Tôi yêu em ( American x Vietnam )
_Lưu ý:truyện không mang tính chất lịch sử hay cố ý xúc phạm bất kì quốc gia nào_
_Mọi thứ chỉ là trí tưởng tượng của mình / có từ ngữ thô tục_
"lời nói"
*suy nghĩ*
------
Vietnam ngồi bên khung cửa sổ lớn, đôi mắt lơ đãng nhìn ra khu vườn phía xa. Cánh hoa hồng đỏ rực lấp lánh dưới ánh nắng chiều, tựa như những ngọn lửa nhỏ cháy âm ỉ giữa khu vườn hoàn hảo, nhưng đối với em, chúng chẳng khác gì những xiềng xích được tô điểm bằng vẻ hào nhoáng.
Cánh cửa phòng bật mở, tiếng bước chân trầm ổn vang lên, và không cần quay lại, Vietnam cũng biết đó là ai.
"Em lại ngồi đây cả buổi chiều à?" Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên phía sau lưng.
"Còn có chỗ nào khác để đi đâu" Vietnam đáp, giọng nhẹ bẫng nhưng vẫn đầy sự giận dữ bị kìm nén.
American tiến tới, đứng ngay sau lưng em. Gã khoanh tay, ánh mắt dịu dàng nhưng như luôn ẩn chứa một sự áp bức ngấm ngầm "Khu vườn này đẹp lắm mà, em không muốn đi dạo cùng anh sao?"
"Đi dạo à?" Vietnam bật cười nhạt. "Đi dạo quanh lồng giam được dát vàng này, có gì thú vị chứ?"
American khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh, nụ cười dịu dàng lại hiện lên trên gương mặt gã. Gã cúi xuống, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Vietnam "Lồng giam? Em nghĩ rằng anh giam giữ em sao?"
Vietnam quay đầu lại, ánh mắt thẳng thừng nhìn vào gã "Anh không nghĩ vậy sao? Anh mang tôi đến đây, cắt đứt mọi liên lạc của tôi với thế giới bên ngoài, ép tôi sống theo cách anh muốn. Nếu đây không phải là giam cầm, thì là gì?"
American im lặng trong giây lát, ánh mắt nhìn sâu vào em, như thể gã đang cố tìm kiếm điều gì đó "Anh không nghĩ mình đang giam cầm em, Vietnam. Anh chỉ muốn giữ em an toàn. Ngoài kia là một thế giới đầy rẫy hiểm nguy, và anh không muốn bất kỳ điều gì làm tổn thương em"
"Hay đúng hơn là anh không muốn mất quyền kiểm soát" Vietnam nói, giọng sắc lạnh.
Lời nói của cậu khiến American hơi sững lại. Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm cả căn phòng. Rồi, rất chậm, gã bước đến gần hơn, bàn tay chạm nhẹ lên gương mặt em.
"Có thể em đúng" hắn thì thầm "Anh là một kẻ ích kỷ, Vietnam. Nhưng em không hiểu đâu... từ giây phút anh nhìn thấy em, anh biết rằng anh không thể để em rời xa. Em là tất cả với anh, là điều duy nhất anh muốn bảo vệ bằng mọi giá"
Vietnam cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của gã, nhưng điều đó chỉ khiến em thêm bối rối "American, anh không thể giữ tôi mãi như thế này. Anh không hiểu rằng tự do quan trọng với tôi đến mức nào sao?"
American khẽ cười, nụ cười vừa ngọt ngào vừa mang theo chút u ám "Anh biết. Nhưng anh không quan tâm"
...
Vietnam nhớ lại ngày đầu tiên gặp American. Đó là một buổi hội nghị lớn mà em chỉ là một nhân viên nhỏ trong đội ngũ tổ chức. Khi ánh mắt hắn lần đầu bắt gặp em, cảm giác như cả căn phòng đông đúc bỗng chốc trở nên trống rỗng.
"Tên cậu là gì?" gã hỏi, giọng nói dịu dàng nhưng đầy sức hút.
"Tôi là Vietnam" em đáp, có chút ngượng ngùng trước sự quan tâm bất ngờ.
Từ đó, em luôn cảm nhận được sự hiện diện của gã, dù ở bất kỳ đâu. Gã không bao giờ thẳng thắn bày tỏ, nhưng ánh mắt gã ta luôn dõi theo, và cách gã xuất hiện trong cuộc sống của em luôn khiến em cảm thấy... không thoải mái.
