151 - 155

151

Nhưng mà, nào có chuyện để cậu ăn luôn dễ dàng như vậy? Phong Quang vuốt ve tay cậu, “Cậu thành thật một chút cho tôi, hôm nay mới là ngày thứ hai chúng ta quen nhau, cậu không cần cứ động tay động chân như vậy, như vậy sẽ làm tôi nghĩ cậu là thiếu hơi gái nên mới muốn đụng chạm tôi mà thôi.”

“Tôi chỉ có hứng thú với em.” Âu Tuân dừng một giây, “Là tình thú.”

… Cậu không cần nghiêm túc sửa lại như thế.

cô tự giác ngồi lên xe đạp, “Tôi muốn đi học.”

“Thật sự không thể sờ em sao?” Cậu ngay thẳng hỏi.

Thái dương Phong Quang nhảy dựng, “không thể.”

“Chỉ sờ một chút thôi,”

“không thể là không thể!” Phong Quang sụp đổ quay đầu nhìn cậu la lên.

Đừng có dùng biểu cảm đứng đắn như vậy mà nói mấy câu lưu manh thế!

Lúc này Âu Tuân vẫn không nói gì, không hề nhúc nhích, dễ dàng làm cho người ta thấy cậu đang tủi thân… Có lẽ có thể dùng hai chữ “tủi thân” này để hình dung đi.

Phong Quang đau đầu, bỗng nhiên thấy chàng trai trước mặt này so với bản thân cô còn khó hầu hạ hơn, nhưng cậu ấy cứ nhìn cô mà không nhúc nhích gì cũng không phải chuyện gì hay, do dự trong chốc lát, cô không tự nhiên mà nói: “Có lẽ, chúng ta có thể bắt đầu từ việc hôn môi.”

Ngay sau đó cô bị người bắt tay kéo qua để làm một cái hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn.

Fuck! Có cần phải gấp gáp như vậy không!

Âu Tuân hôn không có một chút dịu dàng nào, hoàn toàn dữ dội, cậu tựa hồ đã đè nén rất lâu, chỉ chờ bùng bổ trên người cô, nhưng loại hôn đơn giản thô bạo này… lại làm cho cô mặt đỏ tim đập, cô có một loại cảm giác hoàn toàn bị chinh phục, thế nhưng lại không ghét loại cảm giác này, mà ngược lại… còn kém chút nữa không khống chế được mà sa đọa theo cậu.

Cho dù ngồi trên xe đạp bị một trận gió lạnh thổi qua, mặt Phong Quang vẫn có chút nóng lên, cô không thừa nhận chính mình là một sắc nữ… Được rồi, cô thật có chút sắc, nhưng tất cả đều tại chàng trai bên cạnh câu dẫn mà ra!

trên đường đi đến phòng học, Phong Quang kéo kéo ống tay áo của Âu Tuân, “Aiz, tôi hỏi cậu, cậu trước kia có phải từng có bạn gái không?”

“không có.”

Cậu trả lời không cần nghĩ ngợi, giọng điệu chân thành nghe không có vấn đề gì, Phong Quang nghi ngờ nhìn cậu, “Cậu không có quen bạn gái bao giờ, vậy sao mà… sao lại hôn… hôn…”

Hôn một cách thành thạo đến mức người ta muốn được cậu đè xuống, côkhông nói ra được bởi vì da mặt mỏng.

Ai ngờ Âu Tuân hiểu lầm ý tứ của cô, cậu có chút khẩn trương không biết phải làm sao, sợ hãi cô sẽ rời bỏ mình mà cầm lấy tay cô, “Em có phải thấy tôi hôn không được tốt không?”

“không có!” Là làm quá tốt!

Cậu thế này mới thả lỏng một ít, giống như thề thốt mà nói: “Tôi sau này sẽ làm thật tốt.”

không… không cần trịnh trọng như thế, cũng chỉ là hôn nhau thôi mà!không phải chuyện sống chết gì!

Phong Quang yên lặng nghiêng mặt, ôm trán không nói gì.

Phong Quang không biết là, thật ra Âu Tuân nghĩ là cậu muốn mỗi ngày mô phỏng mấy lần trong đầu, cho dù là một cái hôn thì cậu cũng muốn làm một cách hoàn mỹ đến cực đoan.

