thấy bác gái ấy chống nạnh gọi lớn: "Thím Hương, có người tìm thím!"



Người được gọi là thím Hương tầm tuổi 50, là người hướng dẫn khiêu vũ của những bác gái khi nãy nàng thấy, dáng người bà được chăm sóc rất tốt, nhìn eo bà còn nhỏ hơn những cô gái bây giờ, tóc uốn xoăn đúng mốt: "Tìm tôi?"



"Dạ, đúng vậy." - Lâm Vỹ Dạ không thể ngờ rằng người mình cần tìm lại là một bác gái hướng dẫn nhảy ở quảng trường, trong lòng có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng dù sao cũng đã tới đây rồi, thử một lần cũng được, "Cháu có chút chuyện muốn hỏi."



Thím Hương rất thoải mái: "Được, lại đây nào."



Sau đó bà dẫn nàng đến một quán mì gần quảng trường, thím Hương còn gọi cho mình một bát mì gà và cốc Cocacola, hỏi nàng "Cháu đến xem bói hay xem tướng?"



"Cháu luôn cảm thấy.." - Lâm Vỹ Dạ không ngờ mình sẽ nói vấn đề này trong một quán mì, cảm thấy có chút mất tự nhên, "Có người đi theo cháu, nên cháu muốn mua một lá bùa bình an."



Thím Hương nhìn nàng một cái, cười: "Bùa bình an, chỉ là bùa bảo vệ hay trừ tà nữa."



"À." - Vỹ Dạ không hiểu mấy chuyện này lắm, nghĩ một lúc rồi hỏi lại: "Cô có thể cho cháu hướng giải quyết chuyện này được không?"



Thím Hương vừa uống Cocacola vừa nói chuyện với Vỹ Dạ: "Giá cả chỗ cô được quy định rõ ràng từng mục, còn tùy xem cháu chọn mục nào." - Bà đưa một ngón tay ra, móng tay được sơn màu đỏ nhìn rất đẹp, "Nếu cháu chỉ muốn nó không quấy rầy cháu thì rất dễ, còn nếu cháu muốn siêu độ hoặc hàng ma, thì sẽ phải mất rất nhiều tiền đấy."



Giọng thím Hương rất thoải mái, thái độ có vẻ rất tốt, Vỹ Dạ nghe giá cả bà nói ra, có chút lúng túng, "Chỉ cần nó không làm phiền cháu là được rồi." - Nghĩ đến việc cô ta lấy lòng nàng, dù không muốn thừa nhận, nhưng thật ra Vỹ Dạ cũng có chút mềm lòng.



"Năm mươi." - Thím Hương rất thoải mái lấy một tấm bùa được xếp thành hình trái tim. "Để trên người, nó sẽ không đến gần cháu được, dán trên cửa, nó sẽ không vào nhà được."



"Cảm ơn." - Vỹ Dạ trả tiền, rồi cất tấm bùa vào ví, nhưng vẫn cảm thấy có chút không yên tâm lắm, thím Hương tiện tay viết một dãy số lên khăn giấy, "Có việc gì thì cứ đến tìm cô, đây là số điện thoại."



Cất bùa đi, tâm trạng Lâm Vỹ Dạ có chút phức tạp, đầu tiên là nàng nghi ngờ tấm bùa này có hữu dụng không, tiếp theo nàng nghĩ.... Mình có phải là quá đáng quá không, dù sao con ma kia cũng không hù dọa gì nàng, cũng không làm chuyện gì xấu, trái lại, có vẻ như cô ta lại luôn giúp đỡ nàng



Nhưng nhớ lại cảm giác sợ hãi trong nhà tắm hôm đó, Vỹ Dạ lập tức hạ quyết tâm. Con quỷ xuất hiện trong phòng tắm chắc chắn không phải là con quỷ tốt! Chỉ đuổi ra ngoài là tốt cho cô ta rồi!










Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top