Công Tước Phu Nhân
Chapter 1
Tiểu Thư Khất Doanh Doanh một mực phản đối cha mình khi ông cho nàng biết rằng nàng phải đính hôn với công tước Thẫm Trạch Long vào tháng sau. Doanh Doanh không ngờ cha nàng lại ép nàng làm đều đó khi ông biết nàng không hề muốn lấy chàng làm phu quân. Nàng biết rất rành về Thẫm Trạch Long vì từ nhỏ nàng và chàng đã lớn lên cùng nhau. Tuy Trạch Long là một chàng trai mà hầu hết các cô gái đều muốn có được, nhưng trong những cô gái đó không có nàng. Trong tim nàng hình bóng người đó không hề phai nhạt, và nàng biết nếu lấy Trạch Long làm chồng, nàng sẽ càng đau khổ hơn. Với lại hiện tại nàng đã có người yêu, tuy không bằng Trạch Long nhưng là một chàng trai phong nhã. Gia cảnh cũng khá giả nên cũng có thể nói rằng chuyện môn đăng hộ đối không thành vấn đề. Nếu không vì Trạch Long, nàng chắc rằng cha sẽ chấp nhận tình cảm của nàng và Thái Trường Thiên. Chàng và nàng tuy chưa đến với nhau bao lâu, nhưng nàng cảm thấy ấm ấp khi đi bên chàng. Đó không phải là điều nhiều thiếu nữ luôn ao ước ư? Sự tin tưởng dành cho chàng trai của riêng mình.
-Cha, con xin cha hãy hủy bỏ lời hứa ấy đi.Con cũng phải có sự lựa chọn của chính mình chứ?
A Lý nắm áo tiểu thư mình như có ý xin nàng đừng nói nữa vì gương mặt bá tước bây giờ đang rất giận.
-Bây đâu, đem tiểu thư lên lầu cho ta. Nếu không có lệnh của ta, cấm không cho tiểu thư bước ra khỏi phòng, cho đến khi tiểu thư ưng chịu mới thôi.
Mọi người đi lại cúi đầu:
-Xin lỗi tiểu thư.
Nói rồi họ đem nàng lên lầu mặc cho nàng la lớn:
-Cha. Chaaaaa con hận chaaaa. Con từ nay sẽ hận cha suốt đời!!!!
Bá tước phu nhân đi lại đặt tay mình lên tay chồng:
-Chàng nghĩ đây là một quyết định đúng chứ?
Bá tước cầm tay vợ đặt vào đấy một nụ hôn:
-Ta tin chắc đó là một quyết định đúng. Doanh Doanh cũng đã đến tuổi lấy chồng. Nếu ta không gả đi, có nghĩa là ta đã thất hứa với ân nhân của mình. Với lại ta biết Trạch Long là một người con trai tốt. Tuy mới làm công tước thay cha mình trong vòng mấy năm nay, nhưng Trạch Long làm mọi thứ đều rất chu đáo, phu nhân không thấy vậy sao?
Bá tước phu nhân ngẫm nghĩ thấy chồng bà nói đúng. Bà đã nghe rất nhiều tiếng tốt về Trạch Long, nhưng cái bà sợ là nghe nói Trạch Long rất đào hoa. Bà chỉ lo con gái bà khổ, nhưng bà không thể làm gì hơn khi chồng bà đã quyết định mọi thứ.