Hai người nắm tay nhau đi vào phòng học, không ít người sợ tới mức điện thoại cầm trong tay rơi xuống, tuy rằng khoa IT có một nhân vật thiên tài mọi người đều biết, nhưng bởi vì cảm giác tồn tại của Âu Tuân thấp, cho nên rất nhiều người đến nay cũng không biết học trưởng thu được rất nhiều sáng chế tin học độc quyền trong tin đồn là ai, nhưng đối với Phong Quang luôn thích lên giọng thì bọn họ biết, nói thật, cho dù không có tin tức thời gian trước, chỉ bằng thân phận đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị, cũng đủ khiến cho mọi người chú ý, nhưng hôm nay bọn họ thấy cái gì thế này?

Tiểu thư mắt cao hơn đầu kia cư nhiên nắm tay một chàng trai thoạt nhìn rất bình thường đi đến!?

152

Sớm đã quen với việc bị mọi người chú ý, Phong Quang ngay cả liếc mắt một cái cũng không bố thí cho người khác, cô và Âu Tuân trước sau như một ngồi ở dãy cuối cùng, đối với cái nhìn tò mò đánh giá của người khác làm như không thấy.

Sinh viên lục đục tới đông đủ rồi, giáo viên cũng đi vào phòng học chính thức bắt đầu giảng bài, Triệu Tiểu Lục không cách nào hình dung được tâm tình chính mình lúc này, khi mới nhìn thấy Âu Tuân và Hạ Phong Quang đivào, cô cảm thấy không thể tin được, Hạ Phong Quang mà cô biết là đại tiểu thư không lúc nào không duy trì tư thái đẹp nhất, mỗi lần nhìn thấy Phong Quang, cô ấy giống như là mỹ nhân đứng ở trên cao, mà chỗ của Triệu Tiểu Lục cũng chỉ là là con kiến trong bùn.

Triệu Tiểu Lục duy nhất nhìn thấy Phong Quang có lúc không khống chế được, chính là lúc mà Thẩm Vật Ngôn đánh cô ấy một cái tát, có lẽ thời khắc đó Thẩm Vật Ngôn không hề phát hiện, nhưng Triệu Tiểu Lục chú ý tới, trong ánh mắt Phong Quang có cái gì đó vỡ vụn, đối với vị hôn phu, cô ấy vĩnh viễn yêu thương và sùng bái mà quên mất chính mình.

Tất cả mọi người đều nói đại tiểu thư nhà họ Hạ là một thiên kim nhà giàu thích cố tình gây sự, lời này không sai, nhưng Triệu Tiểu Lục cũng phát hiện, Hạ Phong Quang đồng thời cũng là một người có sự quyết đoán kiên quyết mười phần.

Triệu Tiểu Lục chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày Âu Tuân và Hạ Phong Quang ở cùng một chỗ, hai người không hề có quan hệ gì với nhau, giống như hai đường thẳng song song, làm sao lại có một ngày cùng nhau xuất hiện? Nhưng sự thật chính là sự thật.

Cách một cái dãy bàn đi qua, Triệu Tiểu Lục ngồi xuống bên cạnh Âu Tuân,cô nhỏ giọng gọi: “Âu Tuân…”

Âu Tuân nghe được thì Phong Quang cũng nghe được, cô liếc mắt nhìn Âu Tuân, đem tay bị cậu nắm ở dưới bàn rút ra.

“Bây giờ đang là thời gian lên lớp.” Cho nên phải duy trì im lặng, nói xong câu này với Triệu Tiểu Lục, Âu Tuân lại cầm tay Phong Quang một lần nữa.

Được rồi, Âu Tuân anh ấy luôn là một sinh viên giỏi rất kỹ tính, Triệu Tiểu Lục tuy thấy có chút khó chịu, nhưng cô luôn biết cách an ủi bản thân.

Phong Quang nhìn sách nhíu mày.

“Sao vậy?” Âu Tuân hỏi.

cô chỉ vào một chỗ trong sách, “Nghe không hiểu.”

“Tôi dạy cho em.”

Sau đó Triệu Tiểu Lục liền nghe âm thanh cẩn thận giảng giải của Âu Tuân, ai vừa nói bảo trì im lặng thế!

Thật vất vả đợi đến thời gian tan học, Triệu Tiểu Lục lấy tốc độ cực nhanh cản lại Âu Tuân và Phong Quang đang muốn đi, cô thấy hai người họ nắm tay nhau, do dự hỏi, “Âu Tuân, anh và cô Hạ… đang quen nhau sao?”

