[Vietchi] Cõng (p1)

  Câu chuyện của họ luôn gắn liền với những lần cõng, có thể đó là cách mà Vietnam bày tỏ sự quan tâm dành cho người tình nhỏ của anh, từ tận cái khi cả hai chẳng là gì của nhau cả.

  Hai người là hàng xóm, gọi là hàng xóm vậy thôi chứ nhà cả hai cách nhau tận một con sông, con sông mà cả hai đến tận sau này vẫn hay đùa nhau gọi là Sông Ngân, như để nhắc nhở rằng hai đứa đã phải chịu nhiều cách trở như nào mới có thể đến được với nhau, ví von tình mình như tình xưa trong tích cũ. Gia đình hai bên thì khỏi nói rồi, ai mà không biết nhà An Nam và nhà Đại Thanh có thù nhau cả ngàn đời, thế nên hai đứa trẻ nọ từ khi có ý thức về cuộc sống đã có cảm nhận không tốt về nhau.

  Khi biết mở mắt đã biết lườm, vừa biết nói liền có thể cãi nhau, hai đứa trẻ ấy đã lớn lên bằng mâu thuẫn như thế đó.

.

  Ấy vậy mà cũng có lúc hai nhóc hoà hợp đến kỳ, khi cả hai rủ nhau chọc chó trên đê, đúng hơn là Vietnam chọc và China đáng thương chỉ vô tình dính vào trò đùa dại của thằng nhóc oan gia, cái đê sông dài mà China cảm tưởng nó cứ tuốt tuột mãi. Thằng đầu sỏ vứt dép vào chó xong đã nhanh chân bốn cẳng lủi luôn, nên con chó pull đen săn chắc bặm trợn kia đành nhắm vào con mồi dễ ăn hơn là China đang ngơ ngác. Em ít nhất vẫn biết mình nên quay đầu bỏ chạy, nhưng hoảng, luống cuống quá mà vấp té, đầu gối và hai tay chà một đường dài trên nền đất lẫn sỏi, đau lắm chứ, nhưng đau hơn là cảm giác sợ hãi khi cái mõm tử thần đang ở ngay sau lưng và sẵn sàng đớp gọn em không còn mẩu nào. Là một đứa bé từ nhỏ được giáo dục lễ nghi nhẹ nhàng, em gần như bất lực trong tình cảnh oái oăm này, nước mắt chực lã chã trên đôi mắt nhỏ đầy sợ hãi.

  Bỗng có một lực nắm lấy cẳng tay em kéo mạnh lên, là thằng nhóc kia thấy em ngã nên quay lại cứu giúp. Nhưng vì đang trong tư thế ngã nằm sấp mặt, thằng bé kéo em lên như thế cũng gọi là giúp không đáng kể, em vì quá bất ngờ mà mất đà, cũng như do đất sỏi quá trơn mà ngã thêm cú nữa. Thấy em lại khóc ré lên, thằng nhỏ Vietnam đành quỳ gối xuống, xốc em lên lưng rồi tiếp tục chạy. Đến lúc China hoàn hồn lại thì nhận ra mình đang được thằng bé mình rõ ghét cõng, rồi nhìn ra đằng sau thấy con chó hung tợn tuột xích không rọ mõm kia vẫn đang rất sung sức đuổi theo cả hai.

  Và China nhìn lại chỏm đầu nhỏ ướt đẫm mồ hôi của Vietnam, tự thầm rằng thằng cứ này trông vậy mà cũng đâu đáng ghét đến thế, cũng như nhận ra vì cõng mình trên lưng mà tốc độ chạy của cậu ta đã chậm hẳn lại, dù nhà hai đứa ngăn cách bởi cây cầu trắng đã ở ngay trước mắt rồi nhưng cũng rất khó để về kịp trước khi bị con mãnh thú đơm đớp. Không khó để nhận ra Vietnam đang mệt thế nào, và điều đó khiến China càng cảm thấy mình tội lỗi, đôi đồng tử đỏ long lanh nước mắt, em lại thút thít

  -Hay là t-thả tôi xuố-hức...

  Có vẻ Vietnam cũng nhận ra tình hình của mình, thằng nhỏ suy nghĩ một chút, rồi đôi mắt vàng kim loé lên, nó đã nghĩ ra cách giúp cả hai về nhà tạm coi là an toàn nhất, dù cũng rất mạo hiểm.

