Tín hiệu từ cửa sổ 3 ( Russia x Vietnam )
_Lưu ý:truyện không mang tính chất lịch sử hay cố ý xúc phạm bất kì quốc gia nào_
_Mọi thứ chỉ là trí tưởng tượng của mình / có từ ngữ thô tục_
"lời nói"
*suy nghĩ*
-------
Ngày hôm sau, Russia lại ngồi bên cửa sổ, ánh sáng đêm vẽ nên những đường nét mềm mại trên khuôn mặt anh. Anh không biết vì sao mình lại đợi, chỉ biết rằng có một sự mong mỏi kỳ lạ đang lớn dần trong lòng.
Khi Vietnam xuất hiện, anh đang cúi đầu, hình như có điều gì đó bận tâm. Nhưng khi ánh mắt của hai người chạm nhau, mọi lo lắng như tan biến. Vietnam mỉm cười, nụ cười ấy không chỉ là sự chào hỏi, mà còn là một lời hứa thầm lặng.
"Chắc anh không ngờ tôi sẽ lại đến chứ?" Vietnam lên tiếng, giọng có chút đùa cợt.
Russia cười khẽ, lắc đầu. "Không, tôi nghĩ cậu sẽ đến. Cảm giác này... nó giống như một điều hiển nhiên."
Vietnam ngồi xuống đối diện, hai người không nói gì thêm, chỉ lặng im thưởng thức không khí đêm. Mỗi lần Vietnam cười, Russia lại thấy tim mình đập nhanh hơn, như thể có một điều gì đó đang dần thay đổi, nhưng anh không thể lý giải được.
Cuối cùng, Vietnam thở dài một tiếng, như thể trút bỏ đi hết những suy tư. "Tôi đã nghĩ rất lâu về điều này. Không phải ai cũng có thể cảm nhận được sự thật về thế giới này, nhưng anh... anh có điều gì đó rất khác biệt."
Russia không biết phải đáp lại thế nào, chỉ im lặng lắng nghe. Anh cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Vietnam, như thể những khoảng cách giữa họ dần dần bị xóa nhòa.
"Vậy, anh nghĩ sao về chúng ta?" Vietnam đột ngột hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Russia, không hề e ngại.
Russia hơi ngạc nhiên, nhưng trái tim anh đã có câu trả lời từ lâu. "Tôi nghĩ rằng, chúng ta có thể đi rất xa."
Vietnam không nói gì thêm, chỉ cười nhẹ, nụ cười ấy vừa có chút mơ hồ, vừa có chút bí ẩn. Anh khẽ gật đầu, như thể đồng ý với điều Russia vừa nói. Cả hai lặng im một lúc, để những lời chưa nói văng vẳng trong không khí.
Tối hôm ấy, khi Vietnam đứng dậy để rời đi, Russia không thể ngừng nhìn theo bóng anh, cảm giác mong chờ lại một lần nữa dâng trào trong lòng. Vietnam dừng lại một chút, quay lại nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Ngày mai, tôi sẽ lại đến," Vietnam nói, giọng trầm và nhẹ nhàng như thể đang hứa hẹn điều gì đó.
Russia gật đầu, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể anh. Cả hai biết rằng điều này không chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên nữa, mà là sự khởi đầu của một câu chuyện mà cả hai đều chưa sẵn sàng hiểu hết.
...
Ngày hôm sau, Russia ngồi bên cửa sổ, tim đập nhanh hơn một chút khi nhìn thấy bóng dáng Vietnam từ xa. Mỗi bước đi của Vietnam như khiến không gian xung quanh trở nên khác biệt. Khi anh đến gần, Vietnam không cần nói gì, chỉ mỉm cười, và Russia biết ngay, không cần lời nói, họ đã có một mối liên kết nào đó mà cả hai đều chưa thể giải thích.
"Anh biết không, tôi đã từng nghĩ rằng những thứ như thế này chỉ có trong những câu chuyện cổ tích," Vietnam bỗng nói, mắt anh nhìn vào những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm.
Russia không trả lời ngay. Anh chỉ nhẹ nhàng đáp: "Có lẽ, chúng ta đang tạo ra một câu chuyện của riêng mình."
Vietnam quay lại nhìn anh, ánh mắt có chút ngạc nhiên, nhưng rồi anh mỉm cười. "Có lẽ thật."
Cả hai im lặng một lúc, nhưng lần này không còn sự e dè, không còn khoảng cách. Chỉ còn lại cảm giác an yên khi ở bên nhau, như thể họ đã biết, dù có phải đối mặt với bao thử thách, họ sẽ cùng nhau bước đi trên con đường ấy, tay trong tay.
...
Một ngày, Vietnam nhận được tin rằng anh đã được nhận công việc ở nước ngoài. Thông tin này đến như một cú sốc đối với cả hai, nhưng cũng là một cơ hội mới trong cuộc sống của Vietnam. Enh phải đi xa, rất xa, để theo đuổi một công việc quan trọng. Điều này khiến Russia cảm thấy bất ngờ và khó chịu, nhưng anh cũng hiểu rằng đôi khi mỗi người đều phải tìm cho mình một con đường riêng.