Âu Tuân “Ừ” một tiếng.

“Đúng là… không nghĩ tới.” Triệu Tiểu Lục hỏi vấn đề này bất quá là để xác nhận mà thôi, nói thật ra lúc Phong Quang và Thẩm Vật Ngôn ở cùng nhau, ngày mà Thẩm Vật Ngôn không khống chế được đánh Phong Quang, Triệu Tiểu Lục cũng đã có dự cảm, nghĩ đến chuyện đó, cô thực sự có lỗi nói với Phong Quang: “cô Hạ, tôi thật sự có lỗi, ngày đó tôi cũng hiểu lầm cô, hạicô bị oan uổng.”

Lời xin lỗi này là thật lòng thật dạ.

“không có gì, dù cô hiểu lầm hay không hiểu lầm cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.” Phong Quang nhìn cô như đang nhìn một người xa lạ bình thường.

Đây đúng như cách Phong Quang sẽ trả lời.

Triệu Tiểu Lục không cảm thấy thoải mái, ngược lại càng xin lỗi nhiều hơn, “Nếu như tôi sớm phát hiện Liễu Đề cố ý phá rối một chút, nếu như tôi có thể đứng ra nói chuyện vì cô Hạ… cô Hạ cũng không cần chịu nhiều oan ức đến vậy.”

“cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có chịu oan ức.”

“A?”

“Tôi ở nhà ăn ngon ngủ tốt, mỗi ngày đều không biết sống được tiêu dao tự tại đến mức nào, cô thấy bộ dạng tôi có chỗ nào giống như chịu oan ứckhông?” Thần thái Phong Quang ung dung, ngữ khí thoải mái, thật đúngkhông có bộ dạng chịu “Oan ức.”

Nhưng ánh mắt Âu Tuân lại trầm xuống.

153

Nếu là trước đây, một Âu Tuân không hiểu biết gì về Phong Quang, cậu nghe được Phong Quang không tim không phổi nói bản thân cô sống rất tốt, có lẽ cậu sẽ tin tưởng, nhưng cậu hiện tại hiểu được, Phong Quang sẽ không đem sự oan ức của mình bày ra trước mặt người khác, cho dù cô đang đau lòng khó chịu như thế nào cũng sẽ không.

Bởi vì cô phải làm đại tiểu thư nhà họ Hạ không được khóc.

“Tôi có việc phải nói với em.” không đợi Phong Quang kịp phản ứng, cậu cứng rắn kéo tay cô ra khỏi phòng học.

Triệu Tiểu Lục ngỡ ngàng nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, trong lòng buồn bã, mới trước đây, khi Triệu Tiểu Lục chuyển trường học cấp hai, vừa đến lớp mới cô không có bạn bè, lúc ấy cô lẻ loi đứng một mình dưới tàng cây trong sân thể dục, vừa khéo thấy Âu Tuân lẻ loi ở mọt góc sáng sủa, Triệu Tiểu Lục nhìn anh trai lớp trên này, cô nhớ rõ anh, anh ấy là hàng xóm ở ngôi nhà mới của cô, cô bỗng nhiên thấy bản thân cũng không cô đơn đến vậy, vì thế cô tiến lên làm một cái chào hỏi, thật không ngờ chỉ vì một câu “chào anh” mà thôi, Âu Tuân liền nhận cô làm bạn bè nhiều năm như vậy.

cô không hiểu, Âu Tuân vẫn luôn thích tránh ở một xó xỉnh âm u, chưa từng có người nói “chào anh” với cậu, Triệu Tiểu Lục là người đầu tiên, cho nên cômới có vinh hạnh được cậu đối xử khác biệt.

Sau đó cha mẹ Âu Tuân gặp chuyện không may mà qua đời, Âu Tuân khôngkhóc, chỉ càng thêm trầm mặc ít nói, đoạn thời gian đó, Triệu Tiểu Lục ở cạnh cậu thật lâu, cô biết Âu Tuân như có như không tình cảm với mình, côkhông phải chưa từng nghiêm túc nghĩ đến chuyện tiến tới với Âu Tuân, nhưng mỗi khi cô muốn bước ra một bước, cô sẽ phát hiện Âu Tuân sẽ đem chính cậu đặt ở một vị trí rất xa, giống như muốn trốn ở một góc nào đó xa hơn, sau đó cô hiểu ra mà thu hồi tâm tư lại, cậu chỉ là muốn một người bầu bạn, đối với sự thân cận không biết, sẽ theo bản năng mà rời xa, bởi vì cảm tình là thứ mà đầu óc cậu không thể tính toán ra được.