Nhưng em chưa từng nghĩ rằng, một ngày nào đó, gã sẽ thực sự đưa em vào "vòng tay" của mình bằng cách này.
...
"American, tôi không phải là một món đồ để anh có thể chiếm giữ như thế" Vietnam nói, giọng đầy kiên định.
American bước lùi lại, ánh mắt lộ chút tổn thương "Anh không nghĩ em là một món đồ. Anh chỉ... không biết cách nào khác để giữ em bên mình mà không khiến em sợ hãi"
"Vậy thì đừng giữ tôi nữa" Vietnam đáp.
Một sự im lặng dài lại bao trùm, trước khi American thở dài, đôi mắt gã ánh lên sự kiên quyết "Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em, Vietnam. Nhưng anh cũng không thể để em rời xa. Hãy nghĩ về điều này như một cơ hội để em hiểu anh hơn. Và biết đâu, một ngày nào đó, em sẽ yêu anh"
...
Vietnam quay lại nhìn khu vườn, lòng đầy mâu thuẫn. American là một người đàn ông đáng sợ, nhưng cũng đầy quyến rũ. Sự chiếm hữu điên cuồng của gã khiến em sợ hãi, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, sâu trong lòng, em đã bắt đầu bị cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm này.
Em biết rằng mình phải tìm cách thoát khỏi đây, nhưng liệu em có thực sự muốn rời xa người đàn ông này, hay chính bản thân cậu cũng đang dần bị sự điên cuồng của gã làm lay động?
American đứng đó, ánh mắt vẫn dõi theo em, tựa như một kẻ săn mồi kiên nhẫn chờ đợi. Với gã, Vietnam không chỉ là một người, mà là cả thế giới. Và gã sẽ không bao giờ để mất thế giới của mình
...
Vietnam thức dậy trong ánh sáng dịu dàng của buổi sáng, nhưng thay vì cảm giác thư thái, em chỉ thấy lòng mình nặng trĩu. Từ khi đến đây, mỗi ngày trôi qua đều mang lại cảm giác như bị giăng bẫy, từng chút một bóp nghẹt ý chí tự do của em.
Cánh cửa phòng khẽ mở, American bước vào với một khay đồ ăn sáng trên tay. Gã mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cổ áo mở lộ xương quai xanh quyến rũ. Nụ cười trên môi gã dịu dàng đến mức Vietnam cảm thấy nghẹn ngào.
"Em đã ngủ ngon chứ?" American hỏi, đặt khay thức ăn lên bàn cạnh giường.
"Khá ổn" Vietnam đáp ngắn gọn, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt.
American ngồi xuống bên cạnh em, ánh mắt anh quét qua gương mặt mệt mỏi của Vietnam "Em không cần phải buồn như thế. Anh chỉ muốn em được an toàn và hạnh phúc"
"An toàn và hạnh phúc? Đây là cách anh nghĩ sao?" Vietnam bật cười nhạt, đôi mắt tràn đầy giễu cợt "Tôi chẳng khác gì một con chim bị nhốt trong lồng. Anh nghĩ tôi có thể hạnh phúc được sao?"
American im lặng một lúc, ánh mắt sâu thẳm không biểu lộ cảm xúc. Rồi, như thể không muốn tranh cãi, anh nhẹ nhàng cầm lấy tay Vietnam "Anh biết em chưa quen. Nhưng anh tin rằng em sẽ hiểu... rằng anh chỉ làm mọi thứ vì em."
Vietnam giật tay lại, ánh mắt đầy cương quyết "Anh không hiểu gì về tôi cả, American. Anh không thể giữ tôi mãi thế này"
Một tia u tối lóe lên trong mắt American. Gã đứng dậy, giọng nói trở nên trầm thấp và đầy nguy hiểm "Anh có thể không hiểu em, nhưng anh hiểu rõ mình. Và anh biết mình không thể để mất em.l"
Vietnam lùi lại một chút, tim đập nhanh. "Anh không thể ép tôi, American. Anh không thể yêu tôi theo cách này"
American nhìn em, đôi mắt sáng rực như chứa đựng tất cả sự điên cuồng bị kìm nén. Nhưng thay vì trả lời, gã cúi xuống, nhẹ nhàng áp tay lên má em "Anh không cần phải ép em. Anh chỉ cần đợi... đợi đến khi em nhận ra rằng em thuộc về anh"
...
