France x Uk : Tuỳ anh ...

" Chúc mừng sinh nhật lần thứ (...) của ngài , thiếu chủ ! " 
Ánh đèn xa hoa của bữa tiệc khiến anh hoa mắt ... mặc dù điều này luôn xảy ra trong những bữa tiệc sinh nhât của anh ...
France - hoàng thái tử của hoàng gia Pháp ... anh chính là người thừa kế ngai vàng sau khi cha anh - Kingdom of France mất ...kể từ khi ông mất ... mọi công việc như đổ dồn hết lên đầu anh khiến anh chẳng còn thời gian mà nghỉ ngơi ... chỉ chờ đến lúc sinh nhật có thể nghỉ một chút ... nhưng không ... mọi thứ vẫn thế ... anh vẫn phải tiếp khách ... vẫn phải đeo lớp mặt nạ dịu dàng tử tế nói chuyện qua loa về chính sự và các mối quan hệ ... vẫn phải ngồi đó nghe mấy cái thứ linh tinh lảm nhảm của đám chính sự gia đến phát ngán ... mỗi lúc như vậy ... anh lại kéo Paris - anh trai mình ra hứng mọi việc còn mình chạy ra ngoài ban công hóng gió ... 
" Liệu ngài và tôi có thể nhảy một bài chứ ? " 
" Ồ , quý cô xinh đẹp à ... dưới ánh trăng lung linh đêm nay ... tôi muốn tận hưởng những vẻ đẹp nhẹ nhàng và mong muốn cô có thể cảm nhận nó cùng tôi chứ không phải hoà vào dòng nhạc kia ... được chứ ..." 
Lần thứ n anh từ chối một cô gái ... cô thứ 15 rồi đó ... anh ghét cái việc cứ phải nở một nụ cười giả tạo rồi từ chối ai đó ... mục đích anh đến đây chỉ cho có lệ ... thật sự điều anh muốn là đáp lưng xuống chiếc giường êm ái đánh một giấc dài chứ không phải là Ở ĐÂY  và TIẾP KHÁCH  !
Anh là một quý ông lịch lãm trong mắt các cô gái ... một người có gu thời trang lãng mạn và là người tử tế dịu dàng với họ  ... anh luôn luôn cười và chưa hay ít khi to tiếng với ai ... thỉnh thoảng giải toả căng thẳng anh vẫn thường nói chuyện và buông lời trêu đùa họ ... nhưng rốt cuộc anh cũng chẳng biết yêu hay thương là như thế nào ... bởi công việc chất thành núi khiến anh không thể chểnh mảng được ... nước Pháp không thể tồn tại nếu thiếu lãnh đạo quá lâu hay không có chính sách hợp lý ... Đôi mắt hai màu như những viên kim cương xanh và đỏ quý giá ... mái tóc trắng xám bạch kim hơi gợn vài cộng đỏ , xanh dương như màu của cờ nước anh ... khuôn mặt không một góc chết với nụ cười toả nắng ... anh chính là hình mẫu mà người đời luôn ao ước ... nhưng biết sao được ... anh là countryhumans chứ đâu phải con người ... Paris biết em mình mệt nên cũng cố gắng tạo cơ hội cho em nghỉ ngơi ... nhưng méo hiểu thế nào mà mấy cái đứa đàn bà vô duyên kia đâu ra cứ cố gắng sáp lại gần anh ... vì anh vốn không hay mắng ai chứ đừng nói là đánh nên cũng chỉ ngồi yên chịu trận chứ không thì cũng lao lên giật tóc mấy con ả này rồi tát chúng nó tơi bời rồi ... chúng nghĩ chúng là ai cơ chứ ? Có phải anh hiền và lỏng với chúng quá nên chúng đi quá trớn , ko biết anh là ai ư ? Cái nết khốn nạn vượt mức Pickelball cmnr ... anh chán chường cố gắng thoát khỏi đám đàn bà vô duyên đó ... bỗng anh đứng khựng lại một lúc ... Paris nhìn em trai mình , cũng chẳng hiểu tại sao em lại tự nhiên bất động như vậy ... 
" Em sao thế ? "
" Suỵt ! Anh chờ chút " 
 ---