  Liều một phen, Vietnam dùng tay rút luôn một chiếc giày thêu đỏ của China, quay lại phi thẳng vào mặt con chó, nhân lúc con chó đang mất tập trung thằng bé liền nhấc luôn người trên lưng lên ném xuống dòng nước bên cạnh. Nhân cơ hội thở lấy hơi rồi ba chân bốn cẳng chạy về nhà.

  China nhầm rồi!! thằng bé nhà bên đích thị là một thằng cực kỳ đáng ghét, ngu dốt!! Em điên mới thấy cậu ta trông cũng đáng yêu!!!

  May mà chỗ nước này tuy siết nhưng cũng nông, em đứng dậy cũng chỉ ngang eo mình, nó không dìm chết được em nhưng nước len vào những vết trầy xước xót quá, thêm cả lúc thằng nhóc đó ném em xuống cũng làm mông nhỏ dập mạnh xuống mấy tảng đá dưới đáy, đau chết đi được. Em lầm bầm chửi thằng nhóc nhà bên, dò lò bò lại chỗ bờ bên phía nhà mình. Bò lên được đê bên kia, em rút luôn chiếc giày còn lại ném đi, rồi khuệnh khoạng lết về nhà, tự nhủ từ bây giờ sẽ không thèm đi chơi mỗi khi nó rủ nữa.

  Câu chuyện bên lề là sau khi lết về được đến nhà, mẫu thân của China nhìn thấy thân thể ngọc ngà của con cưng mình ướt sũng trầy trật như thế thì nổi trận lôi đình lắm, nhấc em đi tắm rửa sạch sẽ, bôi thuốc dán băng những vết trầy xong thì gặng hỏi em khai hết lí do. Sau khi biết thằng đầu têu là thằng con hàng xóm, mẫu thân em liền xách mã tấu sang nhà bên nói chuyện đàm đạo, cuộc nói chuyện diễn ra thế nào em không biết, nhưng hình như từ đó mối quan hệ hai bên cũng càng căng thẳng hơn.





  "Anh biết chỗ đó nước nông mà! Anh chả đi tắm suốt!!"

.

  Lần thứ hai là khi cả hai ở ngưỡng tuổi mười tám, khi vừa kết thúc cuộc thi tốt nghiệp và rời xa mái trường trung cấp, hoàn thành hành trình 12 năm học tập miệt mài.

  Sáng hôm đó là thi môn cuối cùng, ngữ văn, vốn luôn là môn học mà lớp bọn họ học chuyên nhất, nên vẫn có một phần ngạo nghễ trước khi bước vào phòng thi. Thế mà, chẳng hiểu sao China làm bài thế nào, chắc cũng do áp lực tâm lý hay do em vốn đã thấy tự ti từ những môn thi trước, bài làm của em có vẻ không được tốt như em kỳ vọng...

  Vietnam không thi cùng điểm thi với China, nhưng cậu nghe thằng bạn thân cùng lớp với họ Cuba kể rằng khi China vừa bước ra khỏi phòng thi liền bật khóc nức nở, mấy đứa chúng nó phải xụm lại dỗ mãi. Cậu lúc đầu nghe tin thì cũng mặc kệ thôi, cậu với em không thân nhau mấy, vả lại việc không làm bài tốt rồi khóc sau khi thi bao năm qua cậu gặp nhiều rồi.

  Vietnam giữ nguyên cái suy nghĩ ấy đi ăn chơi với Cuba cả buổi chiều, đến khi về nhà đã là chiều tối, chợt thấy khu nhà mình loạn cả lên. Đại Nam nhìn thấy thằng báo con của mình chợp tối rồi mới lững thững về nhà thì cũng thở phào, ít nhất nó còn biết đường về. Sau khi bị mắng cho một trận rồi đuổi vào nhà, Vietnam nhìn thấy Qing, mẹ của China đang ngồi ở phòng khách, trông người như sắp khóc, và mẹ cậu thì đang cố ăn ủi người.

  Cậu hỏi ra mới biết, China từ khi thi xong đến giờ vẫn chưa về, cũng không bắt máy khi gọi đến. Qing lo sốt vó, liên lạc hỏi thăm giáo viên, hỏi các phụ huynh khác, có lẽ những việc đó cũng chẳng có nhiều tác dụng nên người phải hoạ hoằn lắm mới sang nhờ đến nhà cậu đi tìm con giúp. Nói đến đây Qing gần như gục hẳn.