Vietnam thông báo cho Russia về quyết định của mình vào một buổi tối, khi họ ngồi ở quán cafe quen thuộc, những ngôi sao vẫn sáng lấp lánh trên bầu trời. "Tôi sẽ đi thật xa," Vietnam nói, giọng trầm xuống, như thể cảm nhận được sự thay đổi đang đến gần. "Có lẽ một thời gian dài mới có thể quay lại."
Russia im lặng, ánh mắt anh không giấu nổi sự lo lắng. Anh đã quen với việc gặp Vietnam mỗi tối, với những cuộc trò chuyện không đầu không cuối, và giờ đây, mọi thứ sắp thay đổi. Anh cảm thấy trống vắng, như thể một phần của cuộc sống mình đang bị lấy đi. Nhưng anh biết, Vietnam phải đi để tìm kiếm cơ hội, và anh không thể ngăn cản điều đó.
"Tôi sẽ nhớ cậu," Russia thừa nhận, giọng nhẹ nhàng, nhưng đầy sự thật. "Nhớ những buổi tối ngồi đây, những câu chuyện không đầu không cuối, và cả cảm giác chờ đợi khi không có cậu."
Vietnam khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng lên một cách ấm áp. "Vậy thì hãy giữ chỗ cho tôi, để tôi có thể quay lại, dù là trong suy nghĩ của anh." Anh nhẹ nhàng vươn tay ra, nắm lấy tay Russia một cách nhẹ nhàng, như muốn giữ lại những khoảnh khắc cuối cùng này.
Russia cảm nhận được hơi ấm từ tay Vietnam, một sự kết nối sâu sắc hơn những lời nói. "Tôi sẽ đợi," anh nói, lòng đầy quyết tâm. "Và tôi tin rằng dù cậu đi đâu, chúng ta vẫn sẽ tìm thấy cách để gặp lại."
Vietnam gật đầu, rồi cuối cùng đứng dậy, không quên nhìn lại lần nữa trước khi bước đi. "Hẹn gặp lại, Russia. Cảm ơn anh vì tất cả."
Cả hai không nói gì thêm, nhưng trái tim mỗi người đều đầy những suy nghĩ không thể diễn tả thành lời. Vietnam rời đi, nhưng cái tên của anh vẫn vang vọng trong tâm trí Russia, như một lời hứa chưa bao giờ phai nhòa.
...
Một năm trôi qua, và Vietnam trở lại sau thời gian dài làm việc ở nước ngoài. Những kỳ vọng, những lời hứa, và cả những kỷ niệm đẹp về những buổi tối bên cửa sổ dường như đã chìm vào quá khứ. Russia vẫn đợi, vẫn giữ trong lòng những cảm xúc chưa bao giờ phai nhòa, nhưng anh cũng biết rằng đôi khi, thời gian sẽ làm thay đổi mọi thứ.
Ngày Vietnam trở về, Russia đã không còn ngồi chờ ở cửa sổ nữa. Anh tiếp tục công việc của mình, nhưng trái tim luôn hướng về cái tên ấy. Mặc dù vậy, trong lòng anh vẫn có một cảm giác mơ hồ, như thể điều gì đó không ổn. Anh không thể quên được cảm giác chờ đợi, sự mong mỏi ngày xưa khi Vietnam hứa sẽ quay lại, dù chỉ trong suy nghĩ của anh. Nhưng có lẽ, cuộc sống có những thay đổi mà đôi khi, ta không thể nào chuẩn bị được.
Một buổi chiều, Russia tình cờ gặp Vietnam trên con phố quen thuộc. Anh nhìn thấy bóng dáng em ấy từ xa, nhưng có điều gì đó khác lạ. Vietnam không còn một mình nữa. Bên cạnh anh là một người đàn ông khác. Họ đang trò chuyện vui vẻ, tay trong tay, ánh mắt dành cho nhau đầy tình cảm.
Russia đứng khựng lại, tim anh như bị thắt lại trong khoảnh khắc ấy. Anh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, không thể tin vào những gì mình đang thấy. Vietnam, người mà anh đã chờ đợi, người đã từng nói rằng sẽ quay lại, giờ lại đứng bên cạnh một người đàn ông khác. Cảm giác hụt hẫng tràn ngập trong lòng Russia, như thể cả thế giới đột ngột đổ sập dưới chân anh.
Vietnam nhận ra sự hiện diện của Russia, nhưng thay vì phản ứng như anh tưởng, Vietnam chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt không còn vẻ lạ lẫm mà thay vào đó là sự ấm áp. Anh không vội vàng chạy đến, cũng không vội vàng giải thích. Thay vào đó, Vietnam đứng đó, nhìn Russia một lúc, rồi mới lên tiếng.
"Russia, anh còn nhớ tôi không?" Vietnam hỏi, giọng có chút mơ hồ nhưng lại đầy chắc chắn. "Anh có hạnh phúc khi thấy tôi trở lại không?"