 " Even at the end
Their love was stronger than
The day that they first met
They'd sayThe world's not perfect, but it's not that bad
If we got each other, and that's all we have
I will be your lover, and I'll hold your hand
You should know I'll be there for you
When the world's not perfect, when the world's not kind
If we have each other, then we'll both be fine
I will be your lover, and I'll hold your hand
You should know I'll be there for you " 

( dịch : Ngay cả khi cuối cùng
Tình yêu của họ còn mạnh mẽ hơn cái
ngày họ gặp nhau
lần đầu tiên Họ sẽ nói
Thế giới không hoàn hảo, nhưng không tệ lắm
Nếu chúng ta có nhau, và đó là tất cả những gì chúng ta có
Tôi sẽ là người yêu của bạn, và tôi sẽ nắm tay bạn
Bạn nên biết tôi sẽ ở bên bạn
Khi thế giới không hoàn hảo, khi thế giới không tử tế
Nếu chúng ta có nhau, thì cả hai chúng ta sẽ ổn Tôi
sẽ là người yêu của bạn, và tôi sẽ nắm tay bạn
Bạn nên biết tôi sẽ ở đó vì bạn ) Cre : " If we have each other " - Alec Benjamin

Trong nền nhạc sôi nổi và tạp âm của tiếng cười nói ... bằng một cách nào đó anh vẫn nghe thấy được một tiếng hát ... tiếng hát đó nhẹ nhàng mà du dương ... lần theo hướng có tiếng nhạc ... anh tiến gần đến cửa của ban công ... thấp thoáng thấy bóng một chàng trai mặc áp đuôi tôm gần đó ...đầu đội mũ hải ly với kính Monocle ( kính đơn tròng kiểu anh quốc ) anh lại gần khẽ lên tiếng ...

" Xin lỗi ..." 

Y như giật mình quay lại nhìn anh ... anh đứng hình phải hơn 5 giây kịp load lại não ... đứng trước mặt anh là một chàng trai với mái tóc vàng kim , đôi mắt xanh dương như hai viên Aquamarine quý giá khẽ đảo nhìn về phía anh với ánh nhìn dịu dàng ... nước da trắng hồng với đôi môi mỏng khẽ mở một chút khi nhìn thấy anh ... khuôn mặt thanh tú với cái vẻ đẹp phi giới tính kia khiến anh đứng hình mà ngắm nhìn ... y khẽ vẫy tay trước mặt anh ...

" Uh ... xin lỗi ... anh gọi tôi à ? " 

" Ah ... Uh ! " Anh luống cuống tỉnh giấc mộng , ngại ngùng khi nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp kia , giọng nói cất lên trầm trầm mà ấm áp ... khiến trái tim anh rung động ... trước ánh nhìn của bao cô gái ... anh đưa tay ra phía y , nhẹ nhàng nói ...

" Liệu tôi có thể mời cậu nhảy một bài chứ ? " 

Y ngạc nhiên hướng đôi mắt to tròn về phía anh rồi nói nhẹ nhàng ...

" Nhưng ai sẽ là người cầm tay ? Tôi hay anh ? " 

" Thế này đi ... tôi với cậu chơi tung đồng xu ... nghe hơi xàm nhỉ ? Nhưng thế còn hơn không ? " 
-----------------
* Keng ! * 
----------------------------------

Trên nền nhạc Pháp du dương , người con trai với mái tóc trắng kim nắm lấy tay cậu trai tóc vàng dẫn từng điệu nhảy một ... hai người họ phối hợp rất ăn ý ... trông như một cặp đôi vừa bước ra từ trong chuyện cổ tích vậy ... bao ánh mắt hướng về họ ... có sự trầm chồ ... khen ngợi cho đôi bạn nhảy hợp nhau đến lạ thường ... lại có sự ghen tỵ đến từ những người muốn y nhảy cùng hay những người muốn nhảy cùng anh ... dù vậy nhưng mặt y có hơi nét giận dỗi ... y là người của hoàng gia ... có dạy dỗ đàng hoàng và trước đây y cũng từng nhảy với nhiều người ... vậy mà giờ lại bị chính người khác dắt tay thế này thật sự vô cùng khó chịu ... anh nhận ra ngay sự giận dỗi của y mà cũng phì cười vì sự dễ thương này ... khẽ kéo eo y lại gần mình khiến mặt họ gần nhau tới nỗi tưởng chừng sắp chạm môi tới nơi rồi ...

