Chương 15: Lời hứa

Đêm Tokyo lạnh dịu, ánh đèn vàng ấm áp của nhà ga Shinagawa phủ lên những khuôn mặt học trò đang tất bật chuẩn bị trở về quê hương. Không khí đan xen giữa tiếng cười nói rộn ràng và những lời tạm biệt ngập ngừng, khiến nơi đây vừa náo nhiệt vừa đượm chút buồn man mác.

An Nguyệt đứng bên rìa sân ga, ánh mắt dõi theo từng chuyến tàu lướt qua, lòng ngổn ngang suy nghĩ. Bên cạnh cô, Lâm Dương đứng yên lặng, dáng người thấp thoáng trong chiếc áo khoác đen đơn giản. Họ cách nhau chỉ vài bước chân, nhưng như cả thế giới đang kéo họ xa ra từng chút một.

"Ngày mai, chúng ta lại về hai hướng khác nhau." Giọng An Nguyệt nhẹ như gió, nhưng từng lời từng chữ như đâm sâu vào trái tim cậu.

Lâm Dương quay sang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm và ấm áp đến lạ thường. "Cậu về Amsterdam trước, còn tớ sẽ về Hà Nội," cậu trả lời, giọng trầm ấm nhưng chứa đựng sự chùng xuống.

Một khoảng lặng chùng chình bao trùm lấy hai người. Đám đông xung quanh như mờ nhạt, chỉ còn lại họ và cảm giác của những khoảnh khắc cuối cùng bên nhau.

"Chúng ta... có thể giữ lời hứa được không?" An Nguyệt nhìn thẳng vào mắt cậu, nắm lấy bàn tay đang chờ đợi. "Không để khoảng cách làm phai nhạt đi những điều đã bắt đầu."

Lâm Dương siết nhẹ tay cô, nụ cười nở trên môi nhưng mắt đẫm một chút gì đó khó gọi tên. "Anh hứa. Dù xa cách, dù có thế nào, điều quan trọng nhất là mình vẫn muốn bên nhau."

Nụ cười ấy không phải chỉ dành riêng cho một lời hứa suông. Nó như một lời khẳng định, một lời cam kết thầm lặng nhưng mạnh mẽ nhất trong những ngày họ sẽ không thể nhìn thấy nhau.

Chuyến tàu của An Nguyệt được gọi. Cô không muốn rời tay cậu, không muốn rời xa giây phút này. Nhưng cuối cùng, cô vẫn nhẹ nhàng thả tay ra, để lại trong lòng một nỗi nhớ khó tả.

Khi cô bước lên tàu, Lâm Dương vẫn đứng đó, nhìn theo đến khi bóng cô khuất sau cánh cửa đóng lại.

Trong tiếng động của chuyến tàu, lời hứa ấy vang vọng mãi trong tim hai người – như một bản nhạc dịu dàng giữa đêm tối, đầy hy vọng và sự kiên định.

"Yêu không phải là không cách xa, mà là giữ lời hứa trong những ngày không có nhau, để cho niềm tin luôn là sợi dây vô hình kéo ta về phía nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top