Russia, dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng câu hỏi ấy lại như một nhát dao cứa vào trái tim anh. Anh chỉ có thể gật đầu, nhưng cảm giác trong lòng lại không thể nói ra.
"Anh... anh có vẻ khác," Vietnam tiếp tục, đôi mắt ánh lên chút buồn bã. "Nhưng tôi... tôi không thể ở lại như trước. Tôi đã tìm thấy một con đường khác, một người khác."
Russia không nói gì thêm. Anh chỉ im lặng nhìn Vietnam, không biết phải làm gì, vì mọi thứ giờ đây đã khác xa với những gì anh tưởng tượng. Người đàn ông bên Vietnam là ai, và điều gì đã xảy ra trong thời gian anh vắng mặt? Mọi câu hỏi đều chưa có lời đáp, chỉ còn lại cảm giác chua xót trong lòng.
Vietnam không muốn để Russia phải chịu đựng thêm. Em quay lại với người đàn ông kế bên mình, nắm chặt tay và bước đi. Trái tim Russia đau nhói, nhưng anh biết, dù thế nào đi nữa, Vietnam đã chọn con đường của riêng mình. Anh không thể níu kéo điều gì đã mất, nhưng vẫn không thể ngừng yêu thương người ấy, một cách lặng lẽ.
Khi Vietnam và người đàn ông ấy khuất sau một góc phố, Russia đứng yên tại chỗ, đôi mắt nhìn theo bóng họ, không biết phải làm gì với những cảm xúc phức tạp đang vây quanh. Anh không thể thay đổi quá khứ, không thể khiến Vietnam quay lại, nhưng trong thâm tâm, anh biết một điều: dù không thể ở bên nhau, Vietnam vẫn sẽ là một phần trong cuộc đời anh, một ký ức đẹp mà anh sẽ giữ mãi trong lòng.
...
Những ngày sau đó, Russia cố gắng tập trung vào công việc, nhưng hình ảnh Vietnam cùng người đàn ông kia cứ liên tục hiện về trong tâm trí anh. Mỗi lần nhớ lại, anh lại tự hỏi liệu mình đã làm gì sai, liệu anh có thể làm gì khác để thay đổi kết cục này.
Một buổi tối, Russia quay trở lại quán cà phê cũ, nơi cả hai từng có những buổi gặp gỡ đầy ý nghĩa. Anh ngồi bên cửa sổ quen thuộc, nhưng lần này không còn ánh mắt chờ đợi hay hy vọng nữa. Thay vào đó, anh lặng lẽ nhìn ra ngoài, để những ký ức ùa về.
"Anh vẫn còn ngồi đây sao?" Một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến Russia giật mình. Anh quay lại, và thấy Vietnam đứng đó, một mình, không còn người đàn ông bên cạnh.
"Vietnam..." Russia thốt lên, không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Vietnam bước đến, ánh mắt có chút buồn bã nhưng cũng đầy kiên định. "Tôi xin lỗi vì đã không nói rõ ràng hơn. Anh ấy... là người tốt, nhưng tôi nhận ra rằng tình cảm của mình không thuộc về nơi đó. Tôi đã cố gắng, nhưng cuối cùng, trái tim tôi vẫn hướng về nơi này, về anh."
Russia lặng người, không biết phải nói gì nhưng trong lòng anh lại hiện lên lẽ lói một tỉa hạnh phúc. Anh không ngờ Vietnam lại xuất hiện, càng không ngờ những lời này sẽ được thốt ra.
"Liệu tôi có còn cơ hội nào không?" Vietnam hỏi, ánh mắt chân thành, như thể đặt cả hy vọng vào câu trả lời của Russia.
Russia nhìn vào đôi mắt ấy, mọi tổn thương, mọi cảm giác hụt hẫng dường như tan biến. Anh không biết mình có thể tin tưởng lần nữa hay không, nhưng trái tim anh đã có câu trả lời từ lâu.
"Cậu chưa bao giờ mất đi cơ hội," Russia đáp, giọng nói trầm ấm, như một lời khẳng định. "Tôi đã luôn đợi cậu, Vietnam."
Vietnam mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhõm và ấm áp. Anh ngồi xuống bên cạnh Russia, và cả hai lại bắt đầu câu chuyện của mình, như chưa từng có khoảng cách nào chia cắt. Những tổn thương trong quá khứ giờ chỉ còn là những bài học, giúp họ hiểu nhau hơn và trân trọng hiện tại.
Dưới bầu trời đêm đầy sao, bên cửa sổ quen thuộc, họ tìm lại được nhau, bắt đầu lại từ nơi họ đã dừng lại. Không cần lời hứa hẹn, chỉ cần có nhau trong khoảnh khắc này, họ biết rằng mọi thứ rồi sẽ ổn.
𝙴𝚗𝚍
------
Mỗi lượt vote và cmt của mn sẽ là nguồn động lực giúp mình ra thêm nhiều chương mới hay hơn👊💖
-------
𝟹𝟶/𝟷𝟸/𝟸𝟶𝟸𝟺
𝟷𝟼:𝟷𝟶
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top