Đi qua đi lại trong phòng, Doanh Doanh không can tâm với những gì cha nàng muốn sắp đặt cho nàng. Nàng nghĩ cách duy nhất có thể cứu vãn tình hình là nàng phải đi gặp Thẫm Trạch Long. Chỉ có hắn mới có thể huỷ hôn mà thôi. Nàng nhất định phải làm hắn ưng thuận, bằng không nàng phải tìm cách khác. Suy nghĩ một hồi lâu, nàng đi lại bên bàn và lấy bút mực ra viết. Nàng cẩn thận xếp tờ giấy lại cho vào túi mình rồi mở cửa sổ phòng mình. Nàng lấy trong tủ ra một sợi dây thừng thật dài, rồi cột một đầu giây vào cửa sổ. Còn một đầu dây nàng thòng xuống đất. Nàng từ từ tuột xuống cho đến khi chân chạm đất. Nhếch môi nở một nụ cười đắc thắng rồi nàng mất hút vào trong đêm. Nàng lấy con ngựa mà cha tặng cho nàng nằm ngoài trại nuôi ngựa rồi phóng đi. Nàng không muốn lái xe vì sợ kinh động đến cha nàng. Tiếng ngựa phi đi thật nhanh về hướng lâu đài của Trạch Long. Mặc dù rất sợ bóng đêm, nhưng nàng phải đi cho bằng được vì nó quyết định hạnh phúc của cả cuộc đời nàng.
Đứng trước cổng nhà công tước, nhưng nàng không khỏi có một chút run sợ. Nàng thở ra hít vào vài lần rồi mới gõ cửa. Vì trời tối nên người làm phải hỏi tên nàng trước khi mở cửa:
-Ta là Khất Doanh Doanh con gái của bá tước Khất Vũ Nhân, ta muốn gặp công tước, xin các người vào thông báo giùm.
Người hầu nghe vậy liền mở cửa:
-Xin lỗi tiểu thư, do hạ nhân không biết tiểu thư đến, mời tiểu thư vào. Hạ nhân sẽ thông báo với công tước.
Doanh Doanh đi vào trong và nhìn quanh. Đúng là căn biệt thự của công tước có khác. Nó lớn và sang trọng hơn căn biệt thự của gia đình nàng rất nhiều. Ngồi một hồi lâu thì người hầu lúc nãy đưa nàng lên lầu. Đi vào trong một căn phòng, nàng nhìn thấy lưng của một người quay về phía nàng. Nàng cảm thấy bất mãn khi người đó không coi sự có mặt của nàng.
-Ta có chuyện muốn nói với ngươi!
Công tước nghe tiếng nàng liền quay lại. Trước mặt Doanh Doanh bây giờ là một gương mặt quen thuộc mà đã lâu rồi nàng không gặp. Nàng nhìn kỹ và thấy gương mặt của công tước có một chút gì đó rất mềm mại. Đôi mắt to, đen lấy nhưng lại chất chứa một nỗi buồn không tên mà nàng không hiểu vì sao. Chiếc mũi cao cùng đôi môi thật gợi cảm. Sao nàng lại có cảm giác nữa muốn được che chở , nữa muốn che chở người đối diện mình. Trạch Long bây giờ thật khác xưa. Nàng như không còn nhận ra và nó làm nàng nhớ đến một người mà nàng luôn cố quên. Nàng lắc đầu như muốn xua đi cái ý nghĩ điên rồ đó ra khỏi đầu khi công tước lên tiếng.
-Không biết đêm khuya thế này, Khất tiểu thư lại đến tìm ta có việc gì?
Doanh Doanh bối rối khi nghe giọng nói của công tước. Đã lâu rồi nàng không gặp lại chàng. Chàng bây giờ không như nàng nghĩ. Tính tình nóng nảy, giọng nói to lớn không còn nữa thay vào là giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần lạnh lùng. Nếu bỏ đi cái lạnh lùng trong đó, chàng thật giống cô. Người mà mỗi khi nhắc lại đều làm tim nàng thắt lại. Nàng không hiểu vì sao mỗi khi nhớ đến cô, lòng nàng vừa sợ vừa hồi hộp và nó như có hàng ngàn con bươm bướm bay lượn. Đã mấy năm rồi, nàng tưởng cái cảm giác đó không còn nữa, nhưng bây giờ nó vẫn đang nhảy múa trong lòng nàng. Thấy Doanh Doanh không nói gì, công tước nhíu mày:
-Khất tiểu thư, nàng có thể ngồi xuống rồi từ từ nói cho ta biết vì sao nàng lại đến tìm ta trong đêm khuya như thế này.