Triệu Tiểu Lục không nghĩ qua, người có thể làm cho Âu Tuân rời khỏi sự u ám sẽ là Hạ Phong Quang, cô không rõ bản thân có cảm giác gì đối với Hạ Phong Quang, nhưng nếu cô ấy là người ma Âu Tuân nhận định, cô sẽ bằng lòng đổi xử mềm mỏng với cô ấy.

Bởi vì Âu Tuân là bạn của cô

Phong Quang bị Âu Tuân đưa về nhà của cậu, cậu không có ở ký túc xá mà thuê một gian phòng gần học viện cùng Quách Minh, bây giờ Quách Minh cũng không ở nhà.

Còn chưa kịp thưởng thức nhà của cậu là dạng gì, cửa vừa đóng Phong Quang đã bị Âu Tuân đặt lên cửa, ngay sau đó cậu hung hăng hôn lấy môicô.

Nụ hôn thình lình như bão táp làm cho người ta không kịp trở tay, cái lưỡi ấm áp của cậu đảo qua mọi ngõ ngách trong khoang miệng cô, thường xuyên quấn lấy lưỡi cô trượt nhẹ, trong đầu Phong Quang trống rỗng, theo bản năng nhắm mắt lại, quên mất phải suy nghĩ, bản năng ôm lấy cậu, yên lặng thừa nhận cái hôn dữ dội dị thường này.

Dần dân, khi cô sắp không thở được nữa, Âu Tuân cuối cùng cũng buông tha đôi môi sưng đỏ ướt át của cô, trận địa được dời đi, cậu vùi đầu gặm cắn cổcô, một bàn tay đã sớm đặt lên cái bánh bao mềm mại như tơ mà cậu vẫn luôn yêu tha thiết, mà tay kia thì móc vào đáy quần cô, đụng phải cấm địa nơi đó.

Cả người Phong Quang run lên, một tia lý trí cuối cùng nói cho cô không thể lại bỏ mặc mọi thứ, cô kiên quyết đẩy cậu ra, cầm lấy cổ áo không biết đã bị cởi ra khi nào, thở hổn hển nói: “Ngừng! Âu Tuân… cậu tỉnh táo lại một chút!”

Âu Tuân chỉ bị cô đẩy ra một bước, cậu lại lấn người đến gần, khó hiểu mà hôn lên môi cô, quang minh chính đại nói: “Tôi muốn em.”

154

Cậu muốn tôi thì liên quan gì tới tôi!

Thật ra là có liên quan tới cô, mặt Phong Quang nóng lên, mỗi lần nghe được mấy câu nói to gan của Âu Tuân thì tim cô đều không nhịn được mà đập nhanh hơn, quan trọng là, biểu tình vô tội đó của cậu hoàn toàn cònkhông ý thức được lời của mình trắng trợn đến cỡ nào!

“Âu Tuân, tôi cảm thấy chúng ta cần phải… hẳn là nước chảy thành sông,không cần cứ thế… cứ thế chỉ vì cái trước mắt được không?” Phong Quang rất bội phục bản thân lúc này còn có thể nghĩ ra hai cái thành ngữ mà nói.

Nào biết Âu Tuân mặt không đỏ tim không loạn đột nhiên cầm lấy tay cô đặt lên khối vừa cứng vừa cực nóng của cậu, hờ hững nói: “Nơi này khó chịu.”

“…” Một đoàn ngựa chạy qua đầu Phong Quang, cho dù là cách một lớp quần, cô cũng có thể cảm nhận được độ ấm và hình dạng nơi đó, tay cô run run, bởi vì bị cậu đè nặng nên không run xuống dưới, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai nghiêm túc của cậu, lại nhìn tay của mình, câu cậukhông cần đáng khinh như vậy thủy chung không nói nên lời!

Loại con trai đẹp mặt như vậy còn cần phải đi làm mấy việc đáng khinh với người khác sao!? Miệng lưỡi hồ đồ!

Cho dù cách một lớp vải, chỉ cần vừa nghĩ đến việc tay cô đang đặt ở trênđó, Âu Tuân chỉ có một loại hưng phấn khó tả, cậu không nhịn được cấm lấy tay cô ma sát ở phía trên, một bên đem cô đè lên cửa, dán lên mặt cô phát ra tiếng hừ nhẹ thoải mái.