" Bài hát vừa nãy của cậu ... hay lắm đấy ..." 

" Hả ? Anh nghe được à ? " 

" Uh ... mong một lần nào đó tôi có thể nghe lại nó ... " 

Y im lặng ... mặt hơi đỏ khẽ nở một nụ cười rồi cũng không còn giận anh nữa mà chấp nhận để anh nắm tay nhảy ... đồng hồ điểm 12h đêm ... đã đến lúc mọi người ra về ... y đưa anh một món quà gọi là quà sinh nhật rồi rời đi ... bỗng anh nắm tay cậu lại ... 

" K...Khoan ... tên ... cậu là gì ? " 
" United ...." 
" Hả ? " 

" United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland ..." 

Anh đứng hình lần nữa ... tên quái gì dài vậy ? Như đọc được suy nghĩ ủa anh ... y nói thêm 

" Anh gọi tôi là United Kingdom hay UK là được ..." 

*Phù ... may quá ... không mỗi lần gọi tên chắc mệt đứt hơi ..." 

" Nhưng mà có việc gì không ? " 

Anh khẽ nâng tay y lên ... hôn lên mu bàn tay rồi nắm chặt nó ..." Tôi ... yêu em ... cho phép tôi có thể làm người yêu em được không ? " 


Tất cả mọi người ở đó há hốc mồm kinh ngạc ... một người như anh ... từ chối biết bao cô gái xinh đẹp ... con thứ của hoàng gia và là người thừa kế ngai vàng đang tỏ tình với người kế vị của Hoàng Gia Anh ? Paris cũng ngạc nhiên không kém ... nhưng rồi anh cũng im lặng ... với một con người có tính cách dễ nản trong tình cảm như em của anh thì chỉ mấy hôm là lại im bặt thôi ... có vẻ như y cũng hiểu điều đó và nghe rất nhiều lời đồn về anh ... nhưng từ chối sẽ là thất lễ mà đồng ý chưa chắc bền lâu ...

" Tuỳ anh ... nếu anh có thể làm tôi rung động thì tôi đồng ý ... " 

Mắt anh sáng rỡ như nhìn thấy tình yêu đích thực của đời mình ... riêng cái mắt này Paris lại chưa từng thấy em mình để lộ ra ... nó thật sự yêu ai đó ư ? còn đối với những người ở đây ... United Kingdom vốn là một quý ông thanh lịch ... y luôn bận rộn và ít có thời gian cho bản thân ... nay lại đồng ý cho một người theo đuổi mình ... liệu có phải thật sự y chỉ trả lời cho qua ? 
--------------------------------

Con tàu cuối cùng của Vương Quốc Anh rời bến , anh khẽ mở chiếc hộp bên trong ... đó là một vòng dây chuyền hình thánh giá có in lá cờ của anh trên đó ... anh có nghe về việc y thỉnh thoảng hay tự khắc những thứ trang sức như vậy giải toả căng thẳng ... thứ đồ trang sức này ko bán trên thị trường ... có lẽ đó thật sự là do y tự khắc , anh mỉm cười đeo nó vào rồi ung dung trở về nhà ... trước đây anh thường không để ý lắm những món quà vì anh chẳng thiếu gì cả ... một khi muốn là anh sẽ có những thứ mình muốn ... và giờ đây ... thứ anh muốn duy nhất ... chính là y ...
" Hãy chờ xem United Kingdom ...  " 
-Còn tiếp- 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top