Doanh Doanh bối rối ngồi xuống đối diện với công tước, nàng hít một hơi thật sâu rồi nói:
-Hôm nay ta đến tìm ngài vì ta có điều muốn nói...
Công tước gật đầu ra hiệu cho nàng nói:
-Ta muốn xin ngài hủy hôn!
Nét mặt Công Tước bắt đầu thay đổi, nét lạnh lung hiện lên thấy rõ:
-Vì lý do gì mà ta phải làm như vậy?
Doanh Doanh trừng mắt nhìn chàng:
-Ngài không cảm thấy đó là một chuyện phi lý sao? Ta và ngài không hề yêu nhau. Quá lắm chúng ta chỉ gặp nhau vài lần khi chúng ta còn nhỏ. Và ngài biết rất rõ ta yêu ai mà?
Công tước ngã người ra phía sau, ánh mắt chàng nhìn nàng, Doanh Doanh thấy được một chút ấm ấp dâng lên trong đó, nàng cúi mặt xuống. Không hiểu sao đứng trước công tước, nàng lại thấy mình nhỏ bé như vậy.
-Ta không biết nàng đang yêu ai, nhưng ta biết nàng đang quen với Thái Trường Thiên, đúng không?
Nàng không ngạc nhiên khi chàng biết điều đó. Chàng nhếch môi cười rồi nói tiếp:
-Sao nàng không kêu cha mình hủy hôn mà lại tìm đến ta?
“Nếu cha ta chịu làm, ta cũng chẳng thèm đến tìm ngươi” nghĩ trong đầu vậy thôi chứ Doanh Doanh không dám nói ra miệng, nàng lựa lời:
-Ta tìm đến Ngài chỉ vì ta muốn! Ngài có thể làm điều đó không?
Công tước đi lại, quỳ một gối xuống trước mặt nàng, tay chàng nâng cằm nàng lên thì thầm:
-Hãy ngoan ngoãn trở thành một nữ công tước xinh đẹp đi. Dù như thế nào đi nữa, ta nhất định phải cưới nàng làm vợ. Giờ đã khuya rồi, ta sẽ cho hạ nhân đưa nàng về. Ta không thích vợ chưa cưới của mình đi trong đêm khuya như vậy. Lần này ta bỏ qua, lần sau ta sẽ phạt nàng.
Một chút đanh đá còn lại trong con người Doanh Doanh nổi lên. Cô đứng dậy chống nạnh:
-Ta nhất định sẽ không gả cho ngươi. Nếu ngươi ép ta, ta sẽ trốn đi!
Công tước nhếch môi cười:
-Nàng nghĩ nàng sẽ thoát khỏi tầm tay của ta sao? Nàng chưa từng nghe nói ta có thể làm những gì à? Trước khi nàng làm ta nổi giận, hãy thôi cái cách ăn nói như vậy với ta đi.
Doanh Doanh cảm thấy cục tức nơi cổ họng nàng mỗi ngày một lớn. Những hình ảnh không quá đẹp đẽ mà ngày xưa nàng dành cho người đàn ông trước mắt mình bây giờ càng đậm nét hơn.
-Ta không hiểu tại sao ngươi muốn cưới ta làm vợ. Ta nghe nói ngươi có rất nhiều tình nhân kia mà. Sao không cưới đại một trong đám người họ?
Công tước gọi lớn:
-Phúc Thịnh, mau cho xe đưa Khất tiểu thư về. Hay nhớ nếu nàng bỏ chạy các người có thể cột nàng vào trong xe và đem đưa cho Khất bá tước!