Vietnam nhớ lại những ngày đầu gặp American. Gã là một người đầy quyền lực, luôn xuất hiện trong các sự kiện lớn, được cả thế giới ngưỡng mộ. Nhưng với Vietnam, American là một người xa lạ kỳ lạ và khó hiểu.
Em không biết từ khi nào, gã đã bắt đầu chú ý đến mình. Từ những tin nhắn vu vơ, những cuộc gặp gỡ tình cờ, cho đến việc gã dần dần chiếm lấy từng mảnh nhỏ trong cuộc sống của em.
Rồi một ngày, tất cả mọi thứ sụp đổ. Em bị đưa đến đây, bị tách khỏi thế giới bên ngoài. American nói rằng đây là cách duy nhất để giữ em an toàn. Nhưng đối với Vietnam, đây chỉ là một cái lồng vàng, đẹp đẽ nhưng đầy rẫy giam cầm.
...
"Vietnam" Giọng nói của American cắt ngang dòng suy nghĩ của em. Anh đã bước đến rất gần, ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng mọi sự phản kháng.
"Anh đã chuẩn bị một điều bất ngờ cho em"
"Điều gì?" Vietnam hỏi, giọng không mấy hứng thú.
American không trả lời ngay. Gã chỉ mỉm cười, cúi xuống nhẹ nhàng nâng cằm em lên, ánh mắt đầy chiếm hữu "Em sẽ biết sớm thôi. Nhưng hãy nhớ, bất kể điều gì xảy ra, anh sẽ luôn ở đây. Em không cần lo lắng hay sợ hãi, vì anh sẽ không bao giờ để em đi"
Câu nói ấy, dù được thốt ra bằng giọng nói dịu dàng, lại mang theo một sự áp bức vô hình khiến Vietnam rùng mình.
...
Tối hôm đó, Vietnam được đưa đến một căn phòng khác. Không khí trong phòng có mùi hoa nhài thoang thoảng, ánh nến lung linh tạo nên một không gian ấm áp nhưng đầy căng thẳng.
American đứng giữa căn phòng, chờ đợi cậu. Gã bước đến gần, kéo ghế cho Vietnam ngồi xuống.
"Đây là món quà anh muốn dành cho em"
Trên bàn là một chiếc vòng cổ bạc tinh xảo, mặt vòng là một viên đá ruby đỏ rực, ánh lên dưới ánh nến.
Vietnam cảm nhận được hơi thở mình nghẹn lại "Anh muốn tôi đeo cái này sao?"
"Không phải muốn" American thì thầm, ánh mắt cháy bỏng "Mà là anh cần em đeo. Vì chỉ khi em đeo nó, anh mới biết rằng em là của anh, mãi mãi"
Câu nói của gã khiến Vietnam cảm thấy như mình đang bước chân sâu hơn vào một vòng xoáy nguy hiểm không lối thoát. Nhưng liệu em có đủ sức để chống lại sức hấp dẫn và quyền lực của American? Hay em sẽ bị cuốn trôi trong tình yêu chiếm hữu điên cuồng ấy?
Em vẫn chưa biết, nhưng trong đôi mắt của American, câu trả lời đã quá rõ ràng.
...
Vietnam nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ trước mặt. Ánh sáng từ viên ruby đỏ rực như trái tim đang đập của em. Có thứ gì đó trong ánh mắt của American khiến cậu nghẹt thở. Một ánh mắt đòi hỏi, sở hữu, và không chấp nhận bất kỳ sự phản kháng nào.
"Đeo nó vào, Vietnam" Giọng nói của American trầm thấp, dịu dàng nhưng lại chứa đựng mệnh lệnh không thể chối từ.
Em chần chừ, bàn tay khẽ run khi đưa lên chiếc vòng. Nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm vào mặt đá lạnh lẽo, American đã bước tới, đôi tay rắn rỏi của gã cầm lấy cổ tay em.
"Để anh giúp em" gã nói, gần như thì thầm bên tai cậu.
Vietnam nuốt khan, cơ thể cứng đờ khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của American. Gã vòng chiếc vòng quanh cổ em, động tác chậm rãi nhưng vô cùng chắc chắn. Chiếc khóa cài lại, và ngay lập tức Vietnam cảm thấy một cảm giác nặng nề như xiềng xích vô hình siết chặt quanh cổ.