Phong Quang bị nhốt trong lòng cậu yên lặng chống đỡ, cô nâng cánh tay khác còn tự do che mắt lại, thấy một màn bản thân giúp cậu quay tay này… Thật sự chỉ có thể khoanh tay ngồi nhìn, nhưng mà… âm thanh thoải mái đó cào ngứa tâm của cô.

Chàng trai này, có độc!

Qua hồi lâu, sau một tiếng rên rỉ, Âu Tuân bình tĩnh trở lại, nhưng cậu chậm chạp không buông cô ra, ngược lại tựa đầu chôn vào cổ cô, tham lam ngửi hương vị trên người cô, tâm tình chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy, trước kia loại chuyện này cậu chỉ có thể dựa vào chính mình, xong việc lại càng thêm trống rỗng, nhưng hiện tại cô còn ở bên cạnh cậu, cậu bỗng nhiên thấy rằngkhông có chuyện gì hạnh phúc hơn được nữa…

“Âu, Âu Tuân…” Phong Quang rụt tay lại một chút nhưng vẫn không rút ra.

Âu Tuân hôn nhẹ lên cổ cô, “Trước tiên tôi đi phòng tắm, rất mau sẽ ra đây.”

“Ừm…” Âu Tuân rốt cục buông cô ra, xoay người đi tới phòng tắm, tay Phong Quang giật giật run lên, độ ấm vừa nãy giống như còn lưu lại trên tay cô, bây giờ nhớ lại… liền nhịn không được muốn úp mặt vào tường.

Bỗng nhiên thấy bản thân trở nên không biết khí tiết là gì.

Khi cô còn đang ăn năn hối cải, Âu Tuân nhanh chóng đi ra từ phòng tắm, cậu thay đổi quần áo, đương nhiên cũng đổi luôn cái quần khác, áo sơ mi trắng trên người còn chưa kịp cài lại, bởi vậy lồng ngực cậu hoàn toàn bại lộ ra ngoài, bề ngoài thoạt nhìn gầy yếu như thế nhưng không nhìn đến thân thể không mặt quần áo này… Lồng ngực cường tráng có lực đó, còn có đường rãnh kia, nhịn không được muốn tưởng tượng một đường đi xuống sẽ là cái gì? Phong Quang ôm mũi, không nói một câu xoay người, thật sự úp mặt vào tường, không thể trách cô suy nghĩ miên man, cô không nghĩ tới cậu mặt quần áo nhìn gầy, cởi áo lại có thịt! Thật muốn cởi sạch… Ôi, cô sa đọa rồi.

“Phong Quang, em không vui sao?” Âu Tuân từ sau lưng ôm lấy cô, nghi hoặc khó hiểu, vì sao cô ấy lại không muốn nhìn cậu? Là vì hành vi vừa rồi của cậu khiến cô không vui sao?

Phong Quang lạnh nhạt, “Cậu có thể mặt áo vào trước không?”

Âu Tuân do dự chốc lát, tựa như đang cân nhắc có nên buông cô ra haykhông, qua vài giây, cậu vẫn buông cô ra trước, cài cút áo sơ mi xong lại ôm lấy cô, cằm cọ cọ đỉnh đầu cô, “Xong rồi.”

Phong Quang xoay người lại, tinh thần căng thẳng được thả lỏng, tựa vào lòng cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn… Thiếu chút nữa cô đã muốn hóa thân thành sói đói mà đẩy ngã cậu xuống.

155

Cửa ngay lúc này mở ra, một người từ ngoài đi vào, cậu vừa định thuận tay đem túi quăng lên sofa, nhìn thấy hai người đứng đó liền bối rối.

không chỉ cậu, Phong Quang cũng thật sự bối rối.

Nơi này người phản ứng cực bình thường là Âu Tuân, cậu hỏi: “Cậu sao lại quay về?”

Trong giọng nói có hương vị mất hứng, giống như nói quay về làm gì.

“Tôi… tôi nhớ nhầm ngày phỏng vấn nên quay lại.” Quách Minh cảm thấy có chút tủi thân, nhưng khi nhìn đến cô gái bị Âu Tuân ôm vào trong ngực mới nhớ đến việc phải kinh ngạc trợn mắt, “Đây không phải đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị sao? Âu Tuân cậu bắt cóc cô ấy!!?”