Doanh Doanh trừng mắt:
-Ngươi…
Cô vuốt ngực mình cho bớt cơn giận rồi nói tiếp:
-Thôi được, ta đồng ý lấy ngươi, nhưng ngươi phải ký vào tờ giấy này. Đây là hợp đồng hôn nhân của chúng ta.
Công tước cầm tờ giấy trên tay nàng rồi liếc mắt qua. Chàng không ngờ nàng lại trẻ con như vậy, nhưng vì đã khuya mà chàng lại không muốn day dưa với cô nên chàng nói:
-Được rồi, ta sẽ xem qua và cho nàng biết. Bây giờ nàng hãy về đi
Nàng dậm chân rồi rời khỏi phòng chàng. Công tước nhìn chiếc xe đưa Doanh Doanh về qua cửa sổ phòng chàng rồi thì thầm:
“Doanh Doanh, nàng thật sự không muốn gã cho ta sao? Mà cũng đúng, ta không là chính ta, cho dù ta có là chính ta, thì ta cũng sẽ không bao giờ có được nàng.”
Công tước đóng rèm cửa sổ lại rồi đi ra ngoài. Chàng đến một nơi mà có thể làm cho đầu óc chàng thoải mái hơn. Đi vào trong, chàng vừa ngồi xuống thì có người đi lại bóp nhẹ vai chàng:
-Hãy thả lỏng người nào Trạch Ân, nàng đã quá mệt mỏi rồi.
Đúng vậy, công tước chính là một người con gái. Cô có một người anh song sinh tên là Trạch Long. Người mà ai cũng tưởng đang làm Công tước hiện giờ. Nhưng trước khi cha cô chuẩn bị công bố cho thiên hạ biết về chàng thì Trạch Long đã trốn đi. Không thể làm gì khác hơn, cha cô yêu cầu cô giả làm anh trai nàng rồi lấy danh hiệu Công Tước Thẫm Trạch Long và tuyên cáo rằng tiểu thư Thẫm Trạch Ân đã đi du học nơi khác rồi. Anh cô là một chàng trai bướng bỉnh, luôn thích làm những gì mình muốn,cô cũng không phải là một người dễ khuất phục, nhưng cô đồng ý nghe theo lời cha mình . Đôi lúc cô không hiểu đấy có phải thật sự là một điều tốt không, nhưng rồi cô nghĩ lại, cho dù có tốt hay không, nó vẫn là một giải pháp tốt nhất cho gia đình cô và cả trái tim vụn vỡ của cô nữa .
-Đừng suy nghĩ nhiều quá Trạch Ân, khi nàng bên ta, hãy là Trạch Ân như ngày xưa
Phỉ Thúy hôn nhẹ lên tai thì thầm những lời yêu thương. Phỉ Thúy là một vũ nữ. Trạch Ân gặp nàng khi Trạch Long kêu cô giả trai đi chơi với chàng. Sau khi trái tim cô tan vở, cô đã khóc trên vai nàng . Nổi đau mà cô gánh chịu, cô chia sẻ với nàng . Phi Thúy luôn bên cạnh cô cho đến khi cô tìm lại được một chút thanh thản trong tâm hồn vì vậy Trạch Ân rất yêu quý và cảm kích nàng . Trạch Ân có cảm giác là cô phải bảo vệ Phỉ Thúy, vì vậy mà Trạch Ân đã đưa nàng về bên cạnh mình. Trạch Ân cũng mua luôn một căn nhà cùng vài hạ nhân để ở cùng với Phỉ Thúy vì không muốn nàng bị ai quấy rầy. Hằng ngày, Trạch Ân đến thăm, họ trò chuyện, chia sẽ rất nhiều thứ với nhau. Họ trở thành tri kỉ, nhưng chưa bao giờ Trạch Ân đụng chạm đến nàng. Đôi lúc Trạch Ân nhìn Phỉ Thúy nói:
-Nếu nàng yêu ai, hãy cho ta biết, ta sẽ hoàn thành nó cho nàng.