  Vietnam thấy lạ, với cái tính của China, đến việc phản kháng khi bị mắng oan còn không dám, làm sao có gan bỏ nhà đi. Cậu gọi cho mấy đứa bạn của mình, cả những người chơi thân với China như Germany hay America cũng không biết, chẳng ai còn thấy China từ lúc cậu ấy bước ra khỏi cổng trường cả. Vietnam bắt đầu suy nghĩ đến cảnh em bị bắt cóc, và trong lòng cũng lo lắng nôn nao. Rồi cậu nghe North Korra bảo đi dọc theo Sông Ngân, đến đoạn khu sinh thái gần hồ câu cá tìm thử, cậu ta cũng từng bắt gặp China ngồi khóc ở nơi đấy năm ngoái, Vietnam gật đầu lập tức chạy ra đó.

  Đại Nam nhìn thằng con tối rồi lại chạy ra khỏi nhà mà khó hiểu, gọi với lại cũng chẳng thưa, tự nhủ lúc nó về phải vụt vài cái cho nó chừa.

  Mặt trời đã lặn khuất sau những toà nhà cao ốc nơi trưng tâm thành phố, những ánh đèn đường vàng cam bắt đầu được bật sáng lên, nhưng trên đê không có đèn đường, nên con đường vốn vắng vẻ khi phủ một màn đêm tối càng thêm ớn lạnh, điều này khiến Vietnam càng thêm lo lắng.

  Cuối cùng cũng nhìn thấy, bóng dáng nhỏ bé đó đang ngồi bên bờ sông, ôm chân, gục mặt xuống hai đầu gối. Vì em xoã tóc, mái tóc đỏ dài rủ xuống che gần hết người em, khiến Vietnam nghĩ em đã ngủ quên rồi. Nhưng khi cậu tiến lại gần, nhận ra bờ vai ấy vẫn còn đang run run, em vẫn còn đang khóc.

  Rồi Vietnam tiến lại, gọi tên em, nhìn đôi mắt đỏ đẫm lệ, vì khóc nhiều mà càng đỏ hơn, cậu bỗng thấy xót thương cái cậu bạn nhỏ này. Cậu ngồi xuống bên cạnh em, để mặc em gục lên vai mình mà tiếp tục nức nở.

  -Tại sao cậu không về nhà?

  -Thi không được... Về cũng bị đuổi đi...

  -Làm gì đã có kết quả, sao lại nghĩ mình không thi được?

  -Tôi làm bài như nào tôi lại không biết chắc! Tôi đâu... đâu có vô tư được như cậu!

  -Khóc nốt đi, rồi về, mẫu thân cậu đang lo phát khóc ra ở nhà kìa.

  -...

  -Không muốn...

  Vietnam ngồi đó yên lặng để China xả hết nỗi buồn, nhìn dòng chảy đen nhánh lấp lánh từng vụn sao phản chiếu giữa trời đêm, nghĩ lại về mối quan hệ của họ, về nụ hôn vô tình hôm đó, cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.

  Giờ đến cả gia đình Vietnam cũng sốt sắng lên, thằng con nhà bên chưa tìm ra, thằng con nhà mình cũng đi mất hút theo, vừa thi xong đã trừ hai xác thế này...

  Vietminh, cô chị cả của Vietnam ngỏ ý mọi người thử đi dọc ven bờ sông tìm, chị sợ hai đứa nó nghĩ quẩn rồi làm trò dại dột. Mọi người cũng tán thành, và khi đi được một đoạn, họ nhìn thấy Vietnam đang cõng China đã ngủ quên vì quá mệt trên lưng đi về. Vietnam biết mọi người lo cũng chỉ biết cười hì hì, trả con cho nhà bên kia, rồi về nhà tắm rửa ăn cơm, một ngày bất ổn của họ cuối cùng kết thúc như thế. Khi trao China cho Qing bế về, Vietnam vẫn cố nán lại, nhìn theo hình bóng nhỏ ấy một lát mới an tâm vào nhà.

  - Mời cả nhà ăn cơm!

  - Nhà này không ai có tên à!

  - Thế nay thi làm bài thế nào con?

  Bữa cơm gia đình sau khi thi xong cũng không ngon lắm...




  "Hôm ấy tóc em cọ lên cổ anh nhột cực, nhột cả tim anh luôn mà!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top