Bởi vì cậu ta bình thường cũng xem một ít tin tức trên tạp chí, cho nên cậu có nhìn qua ảnh của Phong Quang.

Phong Quang bật cười, cảm thấy thú vị, “Đúng rồi, tôi bị cậu ấy bắt cóc tới đây.”

“Âu Tuân cậu sao lại có thể làm loại chuyện này!?” Quách Minh kích động chỉ trích, “Cậu thiếu tiền có thể nói với tôi, người cậu bắt cóc là Hạ Phong Quang đó, đến lúc đó chúng ta giết con tin sẽ rất nguy hiểm cậu biết không hả!?”

Bây giờ Phong Quang cười không nổi.

Âu Tuân tỏ ra hờ hững, “Phong Quang là bạn gái của tôi.”

“Bạn bạn bạn bạn… bạn gái!?” Quách Minh phóng đại âm lượng, xin thứ cho cậu hoàn toàn không dám tin, loại người không có niềm vui gì trên đời như Âu Tuân, làm sao có thể nhanh chóng tìm được bạn gái như vậy, cậu bất quá mới đi ra ngoài hai tiếng mấy mà thôi! Phong Quang gật đầu, “Đúng vậy, tôi và Âu Tuân trước mắt đang quen nhau, Âu Tuân, không giới thiệu người này một chút sao?”

Âu Tuân tựa hồ có chút ghét bỏ, “Bạn cùng phòng của tôi, Quách Minh, cậu ta khôngquan trọng gì đâu.”

Cho nên không cần nhìn cậu ta quá nhiều.

“Này, cái gì mà không quan trọng? Tôi nhưng là người ở chung nhà đến bốn năm trong đời cậu đó!” Quách Minh nổi khùng, không đoái hoài tới sự kiện Phong Quang trở thành bạn gái Âu Tuân khiến người ta kinh ngạc đến mức nào, cậu vô cùng đau đớn nói: “Lúc trước vừa vào đại học, cậu một người bạn cũng không có, là tôi chủ động kết bạn làm ấm áp tâm hồn của cậu, sợ cậu một mình ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm, cũng là tôi nhịn đau từ ký túc xá chuyển ra ở chung với cậu, còn bởi vì sợ cậu mỗi ngày nhàm chán mà không nhịn được sinh luẩn quẩn trong lòng, tôi còn đặc biệt rủ cậu chơi game! Cậu còn nói tôi không quan trọng, a, tấm lòng lương thiện của tôi thật là đau!"

Quách Minh ôm ngực, muốn đi đời nhà ma!

Mặc kệ hành động của Quách Minh khoa trương cỡ nào, Âu Tuân đều hờ hững khôngđáp lại.

Làm một cô gái nghiện internet như Phong Quang hỏi: “Chơi game? Hai người chơi game gì?”

“Chính là…”

“Quách Minh.” âm thanh lạnh lùng của Âu Tuân không khỏi làm thân mình Quách Minh run lên một chút, ánh mắt Âu Tuân tối đen không rõ, “Hôm nay giữa trưa cậu muốn ăn gì, tôi mời.”

Quách Minh vốn đang không rõ chuyện gì, nghe thấy có người mời mình ăn lập tức vui vẻ ra mặt, “Cảm xúc tốt nha, dẫn bạn gái trở về đúng là có khác, hôm nay còn mời tôi ăn cơm.”

“Tình cảnh của hai người cũng thật tốt.” Phong Quang cảm thán nói một câu.

Linh cảm trong đầu Âu Tuân trở nên mãnh liệt, cậu sợ Phong Quang hiểu lầm chuyện gì, lại nói với Quách Minh: “Tôi mời cậu ăn cơm, cậu đổ rác một tuần.”

Cho nên đây là giao dịch, chứ không phải bọn họ có tình cảm tốt.

Quách Minh oán giận, “Tôi nói cậu một làm đàn ông gì mà tính toán chi li.”

Âu Tuân mặc kệ, nắm tay Phong Quang dẫn đầu đi ra cửa.

Quách Minh nhìn bóng dáng hai người bĩu môi, “Có bạn gái thì giỏi lắm à.”

Thật đúng là rất giỏi, Quách Minh theo sau, cái bóng đèn này cậu ta nhất định phải làm rồi, hừ, Quách Minh căm giận nghĩ, cậu ta sớm hay muộn cũng phải thuyết phụccô vợ của mình tiến thẳng ra đời thực!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #nuphu