Đôi lúc như vậy, Phỉ Thúy chỉ mỉm cười sờ lên mặt Trạch Ân đầy yêu thương:
-Chỉ cần có nàng là đủ rồi, ta không đòi hỏi thêm gì nữa.
Nói rồi Phỉ Thúy ngã đầu mình lên vai Trạch Ân. Họ im lặng nhưng lòng thì gợi sóng.
Khi Trạch Ân nói cho Phỉ Thúy biết quyết định của gia đình cô thì Phi Thúy chỉ ôm cô vào lòng, dịu dàng nói:
-Ta sẽ luôn ở bên nàng. Hãy làm những gì nàng cho là đúng. Trạch Ân của ta, mỗi khi nàng buồn, hãy luôn đến bên ta, nhớ nhé.
Trạch Ân siết chặt Phỉ Thúy vào lòng. Đêm đó nàng đã trao cái lần đầu tiên của mình cho Phỉ Thúy. Khi nàng rời khỏi, Phỉ Thúy sờ vết máu còn lại trên chiếc giường màu trắng mỉm cười đầy yêu thương.
Rồi trong hai năm nay, không ngày nào Trạch Ân không đến. Chỉ cần được ở bên Phỉ Thúy, nàng cảm thấy mọi phiền toái đều tiêu tan. Cũng như đêm nay vậy, cô lại tìm đến nàng .
-Phỉ Thúy, ta sắp kết hôn.
Phỉ Thúy dừng tay lại. Lòng nàng dâng lên một nỗi buồn vô hạn. Trạch Ân quay sang áp mặt mình lên ngực nàng.
-Ta sẽ kết hôn với tiểu thư của Khất bá tước. Nàng hãy cho ta biết, ta sẽ sống như thế nào đây.
Phỉ Thúy vuốt tóc Trạch Ân, cô nhẹ nhàng nói:
-Đó không phải là người mà nàng luôn mơ ước có được sao? Ta biết trái tim nàng luôn chứa đựng hình bóng nàng ấy. Ta còn nghĩ nàng sẽ rất vui kia chứ. Ta còn sợ nàng sẽ quên ta mất thôi.
Trạch Ân ngước mặt nhì Phỉ Thủy, cô sờ nhẹ vào mặt nàng, cô thì thầm
-Suốt đời này, ta cũng chẳng thể nào quên nàng Phỉ Thúy. Nàng là tri kỷ của ta kia mà. Phỉ Thúy , nàng hãy nhìn vào mặt ta đây này. Nàng có thấy gì không?
Trạch Ân kéo Phỉ Thúy lại cho ngồi lên đùi mình, cô hôn nhẹ lên trán nàng, má nàng rồi đôi môi nàng.
-Ta sẽ không thể nào quên nàng Phỉ Thúy. Trái tim ta luôn có một chỗ dành cho nàng, hãy tin ta. Với lại nàng biết đó, khi anh trai ta quay về, ta cũng phải trả tất cả lại cho anh ấy, kể cả Khất tiểu thư. Ta mãi mãi chỉ còn có nàng bên cạnh và ta không mong điều đó sẽ thay đổi.
Phỉ Thúy kéo đầu Trạch Ân ôm vào . Nàng vui sướng khi nghe những lời Trạch Ân vừa nói, nhưng linh tính cho nàng biết rằng mọi thứ sẽ thay đổi khi Khất Tiểu Thư trở thành phu nhân của Thẫm công tước. Nàng có một nỗi sợ mơ hồ rằng nàng sẽ mất Trạch Ân.
Trạch Ân ẵm nàng trong vòng tay rồi đem nàng vào căn phòng ngủ của họ. Phỉ thúy biết rằng mọi thứ hãy để ngày mai tính, vì bây giờ nàng chỉ muốn hòa quyện mình vào Trạch Ân, trọn vẹn trong đêm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top