[Rusame] Đa sắc ¹
Trải nghiệm yêu một người như yêu nhiều người sẽ như thế nào?
_________________________________
Russia đứng nép dưới mái che của tiệm ăn hôm nay họ có hẹn, nơi đó có bán cả bánh kem, cái loại có nguyên mấy lát dâu tươi trang trí bên trên ấy, loại bánh mà anh nhỏ của gã thích nhất. Vừa vào thu, tiết trời sáng sớm se se lạnh, trên mặt kính của tủ bánh trước cửa hàng còn vương hơi sương mờ. Nắng đang dần lên rồi, nắng sớm của mùa thu mang sắc cam ngọt, chiếu xuống những tán cây xanh dần ngả màu dọc con phố, chiếu len qua màn sương làm khung cảnh nơi đây càng thêm phần thơ mộng.
Đây là một khu phố ẩm thực nổi tiếng, tầm sáng sớm đến trưa chiều thì chỉ lác đác có những tiệm cà phê, những quán bánh ngọt nho nhỏ, nhưng đến tầm chiều muộn, các xe đẩy đồ ăn vặt mới bắt đầu rục rịch bày ra, xếp dài cả vỉa hè con phố, khi đó nơi đây mới bắt đầu nhịp sống nhộn nhịp náo nhiệt của hàng đông người kéo đến thưởng thức. Và với một người thấy gì cũng muốn bỏ mồm như America, anh bồ của gã đã quyết tâm phải ăn thử từng hàng một ở đây, vậy nên từ lúc mới quen đến giờ, gần như con phố này đã trở thành địa điểm quen thuộc khi hai người hò hẹn.
Nắng thì đang dần lên cao, bừng sáng cả con đường, người người qua lại, tâm thế hứng khởi chào đón cho một ngày mới, cũng đã nhiều cừa tiệm mở cửa hơn, cũng phải thôi, gần 8 giờ rưỡi rồi.
Anh ta hẹn gã lúc 8 giờ.
Đến cô phục vụ nhỏ của tiệm bánh Russia đứng đợi cũng thấy lạ, cô hỏi thăm rồi mời gã vào trong ngồi chứ thấy gã đứng đó chắc cả nửa tiếng rồi, nhưng gã chỉ nhẹ nhàng từ chối.
Anh nhỏ của gã còn trẻ con nữa, lỡ tí nữa đi lòng vòng khu phố này không thấy gã đâu, anh lại khóc thì sao.
Cũng bởi Russia biết America chú trọng từng buổi hẹn của cả hai thế nào, anh chuẩn bị lâu lắm, cũng có đợt gã sang tận nhà anh xem anh làm cái gì mà hầu như toàn trễ hẹn, mỗi lần đó thôi, từ sau thì thôi luôn. Bây giờ thì quen rồi, nếu America không gọi cho gã bảo rằng anh không đi được thì chắc chắn anh sẽ đến (mà hầu như anh và gã đã có hẹn thì lịch trình gấp thế nào cũng không cản nổi họ đâu). Vả lại, hôm nay họ có trọn vẹn một ngày để đi với nhau mà. Nghĩ đến đây, con ngươi lạnh lẽo kia lại vô thức ánh lên ý cười.
-Gấu con ơiiiiiiiii
Một dáng người nhỏ nhắn chạy vồ về phía Russia ôm thật chặt, cọ người nũng nịu, nhưng lại không dám dụi dụi mặt. Gã giật mình, nhìn xuống người bên dưới, rồi ngay lập tức dùng sức đẩy người ta ra.
-Cô là ai đấy?!
Người kia ngỡ ngàng, mở to mắt nhìn Russia, rồi bắt đầu mếu.
-Là tôi mà, em hết yêu tôi rồi à! Đồ gấu to tồi tệ!!
Lúc này Russia mới có cơ hội nhìn lại thật kỹ người kia, xác nhận đúng là anh người yêu của mình rồi mới thở dài, nhẹ ôm anh, vuốt ve dỗ dành.
- Thôi mà, em xin lỗi, ngoan.
- Hì hì, vì bé đẹp trai nên tôi bỏ qua cho ó - America lại cười hớn hở.
- Nhưng anh... Thế này là sao nữa vậy?
- Sao gì? Xinh không?
America đứng thẳng người, giang rộng hai tay, cười tít cả mắt lại. Con người nhỏ nhắn đó đang mặc một bộ váy đỏ phồng ngang đầu gối, gấu váy đếm qua chắc phải ba lớp ren trắng, thân trên anh có khoác một chiếc áo choàng caro đỏ trắng và khá chắc dưới lớp áo đó vẫn là chiếc váy hở lưng như mọi chiếc khác anh luôn mặc. Phía trước ngực có một chiếc nơ đỏ lớn, anh đi đôi tất trắng viền ren cao ngang đùi và đôi giày búp bê đỏ sậm. Mái tóc dài trắng bạc xoã ra, uốn xoăn lượn sóng, một lọn tóc tết vắt qua vai được cột lại bằng một chiếc nơ nhỏ. Russia chưa bao giờ thấy anh người yêu ăn diện theo phong cách này, trông anh như một miếng dâu tây thơm mọng nằm phơi mình trên miếng bánh chờ người tới thưởng thức vậy.
-Ừ, xinh.
America nghe vậy miệng cười càng tươi, vui vẻ khoác tay gã đi vào cửa tiệm.