"Hoàn hảo" American lùi lại một bước, ánh mắt tràn đầy thỏa mãn khi ngắm nhìn cậu "Bây giờ, em chính thức là của anh"
"Đây là thứ anh gọi là tình yêu sao?" Vietnam nói, giọng em run nhẹ nhưng ánh mắt vẫn cố giữ vững sự thách thức. "Một chiếc vòng cổ để đánh dấu tôi như tài sản của anh?"
American bật cười, âm thanh trầm ấm nhưng lại đầy nguy hiểm "Không, Vietnam. Tình yêu của anh không cần đến bất kỳ vật thể nào để chứng minh. Chiếc vòng này chỉ là một biểu tượng... một lời nhắc nhở rằng em không bao giờ được rời xa anh"
"Anh điên rồi" em bật ra, giọng đầy phẫn nộ.
"Có lẽ" American nhún vai, không hề phủ nhận. Gã bước đến gần, ánh mắt như đang thiêu đốt từng mảnh ý chí của em. "Nhưng điên hay không, sự thật vẫn không thay đổi. Anh yêu em. Và anh sẽ không để bất kỳ ai kể cả chính em lấy em ra khỏi tay anh"
...
Kể từ hôm đó, Vietnam nhận ra rằng chiếc vòng không chỉ là một vật trang sức đơn thuần. Nó được gắn với một công nghệ đặc biệt mỗi lần em cố gắng đi quá xa khỏi phạm vi của dinh thự, chiếc vòng sẽ phát ra tín hiệu cảnh báo.
American không cần phải khóa em trong một căn phòng gã để em tự do đi lại trong phạm vi mà gã cho phép. Nhưng tự do ấy lại giống như một ảo ảnh, vì em luôn biết rằng mọi bước chân của mình đều nằm trong tầm kiểm soát của gã.
Vietnam đã thử chống cự, thử phá vỡ chiếc vòng, thử bỏ trốn. Nhưng mọi nỗ lực đều bị dập tắt một cách dễ dàng. American luôn xuất hiện đúng lúc, với nụ cười điềm tĩnh và ánh mắt tràn ngập sự kiên nhẫn đáng sợ.
...
Một ngày nọ, khi American trở về sau một cuộc họp dài, anh nhận ra Vietnam đang đứng trước cửa sổ lớn của phòng khách, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời.
"Vietnam" gã gọi, giọng nói dịu dàng nhưng mang đầy sự cảnh giác "Em đang nghĩ gì thế?"
Vietnam quay lại, đôi mắt cháy rực sự phản kháng "Tôi đang nghĩ tại sao anh cứ nhất quyết giữ tôi lại. Anh yêu tôi, hay chỉ yêu việc kiểm soát tôi?"
Câu hỏi ấy khiến American sững lại trong một khoảnh khắc. Nhưng ngay sau đó, gã bước đến gần, giữ lấy cằm em, buộc em phải nhìn thẳng vào mắt gã.
"Anh yêu em" anh nói, từng từ như một lời thề. "Anh yêu em đến mức không thể chịu đựng được việc em rời xa anh. Nếu phải giữ em lại bằng mọi cách, anh sẽ làm. Vì anh biết, nếu anh buông tay, em sẽ không bao giờ quay lại"
Vietnam nhìn gã, trái tim em đau nhói vì sự ích kỷ trong tình yêu của gã. Nhưng đồng thời, em cũng không thể phủ nhận rằng có một phần trong em bị hấp dẫn bởi sự mãnh liệt ấy một phần yếu đuối muốn được bảo vệ, muốn được yêu thương một cách tuyệt đối.
"Anh điên thật rồi" em thì thầm, giọng nói mềm lại.
American mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán em "Nếu điên có nghĩa là yêu em, thì anh sẵn sàng điên mãi mãi"
...
Đêm đó, Vietnam nằm trong vòng tay của American, lòng em tràn ngập mâu thuẫn. Em biết rằng tình yêu của gã là một cái bẫy, nhưng đồng thời, nó cũng là một nơi trú ẩn mà em không thể chối bỏ hoàn toàn.
Liệu em sẽ chọn tiếp tục chống lại gã, hay sẽ học cách chấp nhận tình yêu điên loạn ấy? Câu trả lời vẫn còn nằm ở một nơi nào đó trong trái tim em.
Còn tiếp...
------
Mỗi lượt vote và cmt của mn sẽ là động lực giúp mình sáng tác ra thêm nhiều chương mới💖👊
-------
𝟷𝟷/𝟷/𝟸𝟶𝟸𝟻
𝟷𝟷:𝟸𝟽
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top