America lắm mồm lắm, dù không phải lúc nào ở với Russia anh cũng nói nhiều như nhân cách lúc này. Anh kể về những người anh ta ghét, xào đi xào lại những điểm đáng ghét của những người đó. Ngậm thêm một miếng bánh, anh lại kể về sự mệt mỏi trong công việc, về việc dự án quan trọng anh đổ bảo công sức hôm trước vừa bị lũ nào trộm mất. Anh nói nhiều lắm, như muốn xả bao mỏi mệt tích tụ lâu ngày.
Mải hoạt động cơ mồm mà anh vô ý làm dính một miếng kem trắng dưới khoé miệng, Russia nhìn một lúc, rồi cúi xuống gần mặt anh làm America hơi giật mình, lúc anh ngỡ bé nó sẽ hôn mình thì Russia chỉ nhẹ đưa lưỡi ra liếm đi vết kem. Rồi lại ngồi thẳng lên như ban đầu, nhìn anh nhỏ hai má đỏ ửng, khẽ liếm môi.
- Ngọt thật đấy.
- À, ừ, kem trên bánh tiệm này ngọt thật.
- Ừm, kem cũng ngọt.
- Hả...?
Nhìn America đầu như muốn bốc khói, Russia bỗng thấy thoả mãn trong lòng, cũng phải thôi, thông thường toàn là anh ta trêu gã đến phát ngại thôi mà, hiếm lắm mới có dịp gã được trên cơ. America ngại ngùng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng đôi mắt xám tro kia nữa.
- Lần sau đừng làm thế nữa nhé...
- Sao? Ngại à?
- Không, trôi nền mất...
-...
.
Một ngày của họ cũng trôi qua êm đềm và rực rỡ như thế. Họ đi xem phim, lượn lờ vài vòng trung tâm thương mại, rồi đầu giờ chiều trời nắng nổ mặt lại dẫn nhau ra công viên ngồi xích đu. Trời trưa nắng nóng nên America cởi áo ngoài ra rồi, nên giờ Russia ngoài việc xách đống đồ anh người yêu mát tay mua tặng mình ra còn phải cầm áo và che ô cho anh nữa.
- Bỏ ô ra đi, em tay xách nách mang nhiều thế không thấy mệt à?
Ít ra thì America vẫn biết quan tâm đến bé gấu con của mình.
-Trời nắng.
-Có sao đâu, nãy anh dặm lại nền với kem chống nắng rồi.
Cuối cùng thì họ quyết định tạt vào tạm một quán cà phê ngồi cho mát với nghỉ chân làm tí gì lót bụng. America thì vẫn hào hứng lắm, vẫn còn gạ Russia tầm chiều tối đi ăn xong còn lượn phố thêm chập nữa, hoặc đi thủy cung ngắm cá nè, đi khu vui chơi ngồi vòng quay mặt trời ngắm cả thành phố trên cao chẳng hạn. Nhưng Russia có vẻ chẳng còn sức để chơi bời gì nữa, gã bảo tối chỉ muốn ra quảng trường phố đi bộ loanh quanh cho mát người thôi. America nghe vậy cũng chốt luôn, đi bộ mệt xong tạt ngang luôn vào một khách sạn năm sao xịn xịn nào đó "nghỉ ngơi" luôn cũng tiện mà.
.
Mùa thu thời tiết dở người lắm, sáng lạnh trưa nắng tối sụt sùi, gió lộng, nên lúc đi dạo ở quảng trường America đã cướp luôn cái áo gió dày màu đen của em gấu, dù sao gã ta sống ở vùng lạnh cũng chịu lạnh tốt mà. Màu áo đen đó trông chẳng ăn nhập gì với bộ cánh đỏ rực của anh, nhưng anh mặc kệ, ấm là được, với lại nó cũng có toàn mùi của Russia nữa, khoác thích lắm luôn, mấy người không có người yêu làm sao biết nổi cảm giác này.
Hai người nắm tay nhau đi giữa dòng người, khi không có gì để nói thì cũng chỉ im lặng đi bên nhau, đôi khi ngồi lại bên ghế đá, cùng nhau phán xét người qua đường hay các cặp đôi khác. Họ thỉnh thoảng cũng bắt gặp vài gương mặt thân quen đó chứ, như cái đôi tình nhân nào đó cũng tóc đỏ rực đang chơi trò giận dỗi nhau, giằng co bên một góc vỉa hè, anh nhìn hai đứa bạn mà chỉ lặng lẽ cười nhếch mép.
Đôi môi anh đã nhạt son, không còn đỏ tươi như hồi sáng, dù sao cũng tống bao nhiêu đồ ăn vào mồm thế mà. Nhưng Russia lại thấy điều đó cũng tốt, gã không thích lắm việc sau khi hôn anh môi gã cũng dính cả màu đỏ son lem nhem, như thế thì phải lau đi, gã không thích. Russia cúi xuống, một tay ôm eo America sát lại gần người mình, hôn nhẹ vào má anh.
-Nào Russ... Nhột đấy
-Anh thơm thật
-Biết ngay mà! Em ngửi được đúng không? Thế mà thằng Can cứ cãi phấn phủ này không có mùi!
-....
Sau cùng thì họ vẫn kết thúc một ngày hẹn hò ở một cái khách sạn nào đó, việc sau đó chúng ta không nên tìm hiểu thêm.
__________________________________
Tớ mê Femboy 😭😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top